Chương 55: Ta tên là Như Tiểu Lam, Thiếu Khanh đại nhân mặt mũi của ngươi đâu?
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
28/11/2018
Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn gương mặt mũm mĩm của nàng: "Ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên."
Muốn giữ nàng ở lại bên người, hắn cũng không thể suốt ngày gọi nàng là "vật nhỏ" được nữa, bình thường chỉ có hai người bọn họ thôi thì không sao, nhưng mà nếu như có ngoại nhân ở đây thì phải xưng hô như thế nào a?
"Không cần." Như Tiểu Lam chu miệng lên nói.
Lông mày Thanh Mặc Nhan khẽ nhíu lại: "Vì sao?"
"Ta có tên rồi." Nàng mới không cần người khác đặt tên cho mình đâu.
Thanh Mặc Nhan có chút ngoài ý muốn: "Ai đặt cho ngươi?"
"Gia gia của ta." Như Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng đánh giá mọi biểu cảm biến hóa trên gương mặt hắn.
"Gia gia ngươi?" Vẻ mặt Thanh Mặc Nhan lộ ra vẻ mê mang.
Như Tiểu Lam không hề biết, lúc này ở trong đầu hắn đang hiện lên hình ảnh một con mèo hương già toàn thân lông trắng muốt.
"Bây giờ gia gia ngươi đang ở đâu?" Thanh Mặc Nhan trầm giọng hỏi.
Như Tiểu Lam nói nhỏ: "... Hắn đi rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa."
Nàng từ nhỏ đã không có cha mẹ, là ông đã nhặt nàng về nuôi, coi nàng như cháu gái mà nuôi lớn, bởi vì khi lớn lên nàng rất giống với người con đã qua đời của ông, cho nên ông cũng rất sủng ái nàng.
Đừng nhìn bộ dáng không chút để tâm của nàng, kỳ thật đối với chuyện phải rời xa ông nội nàng lại rất để ý.
Thanh Mặc Nhan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải của nàng, không khỏi khiến hắn cũng phải nghẹn lời.
Vốn dĩ là muốn đặt một cái tên cho nàng, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại động phải vết thương của nàng.
Trầm mặc một lúc, Như Tiểu Lam lại đột nhiên ngẩng đầu lên cười hì hì: "Thôi, dù sao thì cũng không trở về được nữa."
Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng lại nổi lên một cảm xúc bất an không rõ lý do.
Trở về? Nàng muốn trở về đâu?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng hỏi nàng về vấn đề này: "Tên ngươi là gì?" Hắn đổi sang câu hỏi khác.
"Như Tiểu Lam."
Thanh Mặc Nhan yên lặng lẩm nhẩm cái tên này, lại nói thầm một câu: "Không giống với tên của động vật."
Như Tiểu Lam phát điên suýt nữa là ngã từ trên ghế xuống.
Ta vốn dĩ không phải là động vật a!
Thanh Mặc Nhan nhìn đôi chân đang không ngừng lay động của nàng: "Nếu ngươi không muốn đổi, vậy thì cứ dùng cái tên này đi."
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, là ai dạy ngươi thứ pháp thuật kỳ quái kia?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Lại nhắc đến vấn đề này, Như Tiểu Lam chột dạ rụt cổ lại.
Nàng cũng không muốn bị người ta coi là yêu quái.
Nhưng mà Thanh Mặc Nhan cứ nhìn chăm chú vào nàng, làm nàng có cảm giác không thể nào che giấu được, chỉ có thể kiên trì nói: "Là gia gia dạy ta."
Thanh Mặc Nhan kinh ngạc hỏi: "Gia gia ngươi tu hành mấy trăm năm?"
Như Tiểu Lam dùng tay che mặt lại, nàng biết, nói lời đó sẽ làm cho người ta dễ dàng hiểu nhầm.
"Gia gia ta không phải yêu quái!"
"Vậy tại sao hắn lại có pháp thuật?"
"Hắn cũng là học được..."
"Học của ai?"
"... Ta không biết." Nàng vô lực nói, đây là một vấn đề vĩnh viễn cũng không giải thích rõ được.
Làm sao nàng có thể nói cho hắn biết, là nàng đến từ một thế giới khác, hơn nữa nàng cũng không phải là động vật gì cả, gia gia của nàng cũng không phải là một lão yêu quái.
Thiên a, quá hỗn loạn, mệt tim.
Thanh Mặc Nhan cũng không dây dưa ở vấn đề này thêm nữa, giúp Như Tiểu Lam mặc y phục xong thì hắn cũng thay vào một bộ quan phục, mang theo nàng đến chỗ của Chính Khanh.
Dọc theo đường đi, không ít người nhìn về phía Như Tiểu Lam với ánh mắt khác thường.
Nguyên nhân chủ yếu, là bởi cặp mắt xanh biếc kia của nàng.
Nàng đuổi sát đến gần Thanh Mặc Nhan, bàn tay nắm lấy góc áo hắn.
Cảm giác được vật nhỏ bên người đang bất an, Thanh Mặc Nhan liền quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy đám nha dịch ở phía xa đang chỉ trỏ về hướng bên này.
Như Tiểu Lam nắm lấy quan phục của hắn, bởi vì quá dùng sức, khiến cho Thanh Mặc Nhan thậm chí còn có cảm giác như quần của hắn đang muốn thoát ly khỏi khu vực an toàn...
"Ta vẫn nên trở về thôi." Nàng nhỏ giọng nói.
Nơi làm việc của Thanh Mặc Nhan là địa phương ít có ngoại nhân dám tự tiện tiến vào, ở nơi đó nàng có thể không hề cố kỵ, nhưng mà khi ra đến bên ngoài thì lại không được như thế.
Nàng biết đôi mắt của mình sẽ trở thành tiêu điểm bị mọi người chú ý.
"Trở về làm gì?" Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lạnh như băng mang theo áp lực vô hình, khiến cho nhóm nha dịch nhìn thấy đều sợ hãi cúi thấp đầu, cũng không dám nhìn về bên này nữa.
"Mắt ta..." Như Tiểu Lam ấp úng.
"Mắt bị sao." Thanh Mặc Nhan nắm lấy cằm của nàng.
Đôi mắt giống như phỉ thúy, mang theo ánh sáng mê người.
"Ngươi không cảm thấy nó rất kỳ quái sao?" Như Tiểu Lam vội vàng la lên.
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ, nếu nói đến kỳ quái, thì gần đây hắn đã hoàn toàn bị rơi vào bên trong những sự việc hết sức kỳ quái rồi.
Cho nên hắn cũng đã quen rồi.
"Ngươi là sủng vật của ta, ai dám nói ngươi kỳ quái." Hắn khinh thường nói: "Ta mới là người nuôi ngươi, không phải bọn họ." Cúi người bế nàng lên, Thanh Mặc Nhan lại tiếp tục thong dong đi về phía trước.
"Nhưng mà... Nhưng mà..." Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Hắn là người nuôi nàng, tại sao nghe lời này lại thấy có chút kỳ quái a.
Chính Khanh đại nhân đang vội vàng xử lý vụ án cửa hàng rối gỗ, chủ bộ Canh tiên sinh cùng lục sự Cố tiên sinh cũng đang ở một bên, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
"Bên phía Thuận Thiên Phủ cũng tổn thất không ít người, đợi viết xong tấu chương ta sẽ vào cung diện thánh với Hoàng Thượng." Chính Khanh nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đang ôm Như Tiểu Lam ở trong lòng thì hơi sửng sốt.
"Đứa nhỏ này là..."
Thanh Mặc Nhan bỏ nàng xuống: "Là ta cứu từ trong tiệm rối gỗ ra, nàng không còn thân nhân ở bên cạnh, cho nên ta liền đem nàng giữ ở bên người."
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Canh tiên sinh và Cố tiên sinh đều nhìn về phía bên này.
Như Tiểu Lam kéo một góc quan phục của Thanh Mặc Nhan lên che mặt lại, bộ dáng thẹn thùng cùng sợ hãi làm cho người nhìn thấy tâm đều phải nóng lên.
Chính Khanh hơi nhíu mày lại: "Mắt nàng sao lại như thế?"
