Chương 77: Chưa từng có hy vọng xa vời, chọc giận Thiếu Khanh đại nhân
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
10/12/2018
Huyền Ngọc đứng ở bên ngoài thư phòng thông báo: "Nhị thiếu gia dẫn theo Ngũ công tử và Ngũ tiểu thư đến đây, nói là tới để thăm tiểu thư, và
nhân lỗi về chuyện ở tiệc rượu lần trước..."
Như Tiểu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thanh Mặc Nhan.
Nhận lỗi?
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan vẫn không rời khỏi tờ giấy, khiển trách nàng: "Chuyên tâm đi, viết cho xong mấy chữ này."
Như Tiểu Lam chỉ có thể cố gắng tập trung, chuyên tâm tập viết.
Huyền Ngọc đã đi theo bên người Thanh Mặc Nhan từ rất lâu, cho nên khi thấy thế tử không nói gì, thì hắn liền đoán được ý đồ của thế tử, xoay người đi ra dẫn đám người nhị thiếu gia vào trong viện.
Khi mọi người đi đến cửa thư phòng, Huyền Ngọc lại khách khí giải thích nói: "Thế tử còn đang bận dạy tiểu thư học viết, ngài sẽ lập tức tới ngay."
"Tập viết?" Ngũ công tử cùng Ngũ tiểu thư tò mò nhìn về phía bên trong thư phòng, chỉ thấy sau bức bình phong lộ ra hai thân ảnh mơ hồ, nam tử dáng người thon dài, trong lòng nửa ôm nửa níu lấy một nữ hài tử nhỏ nhắn, đang cúi đầu chuyên tâm luyện viết.
"Thiếu Nhanh thật đúng là hảo phong nhã." Ngũ công tử cười nói, đồng thời lại nhìn về phía nhị thiếu gia: "Bình thường hắn ở trong phủ đều nhàn hạ như thế này sao?"
"Là..." Nhị thiếu gia tỏ ra lúng túng, ngày thường hắn đâu biết Thanh Mặc Nhan đã làm những gì, sân này cũng không giống với trong suy nghĩ của Ngũ công tử, nói muốn vào là vào được.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, nhị thiếu gia lúc nào cũng đem ánh mắt dừng ở trên người của Ngũ tiểu thư.
Ngũ tiểu thư nhìn Thanh Mặc Nhan đang chuyên chú nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Như Tiểu Lam tập viết ở trong phòng, ngòi bút thuần thục du tẩu ở trên mặt giấy, trong lúc vô hình lại tản mát ra một loại ánh sáng nhu hòa, chỉ là nhìn thoáng qua thôi đã khiến cho nàng không thể nào rời mắt đi được.
Cảnh tượng như vậy dù ở trong mộng nàng cũng mong muốn được mơ thấy qua một lần.
Đây hoàn toàn là một loại hy vọng xa vời, từ nhỏ nàng đã biết bản thân sẽ phải gả vào Hầu phủ, chẳng qua nàng cũng không có bất kỳ ảo tưởng gì với vị phu quân tương lai kia.
Những thứ mẫu thân dạy cho nàng đều là phải làm như thế nào mới có thể nắm giữ quyền lực ở trong tay, làm sao mới có thể nắm chắc được Hầu phủ.
Nhưng mà khi nhìn thấy một màn ở trước mắt này, trong lòng nàng đột nhiên lại sinh ra một loại khát vọng.
Dù chỉ là một lần thôi cũng được, nếu có thể hưởng thụ cảm giác được nam nhân như thế trân trọng...
Như Tiểu Lam cảm nhận được ánh mắt ở ngoài cửa, khiến cho động tác đang viết của nàng trở nên cứng ngắc, mặc kệ sự ôm ấp của Thanh Mặc Nhan có ấm áp đến đâu cũng không thể làm cho lòng nàng an ổn xuống được.
Thanh Mặc Nhan chỉ có thể thu bút, đuôi mắt giơ lên, khóe miệng khẽ cong, trong lòng đang nghĩ việc tập viết giống như thế này sau này phải làm thật nhiều mới tốt.
