Ta Nuôi Tượng Đất Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 2: Vùng đất cằn cỗi (2)

Vụ Sinh Cốt Tương

06/03/2023

Giang Tiểu Phàm không biết những việc mình làm có không ít người vây xem, hắn đem ống hút cất thật tốt vào túi sau đó ôm cây bò lên phía trên, tính toán thử xem leo lên chỗ cao có thể nhìn xa hơn không.

Cái cây này cao khoảng 4 mét, đến lúc leo lên được tới đỉnh Giang Tiểu Phàm bắt đầu thở hồng hộc, thân thể này gầy yếu quá đi, chỉ leo lên có một chút mà đã mệt như vậy rồi.

Đôi tay ôm thân cây nghỉ ngơi trong một lát, hắn mới bắt đầu quan sát phía xa xa, mặc dù tới nơi này đã nửa tháng nhưng hắn cũng chưa từng nghiêm túc xem xét qua nơi này.

Lúc này đứng ở chỗ cao nhất, hắn mới thật sự thấy rõ ràng nơi này khốc liệt cỡ nào.

Mặt đất khô hạn mà nứt toác, khắp nơi là những thân cây khô héo, nhìn như không còn vật sống nào, nhưng Giang Tiểu Phàm vẫn có thể từ trong tiếng gió xé rách nhận ra hơi thở nguy hiểm.

Có thể là phía sau những thân cây khô héo, hoặc là trong những hang đá tựa như đang cất giấu thứ gì đó không rõ mối nguy hại.

Có lẽ là chạm đến cơ duyên nào đó, hắn lại nhìn thấy nguồn nước, là một chỗ trũng đang tích nước, nước trong có vẻ bị vẩn đục nhưng ở trong bối cảnh này có thể tìm được nước cũng đã là một sự may mắn.

Mơ hồ nhìn thấy một bóng người.

Nơi này còn có người?

Giang Tiểu Phàm trong lòng kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm phía bên kia nhìn trong chốc lát mới từ trên cây trượt dưới.

Tuy rằng cách đó không xa có không ít hang đá, nhìn trông có thể tránh gió sưởi ấm, nhưng Giang Tiểu Phàm nửa tháng nay chưa từng có ý định bước vào hang đá này.

Sư phụ đã từng nói qua, trong hoàn cảnh hoang dã đầy ác liệt thì mối nguy hiểm trong hang động là rất lớn, còn lớn hơn so với bên ngoài hang động. Vì thế nếu như không phải cũng đường thì tốt nhất không nên đi vào.

Lời của Sư phụ nói chưa bao giờ sai, hắn vẫn luôn nhớ kỹ.

Từ trên cây trượt xuống, Giang Tiểu Phàm ngồi xuống dưới tàng cây nghỉ ngơi, tiện tay sờ soạng một chút, lại phát hiện trên tay có mùi vị kỳ lạ.

Hắn đưa tay lên mũi ngửi một chút, lúc sau trên mặt lại lộ ra vẻ ghê tởm.

Hắn đụng trúng nước miếng của rắn rồi.

Từ từ đã...... Có rắn hả!?

Giang Tiểu Phàm lập tức đứng lên liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng bắt được một chút dấu vết, chỗ khô nứt trên mặt đất như bị thứ gì đó đụng đến, có lẽ là có cái gì từ nơi này xẹt qua, làm cho một khối bùn đất khô bị xiêu vẹo.

Hắn nhìn phương hướng rồi đi theo một đoạn đường, dấu vết hiện ra ngày càng rõ ràng.

Hắn vừa mới đuổi tới một chỗ đất khô nứt thì dấu vết đã không còn quá rõ ràng, nhưng đất nơi này có chút mềm xốp, tro bụi rất nhiều, phía trên mặt còn lưu lại một ít dấu vết rõ ràng, hơn nữa vẫn là cái loại xiêu xiêu vẹo vẹo.



Rắn lớn như vậy hả!?

Giang Tiểu Phàm đứng lại tại chỗ, nơi mà phương hướng của dấu vết biến mất, lại ngước mặt nhìn lên đỉnh đầu trầm mặc một lát mới quay người đi về hướng vũng nước trước kia.

