Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)
Chương 4: Nhốt Vào Thiên Lao
Bị Miêu Giảo Liễu
19/04/2024
Hoàng Đông Kiệt vừa ra khỏi mật thất, một vị lão nhân liền xuất hiện ở bên cạnh hắn, Hoàng Đông Kiệt không có phản ứng dư thừa nào khác, bởi vì...vị lão nhân này là tâm phúc của hắn.
Lão nhân này tên là Bạch Lão, khi Hoàng Đông Kiệt vẫn còn là Tiểu Hoàng Tử, vị lão nhân này đã theo hắn, hơn nữa Bạch Lão cũng là một trong những con át chủ bài không thể thiếu trên tay của Hoàng Đông Kiệt.
"Vương gia ngươi…"
Bạch Lão dù sao cũng là một trong những người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Đông Kiệt, rất nhanh đã phát hiện chỗ không giống của Hoàng Đông Kiệt.
Khí chất của một người trong thời gian ngắn làm sao biến hóa lớn như vậy, nếu như không phải trực giác trong lòng khẳng định Hoàng Đông Kiệt là bản nhân, ông ta cũng hoài nghi Hoàng Đông Kiệt bị người khác thay thế rồi.
"Nghĩ thông suốt một số chuyện, hơn nữa Bạch Lão ngươi trước đây không phải thường xuyên khuyên ta từ bỏ một số chấp niệm ư, ta từ bỏ rồi, làm sao không quen được, ngược lại là ngươi đấy."
Hoàng Đông Kiệt với vẻ mặt hòa ái đáp lại lời của Bạch Lão, hắn không sợ người khác nhìn ra biến hóa của hắn, hắn lúc này chính là Hoàng Đông Kiệt, người khác hoài nghi thế nào cũng không thay đổi được sự thật hắn là Hoàng Đông Kiệt.
"Là lão nô hồ đồ rồi, Vương gia có thể có thay đổi như vậy là chuyện tốt!"
Bạch Lão vừa nghe vậy cũng an ủi rất nhiều, trước đây Vương gia ngoài mặt không có gì, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được các cảm xúc tiêu cực như bạo ngược, lệ khí… ẩn sâu ở trong lòng của Vương gia.
Bây giờ nhìn thấy Vương gia đã buông bỏ cảm xúc tiêu cực trong lòng, nội tâm của ông ta cũng vui mừng.
"Vương gia, đại công tử hắn bị giam vào trong thiên lao rồi."
Tổng quản của Vương phủ Lý Quý nhìn thấy Vương gia xuất quan cũng lập tức nhảy ra ngoài, hắn cũng phát hiện biến hóa trên người của Vương gia, nhưng nhìn thấy Bạch Lão cũng ở đây, hắn liền không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp bẩm báo tin tức mà hắn thu thập được.
"Lý do bị bắt?"
Hoàng Đông Kiệt không nóng vội hỏi, cầm lấy trà do tỳ nữ bưng đến, chuẩn bị giải khát.
"Đại công tử hạ thuốc ngủ với nữ nhi của Tể Tướng."
"Ngươi nói cái gì?"
Hoàng Đông Kiệt vừa giơ nước trà lên bên mép liền dừng lại, khuôn mặt hơi có chút động dung, còn có chuyện bất ngờ như vậy xảy ra.
Bạch Lão ở bên cạnh rất yên tĩnh, mặc dù ông ta chỉ phụ trách an toàn của Vương gia, nhưng động tĩnh trên dưới Vương phủ vẫn không thoát khỏi lỗ tai của ông ta, chỉ là ông ta không biết được cụ thể lắm.
Tổng quản Lý Quý quản lý mạng lưới tình báo biết được càng nhiều bí mật hơn so với ông ta, cho nên ông ta không chủ động nói chuyện của đại công tử, để cho thủ lĩnh mạng lưới tình báo Lý Quý này tới báo cáo kỹ hơn.
"Thật sự ngủ rồi?"
"Ngủ thật rồi"
Tổng quản Lý Quý khẳng định nói.
"Tên tiểu tử thối này thật là có phúc khí, nữ nhi của Trần Tể Tướng tên là gì nhỉ?"
"Trần Vũ Linh? Đúng rồi, chính là Trần Vũ Linh, hình như là một trong năm đoá hoa vàng của kinh đô."