Lau tay, hắn mang theo Như Tiểu Lam đi ra ngoài phòng khách.
Ngũ công tử chắp tay thi lễ: "Hôm nay ta cùng muội muội đến đây, để nhận lỗi về việc không thoải mái xảy ra ở tiệc rượu hôm đó, mong rằng Thiếu Khanh đừng để ở trong lòng."
Thanh Mặc Nhan ngồi xuống cầm cái khăn lên, chậm rãi lau tay cho Như Tiểu Lam: "Ngày hôm ấy có phát sinh chuyện gì không thoải mái sao, tại sao ta lại không nhớ?"
Ngũ công tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thoải mái cười to: "Thiếu Khanh thật là độ lượng, là do ta suy nghĩ nhiều rồi, hôm nay ta cùng muội muội đến đây có mang theo một ít đồ đến để tặng cho Như tiểu thư." Nói xong liền có hạ nhân nâng lên hai hộp gấm.
Như Tiểu Lam ngửi thấy được mùi vị từ trong hộp.
"Là đồ ăn ngon." Như Tiểu Lam ở bên tai Thanh Mặc Nhan nhỏ giọng nói.
Thanh Mặc Nhan liếc nàng một cái, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng ánh mắt lại cực kì không tốt.
Như Tiểu Lam liền vội vàng giải thích: "Ta chỉ nói thế thôi, cũng không nói là muốn ăn..."
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan càng lạnh hơn.
Còn nói dối là không có, trên mặt nàng rõ ràng viết to hai chữ: Thèm ăn!
Bởi vì Ngũ tiểu thư là khách nữ, cho nên Thanh Mặc Nhan liền sai người chuẩn bị một phòng khách ở phía sau, để Như Tiểu Lam cùng Ngũ tiểu thư đi qua đó uống trà và dùng điểm tâm.
Ánh mắt nhị thiếu gia lúc nào cũng chăm chú nhìn vào trên người Ngũ tiểu thư, thẳng đến khi thân ảnh của đối phương biến mất khỏi tầm mắt, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, mất mát thở dài.
Trong lòng Ngũ công tử biết rõ ràng, liền đối với Thanh Mặc Nhan nói: "Chuyện hôn sự vốn là đã định xong, nhưng mà Hầu gia bên kia lại nói ngươi là đại ca mà vẫn chưa cưới vợ, cho nên tốt nhất là nhị thiếu gia không nên thành thân trước."
Thanh Mặc Nhan nhẹ nhâm nhi chén trà: "Cho nên lần này các ngươi đến đây là muốn thuyết phục ta lấy vợ?"
Ngũ công tử cười nói: "Không dám không dám, đây là chuyện trong nhà của Hầu phủ, ta làm sao mà dám xen vào."
Nhị thiếu gia lúc này mới đứng lên, đưa ra một đống thiếp mời: "Đây là phụ thân bảo ta giao cho đại ca, để đại ca chọn được người thích hợp trong số này."
Thanh Mặc Nhan bảo Huyền Ngọc đưa thiếp mời lại đây, đơn giản quét mắt nhìn qua.
Kia mặt trên đều là tên của các thiên kim tiểu thư, còn có tuổi và hình vẽ chân dung của các nàng nữa.
Thanh Mặc Nhan tiện tay để sang một bên, nhàn nhạt nói: "Đã biết, để lát nữa ta xem."
Ngũ công tử có chút không tự nhiên, liền chủ động đổi sang đề tài khác, nói đến tình hình dịch bệnh gần đây ở ngoài thành.
Trong phòng khách Như Tiểu Lam dựng thẳng lỗ tai lên để nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, trong miệng thì liên tục ăn điểm tâm, tốc độ này không khỏi làm cho Ngũ tiểu thư ở đối diện phải nhìn đến mức trân trối.
Thật không hiểu tại sao cái thân thể nho nhỏ này lại chứa được nhiều đồ vật như thế, thấy nàng không ngừng ăn luôn miệng, mà lại không bị béo phì... Không đúng, nàng giống như là đã cao lên không ít.