Cũng không biết đi qua bao lâu, Giang Tiểu Phàm vẫn là không tìm thấy được vũng nước, hắn giơ tay lau lau mồ hôi trên trán, nhìn con đường mênh mông phía trước, lại không nghĩ tới đứng ở trên cây nhìn thì rất gần nhưng khi đi lại xa như vậy.

Không được rồi, không đi nổi.

Cuối cùng vẫn tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, lại tiện tay chạm đến một lớp vỏ cây bị bóc ra, vỏ cây này nhìn giống như một cái gáo, Giang Tiểu Phàm cất nó ở trong lòng ngực, chịu đựng cơn khát nghỉ ngơi vài phút mới tiếp tục đi về phía trước.

Lại đi khoảng chừng mười phút, rốt cuộc Giang Tiểu Phàm cũng đi đến được chỗ vũng nước mà hắn nhìn thấy từ trên đỉnh cây, chẳng qua lúc này có không ít người tụ tập tại đây.

Có khá nhiều người, nhẩm một chút thì có khoảng 29 người, không ngoại lệ bọn họ toàn bộ đều quần áo tả tơi, tóc tai lộn xộn, trên mặt dơ bẩn đến không thể nhìn nổi.

Giang Tiểu Phàm trong lòng cảm thấy kỳ quái, hắn tới đây đã được nửa tháng nhưng một bóng người cũng không nhìn thấy, hôm nay vì sao vừa xuất hiện lại xuất hiện nhiều người như vậy, cũng không biết tới để làm gì.

Lúc này những người ở đây bắt đầu vây quanh vũng nước, có người trực tiếp uống luôn nguồn nước bẩn, từng ngụm từng ngụm cứ thế nuốt xuống, Giang Tiểu Phàm nhìn cảnh này đến đầu chân mày cũng nhăn lại, thật là không thể nhìn được nữa.

Bỗng có người chú ý tới hắn, nói: "người thứ 30, không biết còn ai hay không?"

Một tên đàn ông trung niên lôi thôi nói: "Lần trước là có 50 người nhưng nghe nói có 48 người đã bị nơi này đào thải đi rồi."

"Thật tàn khốc."

"Cứ tưởng giành được quyền cư trú trên cái tinh cầu này, dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta duy nhất, tàn khốc đến mấy cũng muốn thử xem."

"Quan tâm đến bọn họ làm gì, bên kia có hang đá kìa, đi thôi."

Có người cầm đầu xung phong, mặc khác đám người cùng uống nước cũng muốn đi cùng nhau. Cuối cùng chỉ để lại một mình Giang Tiểu Phàm.

Hắn đứng bên cạnh vũng nước nhìn nó vẩn đục, trong đầu lúc này rối tung mơ hồ vừa nghĩ đến lời nói vừa rồi của bọn họ ——

'' 48 người'' 50 tuyển thủ '' bị đào thải '' tinh cầu Tái Hãn Á'' quyền cư trú '

Con số phía trước hắn nghe không hiểu, cụm từ ''đào thải'' hắn cũng hiểu được là ý gì, nhưng đống chữ đằng sau dù tách ra hay ở cạnh nhau, hắn cũng nghe không hiểu.

Đào thải cái gì? Giang Tiểu Phàm không hiểu làm sao, hắn lắc lắc đầu muốn bỏ qua mọi rối rắm, sau khi hoàn hồn lại mới phát hiện đám người kia đang muốn đi đến chỗ hang đá.

Hắn ở phía sau nhắc nhở một câu: "Trong hang đá rất nguy hiểm."



Người đi ở phía cuối nghe được lời này của hắn, cười nhạo nói: "Nơi này chỗ nào mà không nguy hiểm? Vùng đất này cằn cỗi như vậy không phải đã là điểm chết rồi hả, khắp nơi đều là mối đe dọa còn không vào hang đá tránh gió."

Giang Tiểu Phàm há miệng thở dốc còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đám người đó càng muốn rời đi thật nhanh, hoàn toàn không quan tâm đến lời nhắc nhở của hắn.

Hắn thu hối tầm mắt nhìn về phía vũng nước, hiện tại hắn rất khát, rất muốn uống nước, nhưng chắc chắn không thể để vậy mà uống.