"Chậc chậc… tiểu tử thối này thực sự là chiếm được tiện nghi lớn rồi."
Hoàng Đông Kiệt vẫn không nóng vội, như thể không coi trọng chuyện lần này, vẫn còn hứng thú bừng bừng đánh giá sự may mắn của đại nhi tử.
"Vương gia, đây không phải là trọng điểm."
Lý Quý có chút bối rối, đây còn là Vương gia trước kia của hắn sao, sao cảm giác thay đổi không theo lẽ thường nữa.
"Ồ, ngươi nói tiếp đi."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Lý Quý vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, liền chỉ thị bảo hắn nói tiếp.
"Vương gia, ta mới nhận được tin tức, liền lập tức chạy đến hiện trường, kết quả hiện trường sớm đã bị người có lòng dọn dẹp sạch sẽ rồi, một chút dấu vết cũng không để lại."
"Chuyện của đại công tử cũng bị người có lòng truyền ra, thế cục của kinh đô này triệt để căng thẳng lên rồi."
"Vương gia, đây rõ ràng là có người bày kế hãm hại đại công tử, dùng cái này để bức ép chúng ta. Nhân cách của Đại công tử chúng ta biết rõ, đại công tử tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy."
Lý Quý nhanh chóng đem những lời mà hắn muốn nói nói ra hết.
"Vương gia, có cần ta đến thiên lao cứu đại công tử ra không?"
Bạch Lão hỏi Hoàng Đông Kiệt.
"Không cần, đứa cháu hoàng đế kia của ta sẽ thay ta bảo vệ tốt tiểu tử kia, ai cũng hy vọng ta làm phản, nhưng đứa cháu hoàng đế kia của ta sẽ không."
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu từ chối đề nghị của Bạch Lão, cúi đầu suy nghĩ thế cục của kinh đô.
Kinh đô, là thủ đô của đế quốc, đương nhiên là các đại thế lực giao nhánh liên tục xuất hiện, có thể nói, tùy tiện khống chế toàn bộ người của một con hẻm nhỏ lại.
Mười người thì có ba bốn người là ám tuyến của thế lực khác nhau, gián điệp hai mặt, gián điệp ba mặt càng nhiều hơn.
Người hy vọng Hoàng Đông Kiệt tạo phản nhất đương nhiên là các đại thế lực của thiên hạ, đế quốc Đại Hạ bệnh rồi, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn.
Chỉ cần Hoàng Đông Kiệt tạo phản, đế quốc Đại Hạ liền triệt để thở không ra hơi, mà Hoàng Đông Kiệt cũng trở thành một cọng rơm cuối cùng áp đảo đế quốc Đại Hạ.
Đây là hy vọng của các đại thế lực thiên hạ, nói cách khác ai cũng có thể ép Hoàng Đông Kiệt tạo phản.
"Vương gia, đây là kiến nghị của Khách Khanh đoàn."
Khách Khanh đoàn của Vương phủ do trí giả Trí Nang đoàn cùng võ giả Vũ Lực đoàn tạo thành, đều bị dã tâm của Hoàng Đông Kiệt thu hút qua đây đầu quân, Khách Khanh đoàn là một trong những lực lượng quan trọng trong tay của Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt tiếp nhận tập sách, bên trong đều là phương pháp do Khách Khanh đoàn bày mưu tính kế cho hắn.
Vương gia, chúng ta trực tiếp phản rồi à!
Phản em gái ngươi, nhìn thấy phương pháp thứ nhất, Hoàng Đông Kiệt liền trực tiếp trợn tròn mắt.
Cướp ngục cứu đại công tử ra, giấu đại công tử đi, triều đình cũng không làm gì được chúng ta.
Dĩ hòa vi quý, tới cửa cầu hôn, kéo Tể Tướng về phe chúng ta.
Vì đại nghiệp, từ bỏ đại công tử.
"Mẹ, tất cả đều là nhân tài đấy, đây chính là phương pháp mà Khách Khanh đoàn nghĩ ra được à?"
Hoàng Đông Kiệt rất buồn bực nhìn về phía Lý Quý, cảm giác bản thân đã nuôi một đám ngu ngốc rồi.
"Vương gia, những phương pháp này quả thực là Khách Khanh đoàn đưa ra, nhưng mà là Vũ Lực đoàn viết, Trí Nang đoàn không có ai lưu lại phương pháp ở bên trên."
