Chương 43: Mèo đen cùng xác chết sống lại
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
22/11/2018
Như Tiểu Lam đi theo Thanh Mặc Nhan vào bên trong Trương phủ.
Trong phủ khắp nơi đều là nô dịch, tất cả đều chạy tới chạy lui rất vội vàng.
Như Tiểu Lam duỗi cổ ra cảnh giác nhìn bốn phía.
"Gặp qua Thiếu Khanh đại nhân." Người khám nghiệm tử thi đi lên chào hỏi.
Thanh Mặc Nhan khẽ gật đầu: "Tra được gì rồi?"
"Trương đại nhân chính là chết vào đêm qua, ngay cả hạ nhân trong phủ, Trương phu nhân và Trương tiểu thư, cũng đều chết vào cùng một canh giờ."
"Nguyên nhân dẫn đến cái chết là gì?" Thanh Mặc Nhan mặt không chút biểu cảm hỏi.
"Ngực vỡ nát, kỳ quái là trái tim của bọn họ đều không thấy đâu."
Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lúc: "Đưa ta đi xem thi thể của Trương đại nhân."
Người khám nghiệm tử thi đi trước dẫn đường, Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc đi theo ở phía sau.
Từ trong phòng tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm, Như Tiểu Lam nhịn không được hắt xì một cái.
Bước chân Thanh Mặc Nhan đột nhiên dừng lại, hắn túm lấy Như Tiểu Lam ra đặt xuống dưới đất: "Bên trong rất loạn, ngươi không cần phải đi vào."
Huyền Ngọc cũng phải đứng ở ngoài cửa, một mình Thanh Mặc Nhan đi theo người khám nghiệm vào bên trong.
Như Tiểu Lam nhìn theo bóng lưng hắn đến xuất thần.
Hắn cảm thấy nàng đang sợ hãi nên mới để nàng ở bên ngoài đi...nhưng mà ở trong mắt hắn nàng cũng chỉ là một sủng vật, mà chưa bao giờ nghe nói qua sủng vật sẽ biết sợ hãi trước người chết.
Bất quá có một chủ nhân biết săn sóc như thế thật là tốt.
Trong lúc lòng nàng đang tràn đầy cảm kích, thì chợt nghe thấy phía sau chuyền đến tiếng nói chuyện của nha dịch.
"May mà Thiếu Khanh đại nhân không đem con mèo kia vào."
"Nó là mèo đen a...nếu để nó đi vào thì không biết chừng thi thể của Trương đại nhân sẽ sống lại luôn đi." (*)
(*) Người ta đồn, nếu mèo đen bất ngờ nhảy qua một thi hài đang khâm liệm trong nhà, thì người chết ấy sẽ từ từ ngồi dậy thành quỷ nhập tràng.
Như Tiểu Lam cứng ngắc quay đầu lại.
Sự thật luôn tàn khốc đến như thế.
Nguyên lai Thanh Mặc Nhan là vì lý do này mới không mang theo nàng đi vào.
Ta không tin cái điều mê tín ấy!
Như Tiểu Lam thả người nhảy lên cửa sổ, dùng móng vuốt chọc thủng mặt giấy của cửa rồi nhìn vào bên trong.
Thời điểm nhìn thấy tình hình ở trong phòng, ngay lập tức nàng liền cảm thấy hối hận, nàng chạy như điên nhảy xuống từ cửa sổ, rồi vọt tới trong viện ngồi nôn khan một hồi.
Quá nhiều máu tươi, đúng là trẻ nhỏ không nên nhìn mà. Tại sao Thanh Mặc Nhan có thể đứng nhìn mà sắc mặt không đổi tim thì không đập loạn được a?
Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, thì bên ngoài cửa viện lại truyền đến nhiều tiếng bước chân hỗn độn.
"Thiếu Khanh đại nhân đang ở đây sao?" Vài tên nha dịch mang theo bốn nữ nha hoàn đi vào sân.
"Thế tử đang bàn luận với người khám nghiệm tử thi ở trong phòng, các nàng là..." Huyền Ngọc tiến lên nói chuyện.
"Đây là nha hoàn may mắn còn sống sót của Trương phủ, đợi cho Thiếu Khanh đại nhân hỏi chuyện các nàng xong chúng ta sẽ đem về nha môn để thẩm vấn."