Thanh Mặc Nhan thoải mái hào phóng ngồi xuống, đem Như Tiểu Lam ôm lên trên đùi chính mình, còn thuận tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng: "Có lẽ tại vì đã trải qua việc gì đó trong cái cửa hàng rối gỗ kia, cho nên đối với những chuyện trước đây, nàng hoàn toàn không nhớ gì hết."
Ánh mắt Như Tiểu Lam lóe ra, trong lòng âm thầm bội phục hắn, thật không hổ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tuổi trẻ tài cao, nói dối mà cũng không thèm chớp mắt.
Những hài đồng bị liên lụy đến các vụ án, đều sẽ được mang về nhà trả lại bên người cha mẹ chúng, nhưng bất quá có rất nhiều người không được như vậy, mà là bị vứt bỏ đi, đặc biệt là những hài tử có diện mạo đẹp mắt, có lúc sẽ lưu lạc đến tận thanh lâu son phấn.
Bằng không thì chỉ có thể chịu chết đói ở đầu đường, hoặc là trở thành ăn mày đi khắp nơi xin ăn.
"Thiếu Khanh muốn nhận nuôi đứa nhỏ này?" Cố tiên sinh hỏi.
Khuôn mặt Thanh Mặc Nhan không mang theo chút biểu cảm: "Cũng không tính là nhận nuôi, chỉ là thấy nàng quá đáng thương, nên mới cho nàng ăn cơm mà thôi."
Như Tiểu Lam cố kìm nén nội tâm đang muốn rít gào: Mặt đâu! Thiếu Khanh đại nhân, mặt mũi ngươi đâu!
Nhà có tiền thu dưỡng hài đồng mỹ mạo cũng không phải là chuyện hiếm thấy, có một số nữ đồng nếu lớn lên được dạy dỗ tốt, thì có khi còn được đưa vào trong cung, một là được hoàng đế nhìn trúng, còn không thì cũng qua tay của các hoàng tử.
Chính Khanh lại trầm mặc, ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào Như Tiểu Lam.
Áp lực quá lớn a, quả nhiên là gừng càng già càng cay, chẳng lẽ lão hồ ly này đã nhìn ra được cái gì rồi?
Trái tim Như Tiểu Lam như bị treo lên đến cổ họng.
Muốn giữ nàng ở lại bên người, hắn cũng không thể suốt ngày gọi nàng là "vật nhỏ" được nữa, bình thường chỉ có hai người bọn họ thôi thì không sao, nhưng mà nếu như có ngoại nhân ở đây thì phải xưng hô như thế nào a?
"Không cần." Như Tiểu Lam chu miệng lên nói.
Lông mày Thanh Mặc Nhan khẽ nhíu lại: "Vì sao?"
"Ta có tên rồi." Nàng mới không cần người khác đặt tên cho mình đâu.
Thanh Mặc Nhan có chút ngoài ý muốn: "Ai đặt cho ngươi?"
"Gia gia của ta." Như Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng đánh giá mọi biểu cảm biến hóa trên gương mặt hắn.
"Gia gia ngươi?" Vẻ mặt Thanh Mặc Nhan lộ ra vẻ mê mang.
Như Tiểu Lam không hề biết, lúc này ở trong đầu hắn đang hiện lên hình ảnh một con mèo hương già toàn thân lông trắng muốt.
"Bây giờ gia gia ngươi đang ở đâu?" Thanh Mặc Nhan trầm giọng hỏi.
Như Tiểu Lam nói nhỏ: "... Hắn đi rồi, sẽ không bao giờ trở lại nữa."
Nàng từ nhỏ đã không có cha mẹ, là ông đã nhặt nàng về nuôi, coi nàng như cháu gái mà nuôi lớn, bởi vì khi lớn lên nàng rất giống với người con đã qua đời của ông, cho nên ông cũng rất sủng ái nàng.
Đừng nhìn bộ dáng không chút để tâm của nàng, kỳ thật đối với chuyện phải rời xa ông nội nàng lại rất để ý.
Thanh Mặc Nhan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải của nàng, không khỏi khiến hắn cũng phải nghẹn lời.
Vốn dĩ là muốn đặt một cái tên cho nàng, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại động phải vết thương của nàng.