Đứng dậy đi một vòng quanh bốn phía, sau khi trở về trong tay cũng nhiều hơn một đống vỏ cây cùng mấy tảng đá, hắn ngồi xếp bằng bên cạnh vũng nước, đem đống vỏ cây giống cái gáo mà hắn nhặt được đặt trên mặt đất, sau đó cúi đầu nhìn quần áo rách nát trên người mình.

Mười mấy giây sau, hắn không do dự xé xuống cái tay áo rách nát của mình, tách ra hai tầng sau đó chèn vào mặt trên hai bên tảng đá, để lơ lửng trên không, sau đó ở hai bên dùng cục đá chặn lại, như vậy lớp vải đã được cố định, sau đó ở cái tay áo phía dưới đặt lên phía trên cái gáo bằng vỏ cây.

Giang Tiểu Phàm một bên chuẩn bị tốt tất cả, một bên vừa không ngừng hồi tưởng những gì sư phụ đã dạy hắn, tay cầm lên một khối vỏ cây khác có độ cong hình vòng cung, sau đó lấy múc nước đổ lên lên tay áo. Nước nhanh chóng bị thấm vào, Giang Tiểu Phàm lại tiếp tục múc nước đổ lên mặt trên.

Sau lần thứ hai đổ nước vào, nước bị thấm vào đã bão hòa, nước bắt đầu xuyên thấu qua lớp vải nhỏ xuống.

Hắn đặt nước nghiêng qua một bên, một bên lại quan sát từ thời gian thẩm thấu, nhìn một lượng nước đang tích trữ dưới vỏ cây so vũng nước ở ô trũng kia đã trong sạch hơn nhiều, trong miệng liền lẩm bẩm nói: "Sư phụ thật sự không gạt mình."

......

【 hắn đang làm gì vậy? Có hơi không hiểu? Ra giải thích một chút đi. 】

【 không biết hắn đang làm gì, xem không hiểu. 】

【 tôi cảm thấy người này có bệnh, mọi người đều vội vàng đi vào hang đá trốn còn hắn thì vẫn ngồi ở bên ngoài, các người có thấy đại xà vừa rồi không? Tôi đoán hắn sẽ là người đầu tiên bị nó ăn thịt. 】

【 trên lầu lần đầu tiên xem phát sóng trực tiếp hả? Chẳng lẽ không biết trong thạch động mới là nơi không an toàn nhất hả? Ai cũng không biết trong thạch động ẩn giấu cái gì, thằng nhóc này lựa chọn ở bên ngoài, cá nhân tôi cảm thấy khá an toàn, nếu có gì đó xuất hiện chỉ cân cần liếc mắt một cái là có thể thấy, ngược lại trong động không giống như vậy, muốn chạy đoán chừng còn không kịp chạy. 】

【 hiện tại tôi rất tò mò, rốt cuộc hắn đang làm cái gì? 】

【 lọc nước bẩn? Tôi đã từng nhìn thấy được một loại phương pháp cầu sinh nơi hoang dã thời cổ xưa ở trong một quyển sách, thời điểm không có nguồn nước sạch, có thể uống nước sông, bất quá bên trong ghi lại chính là dùng hạt cát để lọc nước, người này lại đi dùng vải bố, không biết có lọc được nước bẩn hay không. 】

【 ha ha ha, quần áo của hắn vốn dĩ đã rất dơ, lọc còn tác dụng hả? Uống không phải toàn nước dơ hả? Não tàn! 】

【 nhưng mà hình như nhìn cũng rất sạch sẽ, so với đám người lúc nãy trực tiếp uống thì sạch hơn rất nhiều. 】

【 ôi trời! Bên kia đánh nhau rồi! Mau! Ta muốn dời phòng phát sóng trực tiếp!!! 】

Làn đạn vừa bay ra, trong nháy mắt số người online ở phòng phát sóng trực tiếp của Giang Tiểu phàm rút đi không ít, rốt cuộc mọi người xem phát sóng trực tiếp chỉ là muốn xem mấy màn kích thích thôi, chứ không phải muốn xem bọn họ ngồi vọc nước.

Còn vài người lưu lại, chủ yếu là muốn nhìn xem cái tên não tàn - Giang Tiểu Phàm rốt cuộc đang làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Nuôi Tượng Đất Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook