Chương 89: Nhị thiếu gia nói như rồng leo, làm như mèo mửa (*), Thiếu Khanh đại nhân bực bội trong lòng
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
18/12/2018
(*) Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Chỉ những người giỏi khua môi,
múa mép, ba hoa như rồng bay, phượng múa. Thế nhưng khi làm thì không
khác gì… mèo buồn nôn. Tóm lại, đó là loại người nói không đi đôi với
làm, nói thì hay nhưng làm thì dở.
Sau khi Thanh Mặc Nhan làm xong cây kiếm nhỏ cho Như Tiểu Lam thì hắn liền rời khỏi điền trang, trở về trong thành.
Chỉ có một mình Như Tiểu Lam lưu lại ở trong trang.
Ý định của Thanh Mặc Nhan chính là muốn đối xử thật lạnh lùng với nàng, khiến cho nàng cảm giác được sự bất lực khi không có hắn ở bên cạnh, lại không nghĩ tới chân trước hắn vừa đi, chân sau nha đầu vô tâm kia đã hưng phấn vui vẻ tựa như một con khỉ không có người quản thúc vậy.
Nàng làm loạn khắp thôn trang không nói, còn gây tai họa đến cho mấy cây hoa quả xung quanh.
Cũng may trong trang đều là tử sĩ do Thanh Mặc Nhan huấn luyện ra, bọn họ cũng không hề hiếu kỳ về thân phận của Như Tiểu Lam, chỉ là làm theo mệnh lệnh của thế tử bảo vệ nàng thật tốt.
Như Tiểu Lam chơi đùa chán chê xong mới chạy đến chỗ quản gia trong trang xin một ít chu sa, đóng cửa lại bắt đầu chuyên tâm vẽ bùa chú.
Thanh Mặc Nhan trở về Hầu phủ.
Chưa kịp tiến vào sân đã thấy nhị thiếu gia đang đứng chờ ở đó.
"Đại ca." Nhị thiếu gia tiến lên thi lễ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía sau Thanh Mặc Nhan: "Tiểu Lam đâu, nàng không trở về cùng huynh sao?"
Thanh Mặc Nhan không mở miệng, mà là đứng yên ở nơi đó lẳng lặng nhìn vào đệ đệ của chính mình.
Nhị thiếu gia bị ánh nhìn chằm chằm của hắn làm cho phát run, đến khi hắn cúi đầu xuống mới nghe thấy Thanh Mặc Nhan mở miệng nói: "Có việc gì?"
"Là phụ thân muốn ta đến đây hỏi một chút, trong cung có đưa thiếp mời đến đây hay không, còn vài ngày nữa là trong cung sẽ tổ chức yến hội ngắm trăng rồi."
"Không có thiếp mời." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Nhị thiếu gia vẻ mặt thất vọng: "Làm sao có thể... Năm trước không phải là còn có sao?"
Thanh Mặc Nhan không nói tiếp, quanh thân dần dần tản ra một tầng lệ khí, áp lực đến nói không nên lời.
"Cung yến ngày đó đại ca có đi không?" Nhị thiếu gia truy vấn nói.
Thanh Mặc Nhan gật gật đầu một cái, bất quá ngày đó hắn sẽ đại diện cho Đại Lý Tự chứ không phải là Hầu phủ.
"Nếu trong cung thật sự không đưa thiếp mời tới, vậy hôm đó không bằng đại ca mang ta cùng tiến cung đi."
"Mang ngươi?" Thanh Mặc Nhan trầm mặc một chút: "Ngươi muốn lấy thân phận gì để tiến cung, là nhị công tử Hầu phủ hay là đệ đệ của Thanh Mặc Nhan."
Nhị thiếu gia ngẩn người.
Hắn sợ nhất là bị người khác khinh thường, sao hắn có thể cam tâm để người trong cung chỉ coi hắn là đệ đệ của Thanh Mặc Nhan.
Thấy sự do dự của hắn, Thanh Mặc Nhan liền xoay người muốn đi vào trong viện.
