Chương 205: Biến trận, trận pháp nhằm vào Thiếu khanh
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
26/03/2019
Đôi môi Vu Tĩnh Kỳ khẽ mở, tuyệt vọng phun ra một câu: "Người dạy ta chú thuật... Là Thanh Đô tiên sinh."
"Phanh!" Cửa lớn thư lâu phát ra tiếng động thật lớn rồi đột nhiên khép lại.
Bùm bùm một trận, tất cả cửa sổ thư lâu tựa như bị một bàn tay to thao túng, đồng loạt đóng lại.
Như Tiểu Lam từ trong lòng Thanh Mặc Nhan nhảy xuống đất.
"Không tốt, biến trận!"
Thấy nàng thay đổi sắc mặt, mọi người đều khẩn trương lên, bất quá bọn họ ai cũng không biết cái gọi là biến trận là chuyện gì.
"A a a..." Vu Tĩnh Kỳ hai tay ôm đầu, tê liệt ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thê lương.
Như Tiểu Lam lấy một lá bùa từ bên hông ra. Ngón tay kết ấn, rồi sau đó kẹp lá bùa ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, nín thở ngưng thần: "Phong!"
Lá bùa ở trong tay nàng hóa thành ngọn lửa, cuối cùng cháy thành tro tàn.
Như Tiểu Lam bảo Ngàn Thương đè Vu Tĩnh Kỳ lại, mạnh mẽ tách miệng hắn ra: "Không muốn chết thì ăn vào cho ta!"
Vu Tĩnh Kỳ mở to hai mắt, trong con ngươi tràn đầy tuyệt vọng.
"Nếu ngươi không chịu tự mình ăn xuống thì sẽ bị sặc chết." Như Tiểu Lam lúc này không chút nào nương tay, trực tiếp mạnh mẽ đem tro tàn nhét vào trong miệng hắn.
Mặt đất thư lâu không ngừng chấn động.
Vu Tĩnh Kỳ thật vất vả mới đem được thứ trong miệng nuốt xuống, sắc mặt u ám, nằm ở nơi đó hít vào nhiều, thở ra ít.
"Tiểu Vương gia không có việc gì đi?" Huyền Ngọc lo lắng nói, tốt xấu gì Vu Tĩnh Kỳ cũng là hoàng tộc, nếu hắn thật sự chết ở đây Thanh Mặc Nhan sẽ không có cách nào giao đãi với Hoàng đế.
"Tạm thời sẽ không chết, nhưng nếu không phá được trận này, hắn sớm muộn gì cũng sẽ không chống đỡ nổi nữa." Như Tiểu Lam nói.
"Pháp trận không phải bị chúng ta phá rồi sao?" Huyền Ngọc kinh ngạc nói.
"Đó là pháp trận Vu Tĩnh Kỳ bố trí, nhưng tất cả chúng ta đều đã bị lừa, pháp trận này chỉ là thủ thuật dùng để che mắt, Thanh Đô tiên sinh ở nơi khác an bài pháp trận, nếu không thể phá hỏng pháp trận đó chúng ta sẽ..." Như Tiểu Lam nói được một nửa, thần sắc đột ngột biến đổi: "Không tốt, đây không phải thuật chú sát. Mà là Cổ vương trận!"
Nàng xoay người liều lĩnh bổ nhào về phía Thanh Mặc Nhan.
"Thanh Mặc Nhan!"
Thanh Mặc Nhan theo bản năng vươn tay ra muốn tiếp nàng vào trong lòng, nhưng mà nơi lồng ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
Sâu trong yết hầu nảy lên một cỗ mùi vị tanh ngọt.
"Thanh Mặc Nhan! Kiên trì trụ!" Như Tiểu Lam lấy từ bên hông ra một lá bùa, hai tay run rẩy không ngừng, nhiều lần suýt nữa làm rơi lá bùa xuống đất.
"Thế tử!"
"Thiếu khanh đại nhân!"
Tất cả mọi người đều vây quanh lại.
Thanh Mặc Nhan kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy chỗ lồng ngực không ngừng có máu thấm ra.
"Đây là..."
"Đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện." Như Tiểu Lam cắn nát đầu ngón tay chính mình, hai tay kết ấn, dán lá bùa lên ngực hắn.
Máu nơi đầu ngón tay của dính vào lá bùa làm nó hóa thành một đạo bạch quang, cuối cùng biến mất ở trên người Thanh Mặc Nhan.
Đau đớn ở ngực giảm bớt, nhưng mà Thanh Mặc Nhan vẫn cứ hô hấp dồn dập, mỗi một lần hắn chỉ dám nhợt nhạt hít vào, Như Tiểu Lam chỉ nghe tiếng hít thở của hắn thôi cũng đã cảm thấy đau.
"Đây là Cổ vương trận, mục đích là để dụ cổ trùng trong thân thể ngươi ra." Như Tiểu Lam giải thích thật nhanh: "Trên người ngươi có mang theo thế thân phù mà ta hạ lau chú, tạm thời sẽ không có việc gì."
Nói xong nàng xoay người muốn đi. Thanh Mặc Nhan lại duỗi tay kéo lấy cổ tay nàng.
"Ngươi định làm gì?" Tay hắn rất lạnh, nhưng khi bắt lấy tay nàng lại rất ổn định, không có bất luận dao động gì.
"Phá trận." Như Tiểu Lam cong cong mắt mèo: "Nơi này trừ ta ra, không ai có đủ khả năng ứng phó được với Thanh Đô tiên sinh, cho nên ta muốn đi phá trận."
Thanh Mặc Nhan cầm lấy tay nàng không nới ra, chau mày lại tựa hồ không muốn để nàng đi.
"Thế tử, cửa lớn thư lâu không mở được!" Huyền Ngọc kêu lên.
Bọn họ đều là người tập võ nên khí lực không hề nhỏ, vậy mà cố hết sức vẫn không mở được cửa lớn thư lâu.
Toàn bộ thư lâu tựa như bị một đạo vòng sắt cuốn chặt bên ngoài.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu, đôi môi dính máu dán ở trên mu bàn tay nàng: "Nhớ kỹ, không được cậy mạnh."
Như Tiểu Lam nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Yên tâm, có ta ở đây, nhất định ngươi sẽ không sao."
Như Tiểu Lam lấy ra bốn lá bùa dán ở trên cửa lớn thư lâu, rồi sau đó quay đầu gọi Ngàn Thương: "Ngàn Thương, để ta xem kiếm của ngươi."
Trong tay áo Ngàn Thương vươn ra hai thanh kiếm nhỏ.
Người nào không biết thân phận của Ngàn Thương thì căn bản không thể nào biết được hai thanh kiếm này từ đâu ra, chỉ có Thanh Mặc Nhan cùng Huyền Ngọc bọn họ biết, thanh kiếm nhỏ này ở trong cánh tay Ngàn Thương.
Như Tiểu Lam lại lấy ra hai lá bùa nữa, dán ở trên mũi kiếm nhỏ. Nhìn như lung lay sắp rơi, nhưng mà vô luận Ngàn Thương có di chuyển thanh kiếm thế nào lá bùa cũng cũng không hề rơi xuống.
"Phá cửa." Như Tiểu Lam hạ lệnh.
Ngàn Thương nửa điểm do dự cũng không có trực tiếp đi đến chỗ cửa lớn thư lâu.
"Mọi người trốn ra xa chút!" Như Tiểu Lam quay đầu nhắc nhở mọi người.
Uy lực của đại sát thần nàng hiểu rất rõ, nguyên nhân vì lực lượng của nàng không đủ, cho nên mới mượn dùng Ngàn Thương tới phá trận.
Bởi vì Ngàn Thương là rối gỗ, cho nên nàng sẽ không bị pháp trận làm thương tổn.
Mọi người thối lui chút.
Huyền Ngọc thấy Vu Tĩnh Kỳ ngã ở đó không có ai để ý, vì thế liền đi qua nhấc hắn lên. Thối lui về phía sau.
Thanh Mặc Nhan vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không có ý tứ muốn trốn tránh.
Huyền Ngọc có chút lo lắng, thấp giọng kêu: "Thế tử..."
Chỉ có Thanh Mặc Nhan mới hiểu rõ về hiện trạng của chính mình. Vật nhỏ nói không sai, pháp trận này dùng để đối phó hắn, hắn có thể cảm nhận được, cổ trùng trong cơ thể đang nôn nóng bất an, phảng phất như muốn phá thể ra ngoài.
Cổ trùng chịu sự lôi kéo của pháp trận, ẩn ẩn như mất đi khống chế.
Bất quá mỗi lần loại đau đớn này đánh úp tới. Đều sẽ ở thời khắc mấu chốt bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó áp chế xuống.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi duỗi tay, từ bên hông lấy ra một viên thuốc.
Đó là thuốc do Như Tiểu Lam phối chế, chỉ cần ăn vào là có thể áp chế cổ độc, để hắn có thể sử dụng nội lực trong thời gian một nén hương.
Khi ở Thạch Phường trấn, hắn đã ăn mất một viên, hiện tại trong tay hắn chỉ còn lại hai viên.
Thân thể Ngàn Thương nghiêng về phía trước. Đầu gối hơi hạ, tựa như lò xo đang tích tụ lực lượng.
Như Tiểu Lam quyết đoán lùi lại hai bước, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu nhỏ chính mình.
Lực chú ý của Thanh Mặc Nhan vẫn luôn đặt trên người nàng, khi nhìn thấy nàng làm hành động kia, liền đem viên thuốc nuốt xuống.
Thân thể Ngàn Thương để lại tàn ảnh tại chỗ. Thật giống như trong nháy mắt thân thể nàng biến mất không thấy đâu.
Toàn bộ thư lâu phát ra tiếng gầm rú cực lớn, sách trên giá bị chấn động ầm ầm rơi xuống, tựa như mưa đá, bùm bùm rơi về phía mọi người.
Như Tiểu Lam âm thầm líu lưỡi, nàng vẫn là đã xem nhẹ uy lực của đại sát thần Ngàn Thương.
Sớm biết thế nàng nên tránh xa hơn chút mới tốt a.
Kiếm nhỏ trong tay Ngàn Thương hóa thành hai đạo đường cong ngân quang, không ngừng lặp lại công kích về phía cửa lớn thư lâu.
Một quyển sách thật dày rơi xuống. Mắt thấy sắp đập trúng đầu Như Tiểu Lam, đúng lúc này từ phía sau nàng có một đôi tay duỗi ra, kéo toàn bộ người nàng qua.
"Thanh Mặc Nhan?"
Thanh Mặc Nhan giơ ống tay áo lên che ở đỉnh đầu nàng.
Cửa lớn thư lâu đột nhiên nổ tung, hai cánh cửa hóa thành ngàn vạn khối gỗ vụn, bắn mạnh ra bốn phía, mọi người trốn tránh không kịp đều bị chúng phải.
Chỉ ít ỏi người võ công tốt nên có nội lực hộ thể, mới không bị mấy khối gỗ bay vụt qua làm cho bị thương.
Nhưng mà chuyện khiến người ta hoảng sợ vẫn còn ở phía sau, cửa lớn thư lâu vừa vỡ, Như Tiểu Lam đã vội vàng la lên: "Mau đi ra, lâu sắp đổ!"
Mọi người thoáng ngây người, thân hình Thanh Mặc Nhan như diều hâu cuốn lấy nàng lao ra phía ngoài cửa.
Tàng thư lâu Bạch Hạc học viện, ầm ầm sập đổ.
"Phanh!" Cửa lớn thư lâu phát ra tiếng động thật lớn rồi đột nhiên khép lại.
Bùm bùm một trận, tất cả cửa sổ thư lâu tựa như bị một bàn tay to thao túng, đồng loạt đóng lại.
Như Tiểu Lam từ trong lòng Thanh Mặc Nhan nhảy xuống đất.
"Không tốt, biến trận!"
Thấy nàng thay đổi sắc mặt, mọi người đều khẩn trương lên, bất quá bọn họ ai cũng không biết cái gọi là biến trận là chuyện gì.
"A a a..." Vu Tĩnh Kỳ hai tay ôm đầu, tê liệt ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thê lương.
Như Tiểu Lam lấy một lá bùa từ bên hông ra. Ngón tay kết ấn, rồi sau đó kẹp lá bùa ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, nín thở ngưng thần: "Phong!"
Lá bùa ở trong tay nàng hóa thành ngọn lửa, cuối cùng cháy thành tro tàn.
Như Tiểu Lam bảo Ngàn Thương đè Vu Tĩnh Kỳ lại, mạnh mẽ tách miệng hắn ra: "Không muốn chết thì ăn vào cho ta!"
Vu Tĩnh Kỳ mở to hai mắt, trong con ngươi tràn đầy tuyệt vọng.
"Nếu ngươi không chịu tự mình ăn xuống thì sẽ bị sặc chết." Như Tiểu Lam lúc này không chút nào nương tay, trực tiếp mạnh mẽ đem tro tàn nhét vào trong miệng hắn.
Mặt đất thư lâu không ngừng chấn động.
Vu Tĩnh Kỳ thật vất vả mới đem được thứ trong miệng nuốt xuống, sắc mặt u ám, nằm ở nơi đó hít vào nhiều, thở ra ít.
"Tiểu Vương gia không có việc gì đi?" Huyền Ngọc lo lắng nói, tốt xấu gì Vu Tĩnh Kỳ cũng là hoàng tộc, nếu hắn thật sự chết ở đây Thanh Mặc Nhan sẽ không có cách nào giao đãi với Hoàng đế.