Ngũ tiểu thư cẩn thận đánh giá Như Tiểu Lam.
Không sai, so với lần trước ở tiệc rượu Ngũ phủ thì đã cao lên rõ ràng, thân hình cũng bắt đầu theo chiều hướng thon dài hơn.
Này mới qua có mấy ngày, lớn lên cũng quá nhanh đi.
Trong lòng Ngũ tiểu thư hồ nghi, trên mặt lại không dấu vết cười nói: "Ở nơi này ta có một túi kẹo giòn, là do ta tự tay làm ra, Tiểu Lam ngươi nếm thử xem."
Nói xong nàng tháo túi nhỏ ở trên eo xuống, rồi đặt lên trên bàn.
Kẹo giòn thơm ngọt từ trong túi lộ ra, mang theo mùi hương mê người.
Như Tiểu Lam nuốt nuốt nước miếng, sau đó lại lắc đầu trốn về phía sau.
"Ta không thể nhận."
"Vì sao?" Ngũ tiểu thư suýt nữa buột miệng thốt ra, ngươi không phải là một tiểu tham ăn sao, như thế nào lại có khả năng không nhận kẹo của ta?
Như Tiểu Lam kiên định tiếp tục lắc đầu: "Thanh Mặc Nhan không cho ta nhận đồ của ngươi."
Ngũ tiểu thư nghẹn họng.
Hóa ra là do Thanh Mặc Nhan không cho nàng nhận, hẳn là do chuyện liên quan đến món tôm say rượu hôm trước, cho nên Thanh Mặc Nhan hắn vẫn còn đang trách cứ nàng.
Ngũ tiểu thư cúi đầu, thần sắc buồn rầu: "Kẹo này là do ta tự tay làm, tuyệt đối không có vấn đề gì, Tiểu Lam nếu ngươi còn lo lắng thì ta sẽ ăn trước một cái cho ngươi xem."
Nói xong nàng lấy một viên kẹo từ trong túi ra, chuẩn bị bỏ vào trong miệng.
Như Tiểu Lam xua xua tay: "Không cần, ngươi mang đi đi, nếu ta nhận đồ của ngươi thì Thanh Mặc Nhan nhất định sẽ rất tức giận."
Nghe xong lờ này Ngũ tiểu thư không khỏi có chút nổi nóng, liền chất vấn nói: "Thanh Mặc Nhan là cái gì của ngươi, ngươi vì sao phải nghe lời hắn đến vậy?"
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt to tròn: "Nếu ta không nghe lời hắn, thì hắn sẽ không cho ta ăn cơm."
Nàng mới không vì một túi kẹo giòn mà đi đắc tội với Thanh Mặc Nhan đâu.
Ngũ tiểu thư nhìn bộ dáng này của nàng thì càng thêm giận sôi máu: "Nếu hắn đã nhận nuôi ngươi thì tự nhiên cũng sẽ phải cho ngươi ăn cơm, cho ngươi mặc quần áo đẹp, chờ đến khi ngươi lớn lên hắn lại lo đến việc lập gia đình cho ngươi, tìm cho ngươi một người có gia cảnh thật tốt."
"Thật vậy sao?" Từ trước đến giờ Như Tiểu Lam đúng là chưa bao giờ suy nghĩ đến loại sự tình này.
Lập gia đình? Nếu như khi trưởng thành nàng vẫn chưa gom đủ đá ngũ sắc, thì lập gia đình cũng là một cái chủ ý không tồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trong gương, nàng liền cảm thấy rất vừa lòng, lớn lên đáng yêu thế này, dù có gả cho soái ca, hoặc là gả cho một thư sinh đẹp mắt thì cũng vẫn còn dư sức.
Nàng nhìn chính mặt mình mà không khỏi mang theo một lòng háo sắc, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra trong gương xuất hiện thêm một khuôn mặt.
Thanh Mặc Nhan mặt như sương lạnh đi lại đây, ngữ khí không tốt nói: "Ngũ tiểu thư thật đúng là nhiệt tình, ngươi đang còn nhỏ như thế mà nàng đã bắt đầu suy nghĩ cho việc lập gia đình sau này của ngươi?"
