Chương 17
Bắc Qua
16/06/2023
17.
Ta không ngẩng đầu lên, run rẩy đóng vai một con đà điểu.
"Hắn nói ai thế?"
Tiểu sư muội đồng tình vỗ vỗ vai ta:
"Ngươi nói xem?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng và Minh Nguyên, cười một tiếng:
"Không phải chớ, các ngươi sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu ha?"
Bọn họ né tránh ánh mắt của ta.
Một giây sau, ta bị tiểu sư muội đẩy sang bên cạnh Phượng Ảnh.
"Nói rồi đó, ngươi bắt nàng xong thì đừng giết chúng ta nữa nha."
Minh Nguyên nhanh chóng gọi dân làng dậy:
"Chạy đi! Nếu không chạy thì không kịp nữa đâu!"
Huhuhu…
Hai cái người chet tiệt kia.
Muốn hy sinh một mình ta để đổi lại hạnh phúc cho những người khác chứ gì?
Ta cứng nhắc đứng tại chỗ.
Phượng Ảnh ngước mắt nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch:
"Tỷ tỷ, tỷ sợ ta sao?"
Hai hàng nước mắt của ta chảy dài trên gò má:
"Không sợ, không sợ tí nào.”
Ta nghĩ đến chuyện ta từng chôn sống hắn, lại bắt hắn phải gọi mình là tỷ tỷ nhiều năm như thế…
............
Tin tức ma quân Phượng Ảnh trở về nhanh chóng lan truyền.
Giới tiên môn bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Nếu lúc này Ma tộc khai chiến thêm lần nữa, tiên môn chắc chắn sẽ thua thảm luôn.
Nhưng... Đó không phải việc của ta nhá.
Lúc này, ta đang nằm trên giường, vừa ăn nho vừa dùng linh phù tám chuyện với đám sư muội.
Nhị sư muội và tam sư muội đã bị môn phái túm cổ về, nói là để cho các nàng chấn hưng Vạn Kiếm tông.
Tiểu sư muội theo Minh Nguyên trở về Hành Sơn, vô cùng bận rộn.
Ta nghi hoặc:
“Thế này là muốn làm gì?”
Nhị sư muội:
"Chuẩn bị chiến tranh đó."
Ta: "Ồ."
Ta liều mạng hồi tưởng về những chuyện thương tâm trong đời, mãi mới nhịn cười được.
Há há há há.
Đây là phong thủy luân chuyển đó!
Tam sư muội khóc lóc:
"Trong khoảng thời gian này, mắt ta thâm quầng hết rồi.”
Tiểu sư muội than thở:
"Minh Nguyên bị sư phụ hắn lôi kéo chạy khắp nơi, ta không được gặp hắn, khóe miệng cũng phồng rộp lên."
Ta thở dài:
"Mấy hôm nay, ta hết ngâm suối nước nóng lại đến ăn không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, mập lên mấy kí rồi.”
Nhị sư muội, tam sư muội, tiểu sư muội: "......"
"Phượng Ảnh còn tìm cho ta hai tiểu nha hoàn, các ngươi nói xem, ta đâu phải không có tay chân, cần các nàng làm gì chớ?"
Ta vẫn đang tiếp tục khoe khoang.
Nhị sư muội u sầu nói:
"Đại sư tỷ, tỷ có nghĩ tới chuyện, đây chỉ là một chút ân huệ cuối cùng mà ma quân ban cho người sắp chet không?”
Cơ thể của ta chấn động.
Không phải không có khả năng này…
Tam sư muội hỏi ta:
"Ma quân đâu?"
Ta sửng sốt:
"Không biết, mấy ngày rồi ta không gặp hắn."
Từ khi ta bị hắn đưa đến ma cung này, rất ít khi được gặp người khác.
Ta vừa dứt lời, bên trong linh phù đột nhiên vang lên một giọng nói:
"Sao hả? Tỷ tỷ nhớ ta sao?"
Chúng ta nín thinh ngay lập tức.
Mẹ kiếp?
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Nhị sư muội, tam sư muội, tiểu sư muội:
"Đại sư tỷ, tỷ cứ bận đi ha, chúng ta đi trước đây!"
Dứt lời, linh phù trong nháy mắt tắt ngóm.
Ta cứng ngắc quay đầu, nhìn nam tử vừa lạ vừa quen đang đứng sau lưng mình, gượng gạo cười nói:
"Lâu rồi không gặp ha."