Lý Quý cho rằng Hoàng Đông Kiệt tức giận rồi, thân thể liền run lên, vội vàng giải thích.
"Sau này vấn đề dùng đầu óc, bảo đám vũ phu kia tránh xa một chút, bọn hắn não toàn là cơ nhục… bỏ đi, sau này cơ hội để ta dùng đến bọn hắn có lẽ rất ít."
Đầu của Lý Quý càng cúi thấp hơn, hắn cho rằng Vương gia là muốn từ bỏ Vũ Lực đoàn.
"Trí Nang đoàn cũng không đưa ra bất cứ phương pháp nào ư?"
Hoàng Đông Kiệt hiếu kỳ hỏi.
"Có, Trí Nang đoàn bảo ta mang cho Vương gia hai chữ: Đàm phán."
"Ồ hô, xem ra Trí Nang đoàn vẫn là người tài ba, không tệ không tệ."
"Trong ngoài Vương phủ toàn bộ cứ theo lẽ thường, đi, đi xem thử nhi tử của ta ở thiên lao thế nào rồi."
Hoàng Đông Kiệt không chút vội vàng xuất phát, cảm giác trên người hắn không có chút trách nhiệm nào cả, hoàn toàn không có cảm giác của người trong cuộc.
Tướng Phủ
"Lão gia, tiểu thư vẫn khóa cửa không cho chúng ta vào."
Tỳ nữ cẩn thận dè dặt bẩm báo với chủ tử của nàng.
"Lui xuống"
Trần Hoài Giang nghe vậy vẫy tay bảo tỳ nữ lui xuống, ánh mắt lộ ra thông tin phức tạp lại khiến người ta khó mà hiểu nổi, hắn rất mệt, cũng rất hổ thẹn, hắn cảm giác mình sắp không cầm cự tiếp được nữa.
Nhưng nghĩ tới đế quốc này, nghĩ đến ơn tri ngộ của tiên đế, trong lòng của hắn đều đang tự nói với bản thân, đế quốc này còn có thể cứu được.
Hắn đã hi sinh rất nhiều, chỉ là không có ai biết mà thôi.
Nghĩ đến nữ nhi đã sắp một ngày không ăn gì, hắn đứng dậy, lê bước chân nặng nề đi tới chỗ của nữ nhi.
Lão nhân này tên là Bạch Lão, khi Hoàng Đông Kiệt vẫn còn là Tiểu Hoàng Tử, vị lão nhân này đã theo hắn, hơn nữa Bạch Lão cũng là một trong những con át chủ bài không thể thiếu trên tay của Hoàng Đông Kiệt.
"Vương gia ngươi…"
Bạch Lão dù sao cũng là một trong những người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Đông Kiệt, rất nhanh đã phát hiện chỗ không giống của Hoàng Đông Kiệt.
Khí chất của một người trong thời gian ngắn làm sao biến hóa lớn như vậy, nếu như không phải trực giác trong lòng khẳng định Hoàng Đông Kiệt là bản nhân, ông ta cũng hoài nghi Hoàng Đông Kiệt bị người khác thay thế rồi.
"Nghĩ thông suốt một số chuyện, hơn nữa Bạch Lão ngươi trước đây không phải thường xuyên khuyên ta từ bỏ một số chấp niệm ư, ta từ bỏ rồi, làm sao không quen được, ngược lại là ngươi đấy."
Hoàng Đông Kiệt với vẻ mặt hòa ái đáp lại lời của Bạch Lão, hắn không sợ người khác nhìn ra biến hóa của hắn, hắn lúc này chính là Hoàng Đông Kiệt, người khác hoài nghi thế nào cũng không thay đổi được sự thật hắn là Hoàng Đông Kiệt.
"Là lão nô hồ đồ rồi, Vương gia có thể có thay đổi như vậy là chuyện tốt!"
Bạch Lão vừa nghe vậy cũng an ủi rất nhiều, trước đây Vương gia ngoài mặt không có gì, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được các cảm xúc tiêu cực như bạo ngược, lệ khí… ẩn sâu ở trong lòng của Vương gia.
Bây giờ nhìn thấy Vương gia đã buông bỏ cảm xúc tiêu cực trong lòng, nội tâm của ông ta cũng vui mừng.
