Chương 249: Thánh chỉ đến phủ, phong làm quận chúa
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
21/05/2019
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam trở về Thanh Hầu phủ.
Vào sân chưa kịp thay y phục, quản gia trong phủ đã đi tới.
"Hầu gia mời Thế tử đến tiền viện, thương nghị hôn sự nhị thiếu gia."
Thanh Mặc Nhan không chút hoang mang sửa sang lại y phục: "Đã biết."
Như Tiểu Lam thấy hắn đáp ứng, lại không lập tức đi ngay, quản gia trong phủ chỉ có thể âm thầm sốt ruột, không dám thúc giục.
Thanh Mặc Nhan thay y phục trước, nhưng lại không phải y phục mặc ở nhà, mà là một thân quan phục sạch sẽ khác, rồi hắn mới kéo Như Tiểu Lam ra phía sau bình phong, bắt đầu giúp nàng thay quần áo.
Như Tiểu Lam cảm thấy y phục lần này mặc vào rất phức tạp, lớp trong lớp ngoài làm nàng muốn hôn mê.
"Đây là cái gì?" Nàng nhịn không được hỏi.
Tay áo sam màu hồng, khăn quàng vai màu xanh đậm, trên khăn thêu mây cùng hoa văn, hoa tai kim hoa, áo ngoài được thêu hoa văn chỉ vàng, liền khiến ánh mắt nàng phát sáng liên tục.
Thanh Mặc Nhan nói nhỏ bên tai nàng: "Là Lễ bộ đưa tới, lát nữa trong cung sẽ truyền chỉ đến, ngươi phải đi tiếp chỉ."
"Ta ta ta... Ta đi tiếp?" Như Tiểu Lam kinh ngạc, cái gì quy củ nàng đều không nhớ rõ a.
Khóe môi Thanh Mặc Nhan ngoéo một cái: "Có ta ở đây, ngươi yên tâm."
Như Tiểu Lam lúc này mới thoáng an định xuống, nhẫn nại chờ Thanh Mặc Nhan giúp nàng xử lý xong bộ y phục dọa người này.
"Tính ra ngươi hẳn là đã đến tuổi cập kê." Thanh Mặc Nhan vân vê mái tóc của nàng, phàm là nữ tử, đều phải tiến hành nghi thức cập kê ở tuổi mười lăm, rồi sau đó mới có thể thay đổi đồ trang sức trên tóc, dần trở thành bộ dáng nữ tử trưởng thành.
Mới vừa sửa sang y phục xong, đã thấy Huyền Ngõ từ bên ngoài tiến vào: "Thế tử, người trong cung tới, Lễ bộ truyền chỉ, muốn Như cô nương đi tiếp chỉ."
Thanh Mặc Nhan ở phía sau bình phong đáp lời, nắm tay Như Tiểu Lam đi ra.
Quản gia đứng ở nơi đó không hiểu ra sao, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bộ y phục đỏ thẫm, hắn theo bản năng lùi về phía sau một bước, lúc này mới thấy rõ người mặc bộ y phục kia là Như cô nương.
"Thế tử, đây là..." Y phục như vậy sao có thể mặc loạn, lễ phục màu đỏ, chỉ có Hoàng hậu trong cung cùng nhất phẩm phu nhân mới được mặc.
Quản gia đang muốn mở miệng, Thanh Mặc Nhan đã mang theo Như Tiểu Lam ra khỏi cửa.
Quản gia càng nghĩ càng thấy không thích hợp, đột nhiên nhìn thấy Sử Đại Thiên, thế là đi qua muốn hỏi xem đây là chuyện gì.
Sử Đại Thiên bộ dáng ngoài cười trong không cười nói: "Như cô nương nhà chúng ta có đại hỷ, ngươi còn không mau đi nói cho lão Hầu gia biết, bằng không làm chậm trễ người trong cung sẽ phải chịu tội rơi đầu."
Đi theo bên người Thanh Mặc Nhan đã lâu, Sử Đại Thiên đã sớm học được bộ dáng hù dọa người, nói một lúc khiến quản gia bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng chạy về truyền tin cho lão Hầu gia.
Hầu gia cùng nhị thiếu gia bên kia đồng thời nhận được tin tức, nhất thời sững sờ không rõ tình huống.
"Ai tới hạ chỉ?" Hầu gia cho rằng vừa rồi bản thân không nghe rõ.
"Là Lễ bộ."