Huyền Ngọc gật gật đầu.
Đại Lý Tự không trực tiếp phụ trách án tử, lần này nếu không phải là do sự việc có liên quan đến con rối mặt ngọc, thì bọn họ cũng không được phép đến Trương phủ để điều tra.
"Để ta đi gọi thế tử." Huyền Ngọc xoay người đi vào trong phòng.
Như Tiểu Lam bước đến gần, đánh giá bốn nha hoàn vừa được nha dịch mang tới, các nàng nhìn qua giống như là rất sợ hãi, tất cả đều đang cúi thấp đầu, rụt vai lại.
Như Tiểu Lam giơ lên cái mũi ngửi ngửi, kỳ quái, mùi vị có chút không đúng.
Nàng thả người trốn lên một cái cây ở trong viện, từ trên cao nhìn xuống đánh giá các nàng.
Không đúng, mùi vị trên người các nàng rất không đúng!
Lúc này Thanh Mặc Nhan cùng Huyền Ngọc đã đi ra tới, nha dịch liền tiến lên chào hỏi, cũng nói với hắn về chuyện của mấy nha hoàn này.
"Toàn bộ Trương phủ chỉ có các nàng là may mắn sống sót." Nha dịch nói.
Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày, ánh mắt đánh giá các nàng: "Ngẩng đầu lên."
Bốn nha hoàn nghe được lời này cũng không thấy ngẩng đầu, ngược lại còn lui xuống càng nhanh hơn.
"Các nàng bị sợ hãi quá độ, có lẽ sẽ không hỏi ra được cái gì..." Nha dịch lên tiếng giải thích.
Thanh Mặc Nhan đi lên phía trước hai bước, đang định mở miệng nói, thì chợt thấy ở trên đỉnh đầu hiện lên một đạo bóng đen.
Như Tiểu Lam vọt người từ trên cây xuống, lập tức rơi trúng vào đầu một nha hoàn, móng vuốt dùng sức cào...
Ở trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, tóc của nha hoàn kia thế nhưng bị Như Tiểu Lam hất xuống dưới đất, để lộ ra ngoài một cái đầu trơn bóng, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng của bạch ngọc...
Trong phủ khắp nơi đều là nô dịch, tất cả đều chạy tới chạy lui rất vội vàng.
Như Tiểu Lam duỗi cổ ra cảnh giác nhìn bốn phía.
"Gặp qua Thiếu Khanh đại nhân." Người khám nghiệm tử thi đi lên chào hỏi.
Thanh Mặc Nhan khẽ gật đầu: "Tra được gì rồi?"
"Trương đại nhân chính là chết vào đêm qua, ngay cả hạ nhân trong phủ, Trương phu nhân và Trương tiểu thư, cũng đều chết vào cùng một canh giờ."
"Nguyên nhân dẫn đến cái chết là gì?" Thanh Mặc Nhan mặt không chút biểu cảm hỏi.
"Ngực vỡ nát, kỳ quái là trái tim của bọn họ đều không thấy đâu."
Thanh Mặc Nhan trầm mặc một lúc: "Đưa ta đi xem thi thể của Trương đại nhân."
Người khám nghiệm tử thi đi trước dẫn đường, Thanh Mặc Nhan mang theo Huyền Ngọc đi theo ở phía sau.
Từ trong phòng tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm, Như Tiểu Lam nhịn không được hắt xì một cái.
Bước chân Thanh Mặc Nhan đột nhiên dừng lại, hắn túm lấy Như Tiểu Lam ra đặt xuống dưới đất: "Bên trong rất loạn, ngươi không cần phải đi vào."
Huyền Ngọc cũng phải đứng ở ngoài cửa, một mình Thanh Mặc Nhan đi theo người khám nghiệm vào bên trong.
Như Tiểu Lam nhìn theo bóng lưng hắn đến xuất thần.
Hắn cảm thấy nàng đang sợ hãi nên mới để nàng ở bên ngoài đi...nhưng mà ở trong mắt hắn nàng cũng chỉ là một sủng vật, mà chưa bao giờ nghe nói qua sủng vật sẽ biết sợ hãi trước người chết.
Bất quá có một chủ nhân biết săn sóc như thế thật là tốt.
