Chương 19
Bắc Qua
16/06/2023
19.
Ta vừa mới nghĩ ngợi hôm trước, sang hôm sau là ngày tốt lành kết thúc luôn.
Mấy trưởng lão ma tộc trói ta, đưa ta đến một cái đài tối đen như mực.
Một cơn gió thổi đến, ta bừng tỉnh vì lạnh.
"Các ngươi định làm gì vậy?”
Đại trưởng lão híp mắt đánh giá ta vài cái:
"Đây là tiên môn nữ tử ngày ngày mê hoặc chủ thượng?”
"Cũng chỉ đến thế.”
Nhị trưởng lão tỏ vẻ đồng ý:
"Không biết nàng ta dùng thuật pháp gì, sau khi chủ thượng trở về thì không giống trước đây nữa.”
Tam trưởng lão:
"Nữ tử này dám theo trở về Ma cung, đây là muốn hủy căn cơ ma tộc ta mà!"
............
Đại trưởng lão chỉ biết chê bai ngoại hình.
Nhị trưởng lão toàn nói linh tinh.
Tam trưởng lão xuyên tạc sự thật.
Ma tộc các ngươi chẳng lẽ không có nổi một kẻ bình thường hay gì?!
Ta run rẩy mở miệng:
"Các vị đại gia, rốt cuộc muốn làm gì?"
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
"Muốn lấy máu của người tiên môn các ngươi đến tế linh hồn ma tộc ta!"
"Chỉ cần ngươi chết, ma quân nhất định có thể khôi phục sự sát phạt quyết đoán ngày xưa!”
"Bây giờ tiên môn rơi vào thế yếu, lúc này không chiến thì đợi đến khi nào!"
............
Ta chỉ hỏi một câu, thế mà họ kích động xổ nguyên một tràng.
Tóm gọn lại ý của họ là, ta sắp bị giết rồi hả?
Sau một vài giây suy nghĩ, ta bắt đầu hét lên:
"Cứu ta! Phượng Ảnh! Mau đến cứu mạng với! Tỷ tỷ sắp chet rồi!!"
Tuy rằng ta không biết cách này có tác dụng hay không, thế nhưng cứ gào trước đã rồi tính sau.
Đại trưởng lão vung tay lên, một cái roi phát sáng bay lên trời, sau đó quất thẳng vào người ta.
Chát ——
Mẹ kiếp! Đau chet bà đây!
Ta phun ra một ngụm máu, cả người nóng rát như bị lửa thiêu.
Máu tươi nhuốm đầy lên roi, trong lúc hoảng hốt, ta phát hiện ra nó càng phát sáng thêm.
"Tiếp!"
Roi giơ lên cao, chuẩn bị quất thêm một phát xuống người ta, ta nhắm mắt lại bắt đầu chờ chet ——
Thế nhưng ba giây sau, cơn đau trong dự kiến không xuất hiện.
Hả?
Lần này roi rơi rất chậm.
............
"Ba vị trưởng lão có bản lĩnh lớn thật, người bổn tọa mang về mà các ngươi cũng dám động đến?"
Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng người quen thuộc đang chắn trước người mình.
Cái mạng này của bà đây, chắc là được cứu rồi ha.
Nghĩ thế, ta yên tâm nghiêng đầu, hoàn toàn ngất xỉu.
Ta vừa mới nghĩ ngợi hôm trước, sang hôm sau là ngày tốt lành kết thúc luôn.
Mấy trưởng lão ma tộc trói ta, đưa ta đến một cái đài tối đen như mực.
Một cơn gió thổi đến, ta bừng tỉnh vì lạnh.
"Các ngươi định làm gì vậy?”
Đại trưởng lão híp mắt đánh giá ta vài cái:
"Đây là tiên môn nữ tử ngày ngày mê hoặc chủ thượng?”
"Cũng chỉ đến thế.”
Nhị trưởng lão tỏ vẻ đồng ý:
"Không biết nàng ta dùng thuật pháp gì, sau khi chủ thượng trở về thì không giống trước đây nữa.”
Tam trưởng lão:
"Nữ tử này dám theo trở về Ma cung, đây là muốn hủy căn cơ ma tộc ta mà!"
............
Đại trưởng lão chỉ biết chê bai ngoại hình.
Nhị trưởng lão toàn nói linh tinh.
Tam trưởng lão xuyên tạc sự thật.
Ma tộc các ngươi chẳng lẽ không có nổi một kẻ bình thường hay gì?!
Ta run rẩy mở miệng:
"Các vị đại gia, rốt cuộc muốn làm gì?"
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
"Muốn lấy máu của người tiên môn các ngươi đến tế linh hồn ma tộc ta!"
"Chỉ cần ngươi chết, ma quân nhất định có thể khôi phục sự sát phạt quyết đoán ngày xưa!”
"Bây giờ tiên môn rơi vào thế yếu, lúc này không chiến thì đợi đến khi nào!"
............
Ta chỉ hỏi một câu, thế mà họ kích động xổ nguyên một tràng.
Tóm gọn lại ý của họ là, ta sắp bị giết rồi hả?
Sau một vài giây suy nghĩ, ta bắt đầu hét lên:
"Cứu ta! Phượng Ảnh! Mau đến cứu mạng với! Tỷ tỷ sắp chet rồi!!"
Tuy rằng ta không biết cách này có tác dụng hay không, thế nhưng cứ gào trước đã rồi tính sau.
Đại trưởng lão vung tay lên, một cái roi phát sáng bay lên trời, sau đó quất thẳng vào người ta.
Chát ——
Mẹ kiếp! Đau chet bà đây!
Ta phun ra một ngụm máu, cả người nóng rát như bị lửa thiêu.
Máu tươi nhuốm đầy lên roi, trong lúc hoảng hốt, ta phát hiện ra nó càng phát sáng thêm.
"Tiếp!"
Roi giơ lên cao, chuẩn bị quất thêm một phát xuống người ta, ta nhắm mắt lại bắt đầu chờ chet ——
Thế nhưng ba giây sau, cơn đau trong dự kiến không xuất hiện.
Hả?
Lần này roi rơi rất chậm.
............
"Ba vị trưởng lão có bản lĩnh lớn thật, người bổn tọa mang về mà các ngươi cũng dám động đến?"
Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng người quen thuộc đang chắn trước người mình.
Cái mạng này của bà đây, chắc là được cứu rồi ha.
Nghĩ thế, ta yên tâm nghiêng đầu, hoàn toàn ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.