Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)
Chương 30: Thả Để Hắn Qua
Bị Miêu Giảo Liễu
22/04/2024
"Phụ vương, nàng rất quan trọng đối với ta, ngươi giúp ta một chút đi."
Hoàng Thiên Khải cũng không kinh ngạc, Vương phủ này là địa bàn của lão tử hắn, hắn dẫn một người vào không bị phát hiện mới là lạ, chỉ là hắn không ngờ tới phụ vương nhanh như vậy đã tra ra được thân phận của Kiều Vân Nhi.
"Xoảng"
Hoàng Đông Kiệt tức giận đứng lên, hung hăng ném một cái chén, hắn diễn, hắn chính là nghĩ tới khoái cảm khi ném chén.
Đừng nói, thật là có chút thoải mái, lần sau ném thêm một cái nữa.
"Mấy năm không trở về nhà, vừa về nhà liền vì một người ngoài mà đến cầu xin ta, ta rất tức giận, ngươi biết không?"
"Huống hồ ngươi còn là xin thuốc cho một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?"
Hoàng Đông Kiệt với dáng vẻ nổi giận đùng đùng quát lên.
"Nàng không phải nữ ma đầu, ta cũng biết ta đang làm cái gì. Nàng là người ta yêu, ta chỉ muốn nàng sống thật khỏe mạnh."
Góc tường bên ngoài, Kiều Vân Nhi lén theo qua đây nghe thấy câu nói cuối cùng của Hoàng Thiên Khải, nàng lẳng lặng rơi lệ.
"Ngươi, ngươi...Lý Quý ngươi chết ở nơi nào rồi, không nhìn thấy ta tức giận đến mức họng cũng khô rồi à, còn không mau bưng trà tới cho ta."
Hoàng Đông Kiệt tức giận thở dốc từng ngụm, vội vàng ngồi lại xuống ghế, nghiến răng nghiến lợi hét với bên ngoài.
Công cụ hình người Lý Quý bưng trà tới rồi. "Vương gia, xin bớt giận, nhị thiếu gia ngài ấy..." "Câm miệng, cút ngay."
Lý Quý biết Vương gia đang diễn trò, đang muốn phối hợp một chút, tại sao Vương gia không cho cơ hội chứ?
"Ngươi muốn xin thuốc đúng không, được, nhưng mà..."
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy diễn cũng khá nhiều rồi, nên thu tay, nếu không cô nương ở bên ngoài góc tường không biết phải khóc bao lâu nữa.
"Nhưng mà cái gì?"
Hoàng Thiên Khải trong lòng vui vẻ vội vàng hỏi.
"Đánh bại người của ta sắp xếp, đồng thời bằng lòng một điều kiện của ta." "Đánh bại ai? Điều kiện gì?"
"Ngươi bây giờ là Tiên Thiên trung kỳ, ta sẽ không sắp xếp cho ngươi người quá mạnh mẽ, chỉ là một Tiên Thiên hậu kỳ, điều kiện, chờ ngươi đánh bại người của ta sắp xếp rồi nói."
"Lý Quý, tìm một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ lão luyện ở trong phủ, bảo hắn không được nương tay, dám nương tay ta giết chết hắn."
Hoàng Đông Kiệt với dáng vẻ muốn tìm phiền phức, không cho Hoàng Thiên Khải thuận lợi thông qua.
"Có phải là thật sự đánh bại người của ngươi sắp xếp, thêm với một điều kiện, ngươi sẽ cho ta Phục Sinh Đan hay không?"
Hoàng Thiên Khải năm lần bảy lượt xác nhận, hắn rất sợ phụ vương là đang gạt hắn.
"Ta vẫn không đến mức gạt ngươi, nhưng mà trong vòng nửa tháng ngươi phải đánh bại người của ta sắp xếp, không lẽ ngươi kéo ba đến năm năm, chờ ngươi đột phá Tiên Thiên hậu kỳ hoặc là đỉnh phong rồi đánh, vậy thì không công bằng nữa."
Hoàng Đông Kiệt cố ý nhắc nhở thời gian nửa tháng, tăng độ khó lên. "Được, một lời đã định!"
Hoàng Thiên Khải đứng dậy rời đi, hắn cũng không vội đánh bây giờ, hắn phải chuẩn bị một chút, cũng thỉnh giáo cường giả Tông Sư Vân Nhi.
"Người đánh với hắn là ai?" Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh hỏi.