"Tạm thời sẽ không chết, nhưng nếu không phá được trận này, hắn sớm muộn gì cũng sẽ không chống đỡ nổi nữa." Như Tiểu Lam nói.
"Pháp trận không phải bị chúng ta phá rồi sao?" Huyền Ngọc kinh ngạc nói.
"Đó là pháp trận Vu Tĩnh Kỳ bố trí, nhưng tất cả chúng ta đều đã bị lừa, pháp trận này chỉ là thủ thuật dùng để che mắt, Thanh Đô tiên sinh ở nơi khác an bài pháp trận, nếu không thể phá hỏng pháp trận đó chúng ta sẽ..." Như Tiểu Lam nói được một nửa, thần sắc đột ngột biến đổi: "Không tốt, đây không phải thuật chú sát. Mà là Cổ vương trận!"
Nàng xoay người liều lĩnh bổ nhào về phía Thanh Mặc Nhan.
"Thanh Mặc Nhan!"
Thanh Mặc Nhan theo bản năng vươn tay ra muốn tiếp nàng vào trong lòng, nhưng mà nơi lồng ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
Sâu trong yết hầu nảy lên một cỗ mùi vị tanh ngọt.
"Thanh Mặc Nhan! Kiên trì trụ!" Như Tiểu Lam lấy từ bên hông ra một lá bùa, hai tay run rẩy không ngừng, nhiều lần suýt nữa làm rơi lá bùa xuống đất.
"Thế tử!"
"Thiếu khanh đại nhân!"
Tất cả mọi người đều vây quanh lại.
Thanh Mặc Nhan kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy chỗ lồng ngực không ngừng có máu thấm ra.
"Đây là..."
"Đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện." Như Tiểu Lam cắn nát đầu ngón tay chính mình, hai tay kết ấn, dán lá bùa lên ngực hắn.
Máu nơi đầu ngón tay của dính vào lá bùa làm nó hóa thành một đạo bạch quang, cuối cùng biến mất ở trên người Thanh Mặc Nhan.
Đau đớn ở ngực giảm bớt, nhưng mà Thanh Mặc Nhan vẫn cứ hô hấp dồn dập, mỗi một lần hắn chỉ dám nhợt nhạt hít vào, Như Tiểu Lam chỉ nghe tiếng hít thở của hắn thôi cũng đã cảm thấy đau.
"Đây là Cổ vương trận, mục đích là để dụ cổ trùng trong thân thể ngươi ra." Như Tiểu Lam giải thích thật nhanh: "Trên người ngươi có mang theo thế thân phù mà ta hạ lau chú, tạm thời sẽ không có việc gì."
Nói xong nàng xoay người muốn đi. Thanh Mặc Nhan lại duỗi tay kéo lấy cổ tay nàng.
"Ngươi định làm gì?" Tay hắn rất lạnh, nhưng khi bắt lấy tay nàng lại rất ổn định, không có bất luận dao động gì.
"Phá trận." Như Tiểu Lam cong cong mắt mèo: "Nơi này trừ ta ra, không ai có đủ khả năng ứng phó được với Thanh Đô tiên sinh, cho nên ta muốn đi phá trận."
Thanh Mặc Nhan cầm lấy tay nàng không nới ra, chau mày lại tựa hồ không muốn để nàng đi.
"Thế tử, cửa lớn thư lâu không mở được!" Huyền Ngọc kêu lên.
Bọn họ đều là người tập võ nên khí lực không hề nhỏ, vậy mà cố hết sức vẫn không mở được cửa lớn thư lâu.
Toàn bộ thư lâu tựa như bị một đạo vòng sắt cuốn chặt bên ngoài.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu, đôi môi dính máu dán ở trên mu bàn tay nàng: "Nhớ kỹ, không được cậy mạnh."
Như Tiểu Lam nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Yên tâm, có ta ở đây, nhất định ngươi sẽ không sao."
Như Tiểu Lam lấy ra bốn lá bùa dán ở trên cửa lớn thư lâu, rồi sau đó quay đầu gọi Ngàn Thương: "Ngàn Thương, để ta xem kiếm của ngươi."
Trong tay áo Ngàn Thương vươn ra hai thanh kiếm nhỏ.
Người nào không biết thân phận của Ngàn Thương thì căn bản không thể nào biết được hai thanh kiếm này từ đâu ra, chỉ có Thanh Mặc Nhan cùng Huyền Ngọc bọn họ biết, thanh kiếm nhỏ này ở trong cánh tay Ngàn Thương.
Như Tiểu Lam lại lấy ra hai lá bùa nữa, dán ở trên mũi kiếm nhỏ. Nhìn như lung lay sắp rơi, nhưng mà vô luận Ngàn Thương có di chuyển thanh kiếm thế nào lá bùa cũng cũng không hề rơi xuống.