Bình thường tới truyền chỉ đều là thái giám trong cung, Lễ bộ truyền chỉ lại có ý nghĩa không giống nhau.
Chẳng lẽ lại có liên quan đến hôn sự nhị thiếu gia?
Lão Hầu gia đầy một bụng nghi vấn, thay y phục xong, mang theo mọi người đi ra.
Thanh Mặc Nhan đã sớm sai người chuẩn bị hương án, hạ nhân Hầu phủ đều là một đám vô dụng, tất cả người hắn dùng đều là thuộc hạ của hắn.
Lão Hầu gia đến nhìn thấy Như Tiểu Lam một thân lễ phục màu đỏ trong đầu liền "ông" một tiếng.
"Mặc Nhan, ngươi lại đây." Hắn xụ mặt, nói với Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan thấp giọng dặn dò Như Tiểu Lam hai câu, cũng bảo đám người Huyền Ngọc phải đi theo Như Tiểu Lam một tấc không rời, lúc này mới đi đến trước mặt lão Hầu gia.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Hầu gia chỉ vào một thân y phục của Như Tiểu Lam: "Ngươi lại đang chơi đùa cái gì."
"Ta có thể chơi đùa cái gì, phụ thân quá xem trọng ta rồi." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Bây giờ nhị đệ có một mối hôn nhân tốt, phụ thân dĩ nhiên không rảnh để lo cho ta, vậy nên ta chỉ có thể tự chuẩn bị cho chính mình, cũng đỡ cho đến lúc đó nhị đệ thành thân làm ảnh hưởng đến thanh danh."
Huynh trưởng chưa cưới chính thê, đệ đệ đã qua mặt huynh trưởng đại hôn trước, chuyện như vậy rất dễ bị thế nhân lên án.
Nghe xong lời này, sắc mặt lão Hầu gia liền trầm xuống, vốn muốn trách cứ hắn vài câu, ai ngờ vừa định mở miệng đã thấy quan viên Lễ bộ bước vào phủ.
Mọi người trong phủ đồng thời tụ hợp ở chính đường, quan viên Lễ bộ cười nói tiến vào chúc mừng Thanh Mặc Nhan, khiến cho nhị thiếu gia cùng Ngũ thị đều không thể hiểu nổi.
"Tiểu yêu tinh kia lại trưởng thành không ít, cũng đến lúc muốn ăn thịt người rồi đi." Nhị thiếu gia thấp giọng nói thầm, thời điểm ánh mắt nhìn về phía Như Tiểu Lam mang theo một tia âm lãnh.
"Không đúng a... Y phục kia..." Trước khi gả vào Hầu phủ Ngũ thị cũng coi như là khách quen trong cung, liếc mắt liền nhận ra đó là lễ phục nhất phẩm.
Thanh Mặc Nhan nắm tay Như Tiểu Lam bước vào chính đường, thấp giọng nói cho nàng biết phải làm thế nào.
Quan viên Lễ bộ nhẫn nại chờ Như Tiểu Lam quỳ trước hương án xong, lúc này mới mở thánh chỉ ra.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Nữ nhi dị tộc Như Tiểu Lam thông minh lanh lợi, am hiểu lễ nghĩa, cực được trẫm yêu quý, đặc ban làm nghĩa nữ Hiền ích hầu, ban phong hào, Minh Duyệt quận chúa, thưởng ruộng đất cùng ngàn lượng hoàng kim, ngàn thước tơ lụa, đất phong..."
Trừ bỏ những người bên người Thanh Mặc Nhan ra, bao gồm cả lão Hầu gia, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Nhị thiếu gia trừng lớn mắt, nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Tiểu nha đầu Thanh Mặc Nhan nhận nuôi cư nhiên được Hoàng đế phong làm quận chúa, còn là nghĩa nữ Hiền ích hầu.
Ai chẳng biết Hiền ích hầu là nhị đệ của Hoàng đế, bởi vì mất con lúc còn trẻ, vợ chồng Hiền ích hầu bi thương quá mức, kết quả song song qua đời, Hiền ích hầu chính là một cái thùng rỗng.
Nhưng mà dù chỉ là một cái thùng rỗng nó vẫn là nhất phẩm chân chính, được nhiều lợi ích hơn quan viên nhị phẩm nhiều.
Bởi vì thứ nó có là tên tuổi của hoàng thất, đứng trên cả vị trí của triều thần.
