Chương 210: Như cô nương, rốt cuộc ngươi có hiểu rõ tình huống hay không?
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
01/04/2019
Cuối cùng Như Tiểu Lam vẫn bị lão Hầu gia gọi qua đó.
Nguyên bản tất cả người trong viện đều không muốn để nàng ra mặt, nhưng Hầu gia chẳng những phái người gọi Như Tiểu Lam qua, mà còn bảo nàng mang theo tử sĩ bị Ngũ tiểu thư chỉ mặt là đã đùa giỡn và đánh chết nha hoàn của nàng ta.
Có người khuyên nàng, chờ Thế tử trở về rồi lý luận, cũng bảo nàng giao tử sĩ kia ra trước.
Nhưng Như Tiểu Lam lại lập tức lắc đầu.
Trước kia khi còn ở bộ dáng trẻ con, nàng còn có thể mượn cớ tránh né sau lưng Thanh Mặc Nhan, nhưng mà hiện tại nàng đã sắp trở thành thiếu nữ, nàng không thể lúc nào cũng trốn tránh không chịu gặp người được.
Lão Hầu gia ngồi ở trên viện, cúi đầu uống trà.
Ngũ thị cùng nha hoàn của nàng khóc sướt mướt quỳ gối ở một bên. Đến ngay cả nhị thiếu gia cũng bị người nâng đỡ phải lộ mặt.
Hai hàng hạ nhân thần sắc nghiêm trang, vừa mới tiến vào sân còn có cảm giác như đang ra tòa.
Hầu gia lạnh mặt uống một ngụm trà. Gã sai vặt từ bên ngoài tiến vào: "Hầu gia, Như cô nương đến."
Hầu gia hừ lạnh một tiếng: "Tính ra nàng cũng rất thức thời." Hắn ngẩng đầu nhìn Ngũ thị cùng nhị nhi tử của mình, ngạo mạn nói: "Mang nàng vào đây."
"Vâng."
Nhị thiếu gia bất động thanh sắc ngồi thẳng thân mình, Ngũ thị dùng khăn che nửa bên mặt, nhìn về phía ngoài cửa.
Từ ngoài cửa tiến vào bốn tên hộ vệ, đi vào kiểm tra khắp phòng một phen, rồi sau đó mới vỗ vỗ tay, liền có hai tên hạ nhân nâng một cái ghế dựa cao tới, đặt ở vị trí trống đối diện với lão Hầu gia.
"Như cô nương, có thể vào được rồi." Một danh hộ vệ nói.
Hầu gia trợn mắt há hốc mồm nhìn Như Tiểu Lam được sáu gã hộ vệ vây quanh bước vào phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo biểu cảm vui mừng, thật giống như nàng tới nơi này để dự tiệc, mà không phải để bị người chỉ trích...
Hầu gia tức đến cả người run rẩy, nói không ra lời.
Như Tiểu Lam đi vào trong phòng, giương tay về phía lão Hầu gia, vẫy nhiệt tình: "Hi, đại gia hảo."
Rồi sau đó đi đến chỗ ghế dựa cao ngồi xuống.
Cứ như thế... Cứ như thế không có cả hành lễ, cứ như thế trực tiếp ngồi xuống.
Tay lão Hầu gia đập mạnh lên bàn.
Phanh một tiếng. Bộ ấm trà bật lên vài cái.
Như Tiểu Lam không có phản ứng gì, ngược lại dọa nhị thiếu gia đến phát run, run run rẩy rẩy không ngừng.
Hầu gia thấy một màn như vậy trong lòng càng tức giận, con trai hắn cư nhiên đến ngay cả nửa điểm khí thế cũng không có, dù cho cố cũng không làm ra được bộ dáng nên có của nam tử.
Ngũ thị cũng nhìn thấy được bộ dáng sợ sệt vừa rồi của nhị thiếu gia, trong lòng không nói nên tư vị.
Dù cho hiện tại nàng quản lý chi tiêu nội trợ trong phủ, nhưng cũng chỉ là một cái thiếp thất, căn bản không phải đương gia chủ mẫu gì.
Lão Hầu gia hầm hầm rít gào với Như Tiểu Lam: "Một chút quy củ cũng không biết, Thanh Mặc Nhan đã dạy ngươi như thế nào, người tới, dạy cho nàng biết thế nào là cuy củ trong phủ!"
Hai bà tử đi lại đây, không đợi các nàng đi đến trước mặt Như Tiểu Lam đã bị nhóm hộ vệ ngăn cản.
Nhìn một đám hộ vệ ánh mắt có thể đông lạnh chết người, chân hai bà tử khẽ run lên.
"Phản rồi!" Lão Hầu gia đứng mạnh lên: "Như Tiểu Lam, ngươi dám không coi tôn trưởng (*) ra gì!"
(*) Tôn trưởng: Người già cả đáng kính trọng.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa chớp mắt to. Nhìn lão Hầu gia nổi trận lôi đình, trong lòng lại nghĩ đến, vừa rồi thời điểm tiến vào, đáng ra phải mang theo một cái ô để che, nước miếng bắn bốn phía như thế, đúng là quá mất vệ sinh.
Lão Hầu gia rít gào nửa ngày, phát hiện Như Tiểu Lam vẫn im lặng ngồi ở chỗ kia, nửa điểm phản ứng cũng không có, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Lão Hầu gia lập tức lửa giận đầy đầu, hắn không quản được Thanh Mặc Nhan, bây giờ đến ngay cả nữ hài tử Thanh Mặc Nhan nhận nuôi hắn cũng không quản được nữa.
Thật là nghịch trời!
"Người tới!" Hắn quát lớn.
Hạ nhân đứng hai bên đều cúi đầu đồng loạt lùi về phía sau nửa bước.
Đùa cái gì a, những người đứng bên cạnh Như cô nương rõ ràng đều là thủ hạ do Thế tử an bài, không giống với hộ vệ trong phủ, ánh mắt mỗi người bọn họ đều như đã giết qua vô số người, kiếm trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu.
Chỉ một cái liếc mắt thôi đã khiến người ta rét run, hầu gia còn muốn bảo bọn họ tiến lên giáo huấn mấy người đó?
Này không phải chịu chết sao.
"Kỳ thực ta cũng không phải không hiểu cấp bậc lễ nghĩa." Như Tiểu Lam giòn tan nói: "Ta từng hành lễ qua với Hoàng thượng gia gia cùng Thái hậu, còn có cả mẫu thân Thanh Mặc Nhan nữa, còn những người khác... Thanh Mặc Nhan cũng không nói ta cần phải hành lễ."
Đúng lý hợp tình, còn lôi cả Hoàng thượng ra.
Lão Hầu gia bị nghẹn nói không nên lời.
Hắn như thế nào dám so sánh cùng với Hoàng thượng và Thái hậu. Bất quá khiến hắn tức giận chính là đối phương cư nhiên còn đem cả Lục thị mẹ đẻ Thanh Mặc Nhan ra nói chuyện.
Nàng có thể dập đầu với Lục thị, lại không chịu hành lễ với hắn.
Nếu hắn tiếp tục truy cứu chuyện này, khó tránh khỏi người ta sẽ nghĩ là hắn đang muốn phân cao thấp cùng với Hoành thượng và Thái hậu. Cho nên hắn đành nỗ lực kìm nén lửa giận xuống, trước mắt gạt chuyện này sang một bên.
Hắn nhìn thoáng qua Ngũ thị.
Ngũ thị ngầm hiểu ý, dùng khăn che mặt. Khóc rống thất thanh: "Phụ thân, ngài phải làm chủ cho thiếp thân a."
Hầu gia chỉ vào Ngũ thị rồi nói với Như Tiểu Lam: "Đánh chết nha hoàn bên người Ngũ thị. Là hộ vệ trong viện ngươi?"
Như Tiểu Lam quay đầu gọi một hộ vệ lên, hỏi hắn: "Ngươi nhìn xem, có phải phụ nhân này không?"
Hộ vệ nhìn nhìn Ngũ thị, cung kính trả lời: "Đúng là nàng."
"Kia nha hoàn còn lại đâu?" Như Tiểu Lam hỏi.
Ngũ thị nghe xong vội vã đẩy nha hoàn bên người ra.
Hộ vệ nhìn nhìn đối phương, lại gật đầu lần nữa: "Đúng là các nàng hai phụ nhân không biết tuân thủ nữ tắc."
Tròng mắt Ngũ thị thiếu chút nữa trừng ra, mở miệng quát mắng: "Hay cho tên nô tài nhà ngươi, dám khẩu xuất cuồng ngôn."
Hộ vệ không nhìn đến Ngũ thị tức giận, nói với Như Tiểu Lam: "Các nàng không biết liêm sỉ, một hai lừa lọc muốn ngã vào lòng thuộc hạ. Thuộc hạ phụng mệnh Thế tử trông coi sân. Tất nhiên sẽ không để ý tới phụ nhân đê tiện như vậy, vì vậy mới đạp một cước. Ai ngờ một người trong số đó lại lăn xuống bậc thang tự mình đập đầu vào đá chết."
Như Tiểu Lam gật đầu: "Nguyên lai là tự nàng đập đầu chết."
"Ngươi... Ngươi nói bậy! Rõ ràng là bị hắn giết chết."
"Hắn giết người như thế nào?" Như Tiểu Lam hỏi Ngũ thị.
Ngũ thị đụng vào người nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn ấp úng nói: "Hắn... Hắn đạp một cước như vậy..."
"Rồi sau đó?"
"Rồi sau... Lăn xuống bậc thang..."
"Đập đầu chết." Như Tiểu Lam tiếp lời.
Nha hoàn bị dọa trắng mặt: "Không đúng không đúng."
"Vậy là cái gì?" Như Tiểu Lam có chút không kiên nhẫn: "Các ngươi nói hắn giết người, rồi lại nói cái này không phải cái kia không phải, còn nữa, các ngươi không ở trong viện của mình cho tốt, vì cái gì một hai đòi xông vào viện chúng ta."
"Chúng ta đi thăm Như cô nương."
"Ngươi coi ta là tiểu hài tử ba tuổi sao." Như Tiểu Lam cười khanh khách lên, hoàn toàn không nhìn sắc mặt xanh mét của lão Hầu gia: "Ta và các ngươi không thân thiết, các ngươi sẽ đến thăm ta? Lừa ai a, nói các ngươi đến thăm Thanh Mặc Nhan còn không sai biệt lắm."
Lần này, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng trắng mặt theo, ánh mắt nhìn về phía Ngũ thị mang theo tia tàn khốc.
Ngũ thị có miệng mà không nói được, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía lão Hầu gia.
Hầu gia không thể nói chính hắn đã mệnh lệnh cho Ngũ thị đi hỏi thăm tin tức Thanh Mặc Nhan, nghĩ vậy quát to: "Người đâu, mang gia pháp tới, ở trong phủ cũng dám nháo ra loại sự tình này, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ."
Có hạ nhân lấy gia pháp ra.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa nhìn, cười hì hì nói với hộ vệ: "Đây là gia pháp Hầu phủ? Xem ra cũng không có gì đặc biệt, còn không lợi hại bằng mấy thứ trong đại lao Đại lý tự kia, vì sao không để thêm mấy lưỡi dao nhỏ lên trên, ta thấy trên roi của Thanh Mặc Nhan có thứ đó a."
Một hộ vệ mặt không biểu cảm nói: "Làm vậy người chết quá nhanh, hơn nữa máu bắn ra nhiều, ô uế mặt đất khó rửa sạch."
Như Tiểu Lam liên tục gật đầu: "Nguyên lai là như vậy, nhưng mà vì sao Hầu gia lại muốn lấy gia pháp ra để giáo huấn Ngũ thị, chẳng lẽ bởi vì nàng đội nón xanh cho nhị thiếu gia?"
Mọi người đồng loạt kéo dài mặt ra.
Như cô nương, người Hầu gia muốn đánh là ngươi có được không, ngươi đến cùng có hiểu rõ tình huống hay không a.
Nguyên bản tất cả người trong viện đều không muốn để nàng ra mặt, nhưng Hầu gia chẳng những phái người gọi Như Tiểu Lam qua, mà còn bảo nàng mang theo tử sĩ bị Ngũ tiểu thư chỉ mặt là đã đùa giỡn và đánh chết nha hoàn của nàng ta.
Có người khuyên nàng, chờ Thế tử trở về rồi lý luận, cũng bảo nàng giao tử sĩ kia ra trước.
Nhưng Như Tiểu Lam lại lập tức lắc đầu.
Trước kia khi còn ở bộ dáng trẻ con, nàng còn có thể mượn cớ tránh né sau lưng Thanh Mặc Nhan, nhưng mà hiện tại nàng đã sắp trở thành thiếu nữ, nàng không thể lúc nào cũng trốn tránh không chịu gặp người được.
Lão Hầu gia ngồi ở trên viện, cúi đầu uống trà.
Ngũ thị cùng nha hoàn của nàng khóc sướt mướt quỳ gối ở một bên. Đến ngay cả nhị thiếu gia cũng bị người nâng đỡ phải lộ mặt.
Hai hàng hạ nhân thần sắc nghiêm trang, vừa mới tiến vào sân còn có cảm giác như đang ra tòa.
Hầu gia lạnh mặt uống một ngụm trà. Gã sai vặt từ bên ngoài tiến vào: "Hầu gia, Như cô nương đến."
Hầu gia hừ lạnh một tiếng: "Tính ra nàng cũng rất thức thời." Hắn ngẩng đầu nhìn Ngũ thị cùng nhị nhi tử của mình, ngạo mạn nói: "Mang nàng vào đây."
"Vâng."
Nhị thiếu gia bất động thanh sắc ngồi thẳng thân mình, Ngũ thị dùng khăn che nửa bên mặt, nhìn về phía ngoài cửa.
Từ ngoài cửa tiến vào bốn tên hộ vệ, đi vào kiểm tra khắp phòng một phen, rồi sau đó mới vỗ vỗ tay, liền có hai tên hạ nhân nâng một cái ghế dựa cao tới, đặt ở vị trí trống đối diện với lão Hầu gia.
"Như cô nương, có thể vào được rồi." Một danh hộ vệ nói.
Hầu gia trợn mắt há hốc mồm nhìn Như Tiểu Lam được sáu gã hộ vệ vây quanh bước vào phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo biểu cảm vui mừng, thật giống như nàng tới nơi này để dự tiệc, mà không phải để bị người chỉ trích...
Hầu gia tức đến cả người run rẩy, nói không ra lời.
Như Tiểu Lam đi vào trong phòng, giương tay về phía lão Hầu gia, vẫy nhiệt tình: "Hi, đại gia hảo."
Rồi sau đó đi đến chỗ ghế dựa cao ngồi xuống.
Cứ như thế... Cứ như thế không có cả hành lễ, cứ như thế trực tiếp ngồi xuống.
Tay lão Hầu gia đập mạnh lên bàn.
Phanh một tiếng. Bộ ấm trà bật lên vài cái.
Như Tiểu Lam không có phản ứng gì, ngược lại dọa nhị thiếu gia đến phát run, run run rẩy rẩy không ngừng.
Hầu gia thấy một màn như vậy trong lòng càng tức giận, con trai hắn cư nhiên đến ngay cả nửa điểm khí thế cũng không có, dù cho cố cũng không làm ra được bộ dáng nên có của nam tử.
Ngũ thị cũng nhìn thấy được bộ dáng sợ sệt vừa rồi của nhị thiếu gia, trong lòng không nói nên tư vị.
Dù cho hiện tại nàng quản lý chi tiêu nội trợ trong phủ, nhưng cũng chỉ là một cái thiếp thất, căn bản không phải đương gia chủ mẫu gì.
Lão Hầu gia hầm hầm rít gào với Như Tiểu Lam: "Một chút quy củ cũng không biết, Thanh Mặc Nhan đã dạy ngươi như thế nào, người tới, dạy cho nàng biết thế nào là cuy củ trong phủ!"
Hai bà tử đi lại đây, không đợi các nàng đi đến trước mặt Như Tiểu Lam đã bị nhóm hộ vệ ngăn cản.
Nhìn một đám hộ vệ ánh mắt có thể đông lạnh chết người, chân hai bà tử khẽ run lên.
"Phản rồi!" Lão Hầu gia đứng mạnh lên: "Như Tiểu Lam, ngươi dám không coi tôn trưởng (*) ra gì!"
(*) Tôn trưởng: Người già cả đáng kính trọng.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa chớp mắt to. Nhìn lão Hầu gia nổi trận lôi đình, trong lòng lại nghĩ đến, vừa rồi thời điểm tiến vào, đáng ra phải mang theo một cái ô để che, nước miếng bắn bốn phía như thế, đúng là quá mất vệ sinh.
Lão Hầu gia rít gào nửa ngày, phát hiện Như Tiểu Lam vẫn im lặng ngồi ở chỗ kia, nửa điểm phản ứng cũng không có, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Lão Hầu gia lập tức lửa giận đầy đầu, hắn không quản được Thanh Mặc Nhan, bây giờ đến ngay cả nữ hài tử Thanh Mặc Nhan nhận nuôi hắn cũng không quản được nữa.
Thật là nghịch trời!
"Người tới!" Hắn quát lớn.
Hạ nhân đứng hai bên đều cúi đầu đồng loạt lùi về phía sau nửa bước.
Đùa cái gì a, những người đứng bên cạnh Như cô nương rõ ràng đều là thủ hạ do Thế tử an bài, không giống với hộ vệ trong phủ, ánh mắt mỗi người bọn họ đều như đã giết qua vô số người, kiếm trên tay không biết đã dính bao nhiêu máu.
Chỉ một cái liếc mắt thôi đã khiến người ta rét run, hầu gia còn muốn bảo bọn họ tiến lên giáo huấn mấy người đó?
Này không phải chịu chết sao.
"Kỳ thực ta cũng không phải không hiểu cấp bậc lễ nghĩa." Như Tiểu Lam giòn tan nói: "Ta từng hành lễ qua với Hoàng thượng gia gia cùng Thái hậu, còn có cả mẫu thân Thanh Mặc Nhan nữa, còn những người khác... Thanh Mặc Nhan cũng không nói ta cần phải hành lễ."
Đúng lý hợp tình, còn lôi cả Hoàng thượng ra.
Lão Hầu gia bị nghẹn nói không nên lời.
Hắn như thế nào dám so sánh cùng với Hoàng thượng và Thái hậu. Bất quá khiến hắn tức giận chính là đối phương cư nhiên còn đem cả Lục thị mẹ đẻ Thanh Mặc Nhan ra nói chuyện.
Nàng có thể dập đầu với Lục thị, lại không chịu hành lễ với hắn.
Nếu hắn tiếp tục truy cứu chuyện này, khó tránh khỏi người ta sẽ nghĩ là hắn đang muốn phân cao thấp cùng với Hoành thượng và Thái hậu. Cho nên hắn đành nỗ lực kìm nén lửa giận xuống, trước mắt gạt chuyện này sang một bên.
Hắn nhìn thoáng qua Ngũ thị.
Ngũ thị ngầm hiểu ý, dùng khăn che mặt. Khóc rống thất thanh: "Phụ thân, ngài phải làm chủ cho thiếp thân a."
Hầu gia chỉ vào Ngũ thị rồi nói với Như Tiểu Lam: "Đánh chết nha hoàn bên người Ngũ thị. Là hộ vệ trong viện ngươi?"
Như Tiểu Lam quay đầu gọi một hộ vệ lên, hỏi hắn: "Ngươi nhìn xem, có phải phụ nhân này không?"
Hộ vệ nhìn nhìn Ngũ thị, cung kính trả lời: "Đúng là nàng."
"Kia nha hoàn còn lại đâu?" Như Tiểu Lam hỏi.