"Là đại gia phía sau rừng trúc Uy Thực Thiết Thú, mặc dù hắn là Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng chiến lực của hắn còn mạnh hơn so với Tiên Thiên đỉnh phong bình thường."
"Nhị thiếu gia là vừa đột phá Tiên Thiên trung kỳ không lâu, muốn đánh thắng người chiến lực Tiên Thiên đỉnh phong gần như không có khả năng."
Lý Quý biết Vương gia là đang tôi luyện nhị thiếu gia, người đánh nhau đương nhiên phải sắp xếp mạnh mẽ một chút.
"Rất tốt, trước tiên tôi luyện thật tốt, đợi đến một hai ngày cuối cùng, thả để hắn qua."
Chuyện Hoàng Đông Kiệt bằng lòng cho nhị nhi tử Phục Sinh Đan đương nhiên phải làm được, thực ra hắn đã nắm chắc luyện chế Phục Sinh Đan rồi.
Vấn đề mấu chốt là hắn thiếu dược liệu, cần phải biết, Lục Trường Sinh vì luyện chế Phục Sinh Đan, chỉ thu thập dược liệu đã cần hơn một trăm năm.
Thời gian tồn tại Đông Võ Vương phủ của hắn cũng chưa tới một trăm năm, dược liệu thu thập được không thể nào có đầy đủ và chuyên nghiệp như Lục Trường Sinh, hơn nữa Đông Võ Vương phủ cũng không phải dựa vào tiền mua thuốc mà sống.
"Không có cách nào cả, chỉ có thể đến hoàng cung, hy vọng dược liệu mà hoàng cung cất giữ có đủ đầy đủ hết."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy dược liệu mà nhà mình cất giữ căn bản không đủ, liền nghĩ đến hoàng cung.
Đế quốc Đại Hạ tồn tại hơn tám trăm năm, dược liệu tích lũy qua ngày tháng tuyệt đối vượt quá tưởng tượng, hắn đem chủ ý đánh vào trong kho dược liệu của hoàng cung.
Hoàng cung
"Trần Lão, ngươi chắc chắn Ngũ Hoàng thúc thực sự là chiêu sau mà Tiên Đế sắp xếp cho trẫm?"
Hoàng Minh Long không nghi ngờ cũng không được, nhìn xem Đông Võ Vương đang làm cái gì đi?
Đọc sách, chơi cờ, câu cá, tu sửa hoa cỏ, siêu trạch... Đây là ngày tháng mà con người trải qua sao?
Được thôi, đây mới là ngày tháng mà con người trải qua, Hoàng Minh Long tỏ ra rất ngưỡng mộ, hắn cũng muốn sống như vậy, đáng tiếc suy nghĩ là được rồi.
Đông Võ Vương trạch không thành vấn đề, nhưng hắn gấp gáp, đế quốc Đại Hạ ngày càng lụn bại, lão tổ lại hơn ba trăm tuổi rồi, lúc nào cũng có thể một bước lên trời.
Nếu như lão tổ một bước lên trời, trụ cột chống đỡ Đại Hạ liền triệt để sụp đổ.
Nếu như Đông Võ Vương thực sự là chiêu sau mà Tiên Đế để lại cho hắn, vậy thì cho chút động tác, đừng cứ ở trong nhà không nhúc nhích có được hay không.
"Bệ hạ, Đông Võ Vương có tính toán của hắn, chúng ta không thể cái gì cũng mong chờ hắn, muốn đế quốc Đại Hạ lâu dài, không phải là nỗ lực của một người thì có thể làm được."
Trần Hoài Giang cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, nhưng bảo hắn phủ định ngôn luận trước đó ngay trước mặt bệ hạ, hắn không làm được.
Xin cho lão nhân một chút mặt mũi, đừng hỏi vì sao.
"Tình hình của mấy thế lực Siêu Nhiêu như thế nào, có thể tiếp tục gây xích mích quan hệ giữa bọn hắn hay không?"
Hoàng Minh Long buông chuyện của Ngũ Hoàng thúc xuống, hỏi chuyện mà hắn quan tâm.
"Khó, bọn hắn quá không yên tâm chúng ta, đều cho rằng chúng ta là lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, mỗi một người đều ma sát ràng buộc lẫn nhau."
"Cho rằng không lật đổ chúng ta trước, giữa bọn hắn cũng sẽ không có đại đấu."
Trần Hoài Giang cũng rất mệt, những thế lực Siêu Nhiên kia, mỗi một thế lực đề khó có thể đối phó, đều nhìn chằm chằm vào đế quốc Đại Hạ, muốn cắn thêm một chút thịt từ trên người của đế quốc Đại Hạ ngã bệnh.