Dù cho là quan viên nhất phẩm, nhìn thấy quận chúa dòng họ hoàng thất cũng phải cúi đầu hành lễ.
Một loại cảm giác mất mát chưa từng có dâng lên, nhị thiếu gia rũ bả vai, không nói lên được tư vị trong lòng.
Vốn tưởng rằng hắn cưới Liễu Dương quận chúa vào cửa, có thân phận của Liễu Dương quận chúa có thể đè ép Thanh Mặc Nhan phần nào.
Không nghĩ tới đảo mắt một cái Hoàng đế lại cho tiểu yêu tinh kia một cái ân điển lớn như thế.
Lễ bộ tuyên chỉ xong, tiến lên đem thánh chỉ giao vào trong tay Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan sai người lấy hồng bao ra, thưởng cho mọi người, đến ngay cả hạ nhân Hầu phủ cũng được nhận tiền mừng, một đám đều hết sức vui vẻ, tiến lên chúc mừng Như Tiểu Lam.
Nhị thiếu gia nguyên bản vẻ mặt khinh thường, gã sai vặt bên người hắn cũng được nhận hồng bao, lặng lẽ biết ở trong tay, nói với nhị thiếu gia: "Nhị gia, trong này chắc khoảng một lượng bạc đi."
Nhị thiếu gia lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn biết từ trước đến nay đại ca lúc nào cũng ra tay hào phóng, nhưng từ khi hắn làm mất đi tín nhiệm của đại ca, từ đó về sau không được hưởng những ngày tháng thoải mái nữa.
Đừng nói chuẩn bị hồng bao cho hạ nhân, chỉ riêng vấn đề đặt mua sính lễ mang đến phủ Liễu Dương quận chúa thôi đã khiến hắn suy nghĩ sắp bạc cả đầu.
Tiễn quan viên Lễ bộ đi, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam chuẩn bị về sân.
"Chờ một chút." Lão Hầu gia gọi bọn họ lại, lúc này đây ánh mắt hắn nhìn về phía Như Tiểu Lam đã không còn sự chán ghét cùng không vui như trước đây, ánh mắt ẩn ẩn lóe lên ánh sáng sáng rọi.
Như Tiểu Lam phi thường mẫn cảm, lập tức lắc mình trốn đến phía sau Thanh Mặc Nhan.
"Phụ thân còn có việc gì?" Thanh Mặc Nhan cũng chú ý tới biến hóa khác thường của phụ thân hắn.
"Không có gì, chỉ là muốn thương nghị với ngươi chuyện hôn sự của nhị đệ ngươi, còn có biểu muội ngươi bên kia, cũng cần ngươi đến lo liệu, thiếu thứ gì cứ việc phái người đến nói với ta."
Từ khi nào lão Hầu gia lại dễ nói chuyện như vậy?
Trong lòng Như Tiểu Lam không khỏi toát ra một dấu hỏi cực lớn.
Vào sân chưa kịp thay y phục, quản gia trong phủ đã đi tới.
"Hầu gia mời Thế tử đến tiền viện, thương nghị hôn sự nhị thiếu gia."
Thanh Mặc Nhan không chút hoang mang sửa sang lại y phục: "Đã biết."
Như Tiểu Lam thấy hắn đáp ứng, lại không lập tức đi ngay, quản gia trong phủ chỉ có thể âm thầm sốt ruột, không dám thúc giục.
Thanh Mặc Nhan thay y phục trước, nhưng lại không phải y phục mặc ở nhà, mà là một thân quan phục sạch sẽ khác, rồi hắn mới kéo Như Tiểu Lam ra phía sau bình phong, bắt đầu giúp nàng thay quần áo.
Như Tiểu Lam cảm thấy y phục lần này mặc vào rất phức tạp, lớp trong lớp ngoài làm nàng muốn hôn mê.
"Đây là cái gì?" Nàng nhịn không được hỏi.
Tay áo sam màu hồng, khăn quàng vai màu xanh đậm, trên khăn thêu mây cùng hoa văn, hoa tai kim hoa, áo ngoài được thêu hoa văn chỉ vàng, liền khiến ánh mắt nàng phát sáng liên tục.
Thanh Mặc Nhan nói nhỏ bên tai nàng: "Là Lễ bộ đưa tới, lát nữa trong cung sẽ truyền chỉ đến, ngươi phải đi tiếp chỉ."
"Ta ta ta... Ta đi tiếp?" Như Tiểu Lam kinh ngạc, cái gì quy củ nàng đều không nhớ rõ a.