"Đại ca!" Sau lưng không ngừng truyền đến tiếng kêu của nhị thiếu gia.
Bước chân Thanh Mặc Nhan chỉ dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi vào trong sân.
"Đại ca, huynh thay đổi rồi!" Phía sau truyền đến tiếng gầm lên bén nhọn của nhị thiếu gia.
Đợi đến khi Thanh Mặc Nhan quay đầu lại, chỉ còn thấy được bóng lưng đang tức giận rời đi của hắn.
"Thế tử ngài đừng nóng giận, nhị thiếu gia hắn còn nhỏ tuổi, cho nên vẫn còn chưa hiểu chuyện." Huyền Ngọc bên cạnh thấp giọng an ủi.
Thanh Mặc Nhan không tiếng động cười lạnh: "Chưa hiểu chuyện, theo ta thấy vật nhỏ còn hiểu chuyện hơn hắn nhiều."
Huyền Ngọc không khỏi cứng họng.
Hắn thật sự không hiểu rõ về việc Thanh Mặc Nhan nhận nuôi nữ hài tử kia ở bên người, mà thế tử đã không muốn nói, cho nên hắn cũng không dám hỏi gì.
"Kỳ thực nhị thiếu gia hẳn là muốn có được sự nổi bật, đều là do Hầu gia quản giáo quá chặt." Huyền Ngọc thở dài.
"Nếu muốn có nổi bật thì phải dựa vào chính hắn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa... Sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi về phía mình." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói, xoay người bước vào thư phòng.
Nhìn đống hồ sơ ở trong thư phòng, Thanh Mặc Nhan liền gọi Huyền Ngọc vào để phân phó một ít chuyện, mới nói được một nửa, hắn đột nhiên im lặng, bút trong tay dừng ở giữa không trung
"Thế tử?" Huyền Ngọc kinh ngạc gọi.
"Huyền Ngọc, đứa bé hôm nay ra khỏi phủ cùng ta, ngươi có biết nàng là ai không?" Không biết tại sao, Thanh Mặc Nhan lại chuyển đề tài sang một hướng khác.
Huyền Ngọc không hiểu nói: "Thuộc hạ không biết a, thế tử ngài không nói, nên ta cũng không dám hỏi."
"Ngươi thật sự không biết nàng là ai?"
Huyền Ngọc lắc đầu.
Thanh Mặc Nhan cau mày, miệng lẩm bẩm: "Ngươi còn nhớ rõ vừa rồi, nhị đệ đã hỏi ta câu gì không?"
"Nhị thiếu gia hỏi... Tại sao Tiểu Lam cô nương lại không trở về với ngài."
Thanh Mặc Nhan buông cây bút trong tay ra: "Huyền Ngọc, ngươi đi thăm dò thử xem, ngày hôm nay nhị đệ đã đi đâu, gặp qua người nào, điều tra rõ xong rồi báo lại cho ta."
"Vâng." Huyền Ngọc tuy rằng có chút ngốc, nhưng hắn lại cực kì trung thành, đừng nói là Thanh Mặc Nhan bảo hắn đi điều tra nhị thiếu gia, cho dù có bảo hắn đi điều tra Hầu gia thì hắn cũng sẽ làm cực kì nghiêm túc.
Huyền Ngọc ra khỏi thư phòng, Thanh Mặc Nhan không tài nào tập trung vào xem hồ sơ được.
Đến ngay cả Huyền Ngọc cũng không biết người buổi sáng hôm nay cùng hắn đi ra khỏi phủ là Như Tiểu Lam, vậy nhị đệ tại sao lại có thể nhận ra nàng.
Nhìn cảnh sắc đêm tối nặng nề bên ngoài cửa sổ, trong con ngươi đen trắng rõ ràng của Thanh Mặc Nhan tản mát ra tia sáng rét lạnh.
Có một số người, khả năng đã thực sự thay đổi.
Hôm sau, khó có dịp Thanh Mặc Nhan không phải đến Đại Lý Tự làm việc, vốn định nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt, không nghĩ tới trời chưa sáng đã tỉnh giấc.