"Vương gia, đại công tử hắn bị giam vào trong thiên lao rồi."
Tổng quản của Vương phủ Lý Quý nhìn thấy Vương gia xuất quan cũng lập tức nhảy ra ngoài, hắn cũng phát hiện biến hóa trên người của Vương gia, nhưng nhìn thấy Bạch Lão cũng ở đây, hắn liền không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp bẩm báo tin tức mà hắn thu thập được.
"Lý do bị bắt?"
Hoàng Đông Kiệt không nóng vội hỏi, cầm lấy trà do tỳ nữ bưng đến, chuẩn bị giải khát.
"Đại công tử hạ thuốc ngủ với nữ nhi của Tể Tướng."
"Ngươi nói cái gì?"
Hoàng Đông Kiệt vừa giơ nước trà lên bên mép liền dừng lại, khuôn mặt hơi có chút động dung, còn có chuyện bất ngờ như vậy xảy ra.
Bạch Lão ở bên cạnh rất yên tĩnh, mặc dù ông ta chỉ phụ trách an toàn của Vương gia, nhưng động tĩnh trên dưới Vương phủ vẫn không thoát khỏi lỗ tai của ông ta, chỉ là ông ta không biết được cụ thể lắm.
Tổng quản Lý Quý quản lý mạng lưới tình báo biết được càng nhiều bí mật hơn so với ông ta, cho nên ông ta không chủ động nói chuyện của đại công tử, để cho thủ lĩnh mạng lưới tình báo Lý Quý này tới báo cáo kỹ hơn.
"Thật sự ngủ rồi?"
"Ngủ thật rồi"
Tổng quản Lý Quý khẳng định nói.
"Tên tiểu tử thối này thật là có phúc khí, nữ nhi của Trần Tể Tướng tên là gì nhỉ?"
"Trần Vũ Linh? Đúng rồi, chính là Trần Vũ Linh, hình như là một trong năm đoá hoa vàng của kinh đô."
"Chậc chậc… tiểu tử thối này thực sự là chiếm được tiện nghi lớn rồi."
Hoàng Đông Kiệt vẫn không nóng vội, như thể không coi trọng chuyện lần này, vẫn còn hứng thú bừng bừng đánh giá sự may mắn của đại nhi tử.
"Vương gia, đây không phải là trọng điểm."
Lý Quý có chút bối rối, đây còn là Vương gia trước kia của hắn sao, sao cảm giác thay đổi không theo lẽ thường nữa.
"Ồ, ngươi nói tiếp đi."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Lý Quý vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, liền chỉ thị bảo hắn nói tiếp.
"Vương gia, ta mới nhận được tin tức, liền lập tức chạy đến hiện trường, kết quả hiện trường sớm đã bị người có lòng dọn dẹp sạch sẽ rồi, một chút dấu vết cũng không để lại."
"Chuyện của đại công tử cũng bị người có lòng truyền ra, thế cục của kinh đô này triệt để căng thẳng lên rồi."
"Vương gia, đây rõ ràng là có người bày kế hãm hại đại công tử, dùng cái này để bức ép chúng ta. Nhân cách của Đại công tử chúng ta biết rõ, đại công tử tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy."
Lý Quý nhanh chóng đem những lời mà hắn muốn nói nói ra hết.
"Vương gia, có cần ta đến thiên lao cứu đại công tử ra không?"
Bạch Lão hỏi Hoàng Đông Kiệt.
"Không cần, đứa cháu hoàng đế kia của ta sẽ thay ta bảo vệ tốt tiểu tử kia, ai cũng hy vọng ta làm phản, nhưng đứa cháu hoàng đế kia của ta sẽ không."
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu từ chối đề nghị của Bạch Lão, cúi đầu suy nghĩ thế cục của kinh đô.
Kinh đô, là thủ đô của đế quốc, đương nhiên là các đại thế lực giao nhánh liên tục xuất hiện, có thể nói, tùy tiện khống chế toàn bộ người của một con hẻm nhỏ lại.
Mười người thì có ba bốn người là ám tuyến của thế lực khác nhau, gián điệp hai mặt, gián điệp ba mặt càng nhiều hơn.
Người hy vọng Hoàng Đông Kiệt tạo phản nhất đương nhiên là các đại thế lực của thiên hạ, đế quốc Đại Hạ bệnh rồi, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn.