Khóe môi Thanh Mặc Nhan ngoéo một cái: "Có ta ở đây, ngươi yên tâm."
Như Tiểu Lam lúc này mới thoáng an định xuống, nhẫn nại chờ Thanh Mặc Nhan giúp nàng xử lý xong bộ y phục dọa người này.
"Tính ra ngươi hẳn là đã đến tuổi cập kê." Thanh Mặc Nhan vân vê mái tóc của nàng, phàm là nữ tử, đều phải tiến hành nghi thức cập kê ở tuổi mười lăm, rồi sau đó mới có thể thay đổi đồ trang sức trên tóc, dần trở thành bộ dáng nữ tử trưởng thành.
Mới vừa sửa sang y phục xong, đã thấy Huyền Ngõ từ bên ngoài tiến vào: "Thế tử, người trong cung tới, Lễ bộ truyền chỉ, muốn Như cô nương đi tiếp chỉ."
Thanh Mặc Nhan ở phía sau bình phong đáp lời, nắm tay Như Tiểu Lam đi ra.
Quản gia đứng ở nơi đó không hiểu ra sao, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bộ y phục đỏ thẫm, hắn theo bản năng lùi về phía sau một bước, lúc này mới thấy rõ người mặc bộ y phục kia là Như cô nương.
"Thế tử, đây là..." Y phục như vậy sao có thể mặc loạn, lễ phục màu đỏ, chỉ có Hoàng hậu trong cung cùng nhất phẩm phu nhân mới được mặc.
Quản gia đang muốn mở miệng, Thanh Mặc Nhan đã mang theo Như Tiểu Lam ra khỏi cửa.
Quản gia càng nghĩ càng thấy không thích hợp, đột nhiên nhìn thấy Sử Đại Thiên, thế là đi qua muốn hỏi xem đây là chuyện gì.
Sử Đại Thiên bộ dáng ngoài cười trong không cười nói: "Như cô nương nhà chúng ta có đại hỷ, ngươi còn không mau đi nói cho lão Hầu gia biết, bằng không làm chậm trễ người trong cung sẽ phải chịu tội rơi đầu."
Đi theo bên người Thanh Mặc Nhan đã lâu, Sử Đại Thiên đã sớm học được bộ dáng hù dọa người, nói một lúc khiến quản gia bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng chạy về truyền tin cho lão Hầu gia.
Hầu gia cùng nhị thiếu gia bên kia đồng thời nhận được tin tức, nhất thời sững sờ không rõ tình huống.
"Ai tới hạ chỉ?" Hầu gia cho rằng vừa rồi bản thân không nghe rõ.
"Là Lễ bộ."
Bình thường tới truyền chỉ đều là thái giám trong cung, Lễ bộ truyền chỉ lại có ý nghĩa không giống nhau.
Chẳng lẽ lại có liên quan đến hôn sự nhị thiếu gia?
Lão Hầu gia đầy một bụng nghi vấn, thay y phục xong, mang theo mọi người đi ra.
Thanh Mặc Nhan đã sớm sai người chuẩn bị hương án, hạ nhân Hầu phủ đều là một đám vô dụng, tất cả người hắn dùng đều là thuộc hạ của hắn.
Lão Hầu gia đến nhìn thấy Như Tiểu Lam một thân lễ phục màu đỏ trong đầu liền "ông" một tiếng.
"Mặc Nhan, ngươi lại đây." Hắn xụ mặt, nói với Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan thấp giọng dặn dò Như Tiểu Lam hai câu, cũng bảo đám người Huyền Ngọc phải đi theo Như Tiểu Lam một tấc không rời, lúc này mới đi đến trước mặt lão Hầu gia.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Hầu gia chỉ vào một thân y phục của Như Tiểu Lam: "Ngươi lại đang chơi đùa cái gì."
"Ta có thể chơi đùa cái gì, phụ thân quá xem trọng ta rồi." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Bây giờ nhị đệ có một mối hôn nhân tốt, phụ thân dĩ nhiên không rảnh để lo cho ta, vậy nên ta chỉ có thể tự chuẩn bị cho chính mình, cũng đỡ cho đến lúc đó nhị đệ thành thân làm ảnh hưởng đến thanh danh."
Huynh trưởng chưa cưới chính thê, đệ đệ đã qua mặt huynh trưởng đại hôn trước, chuyện như vậy rất dễ bị thế nhân lên án.
