Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)

Chương 34: Ta Tự Mình Treo Lên?

Bị Miêu Giảo Liễu

23/04/2024

“Két"

Cánh cửa của địa lao mở ra.

Thủ Lao Việt nhìn thấy Đông Võ Vương bước vào, trong tay còn kéo theo một người, được lắm, lại là một cường giả Tông Sư.

Chỉ là hắn không hiểu, vì sao Đông Võ Vương vừa vào, ánh mắt của cường giả Tông Sư cả phòng đều hiện lên vẻ sợ hãi, chẳng lẽ Đông Võ Vương rất đáng sợ ư?

Rất nhanh, hắn đã biết sự sợ hãi của cả phòng cường giả đến từ đâu rồi, Đông Võ Vương hắn không phải người.

Hắn là ác ma, là ma quỷ, hắn không coi con người là người.

Thủ Lao Việt đã nhìn thấy cái gì, Đông Võ Vương tùy ý vớt một cường giả lên, gác ở trên bàn đá, các loại dao nhỏ di chuyển không ngừng ở trên người của gã cường giả kia.

Đầu tiên là đâm rất nhiều nhát ở trên bụng của cường giả xui xẻo, đao đâm tận xương, nhìn thấy cường giả tông sư kia giãy giụa mạnh.

Đông Võ Vương liền cầm cây búa loang lổ vết máu đặt ở bên cạnh lên, trực tiếp đánh một kích vào đầu của cường giả Tông Sư xui xẻo kia (gây tê vật lý), cường giả tông sư kia trực tiếp hôn mê.

Nhìn thấy cây búa vết máu loang lổ, đây là đã đập bao nhiêu người tạo thành chứ? Đông Võ Vương không ngừng động tác trên tay của hắn, chỉ thấy hắn đem bụng của gã cường giả kia bày ra trước mặt của các cường giả.

Cơ quan bên trong lộ ra, dùng kim chỉ kỳ quái khâu khâu vá vá ở phía trên, sau khi khâu xong, lại đem các cơ quan ép trở lại vào trong bụng, rồi đem lỗ hổng lớn trên bụng kia vá lại.

Băng bó kỹ, rồi treo tên cường giả Tông Sư xui xẻo kia trở lại trên giá gỗ, nhưng Đông Võ Vương vẫn không thỏa mãn, hắn lại đổi người.

Thủ Lao Việt cứ như vậy mà nhìn Hoàng Đông Kiệt làm chuyện ác ma, hắn sợ, thật sự sợ rồi, hắn biết ác ma này chắc chắn cũng sẽ làm chút gì đó đối với thân thể hắn.

Hắn muốn giãy dụa, hắn muốn làm chút gì đó, đáng tiếc Đông Võ Vương cũng không quan tâm hắn.

"Phục Sinh Đan, đó là Phục Sinh Đan, Đông Võ Vương muốn làm cái gì."

Thủ Lao Việt nhìn thấy Đông Võ Vương lấy Phục Sinh Đan, thứ khiến cho hắn đi vào ma quật ra, hắn vẫn chưa cảm khái cái gì, liền thấy Đông Võ Vương đem Phục Sinh Đan đút cho cường giả Tông Sư dẫy dụa sắp chết kia ăn.



Đút, cứ như vậy mà đút rồi, Thủ Lao Việt sững sờ nhìn cảnh này.

Thánh dược cứu mạng toàn bộ thiên hạ không đến mười viên cứ như vậy mà lãng phí.

Thủ Lao Việt thầm mắng Đông Võ Vương phung phí của trời, nhưng hắn lại không phát hiện ánh mắt sớm đã thành thói quen của các cường giả Tông Sư trong phòng.

Thủ Lao Việt trong lòng mắng chửi, rất nhanh hắn liền mắng chửi tiếp. Bởi vì hắn lại nhìn thấy Đông Võ Vương như kỳ tích lấy ra viên Phục Sinh Đan thứ hai đút cho một cường giả Tông Sư xui xẻo khác.

Có một có hai, thì sẽ có ba, khi nhìn thấy Đông Võ Vương liên tiếp lấy ra viên Phục Sinh Đan thứ năm, trong lòng của Thủ Lao Việt chết lặng đến hoài nghi nhân sinh.

Không phải nói Phục Sinh Đan không đến mười viên sao, làm sao mà chỉ riêng Đông Võ Vương đã lấy ra năm viên, chơi ta à?

"Hôm nay thu hoạch không tồi, nhưng ta muốn làm nhiều khí nghiệm hơn nữa, những con chuột bạch nhỏ này vẫn chưa đủ, hy vọng có thể có càng nhiều chuột bạch tới cửa hơn."