___
Linh: Chương sau khá là... Thú vị:")))
Như Tiểu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thanh Mặc Nhan.
Nhận lỗi?
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan vẫn không rời khỏi tờ giấy, khiển trách nàng: "Chuyên tâm đi, viết cho xong mấy chữ này."
Như Tiểu Lam chỉ có thể cố gắng tập trung, chuyên tâm tập viết.
Huyền Ngọc đã đi theo bên người Thanh Mặc Nhan từ rất lâu, cho nên khi thấy thế tử không nói gì, thì hắn liền đoán được ý đồ của thế tử, xoay người đi ra dẫn đám người nhị thiếu gia vào trong viện.
Khi mọi người đi đến cửa thư phòng, Huyền Ngọc lại khách khí giải thích nói: "Thế tử còn đang bận dạy tiểu thư học viết, ngài sẽ lập tức tới ngay."
"Tập viết?" Ngũ công tử cùng Ngũ tiểu thư tò mò nhìn về phía bên trong thư phòng, chỉ thấy sau bức bình phong lộ ra hai thân ảnh mơ hồ, nam tử dáng người thon dài, trong lòng nửa ôm nửa níu lấy một nữ hài tử nhỏ nhắn, đang cúi đầu chuyên tâm luyện viết.
"Thiếu Nhanh thật đúng là hảo phong nhã." Ngũ công tử cười nói, đồng thời lại nhìn về phía nhị thiếu gia: "Bình thường hắn ở trong phủ đều nhàn hạ như thế này sao?"
"Là..." Nhị thiếu gia tỏ ra lúng túng, ngày thường hắn đâu biết Thanh Mặc Nhan đã làm những gì, sân này cũng không giống với trong suy nghĩ của Ngũ công tử, nói muốn vào là vào được.
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, nhị thiếu gia lúc nào cũng đem ánh mắt dừng ở trên người của Ngũ tiểu thư.
Ngũ tiểu thư nhìn Thanh Mặc Nhan đang chuyên chú nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Như Tiểu Lam tập viết ở trong phòng, ngòi bút thuần thục du tẩu ở trên mặt giấy, trong lúc vô hình lại tản mát ra một loại ánh sáng nhu hòa, chỉ là nhìn thoáng qua thôi đã khiến cho nàng không thể nào rời mắt đi được.
Cảnh tượng như vậy dù ở trong mộng nàng cũng mong muốn được mơ thấy qua một lần.
Đây hoàn toàn là một loại hy vọng xa vời, từ nhỏ nàng đã biết bản thân sẽ phải gả vào Hầu phủ, chẳng qua nàng cũng không có bất kỳ ảo tưởng gì với vị phu quân tương lai kia.
Những thứ mẫu thân dạy cho nàng đều là phải làm như thế nào mới có thể nắm giữ quyền lực ở trong tay, làm sao mới có thể nắm chắc được Hầu phủ.
Nhưng mà khi nhìn thấy một màn ở trước mắt này, trong lòng nàng đột nhiên lại sinh ra một loại khát vọng.
Dù chỉ là một lần thôi cũng được, nếu có thể hưởng thụ cảm giác được nam nhân như thế trân trọng...
Như Tiểu Lam cảm nhận được ánh mắt ở ngoài cửa, khiến cho động tác đang viết của nàng trở nên cứng ngắc, mặc kệ sự ôm ấp của Thanh Mặc Nhan có ấm áp đến đâu cũng không thể làm cho lòng nàng an ổn xuống được.
Thanh Mặc Nhan chỉ có thể thu bút, đuôi mắt giơ lên, khóe miệng khẽ cong, trong lòng đang nghĩ việc tập viết giống như thế này sau này phải làm thật nhiều mới tốt.
Lau tay, hắn mang theo Như Tiểu Lam đi ra ngoài phòng khách.