Cảm giác như thiếu vắng cái gì đó bên người.
Ngồi trong phòng phiền lòng, hắn liền dứt khoát quyết định đến thư phòng, ai ngờ khi ở thư phòng có cố gắng đến mấy cũng xem không vào hồ sơ được.
Thời điểm nhớ tới vật nhỏ, mặc kệ là một quả cầu nhỏ lông đen cũng tốt, hay là một tiểu nha đầu tham ăn cũng được, chỉ cần có nàng ở bên người, đều có thể khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà hiện tại, hắn lại thấy trong viện quạnh quẽ đến dọa người, đến ngay cả chó ngốc trông cửa cũng lười kêu to.
Bỏ công văn trên tay xuống, Thanh Mặc Nhan bước chân ra khỏi thư phòng: "Chuẩn bị xe, đến điền trang."
Huyền Ngọc mờ mịt nói: "Hôm qua không phải ngài đã nói với vị cô nương kia là mấy ngày này sẽ không đến đó sao?"
Hai bên thái dương Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn hiện lên gân xanh: "Ta đột nhiên nhớ tới có một số việc phải phân phó rõ ràng với người trong trang."
"Việc này cứ giao cho thuộc hạ là được rồi, không phiền đến thế tử phải tự mình đi một chuyến." Huyền Ngọc nhiệt tình nói.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan rất nhanh đã đen hơn cả đáy nồi.
Huyền Ngọc vẫn không biết rõ tình hình: "Thế tử, ngài tức giận sao?"
Thanh Mặc Nhan cắn răng cả nửa ngày mới phun ra một chữ: "Cút!"
Huyền Ngọc không nói hai lời, lập tức lui ra.
Thanh Mặc Nhan đầy một bụng lửa giận không có chỗ nào phát tiết, toàn thân tựa như đang mang theo một ngọn lửa, đi đến đâu đều có thể thiêu đốt mọi thứ.
Tất cả tử sĩ đi theo bên người hắn đều câm như hến, ai lấy đều không hiểu được chủ tử đây là đang tức giận cái gì.
Ra khỏi phủ lên xe ngựa, Thanh Mặc Nhan thả màn xe xuống, rồi lấy tay đấm vào cạnh xe.
Hắn đây là xảy ra chuyện gì, bất quá chỉ là một việc nhỏ, vì sao lại tức giận đến như thế, thật sự là một chút cũng không giống với con người của hắn.
"Thế tử, nhị thiếu gia bám theo phía sau." Ngoài cửa sổ tử sĩ cúi thấp đầu nhắc nhở.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan khẽ rùng mình một cái, quyết đoán nói: "Thay đổi tuyến đường, không đến điền trang nữa, đi nhiều vòng ở trong thành."
Nghe được lệnh của Thanh Mặc Nhan, xe ngựa bắt đầu đi loanh quanh trong thành, nhị thiếu gia ngồi trên chiếc xe ngựa mới thuê được, liên tục đi theo phía sau.
Xe ngựa của Thanh Mặc Nhan vòng vo quanh thành chừng hai canh giờ, cuối cùng lại dừng ở bên ngoài Bạch Ngọc lâu.
Trong lòng nhị thiếu gia chần chờ, không biết là có nên tiếp tục đi theo hay không, nếu chưa tìm được nha đầu yêu quái kia, thì hắn cũng không yên tâm mà hồi phủ được.
Ở xa, hắn thấy Thanh Mặc Nhan bước xuống xe, đi vào Bạch Ngọc lâu.
Xem ra hôm nay vẫn chưa được, vẫn là nên trở về thôi.
Nhị thiếu gia bước xuống xe ngựa ở góc đường, rồi ném cho phu xe nửa khối bạc vụn, xong xuôi đang chuẩn bị rời đi, thì chợt thấy có vài nam tử xa lạ đứng vây quanh lấy hắn.
"Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?" Nhị thiếu gia khẩn trương nói.
"Không làm gì cả, thế tử muốn mời nhị thiếu gia vào uống hai chén, nhị thiếu gia đi theo phía sau lâu như thế, hẳn là đã khát nước rồi?"