Trầm mặc một lúc, Như Tiểu Lam lại đột nhiên ngẩng đầu lên cười hì hì: "Thôi, dù sao thì cũng không trở về được nữa."
Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng lại nổi lên một cảm xúc bất an không rõ lý do.
Trở về? Nàng muốn trở về đâu?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng hỏi nàng về vấn đề này: "Tên ngươi là gì?" Hắn đổi sang câu hỏi khác.
"Như Tiểu Lam."
Thanh Mặc Nhan yên lặng lẩm nhẩm cái tên này, lại nói thầm một câu: "Không giống với tên của động vật."
Như Tiểu Lam phát điên suýt nữa là ngã từ trên ghế xuống.
Ta vốn dĩ không phải là động vật a!
Thanh Mặc Nhan nhìn đôi chân đang không ngừng lay động của nàng: "Nếu ngươi không muốn đổi, vậy thì cứ dùng cái tên này đi."
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, là ai dạy ngươi thứ pháp thuật kỳ quái kia?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Lại nhắc đến vấn đề này, Như Tiểu Lam chột dạ rụt cổ lại.
Nàng cũng không muốn bị người ta coi là yêu quái.
Nhưng mà Thanh Mặc Nhan cứ nhìn chăm chú vào nàng, làm nàng có cảm giác không thể nào che giấu được, chỉ có thể kiên trì nói: "Là gia gia dạy ta."
Thanh Mặc Nhan kinh ngạc hỏi: "Gia gia ngươi tu hành mấy trăm năm?"
Như Tiểu Lam dùng tay che mặt lại, nàng biết, nói lời đó sẽ làm cho người ta dễ dàng hiểu nhầm.
"Gia gia ta không phải yêu quái!"
"Vậy tại sao hắn lại có pháp thuật?"
"Hắn cũng là học được..."
"Học của ai?"
"... Ta không biết." Nàng vô lực nói, đây là một vấn đề vĩnh viễn cũng không giải thích rõ được.
Làm sao nàng có thể nói cho hắn biết, là nàng đến từ một thế giới khác, hơn nữa nàng cũng không phải là động vật gì cả, gia gia của nàng cũng không phải là một lão yêu quái.
Thiên a, quá hỗn loạn, mệt tim.
Thanh Mặc Nhan cũng không dây dưa ở vấn đề này thêm nữa, giúp Như Tiểu Lam mặc y phục xong thì hắn cũng thay vào một bộ quan phục, mang theo nàng đến chỗ của Chính Khanh.
Dọc theo đường đi, không ít người nhìn về phía Như Tiểu Lam với ánh mắt khác thường.
Nguyên nhân chủ yếu, là bởi cặp mắt xanh biếc kia của nàng.
Nàng đuổi sát đến gần Thanh Mặc Nhan, bàn tay nắm lấy góc áo hắn.
Cảm giác được vật nhỏ bên người đang bất an, Thanh Mặc Nhan liền quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy đám nha dịch ở phía xa đang chỉ trỏ về hướng bên này.
Như Tiểu Lam nắm lấy quan phục của hắn, bởi vì quá dùng sức, khiến cho Thanh Mặc Nhan thậm chí còn có cảm giác như quần của hắn đang muốn thoát ly khỏi khu vực an toàn...
"Ta vẫn nên trở về thôi." Nàng nhỏ giọng nói.
Nơi làm việc của Thanh Mặc Nhan là địa phương ít có ngoại nhân dám tự tiện tiến vào, ở nơi đó nàng có thể không hề cố kỵ, nhưng mà khi ra đến bên ngoài thì lại không được như thế.
Nàng biết đôi mắt của mình sẽ trở thành tiêu điểm bị mọi người chú ý.
"Trở về làm gì?" Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lạnh như băng mang theo áp lực vô hình, khiến cho nhóm nha dịch nhìn thấy đều sợ hãi cúi thấp đầu, cũng không dám nhìn về bên này nữa.
"Mắt ta..." Như Tiểu Lam ấp úng.
"Mắt bị sao." Thanh Mặc Nhan nắm lấy cằm của nàng.
Đôi mắt giống như phỉ thúy, mang theo ánh sáng mê người.