Ngũ công tử chắp tay thi lễ: "Hôm nay ta cùng muội muội đến đây, để nhận lỗi về việc không thoải mái xảy ra ở tiệc rượu hôm đó, mong rằng Thiếu Khanh đừng để ở trong lòng."
Thanh Mặc Nhan ngồi xuống cầm cái khăn lên, chậm rãi lau tay cho Như Tiểu Lam: "Ngày hôm ấy có phát sinh chuyện gì không thoải mái sao, tại sao ta lại không nhớ?"
Ngũ công tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại thoải mái cười to: "Thiếu Khanh thật là độ lượng, là do ta suy nghĩ nhiều rồi, hôm nay ta cùng muội muội đến đây có mang theo một ít đồ đến để tặng cho Như tiểu thư." Nói xong liền có hạ nhân nâng lên hai hộp gấm.
Như Tiểu Lam ngửi thấy được mùi vị từ trong hộp.
"Là đồ ăn ngon." Như Tiểu Lam ở bên tai Thanh Mặc Nhan nhỏ giọng nói.
Thanh Mặc Nhan liếc nàng một cái, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng ánh mắt lại cực kì không tốt.
Như Tiểu Lam liền vội vàng giải thích: "Ta chỉ nói thế thôi, cũng không nói là muốn ăn..."
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan càng lạnh hơn.
Còn nói dối là không có, trên mặt nàng rõ ràng viết to hai chữ: Thèm ăn!
Bởi vì Ngũ tiểu thư là khách nữ, cho nên Thanh Mặc Nhan liền sai người chuẩn bị một phòng khách ở phía sau, để Như Tiểu Lam cùng Ngũ tiểu thư đi qua đó uống trà và dùng điểm tâm.
Ánh mắt nhị thiếu gia lúc nào cũng chăm chú nhìn vào trên người Ngũ tiểu thư, thẳng đến khi thân ảnh của đối phương biến mất khỏi tầm mắt, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, mất mát thở dài.
Trong lòng Ngũ công tử biết rõ ràng, liền đối với Thanh Mặc Nhan nói: "Chuyện hôn sự vốn là đã định xong, nhưng mà Hầu gia bên kia lại nói ngươi là đại ca mà vẫn chưa cưới vợ, cho nên tốt nhất là nhị thiếu gia không nên thành thân trước."
Thanh Mặc Nhan nhẹ nhâm nhi chén trà: "Cho nên lần này các ngươi đến đây là muốn thuyết phục ta lấy vợ?"
Ngũ công tử cười nói: "Không dám không dám, đây là chuyện trong nhà của Hầu phủ, ta làm sao mà dám xen vào."
Nhị thiếu gia lúc này mới đứng lên, đưa ra một đống thiếp mời: "Đây là phụ thân bảo ta giao cho đại ca, để đại ca chọn được người thích hợp trong số này."
Thanh Mặc Nhan bảo Huyền Ngọc đưa thiếp mời lại đây, đơn giản quét mắt nhìn qua.
Kia mặt trên đều là tên của các thiên kim tiểu thư, còn có tuổi và hình vẽ chân dung của các nàng nữa.
Thanh Mặc Nhan tiện tay để sang một bên, nhàn nhạt nói: "Đã biết, để lát nữa ta xem."
Ngũ công tử có chút không tự nhiên, liền chủ động đổi sang đề tài khác, nói đến tình hình dịch bệnh gần đây ở ngoài thành.
Trong phòng khách Như Tiểu Lam dựng thẳng lỗ tai lên để nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, trong miệng thì liên tục ăn điểm tâm, tốc độ này không khỏi làm cho Ngũ tiểu thư ở đối diện phải nhìn đến mức trân trối.
Thật không hiểu tại sao cái thân thể nho nhỏ này lại chứa được nhiều đồ vật như thế, thấy nàng không ngừng ăn luôn miệng, mà lại không bị béo phì... Không đúng, nàng giống như là đã cao lên không ít.
Ngũ tiểu thư cẩn thận đánh giá Như Tiểu Lam.