Nhị thiếu gia kinh hãi bị những người đó vây quanh lại, nửa đi nửa bị đẩy bước vào trong Bạch Ngọc lâu.
Sau khi Thanh Mặc Nhan làm xong cây kiếm nhỏ cho Như Tiểu Lam thì hắn liền rời khỏi điền trang, trở về trong thành.
Chỉ có một mình Như Tiểu Lam lưu lại ở trong trang.
Ý định của Thanh Mặc Nhan chính là muốn đối xử thật lạnh lùng với nàng, khiến cho nàng cảm giác được sự bất lực khi không có hắn ở bên cạnh, lại không nghĩ tới chân trước hắn vừa đi, chân sau nha đầu vô tâm kia đã hưng phấn vui vẻ tựa như một con khỉ không có người quản thúc vậy.
Nàng làm loạn khắp thôn trang không nói, còn gây tai họa đến cho mấy cây hoa quả xung quanh.
Cũng may trong trang đều là tử sĩ do Thanh Mặc Nhan huấn luyện ra, bọn họ cũng không hề hiếu kỳ về thân phận của Như Tiểu Lam, chỉ là làm theo mệnh lệnh của thế tử bảo vệ nàng thật tốt.
Như Tiểu Lam chơi đùa chán chê xong mới chạy đến chỗ quản gia trong trang xin một ít chu sa, đóng cửa lại bắt đầu chuyên tâm vẽ bùa chú.
Thanh Mặc Nhan trở về Hầu phủ.
Chưa kịp tiến vào sân đã thấy nhị thiếu gia đang đứng chờ ở đó.
"Đại ca." Nhị thiếu gia tiến lên thi lễ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía sau Thanh Mặc Nhan: "Tiểu Lam đâu, nàng không trở về cùng huynh sao?"
Thanh Mặc Nhan không mở miệng, mà là đứng yên ở nơi đó lẳng lặng nhìn vào đệ đệ của chính mình.
Nhị thiếu gia bị ánh nhìn chằm chằm của hắn làm cho phát run, đến khi hắn cúi đầu xuống mới nghe thấy Thanh Mặc Nhan mở miệng nói: "Có việc gì?"
"Là phụ thân muốn ta đến đây hỏi một chút, trong cung có đưa thiếp mời đến đây hay không, còn vài ngày nữa là trong cung sẽ tổ chức yến hội ngắm trăng rồi."
"Không có thiếp mời." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Nhị thiếu gia vẻ mặt thất vọng: "Làm sao có thể... Năm trước không phải là còn có sao?"
Thanh Mặc Nhan không nói tiếp, quanh thân dần dần tản ra một tầng lệ khí, áp lực đến nói không nên lời.
"Cung yến ngày đó đại ca có đi không?" Nhị thiếu gia truy vấn nói.
Thanh Mặc Nhan gật gật đầu một cái, bất quá ngày đó hắn sẽ đại diện cho Đại Lý Tự chứ không phải là Hầu phủ.
"Nếu trong cung thật sự không đưa thiếp mời tới, vậy hôm đó không bằng đại ca mang ta cùng tiến cung đi."
"Mang ngươi?" Thanh Mặc Nhan trầm mặc một chút: "Ngươi muốn lấy thân phận gì để tiến cung, là nhị công tử Hầu phủ hay là đệ đệ của Thanh Mặc Nhan."
Nhị thiếu gia ngẩn người.
Hắn sợ nhất là bị người khác khinh thường, sao hắn có thể cam tâm để người trong cung chỉ coi hắn là đệ đệ của Thanh Mặc Nhan.
Thấy sự do dự của hắn, Thanh Mặc Nhan liền xoay người muốn đi vào trong viện.
"Đại ca!" Sau lưng không ngừng truyền đến tiếng kêu của nhị thiếu gia.
Bước chân Thanh Mặc Nhan chỉ dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi vào trong sân.
"Đại ca, huynh thay đổi rồi!" Phía sau truyền đến tiếng gầm lên bén nhọn của nhị thiếu gia.