Chỉ cần Hoàng Đông Kiệt tạo phản, đế quốc Đại Hạ liền triệt để thở không ra hơi, mà Hoàng Đông Kiệt cũng trở thành một cọng rơm cuối cùng áp đảo đế quốc Đại Hạ.
Đây là hy vọng của các đại thế lực thiên hạ, nói cách khác ai cũng có thể ép Hoàng Đông Kiệt tạo phản.
"Vương gia, đây là kiến nghị của Khách Khanh đoàn."
Khách Khanh đoàn của Vương phủ do trí giả Trí Nang đoàn cùng võ giả Vũ Lực đoàn tạo thành, đều bị dã tâm của Hoàng Đông Kiệt thu hút qua đây đầu quân, Khách Khanh đoàn là một trong những lực lượng quan trọng trong tay của Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt tiếp nhận tập sách, bên trong đều là phương pháp do Khách Khanh đoàn bày mưu tính kế cho hắn.
Vương gia, chúng ta trực tiếp phản rồi à!
Phản em gái ngươi, nhìn thấy phương pháp thứ nhất, Hoàng Đông Kiệt liền trực tiếp trợn tròn mắt.
Cướp ngục cứu đại công tử ra, giấu đại công tử đi, triều đình cũng không làm gì được chúng ta.
Dĩ hòa vi quý, tới cửa cầu hôn, kéo Tể Tướng về phe chúng ta.
Vì đại nghiệp, từ bỏ đại công tử.
"Mẹ, tất cả đều là nhân tài đấy, đây chính là phương pháp mà Khách Khanh đoàn nghĩ ra được à?"
Hoàng Đông Kiệt rất buồn bực nhìn về phía Lý Quý, cảm giác bản thân đã nuôi một đám ngu ngốc rồi.
"Vương gia, những phương pháp này quả thực là Khách Khanh đoàn đưa ra, nhưng mà là Vũ Lực đoàn viết, Trí Nang đoàn không có ai lưu lại phương pháp ở bên trên."
Lý Quý cho rằng Hoàng Đông Kiệt tức giận rồi, thân thể liền run lên, vội vàng giải thích.
"Sau này vấn đề dùng đầu óc, bảo đám vũ phu kia tránh xa một chút, bọn hắn não toàn là cơ nhục… bỏ đi, sau này cơ hội để ta dùng đến bọn hắn có lẽ rất ít."
Đầu của Lý Quý càng cúi thấp hơn, hắn cho rằng Vương gia là muốn từ bỏ Vũ Lực đoàn.
"Trí Nang đoàn cũng không đưa ra bất cứ phương pháp nào ư?"
Hoàng Đông Kiệt hiếu kỳ hỏi.
"Có, Trí Nang đoàn bảo ta mang cho Vương gia hai chữ: Đàm phán."
"Ồ hô, xem ra Trí Nang đoàn vẫn là người tài ba, không tệ không tệ."
"Trong ngoài Vương phủ toàn bộ cứ theo lẽ thường, đi, đi xem thử nhi tử của ta ở thiên lao thế nào rồi."
Hoàng Đông Kiệt không chút vội vàng xuất phát, cảm giác trên người hắn không có chút trách nhiệm nào cả, hoàn toàn không có cảm giác của người trong cuộc.
Tướng Phủ
"Lão gia, tiểu thư vẫn khóa cửa không cho chúng ta vào."
Tỳ nữ cẩn thận dè dặt bẩm báo với chủ tử của nàng.
"Lui xuống"
Trần Hoài Giang nghe vậy vẫy tay bảo tỳ nữ lui xuống, ánh mắt lộ ra thông tin phức tạp lại khiến người ta khó mà hiểu nổi, hắn rất mệt, cũng rất hổ thẹn, hắn cảm giác mình sắp không cầm cự tiếp được nữa.
Nhưng nghĩ tới đế quốc này, nghĩ đến ơn tri ngộ của tiên đế, trong lòng của hắn đều đang tự nói với bản thân, đế quốc này còn có thể cứu được.
Hắn đã hi sinh rất nhiều, chỉ là không có ai biết mà thôi.
Nghĩ đến nữ nhi đã sắp một ngày không ăn gì, hắn đứng dậy, lê bước chân nặng nề đi tới chỗ của nữ nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.