Ngũ thị nghe xong vội vã đẩy nha hoàn bên người ra.
Hộ vệ nhìn nhìn đối phương, lại gật đầu lần nữa: "Đúng là các nàng hai phụ nhân không biết tuân thủ nữ tắc."
Tròng mắt Ngũ thị thiếu chút nữa trừng ra, mở miệng quát mắng: "Hay cho tên nô tài nhà ngươi, dám khẩu xuất cuồng ngôn."
Hộ vệ không nhìn đến Ngũ thị tức giận, nói với Như Tiểu Lam: "Các nàng không biết liêm sỉ, một hai lừa lọc muốn ngã vào lòng thuộc hạ. Thuộc hạ phụng mệnh Thế tử trông coi sân. Tất nhiên sẽ không để ý tới phụ nhân đê tiện như vậy, vì vậy mới đạp một cước. Ai ngờ một người trong số đó lại lăn xuống bậc thang tự mình đập đầu vào đá chết."
Như Tiểu Lam gật đầu: "Nguyên lai là tự nàng đập đầu chết."
"Ngươi... Ngươi nói bậy! Rõ ràng là bị hắn giết chết."
"Hắn giết người như thế nào?" Như Tiểu Lam hỏi Ngũ thị.
Ngũ thị đụng vào người nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn ấp úng nói: "Hắn... Hắn đạp một cước như vậy..."
"Rồi sau đó?"
"Rồi sau... Lăn xuống bậc thang..."
"Đập đầu chết." Như Tiểu Lam tiếp lời.
Nha hoàn bị dọa trắng mặt: "Không đúng không đúng."
"Vậy là cái gì?" Như Tiểu Lam có chút không kiên nhẫn: "Các ngươi nói hắn giết người, rồi lại nói cái này không phải cái kia không phải, còn nữa, các ngươi không ở trong viện của mình cho tốt, vì cái gì một hai đòi xông vào viện chúng ta."
"Chúng ta đi thăm Như cô nương."
"Ngươi coi ta là tiểu hài tử ba tuổi sao." Như Tiểu Lam cười khanh khách lên, hoàn toàn không nhìn sắc mặt xanh mét của lão Hầu gia: "Ta và các ngươi không thân thiết, các ngươi sẽ đến thăm ta? Lừa ai a, nói các ngươi đến thăm Thanh Mặc Nhan còn không sai biệt lắm."
Lần này, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng trắng mặt theo, ánh mắt nhìn về phía Ngũ thị mang theo tia tàn khốc.
Ngũ thị có miệng mà không nói được, chỉ có thể lo lắng nhìn về phía lão Hầu gia.
Hầu gia không thể nói chính hắn đã mệnh lệnh cho Ngũ thị đi hỏi thăm tin tức Thanh Mặc Nhan, nghĩ vậy quát to: "Người đâu, mang gia pháp tới, ở trong phủ cũng dám nháo ra loại sự tình này, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ."
Có hạ nhân lấy gia pháp ra.
Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa nhìn, cười hì hì nói với hộ vệ: "Đây là gia pháp Hầu phủ? Xem ra cũng không có gì đặc biệt, còn không lợi hại bằng mấy thứ trong đại lao Đại lý tự kia, vì sao không để thêm mấy lưỡi dao nhỏ lên trên, ta thấy trên roi của Thanh Mặc Nhan có thứ đó a."
Một hộ vệ mặt không biểu cảm nói: "Làm vậy người chết quá nhanh, hơn nữa máu bắn ra nhiều, ô uế mặt đất khó rửa sạch."
Như Tiểu Lam liên tục gật đầu: "Nguyên lai là như vậy, nhưng mà vì sao Hầu gia lại muốn lấy gia pháp ra để giáo huấn Ngũ thị, chẳng lẽ bởi vì nàng đội nón xanh cho nhị thiếu gia?"
Mọi người đồng loạt kéo dài mặt ra.
Như cô nương, người Hầu gia muốn đánh là ngươi có được không, ngươi đến cùng có hiểu rõ tình huống hay không a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.