Đợi đến khi Thanh Mặc Nhan quay đầu lại, chỉ còn thấy được bóng lưng đang tức giận rời đi của hắn.
"Thế tử ngài đừng nóng giận, nhị thiếu gia hắn còn nhỏ tuổi, cho nên vẫn còn chưa hiểu chuyện." Huyền Ngọc bên cạnh thấp giọng an ủi.
Thanh Mặc Nhan không tiếng động cười lạnh: "Chưa hiểu chuyện, theo ta thấy vật nhỏ còn hiểu chuyện hơn hắn nhiều."
Huyền Ngọc không khỏi cứng họng.
Hắn thật sự không hiểu rõ về việc Thanh Mặc Nhan nhận nuôi nữ hài tử kia ở bên người, mà thế tử đã không muốn nói, cho nên hắn cũng không dám hỏi gì.
"Kỳ thực nhị thiếu gia hẳn là muốn có được sự nổi bật, đều là do Hầu gia quản giáo quá chặt." Huyền Ngọc thở dài.
"Nếu muốn có nổi bật thì phải dựa vào chính hắn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa... Sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi về phía mình." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói, xoay người bước vào thư phòng.
Nhìn đống hồ sơ ở trong thư phòng, Thanh Mặc Nhan liền gọi Huyền Ngọc vào để phân phó một ít chuyện, mới nói được một nửa, hắn đột nhiên im lặng, bút trong tay dừng ở giữa không trung
"Thế tử?" Huyền Ngọc kinh ngạc gọi.
"Huyền Ngọc, đứa bé hôm nay ra khỏi phủ cùng ta, ngươi có biết nàng là ai không?" Không biết tại sao, Thanh Mặc Nhan lại chuyển đề tài sang một hướng khác.
Huyền Ngọc không hiểu nói: "Thuộc hạ không biết a, thế tử ngài không nói, nên ta cũng không dám hỏi."
"Ngươi thật sự không biết nàng là ai?"
Huyền Ngọc lắc đầu.
Thanh Mặc Nhan cau mày, miệng lẩm bẩm: "Ngươi còn nhớ rõ vừa rồi, nhị đệ đã hỏi ta câu gì không?"
"Nhị thiếu gia hỏi... Tại sao Tiểu Lam cô nương lại không trở về với ngài."
Thanh Mặc Nhan buông cây bút trong tay ra: "Huyền Ngọc, ngươi đi thăm dò thử xem, ngày hôm nay nhị đệ đã đi đâu, gặp qua người nào, điều tra rõ xong rồi báo lại cho ta."
"Vâng." Huyền Ngọc tuy rằng có chút ngốc, nhưng hắn lại cực kì trung thành, đừng nói là Thanh Mặc Nhan bảo hắn đi điều tra nhị thiếu gia, cho dù có bảo hắn đi điều tra Hầu gia thì hắn cũng sẽ làm cực kì nghiêm túc.
Huyền Ngọc ra khỏi thư phòng, Thanh Mặc Nhan không tài nào tập trung vào xem hồ sơ được.
Đến ngay cả Huyền Ngọc cũng không biết người buổi sáng hôm nay cùng hắn đi ra khỏi phủ là Như Tiểu Lam, vậy nhị đệ tại sao lại có thể nhận ra nàng.
Nhìn cảnh sắc đêm tối nặng nề bên ngoài cửa sổ, trong con ngươi đen trắng rõ ràng của Thanh Mặc Nhan tản mát ra tia sáng rét lạnh.
Có một số người, khả năng đã thực sự thay đổi.
Hôm sau, khó có dịp Thanh Mặc Nhan không phải đến Đại Lý Tự làm việc, vốn định nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt, không nghĩ tới trời chưa sáng đã tỉnh giấc.
Cảm giác như thiếu vắng cái gì đó bên người.
Ngồi trong phòng phiền lòng, hắn liền dứt khoát quyết định đến thư phòng, ai ngờ khi ở thư phòng có cố gắng đến mấy cũng xem không vào hồ sơ được.