"Ngươi không cảm thấy nó rất kỳ quái sao?" Như Tiểu Lam vội vàng la lên.
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ, nếu nói đến kỳ quái, thì gần đây hắn đã hoàn toàn bị rơi vào bên trong những sự việc hết sức kỳ quái rồi.
Cho nên hắn cũng đã quen rồi.
"Ngươi là sủng vật của ta, ai dám nói ngươi kỳ quái." Hắn khinh thường nói: "Ta mới là người nuôi ngươi, không phải bọn họ." Cúi người bế nàng lên, Thanh Mặc Nhan lại tiếp tục thong dong đi về phía trước.
"Nhưng mà... Nhưng mà..." Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Hắn là người nuôi nàng, tại sao nghe lời này lại thấy có chút kỳ quái a.
Chính Khanh đại nhân đang vội vàng xử lý vụ án cửa hàng rối gỗ, chủ bộ Canh tiên sinh cùng lục sự Cố tiên sinh cũng đang ở một bên, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
"Bên phía Thuận Thiên Phủ cũng tổn thất không ít người, đợi viết xong tấu chương ta sẽ vào cung diện thánh với Hoàng Thượng." Chính Khanh nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đang ôm Như Tiểu Lam ở trong lòng thì hơi sửng sốt.
"Đứa nhỏ này là..."
Thanh Mặc Nhan bỏ nàng xuống: "Là ta cứu từ trong tiệm rối gỗ ra, nàng không còn thân nhân ở bên cạnh, cho nên ta liền đem nàng giữ ở bên người."
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Canh tiên sinh và Cố tiên sinh đều nhìn về phía bên này.
Như Tiểu Lam kéo một góc quan phục của Thanh Mặc Nhan lên che mặt lại, bộ dáng thẹn thùng cùng sợ hãi làm cho người nhìn thấy tâm đều phải nóng lên.
Chính Khanh hơi nhíu mày lại: "Mắt nàng sao lại như thế?"
Thanh Mặc Nhan thoải mái hào phóng ngồi xuống, đem Như Tiểu Lam ôm lên trên đùi chính mình, còn thuận tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng: "Có lẽ tại vì đã trải qua việc gì đó trong cái cửa hàng rối gỗ kia, cho nên đối với những chuyện trước đây, nàng hoàn toàn không nhớ gì hết."
Ánh mắt Như Tiểu Lam lóe ra, trong lòng âm thầm bội phục hắn, thật không hổ là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tuổi trẻ tài cao, nói dối mà cũng không thèm chớp mắt.
Những hài đồng bị liên lụy đến các vụ án, đều sẽ được mang về nhà trả lại bên người cha mẹ chúng, nhưng bất quá có rất nhiều người không được như vậy, mà là bị vứt bỏ đi, đặc biệt là những hài tử có diện mạo đẹp mắt, có lúc sẽ lưu lạc đến tận thanh lâu son phấn.
Bằng không thì chỉ có thể chịu chết đói ở đầu đường, hoặc là trở thành ăn mày đi khắp nơi xin ăn.
"Thiếu Khanh muốn nhận nuôi đứa nhỏ này?" Cố tiên sinh hỏi.
Khuôn mặt Thanh Mặc Nhan không mang theo chút biểu cảm: "Cũng không tính là nhận nuôi, chỉ là thấy nàng quá đáng thương, nên mới cho nàng ăn cơm mà thôi."
Như Tiểu Lam cố kìm nén nội tâm đang muốn rít gào: Mặt đâu! Thiếu Khanh đại nhân, mặt mũi ngươi đâu!
Nhà có tiền thu dưỡng hài đồng mỹ mạo cũng không phải là chuyện hiếm thấy, có một số nữ đồng nếu lớn lên được dạy dỗ tốt, thì có khi còn được đưa vào trong cung, một là được hoàng đế nhìn trúng, còn không thì cũng qua tay của các hoàng tử.
Chính Khanh lại trầm mặc, ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào Như Tiểu Lam.
Áp lực quá lớn a, quả nhiên là gừng càng già càng cay, chẳng lẽ lão hồ ly này đã nhìn ra được cái gì rồi?
Trái tim Như Tiểu Lam như bị treo lên đến cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.