Trong lúc lòng nàng đang tràn đầy cảm kích, thì chợt nghe thấy phía sau chuyền đến tiếng nói chuyện của nha dịch.
"May mà Thiếu Khanh đại nhân không đem con mèo kia vào."
"Nó là mèo đen a...nếu để nó đi vào thì không biết chừng thi thể của Trương đại nhân sẽ sống lại luôn đi." (*)
(*) Người ta đồn, nếu mèo đen bất ngờ nhảy qua một thi hài đang khâm liệm trong nhà, thì người chết ấy sẽ từ từ ngồi dậy thành quỷ nhập tràng.
Như Tiểu Lam cứng ngắc quay đầu lại.
Sự thật luôn tàn khốc đến như thế.
Nguyên lai Thanh Mặc Nhan là vì lý do này mới không mang theo nàng đi vào.
Ta không tin cái điều mê tín ấy!
Như Tiểu Lam thả người nhảy lên cửa sổ, dùng móng vuốt chọc thủng mặt giấy của cửa rồi nhìn vào bên trong.
Thời điểm nhìn thấy tình hình ở trong phòng, ngay lập tức nàng liền cảm thấy hối hận, nàng chạy như điên nhảy xuống từ cửa sổ, rồi vọt tới trong viện ngồi nôn khan một hồi.
Quá nhiều máu tươi, đúng là trẻ nhỏ không nên nhìn mà. Tại sao Thanh Mặc Nhan có thể đứng nhìn mà sắc mặt không đổi tim thì không đập loạn được a?
Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, thì bên ngoài cửa viện lại truyền đến nhiều tiếng bước chân hỗn độn.
"Thiếu Khanh đại nhân đang ở đây sao?" Vài tên nha dịch mang theo bốn nữ nha hoàn đi vào sân.
"Thế tử đang bàn luận với người khám nghiệm tử thi ở trong phòng, các nàng là..." Huyền Ngọc tiến lên nói chuyện.
"Đây là nha hoàn may mắn còn sống sót của Trương phủ, đợi cho Thiếu Khanh đại nhân hỏi chuyện các nàng xong chúng ta sẽ đem về nha môn để thẩm vấn."
Huyền Ngọc gật gật đầu.
Đại Lý Tự không trực tiếp phụ trách án tử, lần này nếu không phải là do sự việc có liên quan đến con rối mặt ngọc, thì bọn họ cũng không được phép đến Trương phủ để điều tra.
"Để ta đi gọi thế tử." Huyền Ngọc xoay người đi vào trong phòng.
Như Tiểu Lam bước đến gần, đánh giá bốn nha hoàn vừa được nha dịch mang tới, các nàng nhìn qua giống như là rất sợ hãi, tất cả đều đang cúi thấp đầu, rụt vai lại.
Như Tiểu Lam giơ lên cái mũi ngửi ngửi, kỳ quái, mùi vị có chút không đúng.
Nàng thả người trốn lên một cái cây ở trong viện, từ trên cao nhìn xuống đánh giá các nàng.
Không đúng, mùi vị trên người các nàng rất không đúng!
Lúc này Thanh Mặc Nhan cùng Huyền Ngọc đã đi ra tới, nha dịch liền tiến lên chào hỏi, cũng nói với hắn về chuyện của mấy nha hoàn này.
"Toàn bộ Trương phủ chỉ có các nàng là may mắn sống sót." Nha dịch nói.
Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày, ánh mắt đánh giá các nàng: "Ngẩng đầu lên."
Bốn nha hoàn nghe được lời này cũng không thấy ngẩng đầu, ngược lại còn lui xuống càng nhanh hơn.
"Các nàng bị sợ hãi quá độ, có lẽ sẽ không hỏi ra được cái gì..." Nha dịch lên tiếng giải thích.
Thanh Mặc Nhan đi lên phía trước hai bước, đang định mở miệng nói, thì chợt thấy ở trên đỉnh đầu hiện lên một đạo bóng đen.
Như Tiểu Lam vọt người từ trên cây xuống, lập tức rơi trúng vào đầu một nha hoàn, móng vuốt dùng sức cào...
Ở trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, tóc của nha hoàn kia thế nhưng bị Như Tiểu Lam hất xuống dưới đất, để lộ ra ngoài một cái đầu trơn bóng, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng của bạch ngọc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.