Không sai, so với lần trước ở tiệc rượu Ngũ phủ thì đã cao lên rõ ràng, thân hình cũng bắt đầu theo chiều hướng thon dài hơn.
Này mới qua có mấy ngày, lớn lên cũng quá nhanh đi.
Trong lòng Ngũ tiểu thư hồ nghi, trên mặt lại không dấu vết cười nói: "Ở nơi này ta có một túi kẹo giòn, là do ta tự tay làm ra, Tiểu Lam ngươi nếm thử xem."
Nói xong nàng tháo túi nhỏ ở trên eo xuống, rồi đặt lên trên bàn.
Kẹo giòn thơm ngọt từ trong túi lộ ra, mang theo mùi hương mê người.
Như Tiểu Lam nuốt nuốt nước miếng, sau đó lại lắc đầu trốn về phía sau.
"Ta không thể nhận."
"Vì sao?" Ngũ tiểu thư suýt nữa buột miệng thốt ra, ngươi không phải là một tiểu tham ăn sao, như thế nào lại có khả năng không nhận kẹo của ta?
Như Tiểu Lam kiên định tiếp tục lắc đầu: "Thanh Mặc Nhan không cho ta nhận đồ của ngươi."
Ngũ tiểu thư nghẹn họng.
Hóa ra là do Thanh Mặc Nhan không cho nàng nhận, hẳn là do chuyện liên quan đến món tôm say rượu hôm trước, cho nên Thanh Mặc Nhan hắn vẫn còn đang trách cứ nàng.
Ngũ tiểu thư cúi đầu, thần sắc buồn rầu: "Kẹo này là do ta tự tay làm, tuyệt đối không có vấn đề gì, Tiểu Lam nếu ngươi còn lo lắng thì ta sẽ ăn trước một cái cho ngươi xem."
Nói xong nàng lấy một viên kẹo từ trong túi ra, chuẩn bị bỏ vào trong miệng.
Như Tiểu Lam xua xua tay: "Không cần, ngươi mang đi đi, nếu ta nhận đồ của ngươi thì Thanh Mặc Nhan nhất định sẽ rất tức giận."
Nghe xong lờ này Ngũ tiểu thư không khỏi có chút nổi nóng, liền chất vấn nói: "Thanh Mặc Nhan là cái gì của ngươi, ngươi vì sao phải nghe lời hắn đến vậy?"
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt to tròn: "Nếu ta không nghe lời hắn, thì hắn sẽ không cho ta ăn cơm."
Nàng mới không vì một túi kẹo giòn mà đi đắc tội với Thanh Mặc Nhan đâu.
Ngũ tiểu thư nhìn bộ dáng này của nàng thì càng thêm giận sôi máu: "Nếu hắn đã nhận nuôi ngươi thì tự nhiên cũng sẽ phải cho ngươi ăn cơm, cho ngươi mặc quần áo đẹp, chờ đến khi ngươi lớn lên hắn lại lo đến việc lập gia đình cho ngươi, tìm cho ngươi một người có gia cảnh thật tốt."
"Thật vậy sao?" Từ trước đến giờ Như Tiểu Lam đúng là chưa bao giờ suy nghĩ đến loại sự tình này.
Lập gia đình? Nếu như khi trưởng thành nàng vẫn chưa gom đủ đá ngũ sắc, thì lập gia đình cũng là một cái chủ ý không tồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trong gương, nàng liền cảm thấy rất vừa lòng, lớn lên đáng yêu thế này, dù có gả cho soái ca, hoặc là gả cho một thư sinh đẹp mắt thì cũng vẫn còn dư sức.
Nàng nhìn chính mặt mình mà không khỏi mang theo một lòng háo sắc, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra trong gương xuất hiện thêm một khuôn mặt.
Thanh Mặc Nhan mặt như sương lạnh đi lại đây, ngữ khí không tốt nói: "Ngũ tiểu thư thật đúng là nhiệt tình, ngươi đang còn nhỏ như thế mà nàng đã bắt đầu suy nghĩ cho việc lập gia đình sau này của ngươi?"
___
Linh: Chương sau khá là... Thú vị:")))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.