Thời điểm nhớ tới vật nhỏ, mặc kệ là một quả cầu nhỏ lông đen cũng tốt, hay là một tiểu nha đầu tham ăn cũng được, chỉ cần có nàng ở bên người, đều có thể khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà hiện tại, hắn lại thấy trong viện quạnh quẽ đến dọa người, đến ngay cả chó ngốc trông cửa cũng lười kêu to.
Bỏ công văn trên tay xuống, Thanh Mặc Nhan bước chân ra khỏi thư phòng: "Chuẩn bị xe, đến điền trang."
Huyền Ngọc mờ mịt nói: "Hôm qua không phải ngài đã nói với vị cô nương kia là mấy ngày này sẽ không đến đó sao?"
Hai bên thái dương Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn hiện lên gân xanh: "Ta đột nhiên nhớ tới có một số việc phải phân phó rõ ràng với người trong trang."
"Việc này cứ giao cho thuộc hạ là được rồi, không phiền đến thế tử phải tự mình đi một chuyến." Huyền Ngọc nhiệt tình nói.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan rất nhanh đã đen hơn cả đáy nồi.
Huyền Ngọc vẫn không biết rõ tình hình: "Thế tử, ngài tức giận sao?"
Thanh Mặc Nhan cắn răng cả nửa ngày mới phun ra một chữ: "Cút!"
Huyền Ngọc không nói hai lời, lập tức lui ra.
Thanh Mặc Nhan đầy một bụng lửa giận không có chỗ nào phát tiết, toàn thân tựa như đang mang theo một ngọn lửa, đi đến đâu đều có thể thiêu đốt mọi thứ.
Tất cả tử sĩ đi theo bên người hắn đều câm như hến, ai lấy đều không hiểu được chủ tử đây là đang tức giận cái gì.
Ra khỏi phủ lên xe ngựa, Thanh Mặc Nhan thả màn xe xuống, rồi lấy tay đấm vào cạnh xe.
Hắn đây là xảy ra chuyện gì, bất quá chỉ là một việc nhỏ, vì sao lại tức giận đến như thế, thật sự là một chút cũng không giống với con người của hắn.
"Thế tử, nhị thiếu gia bám theo phía sau." Ngoài cửa sổ tử sĩ cúi thấp đầu nhắc nhở.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan khẽ rùng mình một cái, quyết đoán nói: "Thay đổi tuyến đường, không đến điền trang nữa, đi nhiều vòng ở trong thành."
Nghe được lệnh của Thanh Mặc Nhan, xe ngựa bắt đầu đi loanh quanh trong thành, nhị thiếu gia ngồi trên chiếc xe ngựa mới thuê được, liên tục đi theo phía sau.
Xe ngựa của Thanh Mặc Nhan vòng vo quanh thành chừng hai canh giờ, cuối cùng lại dừng ở bên ngoài Bạch Ngọc lâu.
Trong lòng nhị thiếu gia chần chờ, không biết là có nên tiếp tục đi theo hay không, nếu chưa tìm được nha đầu yêu quái kia, thì hắn cũng không yên tâm mà hồi phủ được.
Ở xa, hắn thấy Thanh Mặc Nhan bước xuống xe, đi vào Bạch Ngọc lâu.
Xem ra hôm nay vẫn chưa được, vẫn là nên trở về thôi.
Nhị thiếu gia bước xuống xe ngựa ở góc đường, rồi ném cho phu xe nửa khối bạc vụn, xong xuôi đang chuẩn bị rời đi, thì chợt thấy có vài nam tử xa lạ đứng vây quanh lấy hắn.
"Các ngươi... Các ngươi muốn làm gì?" Nhị thiếu gia khẩn trương nói.
"Không làm gì cả, thế tử muốn mời nhị thiếu gia vào uống hai chén, nhị thiếu gia đi theo phía sau lâu như thế, hẳn là đã khát nước rồi?"
Nhị thiếu gia kinh hãi bị những người đó vây quanh lại, nửa đi nửa bị đẩy bước vào trong Bạch Ngọc lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.