Hoàng Đông Kiệt lau sạch vết máu trên tay, 7-8 phần chuột bạch trong địa lao đều vết thương chồng chất, bọn hắn cần thời gian để khôi phục, cho nên Hoàng Đông Kiệt hy vọng có thể có đám chuột bạch khác đến cổng.

Hoàng Đông Kiệt rời khỏi địa lao, lại đi câu cá đọc sách thôi. Buổi chiều

Một chiếc xe ngựa nguyên liệu thức ăn vận chuyển vào Đông Võ Vương phủ, phía dưới xe ngựa dừng lại ở cửa phòng bếp, lách ra một cái bóng.

Không cần suy nghĩ, lại là một tên trộm lẻn vào vương phủ.

Người lẻn vào mặt mũi mông lung khiến người ta không nhìn thấy rõ bộ mặt của hắn, so với người khác, hắn càng thành thạo về Đông Võ Vương phủ hơn.

Hắn nhìn thấy một hạ nhân ở xa xa đi qua, thân thể liền loé lên, cả người hắn biến hóa thành dáng vẻ của hạ nhân kia.

Bất kể là khí chất, hay là trang phục, đều giống nhau như đúc.

Hắn đi về phía chỗ sâu của Vương phủ, nhìn thấy một nha hoàn thân phận còn cao hơn so với hạ nhân vừa rồi, hắn xoay người liền biến thành dáng vẻ của nha hoàn.

Càng tiến vào chỗ sâu của Vương phủ, cần phải có thân phận càng cao hơn, dọc đường đi tới, hắn đã thay đổi năm dáng vẻ rồi.



Cũng may mà đồ đạc hắn chuẩn bị đủ nhiều, nếu không chỉ riêng phương diện trang phục, cũng khiến hắn khó có thể ngụy trang.

"Xem ra chỉ có thể dịch dung thành dáng vẻ của quản gia Lý Quý."

Kẻ ngụy trang rất không muốn dịch dung thành dáng vẻ của tổng quản Vương phủ Lý Quý, thân phận càng cao, càng tiến vào được nhiều nơi hơn, nhưng thân phận càng cao thì nguy cơ bại lộ càng lớn.

Quản gia của một phủ, trong lòng của người toàn phủ đều có ấn tượng, nếu như hắn không thể hoàn toàn ngụy trang thành nhất cử nhất động của quản gia Lý Quý, bại lộ là tuyệt đối không thoát được.

Hắn không muốn ngụy trang thành Lý Quý lắm, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ, hắn không thể không mạo hiểm.

"Lý Quý" tuần tra ở Vương phủ, nhưng hắn vẫn chưa tuần tra được bao lâu, lại đụng phải Đông Võ Vương.”

"Ngươi đi theo ta"

Vừa đụng phải Đông Võ Vương, "Lý Quý" liền có chút căng thẳng, Đông Võ Vương tương đối quen thuộc đối với quản gia của hắn, chỉ cần hắn lộ ra một một xíu không đúng, hắn sẽ có khả năng bại lộ.

Nhưng chuyện đã đi đến một bước này, vậy hắn phải ngụy trang đến cùng, hắn vẫn không nói gì, Đông Võ Vương đã gọi hắn đi theo, hắn chỉ có thể đi theo phía sau Đông Võ Vương.

Hắn không biết Đông Võ Vương dẫn hắn đi đâu, hắn chỉ có thể ngoài mặt duy trì bất biến, cẩn thận dè dặt đi theo.

"Lý Quý" nhìn thấy Đông Võ Vương dẫn hắn đi vào địa đạo, trong lòng hắn kích động, Đông Võ Vương là muốn dẫn hắn đến bảo khố hoặc là nơi bí mật của Vương phủ rồi.

Đây thật sự là tự nhiên mà chui tới cửa, có Đông Võ Vương dẫn đường, hắn chắc chắn tìm được Phục Sinh Đan.

Hắn theo Đông Võ Vương đi tới phần cuối của địa đạo, đẩy cửa bước vào, hắn trợn tròn mắt, đây đâu phải là bảo khố gì chứ, đây là địa lao, còn là địa lao giam giữ một đống cường giả Tông Sư.

Kìm nén các loại tạp niệm trong lòng, để không lộ ra một chút vết tích, hắn theo Đông Võ Vương vào trong địa lao.

Hoàng Đông Kiệt liếc mắt nhìn "Lý Quý", dùng ngón tay chỉ về phía một vị trí trống ở góc tường.

"Đó có chỗ, ngươi tự mình treo lên đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook