Chương 108: Rối gỗ hai mặt, Ngàn Thương khiến mọi người phát điên
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
30/12/2018
Đám người Huyền Ngọc nhìn bóng người chậm rãi đi ra từ con hẻm, nhất thời trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Người kia thế nhưng lại là rối gỗ Ngàn Thương.
"Thế tử, ngài mang Như tiểu thư đi trước đi." Huyền Ngọc cắn răng nói.
Trải qua trận chiến trong ngôi lầu, Huyền Ngọc biết rõ uy lực khủng khiếp của người trước mắt.
Hiện tại ở đây bọn họ cũng chỉ có mười người, dù cho hiện tại số người có nhiều hơn gấp năm lần thì cũng không có khả năng là đối thủ của hắn.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan u ám, cánh tay để ở bên hông Như Tiểu Lam nắm chặt lại.
Hắn chưa bao giờ vứt bỏ thuộc hạ bỏ chạy một mình, nhưng mà vào giờ phút này, hắn lại không chút do dự ôm Như Tiểu Lam rời khỏi xe ngựa.
Mặc kệ ra sao, hắn đều không muốn vật nhỏ phải chịu thương tổn.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi chờ một chút!" Như Tiểu Lam giãy giụa ở trong lòng hắn, nhìn rối gỗ trước mặt thăm dò: "Di, trên người hắn không có tà khí."
"Cái gì?" Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Ngàn Thương, nhưng mà ở trong mắt hắn, người này so với lúc bọn họ gặp lần đầu cũng không có gì thay đổi cả.
"Thế tử, thừa dịp trong tay hắn không có binh khí, ngài mau đưa tiểu thư đi a." Huyền Ngọc thúc giục.
Đúng rồi, binh khí!
Thanh Mặc Nhan chú ý tới hai tay Ngàn Thương trống không, hai thanh kiếm làm người ta sợ hãi đã không thấy đâu.
"Ta biết rồi!" Như Tiểu Lam giơ khuôn mặt nhỏ nhắn ra hưng phấn nói: "Ngày đó kiếm của hắn dính phải máu của chó ngốc, cho nên tà khí trên người mới bị đuổi hết đi."
"Bị đuổi hết đi thì sao?" Thanh Mặc Nhan không hiểu nói.
Ở trong mắt bọn họ, sát thần chính là sát thần, vẫn là một con rối gỗ không biết đau là gì, dù cho không mang theo tà khí thì căn bản cũng không có gì khác biệt.
"Trên người không có tà khí chứng minh hiện tại nó không bị con rối đứng đầu khống chế nữa." Như Tiểu Lam giải thích nói: "Cũng có khả năng nó dựa vào ý nguyện của bản thân để đi đến nơi này, có thể nó đang muốn nói gì đó cho chúng ta biết cũng không chừng."
Thanh Mặc Nhan không biết một con rối gỗ thì có thể nói ra được cái gì, nhưng mà vật nhỏ đã nói như thế, hắn cũng không phản bác nữa.
"Ngươi bỏ ta xuống đi." Như Tiểu Lam lắc lư thân thể.
Thanh Mặc Nhan theo lời để nàng đứng xuống đất, tay trái nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, tay phải lại để sẵn trên chuôi kiếm ở bên hông.
Đám người Huyền Ngọc tạo thành trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, nhưng mà nếu không có lệnh của thế tử, bọn họ cũng không dám tự tiện hành động.
Rối gỗ chậm rãi đi đến trước xe ngựa, cúi đầu nhìn về phía Như Tiểu Lam, rồi đưa tay ra.
Tay trái Thanh Mặc Nhan theo bản năng nắm chặt lại, muốn kéo Như Tiểu Lam ra phía sau hắn.
"Không sao, trên người hắn không có sát khí, ta cảm thấy hắn đến đây không phải là để đánh nhau." Như Tiểu Lam nói.
Đám người Huyền Ngọc âm thầm kêu khổ, nếu con rối gỗ này mà động tay thì đâu có thể gọi là đánh nhau, phải gọi là giết chóc mới đúng!
Tuy rằng Như Tiểu Lam cũng có chút khẩn trương, nhưng nàng lại không có ý nghĩ lùi bước, nàng tin tưởng vào trực giác của chính mình, ngẩng mặt lên, nàng nhìn thẳng đối diện với rối gỗ.