Hoàng Thiên Khải cũng không kinh ngạc, Vương phủ này là địa bàn của lão tử hắn, hắn dẫn một người vào không bị phát hiện mới là lạ, chỉ là hắn không ngờ tới phụ vương nhanh như vậy đã tra ra được thân phận của Kiều Vân Nhi.
"Xoảng"
Hoàng Đông Kiệt tức giận đứng lên, hung hăng ném một cái chén, hắn diễn, hắn chính là nghĩ tới khoái cảm khi ném chén.
Đừng nói, thật là có chút thoải mái, lần sau ném thêm một cái nữa.
"Mấy năm không trở về nhà, vừa về nhà liền vì một người ngoài mà đến cầu xin ta, ta rất tức giận, ngươi biết không?"
"Huống hồ ngươi còn là xin thuốc cho một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?"
Hoàng Đông Kiệt với dáng vẻ nổi giận đùng đùng quát lên.
"Nàng không phải nữ ma đầu, ta cũng biết ta đang làm cái gì. Nàng là người ta yêu, ta chỉ muốn nàng sống thật khỏe mạnh."
Góc tường bên ngoài, Kiều Vân Nhi lén theo qua đây nghe thấy câu nói cuối cùng của Hoàng Thiên Khải, nàng lẳng lặng rơi lệ.
"Ngươi, ngươi...Lý Quý ngươi chết ở nơi nào rồi, không nhìn thấy ta tức giận đến mức họng cũng khô rồi à, còn không mau bưng trà tới cho ta."
Hoàng Đông Kiệt tức giận thở dốc từng ngụm, vội vàng ngồi lại xuống ghế, nghiến răng nghiến lợi hét với bên ngoài.
Công cụ hình người Lý Quý bưng trà tới rồi. "Vương gia, xin bớt giận, nhị thiếu gia ngài ấy..." "Câm miệng, cút ngay."
Lý Quý biết Vương gia đang diễn trò, đang muốn phối hợp một chút, tại sao Vương gia không cho cơ hội chứ?
"Ngươi muốn xin thuốc đúng không, được, nhưng mà..."
Hoàng Đông Kiệt cảm thấy diễn cũng khá nhiều rồi, nên thu tay, nếu không cô nương ở bên ngoài góc tường không biết phải khóc bao lâu nữa.
"Nhưng mà cái gì?"
Hoàng Thiên Khải trong lòng vui vẻ vội vàng hỏi.
"Đánh bại người của ta sắp xếp, đồng thời bằng lòng một điều kiện của ta." "Đánh bại ai? Điều kiện gì?"
"Ngươi bây giờ là Tiên Thiên trung kỳ, ta sẽ không sắp xếp cho ngươi người quá mạnh mẽ, chỉ là một Tiên Thiên hậu kỳ, điều kiện, chờ ngươi đánh bại người của ta sắp xếp rồi nói."
"Lý Quý, tìm một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ lão luyện ở trong phủ, bảo hắn không được nương tay, dám nương tay ta giết chết hắn."
Hoàng Đông Kiệt với dáng vẻ muốn tìm phiền phức, không cho Hoàng Thiên Khải thuận lợi thông qua.
"Có phải là thật sự đánh bại người của ngươi sắp xếp, thêm với một điều kiện, ngươi sẽ cho ta Phục Sinh Đan hay không?"
Hoàng Thiên Khải năm lần bảy lượt xác nhận, hắn rất sợ phụ vương là đang gạt hắn.
"Ta vẫn không đến mức gạt ngươi, nhưng mà trong vòng nửa tháng ngươi phải đánh bại người của ta sắp xếp, không lẽ ngươi kéo ba đến năm năm, chờ ngươi đột phá Tiên Thiên hậu kỳ hoặc là đỉnh phong rồi đánh, vậy thì không công bằng nữa."
Hoàng Đông Kiệt cố ý nhắc nhở thời gian nửa tháng, tăng độ khó lên. "Được, một lời đã định!"
Hoàng Thiên Khải đứng dậy rời đi, hắn cũng không vội đánh bây giờ, hắn phải chuẩn bị một chút, cũng thỉnh giáo cường giả Tông Sư Vân Nhi.
"Người đánh với hắn là ai?" Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh hỏi.
"Là đại gia phía sau rừng trúc Uy Thực Thiết Thú, mặc dù hắn là Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng chiến lực của hắn còn mạnh hơn so với Tiên Thiên đỉnh phong bình thường."