"Phá cửa." Như Tiểu Lam hạ lệnh.
Ngàn Thương nửa điểm do dự cũng không có trực tiếp đi đến chỗ cửa lớn thư lâu.
"Mọi người trốn ra xa chút!" Như Tiểu Lam quay đầu nhắc nhở mọi người.
Uy lực của đại sát thần nàng hiểu rất rõ, nguyên nhân vì lực lượng của nàng không đủ, cho nên mới mượn dùng Ngàn Thương tới phá trận.
Bởi vì Ngàn Thương là rối gỗ, cho nên nàng sẽ không bị pháp trận làm thương tổn.
Mọi người thối lui chút.
Huyền Ngọc thấy Vu Tĩnh Kỳ ngã ở đó không có ai để ý, vì thế liền đi qua nhấc hắn lên. Thối lui về phía sau.
Thanh Mặc Nhan vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không có ý tứ muốn trốn tránh.
Huyền Ngọc có chút lo lắng, thấp giọng kêu: "Thế tử..."
Chỉ có Thanh Mặc Nhan mới hiểu rõ về hiện trạng của chính mình. Vật nhỏ nói không sai, pháp trận này dùng để đối phó hắn, hắn có thể cảm nhận được, cổ trùng trong cơ thể đang nôn nóng bất an, phảng phất như muốn phá thể ra ngoài.
Cổ trùng chịu sự lôi kéo của pháp trận, ẩn ẩn như mất đi khống chế.
Bất quá mỗi lần loại đau đớn này đánh úp tới. Đều sẽ ở thời khắc mấu chốt bị một cỗ lực lượng vô hình nào đó áp chế xuống.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi duỗi tay, từ bên hông lấy ra một viên thuốc.
Đó là thuốc do Như Tiểu Lam phối chế, chỉ cần ăn vào là có thể áp chế cổ độc, để hắn có thể sử dụng nội lực trong thời gian một nén hương.
Khi ở Thạch Phường trấn, hắn đã ăn mất một viên, hiện tại trong tay hắn chỉ còn lại hai viên.
Thân thể Ngàn Thương nghiêng về phía trước. Đầu gối hơi hạ, tựa như lò xo đang tích tụ lực lượng.
Như Tiểu Lam quyết đoán lùi lại hai bước, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu nhỏ chính mình.
Lực chú ý của Thanh Mặc Nhan vẫn luôn đặt trên người nàng, khi nhìn thấy nàng làm hành động kia, liền đem viên thuốc nuốt xuống.
Thân thể Ngàn Thương để lại tàn ảnh tại chỗ. Thật giống như trong nháy mắt thân thể nàng biến mất không thấy đâu.
Toàn bộ thư lâu phát ra tiếng gầm rú cực lớn, sách trên giá bị chấn động ầm ầm rơi xuống, tựa như mưa đá, bùm bùm rơi về phía mọi người.
Như Tiểu Lam âm thầm líu lưỡi, nàng vẫn là đã xem nhẹ uy lực của đại sát thần Ngàn Thương.
Sớm biết thế nàng nên tránh xa hơn chút mới tốt a.
Kiếm nhỏ trong tay Ngàn Thương hóa thành hai đạo đường cong ngân quang, không ngừng lặp lại công kích về phía cửa lớn thư lâu.
Một quyển sách thật dày rơi xuống. Mắt thấy sắp đập trúng đầu Như Tiểu Lam, đúng lúc này từ phía sau nàng có một đôi tay duỗi ra, kéo toàn bộ người nàng qua.
"Thanh Mặc Nhan?"
Thanh Mặc Nhan giơ ống tay áo lên che ở đỉnh đầu nàng.
Cửa lớn thư lâu đột nhiên nổ tung, hai cánh cửa hóa thành ngàn vạn khối gỗ vụn, bắn mạnh ra bốn phía, mọi người trốn tránh không kịp đều bị chúng phải.
Chỉ ít ỏi người võ công tốt nên có nội lực hộ thể, mới không bị mấy khối gỗ bay vụt qua làm cho bị thương.
Nhưng mà chuyện khiến người ta hoảng sợ vẫn còn ở phía sau, cửa lớn thư lâu vừa vỡ, Như Tiểu Lam đã vội vàng la lên: "Mau đi ra, lâu sắp đổ!"
Mọi người thoáng ngây người, thân hình Thanh Mặc Nhan như diều hâu cuốn lấy nàng lao ra phía ngoài cửa.
Tàng thư lâu Bạch Hạc học viện, ầm ầm sập đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.