"... Hài." Trong ánh mắt dài nhỏ của Ngàn Thương lộ ra một tia ánh sáng nhạt, mãi mới nói ra được một chữ.
Đám người Huyền Ngọc chỉ cảm thấy sợ đến nổi cả da gà.
Không nghĩ tới rối gỗ còn có thể nói chuyện.
Thanh Mặc Nhan cùng với Như Tiểu Lam đã sớm nhìn thấy chuyện này ở trong cửa hàng rối gỗ, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Ngàn Thương vươn ngón tay thon dài bằng gỗ ra muốn chạm đến khuôn mặt Như Tiểu Lam.
Cuối cùng Thanh Mặc Nhan vẫn nhịn không được kéo Như Tiểu Lam bảo vệ ở trong lòng, hắn thật sự không chịu được khi thấy người khác sờ vào mặt vật nhỏ.
Ngón tay Ngàn Thương chạm vào không khí, động tác hắn cứng lại.
Đám người Huyền Ngọc lập tức đề cao cảnh giác, bàn tay gắt gao nắm lấy chuôi kiếm, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Ngàn Thương cũng không hề lui về, mà lại tiếp tục cúi người về phía trước, ánh mắt thon dài chăm chú nhìn vào người Như Tiểu Lam.
"Ngươi... Sợ ta?" Hắn chậm rãi mở miệng.
Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan ôm ở trong lòng, đầu nhỏ không chút do dự gật gật.
Ngày đó nàng cũng tận mắt nhìn thấy uy lực của tên sát thần này, nếu nói không sợ thì đúng là gạt người.
Ngàn Thương chậm rãi đứng dậy, duỗi tay bưng kín mặt chính mình, rồi mới hướng người về phía trước, thế nhưng lại tự xốc da mặt của chính mình lên.
Đám người Huyền Ngọc hít vào một hơi, tất cả đều lùi lại về phía sau.
Thanh Mặc Nhan nhanh chóng bịt kín mắt Như Tiểu Lam lại.
Như Tiểu Lam không thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không hiểu được tại sao Thanh Mặc Nhan lại che mắt nàng lại.
Ngàn Thương dùng tay lau lau ở trên mặt, thời điểm cúi đầu lần nữa, thì trừ Thanh Mặc Nhan ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ.
Khuôn mặt Ngàn Thương thế nhưng lại biến thành một khuôn mặt của nữ nhân.
Đôi mắt nhu hòa, khóe miệng hơi mang theo ý cười.
Huyền Ngọc dùng sức xoa xoa mắt, hung hăng véo vào chân chính mình.
Đau quá!
Quả nhiên không phải nằm mơ.
Con rối này cư nhiên sở hữu hai khuôn mặt.
"Hài nhi." Khi biến thành nữ tử rối gỗ liền mở miệng nói chuyện, tiếng nói phát ra thế nhưng cũng là thanh âm của nữ tử: "Rốt cuộc đã tìm được ngươi rồi."
Ngàn Thương lại duỗi tay về phía Như Tiểu Lam một lần nữa.
Lúc này đây, Thanh Mặc Nhan lại không hề động.
Ngón tay rối gỗ nhẹ nhàng dừng ở trên mặt Như Tiểu Lam, tinh tế vuốt ve, đôi mắt mang theo ánh sáng mê ly.
Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn gương mặt biến hóa của đối phương: "Ngươi quen biết ta?"
Ngàn Thương không nói gì, mà lại vươn cánh tay ra muốn ôm lấy nàng.
Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng bước chân của quan binh đi tuần đêm.
"Ai ở đó!" Có người cao giọng hô.
Ngàn Thương nhanh chóng thu hồi đôi tay lại, giơ tay xẹt qua mặt một cái, một lần nữa biến trở lại với khuôn mặt nam nhân, thân hình nhanh nhẹn nhảy lên, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Quan binh tuần tra cầm theo đèn lồng, đi đến trước xe ngựa.
Thanh Mặc Nhan giơ lệnh bài ra.
Những quan binh đó đều là thuộc hạ của Cửu Môn Đề Đốc, sau khi nhìn thấy lệnh bài liền biến đổi thành một sắc mặt tươi cười.
"Nguyên lai là Thiếu Khanh đại nhân, muộn như thế ngài mới ra khỏi cung..."
Thanh Mặc Nhan lạnh mặt, ừ một tiếng: "Xe ngựa xảy ra chút vấn đề, mới vừa sửa xong."
Quan binh đi tuần nghe xong vội vàng tránh sang một bên nhường đường, Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam lên xe, hạ lệnh: "Hồi phủ."
Đám người Huyền Ngọc đi qua hai con phố, lúc này mới dám thở mạnh ra một hơi, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Trở về Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan liền hạ lệnh tăng cường đề phòng trong viện.
Huyền Ngọc không dám chậm trễ, tự mình an bài nhân thủ gác đêm.
Nhưng mà, đối với Huyền Ngọc mà nói, đây mới chính là lúc ác mộng bắt đầu.
Mấy ngày liên tiếp, Ngàn Thương đều sẽ không mời mà đến, như u linh xuất hiện ở trong sân.
Có khi thì đứng ở trên tường, có khi lại đứng ở trên cây đại thụ trong viện, còn có một lần trực tiếp đi tận vào trong chính phòng, đợi đến khi Huyền Ngọc dẫn người vọt vào, thì chỉ thấy Ngàn Thương đã thay đổi thành khuôn mặt nữ nhân, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn Như Tiểu Lam đang ngủ say.
Thanh Mặc Nhan tức giận không thôi, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Đối phương không động thủ, hắn cũng không muốn chủ động ra tay, mà cũng không có ai muốn đi chọc vào cái tên sát thần kia cả, cho nên chỉ có thể để nó đi lại tự do ở trong viện.
Trải qua mấy ngày, đáy mắt đám người Huyền Ngọc đều biến thành màu xanh đen. (Mất ngủ:V)
Ban ngày thủ, ban đêm phòng, nhưng mà Ngàn Thương vẫn có thể nhẹ nhàng tiến vào trong viện của bọn họ.
Mấy ngày kế tiếp, đến ngay cả đáy mắt Thanh Mặc Nhan cũng ẩn ẩn biến thành màu đen, Như Tiểu Lam lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng ở đây.
"Buổi tối ngươi ngủ không ngon giấc sao?" Nàng hỏi Thanh Mặc Nhan.
Đang vùi đầu xử lý công sự Thanh Mặc Nhan suýt nữa bẻ gãy luôn cả bút lông ở trong tay.
Vấn đề không phải ở chỗ này đi! Ngươi nha đầu này cả ngày chỉ biết chú ý tới cái gì a!
Người kia thế nhưng lại là rối gỗ Ngàn Thương.
"Thế tử, ngài mang Như tiểu thư đi trước đi." Huyền Ngọc cắn răng nói.
Trải qua trận chiến trong ngôi lầu, Huyền Ngọc biết rõ uy lực khủng khiếp của người trước mắt.
Hiện tại ở đây bọn họ cũng chỉ có mười người, dù cho hiện tại số người có nhiều hơn gấp năm lần thì cũng không có khả năng là đối thủ của hắn.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan u ám, cánh tay để ở bên hông Như Tiểu Lam nắm chặt lại.
Hắn chưa bao giờ vứt bỏ thuộc hạ bỏ chạy một mình, nhưng mà vào giờ phút này, hắn lại không chút do dự ôm Như Tiểu Lam rời khỏi xe ngựa.
Mặc kệ ra sao, hắn đều không muốn vật nhỏ phải chịu thương tổn.
"Thanh Mặc Nhan, ngươi chờ một chút!" Như Tiểu Lam giãy giụa ở trong lòng hắn, nhìn rối gỗ trước mặt thăm dò: "Di, trên người hắn không có tà khí."
"Cái gì?" Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Ngàn Thương, nhưng mà ở trong mắt hắn, người này so với lúc bọn họ gặp lần đầu cũng không có gì thay đổi cả.
"Thế tử, thừa dịp trong tay hắn không có binh khí, ngài mau đưa tiểu thư đi a." Huyền Ngọc thúc giục.
Đúng rồi, binh khí!
Thanh Mặc Nhan chú ý tới hai tay Ngàn Thương trống không, hai thanh kiếm làm người ta sợ hãi đã không thấy đâu.
"Ta biết rồi!" Như Tiểu Lam giơ khuôn mặt nhỏ nhắn ra hưng phấn nói: "Ngày đó kiếm của hắn dính phải máu của chó ngốc, cho nên tà khí trên người mới bị đuổi hết đi."
"Bị đuổi hết đi thì sao?" Thanh Mặc Nhan không hiểu nói.
Ở trong mắt bọn họ, sát thần chính là sát thần, vẫn là một con rối gỗ không biết đau là gì, dù cho không mang theo tà khí thì căn bản cũng không có gì khác biệt.
"Trên người không có tà khí chứng minh hiện tại nó không bị con rối đứng đầu khống chế nữa." Như Tiểu Lam giải thích nói: "Cũng có khả năng nó dựa vào ý nguyện của bản thân để đi đến nơi này, có thể nó đang muốn nói gì đó cho chúng ta biết cũng không chừng."
Thanh Mặc Nhan không biết một con rối gỗ thì có thể nói ra được cái gì, nhưng mà vật nhỏ đã nói như thế, hắn cũng không phản bác nữa.
"Ngươi bỏ ta xuống đi." Như Tiểu Lam lắc lư thân thể.
Thanh Mặc Nhan theo lời để nàng đứng xuống đất, tay trái nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, tay phải lại để sẵn trên chuôi kiếm ở bên hông.
Đám người Huyền Ngọc tạo thành trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, nhưng mà nếu không có lệnh của thế tử, bọn họ cũng không dám tự tiện hành động.
Rối gỗ chậm rãi đi đến trước xe ngựa, cúi đầu nhìn về phía Như Tiểu Lam, rồi đưa tay ra.
Tay trái Thanh Mặc Nhan theo bản năng nắm chặt lại, muốn kéo Như Tiểu Lam ra phía sau hắn.
"Không sao, trên người hắn không có sát khí, ta cảm thấy hắn đến đây không phải là để đánh nhau." Như Tiểu Lam nói.
Đám người Huyền Ngọc âm thầm kêu khổ, nếu con rối gỗ này mà động tay thì đâu có thể gọi là đánh nhau, phải gọi là giết chóc mới đúng!
Tuy rằng Như Tiểu Lam cũng có chút khẩn trương, nhưng nàng lại không có ý nghĩ lùi bước, nàng tin tưởng vào trực giác của chính mình, ngẩng mặt lên, nàng nhìn thẳng đối diện với rối gỗ.
"... Hài." Trong ánh mắt dài nhỏ của Ngàn Thương lộ ra một tia ánh sáng nhạt, mãi mới nói ra được một chữ.
Đám người Huyền Ngọc chỉ cảm thấy sợ đến nổi cả da gà.
Không nghĩ tới rối gỗ còn có thể nói chuyện.
Thanh Mặc Nhan cùng với Như Tiểu Lam đã sớm nhìn thấy chuyện này ở trong cửa hàng rối gỗ, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Ngàn Thương vươn ngón tay thon dài bằng gỗ ra muốn chạm đến khuôn mặt Như Tiểu Lam.
Cuối cùng Thanh Mặc Nhan vẫn nhịn không được kéo Như Tiểu Lam bảo vệ ở trong lòng, hắn thật sự không chịu được khi thấy người khác sờ vào mặt vật nhỏ.
Ngón tay Ngàn Thương chạm vào không khí, động tác hắn cứng lại.
Đám người Huyền Ngọc lập tức đề cao cảnh giác, bàn tay gắt gao nắm lấy chuôi kiếm, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Ngàn Thương cũng không hề lui về, mà lại tiếp tục cúi người về phía trước, ánh mắt thon dài chăm chú nhìn vào người Như Tiểu Lam.
"Ngươi... Sợ ta?" Hắn chậm rãi mở miệng.
Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan ôm ở trong lòng, đầu nhỏ không chút do dự gật gật.
Ngày đó nàng cũng tận mắt nhìn thấy uy lực của tên sát thần này, nếu nói không sợ thì đúng là gạt người.
Ngàn Thương chậm rãi đứng dậy, duỗi tay bưng kín mặt chính mình, rồi mới hướng người về phía trước, thế nhưng lại tự xốc da mặt của chính mình lên.
Đám người Huyền Ngọc hít vào một hơi, tất cả đều lùi lại về phía sau.
Thanh Mặc Nhan nhanh chóng bịt kín mắt Như Tiểu Lam lại.
Như Tiểu Lam không thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, không hiểu được tại sao Thanh Mặc Nhan lại che mắt nàng lại.
Ngàn Thương dùng tay lau lau ở trên mặt, thời điểm cúi đầu lần nữa, thì trừ Thanh Mặc Nhan ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh sợ.
Khuôn mặt Ngàn Thương thế nhưng lại biến thành một khuôn mặt của nữ nhân.
Đôi mắt nhu hòa, khóe miệng hơi mang theo ý cười.