Ta không ngẩng đầu lên, run rẩy đóng vai một con đà điểu.
"Hắn nói ai thế?"
Tiểu sư muội đồng tình vỗ vỗ vai ta:
"Ngươi nói xem?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng và Minh Nguyên, cười một tiếng:
"Không phải chớ, các ngươi sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu ha?"
Bọn họ né tránh ánh mắt của ta.
Một giây sau, ta bị tiểu sư muội đẩy sang bên cạnh Phượng Ảnh.
"Nói rồi đó, ngươi bắt nàng xong thì đừng giết chúng ta nữa nha."
Minh Nguyên nhanh chóng gọi dân làng dậy:
"Chạy đi! Nếu không chạy thì không kịp nữa đâu!"
Huhuhu…
Hai cái người chet tiệt kia.
Muốn hy sinh một mình ta để đổi lại hạnh phúc cho những người khác chứ gì?
Ta cứng nhắc đứng tại chỗ.
Phượng Ảnh ngước mắt nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch:
"Tỷ tỷ, tỷ sợ ta sao?"
Hai hàng nước mắt của ta chảy dài trên gò má:
"Không sợ, không sợ tí nào.”
Ta nghĩ đến chuyện ta từng chôn sống hắn, lại bắt hắn phải gọi mình là tỷ tỷ nhiều năm như thế…
............
Tin tức ma quân Phượng Ảnh trở về nhanh chóng lan truyền.
Giới tiên môn bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Nếu lúc này Ma tộc khai chiến thêm lần nữa, tiên môn chắc chắn sẽ thua thảm luôn.
Nhưng... Đó không phải việc của ta nhá.
Lúc này, ta đang nằm trên giường, vừa ăn nho vừa dùng linh phù tám chuyện với đám sư muội.
Nhị sư muội và tam sư muội đã bị môn phái túm cổ về, nói là để cho các nàng chấn hưng Vạn Kiếm tông.
Tiểu sư muội theo Minh Nguyên trở về Hành Sơn, vô cùng bận rộn.
Ta nghi hoặc:
“Thế này là muốn làm gì?”
Nhị sư muội:
"Chuẩn bị chiến tranh đó."
Ta: "Ồ."
Ta liều mạng hồi tưởng về những chuyện thương tâm trong đời, mãi mới nhịn cười được.
Há há há há.
Đây là phong thủy luân chuyển đó!
Tam sư muội khóc lóc:
"Trong khoảng thời gian này, mắt ta thâm quầng hết rồi.”
Tiểu sư muội than thở:
"Minh Nguyên bị sư phụ hắn lôi kéo chạy khắp nơi, ta không được gặp hắn, khóe miệng cũng phồng rộp lên."
Ta thở dài:
"Mấy hôm nay, ta hết ngâm suối nước nóng lại đến ăn không biết bao nhiêu sơn hào hải vị, mập lên mấy kí rồi.”
Nhị sư muội, tam sư muội, tiểu sư muội: "......"
"Phượng Ảnh còn tìm cho ta hai tiểu nha hoàn, các ngươi nói xem, ta đâu phải không có tay chân, cần các nàng làm gì chớ?"
Ta vẫn đang tiếp tục khoe khoang.
Nhị sư muội u sầu nói:
"Đại sư tỷ, tỷ có nghĩ tới chuyện, đây chỉ là một chút ân huệ cuối cùng mà ma quân ban cho người sắp chet không?”
Cơ thể của ta chấn động.
Không phải không có khả năng này…
Tam sư muội hỏi ta:
"Ma quân đâu?"
Ta sửng sốt:
"Không biết, mấy ngày rồi ta không gặp hắn."
Từ khi ta bị hắn đưa đến ma cung này, rất ít khi được gặp người khác.
Ta vừa dứt lời, bên trong linh phù đột nhiên vang lên một giọng nói:
"Sao hả? Tỷ tỷ nhớ ta sao?"
Chúng ta nín thinh ngay lập tức.
Mẹ kiếp?
Chuyện gì đang xảy ra thế?
Nhị sư muội, tam sư muội, tiểu sư muội:
"Đại sư tỷ, tỷ cứ bận đi ha, chúng ta đi trước đây!"
Dứt lời, linh phù trong nháy mắt tắt ngóm.
Ta cứng ngắc quay đầu, nhìn nam tử vừa lạ vừa quen đang đứng sau lưng mình, gượng gạo cười nói:
"Lâu rồi không gặp ha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.