"Nhị thiếu gia là vừa đột phá Tiên Thiên trung kỳ không lâu, muốn đánh thắng người chiến lực Tiên Thiên đỉnh phong gần như không có khả năng."
Lý Quý biết Vương gia là đang tôi luyện nhị thiếu gia, người đánh nhau đương nhiên phải sắp xếp mạnh mẽ một chút.
"Rất tốt, trước tiên tôi luyện thật tốt, đợi đến một hai ngày cuối cùng, thả để hắn qua."
Chuyện Hoàng Đông Kiệt bằng lòng cho nhị nhi tử Phục Sinh Đan đương nhiên phải làm được, thực ra hắn đã nắm chắc luyện chế Phục Sinh Đan rồi.
Vấn đề mấu chốt là hắn thiếu dược liệu, cần phải biết, Lục Trường Sinh vì luyện chế Phục Sinh Đan, chỉ thu thập dược liệu đã cần hơn một trăm năm.
Thời gian tồn tại Đông Võ Vương phủ của hắn cũng chưa tới một trăm năm, dược liệu thu thập được không thể nào có đầy đủ và chuyên nghiệp như Lục Trường Sinh, hơn nữa Đông Võ Vương phủ cũng không phải dựa vào tiền mua thuốc mà sống.
"Không có cách nào cả, chỉ có thể đến hoàng cung, hy vọng dược liệu mà hoàng cung cất giữ có đủ đầy đủ hết."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy dược liệu mà nhà mình cất giữ căn bản không đủ, liền nghĩ đến hoàng cung.
Đế quốc Đại Hạ tồn tại hơn tám trăm năm, dược liệu tích lũy qua ngày tháng tuyệt đối vượt quá tưởng tượng, hắn đem chủ ý đánh vào trong kho dược liệu của hoàng cung.
Hoàng cung
"Trần Lão, ngươi chắc chắn Ngũ Hoàng thúc thực sự là chiêu sau mà Tiên Đế sắp xếp cho trẫm?"
Hoàng Minh Long không nghi ngờ cũng không được, nhìn xem Đông Võ Vương đang làm cái gì đi?
Đọc sách, chơi cờ, câu cá, tu sửa hoa cỏ, siêu trạch... Đây là ngày tháng mà con người trải qua sao?
Được thôi, đây mới là ngày tháng mà con người trải qua, Hoàng Minh Long tỏ ra rất ngưỡng mộ, hắn cũng muốn sống như vậy, đáng tiếc suy nghĩ là được rồi.
Đông Võ Vương trạch không thành vấn đề, nhưng hắn gấp gáp, đế quốc Đại Hạ ngày càng lụn bại, lão tổ lại hơn ba trăm tuổi rồi, lúc nào cũng có thể một bước lên trời.
Nếu như lão tổ một bước lên trời, trụ cột chống đỡ Đại Hạ liền triệt để sụp đổ.
Nếu như Đông Võ Vương thực sự là chiêu sau mà Tiên Đế để lại cho hắn, vậy thì cho chút động tác, đừng cứ ở trong nhà không nhúc nhích có được hay không.
"Bệ hạ, Đông Võ Vương có tính toán của hắn, chúng ta không thể cái gì cũng mong chờ hắn, muốn đế quốc Đại Hạ lâu dài, không phải là nỗ lực của một người thì có thể làm được."
Trần Hoài Giang cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình, nhưng bảo hắn phủ định ngôn luận trước đó ngay trước mặt bệ hạ, hắn không làm được.
Xin cho lão nhân một chút mặt mũi, đừng hỏi vì sao.
"Tình hình của mấy thế lực Siêu Nhiêu như thế nào, có thể tiếp tục gây xích mích quan hệ giữa bọn hắn hay không?"
Hoàng Minh Long buông chuyện của Ngũ Hoàng thúc xuống, hỏi chuyện mà hắn quan tâm.
"Khó, bọn hắn quá không yên tâm chúng ta, đều cho rằng chúng ta là lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, mỗi một người đều ma sát ràng buộc lẫn nhau."
"Cho rằng không lật đổ chúng ta trước, giữa bọn hắn cũng sẽ không có đại đấu."
Trần Hoài Giang cũng rất mệt, những thế lực Siêu Nhiên kia, mỗi một thế lực đề khó có thể đối phó, đều nhìn chằm chằm vào đế quốc Đại Hạ, muốn cắn thêm một chút thịt từ trên người của đế quốc Đại Hạ ngã bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.