Huyền Ngọc dùng sức xoa xoa mắt, hung hăng véo vào chân chính mình.
Đau quá!
Quả nhiên không phải nằm mơ.
Con rối này cư nhiên sở hữu hai khuôn mặt.
"Hài nhi." Khi biến thành nữ tử rối gỗ liền mở miệng nói chuyện, tiếng nói phát ra thế nhưng cũng là thanh âm của nữ tử: "Rốt cuộc đã tìm được ngươi rồi."
Ngàn Thương lại duỗi tay về phía Như Tiểu Lam một lần nữa.
Lúc này đây, Thanh Mặc Nhan lại không hề động.
Ngón tay rối gỗ nhẹ nhàng dừng ở trên mặt Như Tiểu Lam, tinh tế vuốt ve, đôi mắt mang theo ánh sáng mê ly.
Như Tiểu Lam kinh ngạc nhìn gương mặt biến hóa của đối phương: "Ngươi quen biết ta?"
Ngàn Thương không nói gì, mà lại vươn cánh tay ra muốn ôm lấy nàng.
Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng bước chân của quan binh đi tuần đêm.
"Ai ở đó!" Có người cao giọng hô.
Ngàn Thương nhanh chóng thu hồi đôi tay lại, giơ tay xẹt qua mặt một cái, một lần nữa biến trở lại với khuôn mặt nam nhân, thân hình nhanh nhẹn nhảy lên, rất nhanh đã biến mất ở trong tầm mắt mọi người.
Quan binh tuần tra cầm theo đèn lồng, đi đến trước xe ngựa.
Thanh Mặc Nhan giơ lệnh bài ra.
Những quan binh đó đều là thuộc hạ của Cửu Môn Đề Đốc, sau khi nhìn thấy lệnh bài liền biến đổi thành một sắc mặt tươi cười.
"Nguyên lai là Thiếu Khanh đại nhân, muộn như thế ngài mới ra khỏi cung..."
Thanh Mặc Nhan lạnh mặt, ừ một tiếng: "Xe ngựa xảy ra chút vấn đề, mới vừa sửa xong."
Quan binh đi tuần nghe xong vội vàng tránh sang một bên nhường đường, Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam lên xe, hạ lệnh: "Hồi phủ."
Đám người Huyền Ngọc đi qua hai con phố, lúc này mới dám thở mạnh ra một hơi, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Trở về Hầu phủ, Thanh Mặc Nhan liền hạ lệnh tăng cường đề phòng trong viện.
Huyền Ngọc không dám chậm trễ, tự mình an bài nhân thủ gác đêm.
Nhưng mà, đối với Huyền Ngọc mà nói, đây mới chính là lúc ác mộng bắt đầu.
Mấy ngày liên tiếp, Ngàn Thương đều sẽ không mời mà đến, như u linh xuất hiện ở trong sân.
Có khi thì đứng ở trên tường, có khi lại đứng ở trên cây đại thụ trong viện, còn có một lần trực tiếp đi tận vào trong chính phòng, đợi đến khi Huyền Ngọc dẫn người vọt vào, thì chỉ thấy Ngàn Thương đã thay đổi thành khuôn mặt nữ nhân, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn Như Tiểu Lam đang ngủ say.
Thanh Mặc Nhan tức giận không thôi, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Đối phương không động thủ, hắn cũng không muốn chủ động ra tay, mà cũng không có ai muốn đi chọc vào cái tên sát thần kia cả, cho nên chỉ có thể để nó đi lại tự do ở trong viện.
Trải qua mấy ngày, đáy mắt đám người Huyền Ngọc đều biến thành màu xanh đen. (Mất ngủ:V)
Ban ngày thủ, ban đêm phòng, nhưng mà Ngàn Thương vẫn có thể nhẹ nhàng tiến vào trong viện của bọn họ.
Mấy ngày kế tiếp, đến ngay cả đáy mắt Thanh Mặc Nhan cũng ẩn ẩn biến thành màu đen, Như Tiểu Lam lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng ở đây.
"Buổi tối ngươi ngủ không ngon giấc sao?" Nàng hỏi Thanh Mặc Nhan.
Đang vùi đầu xử lý công sự Thanh Mặc Nhan suýt nữa bẻ gãy luôn cả bút lông ở trong tay.
Vấn đề không phải ở chỗ này đi! Ngươi nha đầu này cả ngày chỉ biết chú ý tới cái gì a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.