Nghe xong lời này, sắc mặt lão Hầu gia liền trầm xuống, vốn muốn trách cứ hắn vài câu, ai ngờ vừa định mở miệng đã thấy quan viên Lễ bộ bước vào phủ.
Mọi người trong phủ đồng thời tụ hợp ở chính đường, quan viên Lễ bộ cười nói tiến vào chúc mừng Thanh Mặc Nhan, khiến cho nhị thiếu gia cùng Ngũ thị đều không thể hiểu nổi.
"Tiểu yêu tinh kia lại trưởng thành không ít, cũng đến lúc muốn ăn thịt người rồi đi." Nhị thiếu gia thấp giọng nói thầm, thời điểm ánh mắt nhìn về phía Như Tiểu Lam mang theo một tia âm lãnh.
"Không đúng a... Y phục kia..." Trước khi gả vào Hầu phủ Ngũ thị cũng coi như là khách quen trong cung, liếc mắt liền nhận ra đó là lễ phục nhất phẩm.
Thanh Mặc Nhan nắm tay Như Tiểu Lam bước vào chính đường, thấp giọng nói cho nàng biết phải làm thế nào.
Quan viên Lễ bộ nhẫn nại chờ Như Tiểu Lam quỳ trước hương án xong, lúc này mới mở thánh chỉ ra.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Nữ nhi dị tộc Như Tiểu Lam thông minh lanh lợi, am hiểu lễ nghĩa, cực được trẫm yêu quý, đặc ban làm nghĩa nữ Hiền ích hầu, ban phong hào, Minh Duyệt quận chúa, thưởng ruộng đất cùng ngàn lượng hoàng kim, ngàn thước tơ lụa, đất phong..."
Trừ bỏ những người bên người Thanh Mặc Nhan ra, bao gồm cả lão Hầu gia, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Nhị thiếu gia trừng lớn mắt, nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Tiểu nha đầu Thanh Mặc Nhan nhận nuôi cư nhiên được Hoàng đế phong làm quận chúa, còn là nghĩa nữ Hiền ích hầu.
Ai chẳng biết Hiền ích hầu là nhị đệ của Hoàng đế, bởi vì mất con lúc còn trẻ, vợ chồng Hiền ích hầu bi thương quá mức, kết quả song song qua đời, Hiền ích hầu chính là một cái thùng rỗng.
Nhưng mà dù chỉ là một cái thùng rỗng nó vẫn là nhất phẩm chân chính, được nhiều lợi ích hơn quan viên nhị phẩm nhiều.
Bởi vì thứ nó có là tên tuổi của hoàng thất, đứng trên cả vị trí của triều thần.
Dù cho là quan viên nhất phẩm, nhìn thấy quận chúa dòng họ hoàng thất cũng phải cúi đầu hành lễ.
Một loại cảm giác mất mát chưa từng có dâng lên, nhị thiếu gia rũ bả vai, không nói lên được tư vị trong lòng.
Vốn tưởng rằng hắn cưới Liễu Dương quận chúa vào cửa, có thân phận của Liễu Dương quận chúa có thể đè ép Thanh Mặc Nhan phần nào.
Không nghĩ tới đảo mắt một cái Hoàng đế lại cho tiểu yêu tinh kia một cái ân điển lớn như thế.
Lễ bộ tuyên chỉ xong, tiến lên đem thánh chỉ giao vào trong tay Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan sai người lấy hồng bao ra, thưởng cho mọi người, đến ngay cả hạ nhân Hầu phủ cũng được nhận tiền mừng, một đám đều hết sức vui vẻ, tiến lên chúc mừng Như Tiểu Lam.
Nhị thiếu gia nguyên bản vẻ mặt khinh thường, gã sai vặt bên người hắn cũng được nhận hồng bao, lặng lẽ biết ở trong tay, nói với nhị thiếu gia: "Nhị gia, trong này chắc khoảng một lượng bạc đi."
Nhị thiếu gia lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn biết từ trước đến nay đại ca lúc nào cũng ra tay hào phóng, nhưng từ khi hắn làm mất đi tín nhiệm của đại ca, từ đó về sau không được hưởng những ngày tháng thoải mái nữa.
Đừng nói chuẩn bị hồng bao cho hạ nhân, chỉ riêng vấn đề đặt mua sính lễ mang đến phủ Liễu Dương quận chúa thôi đã khiến hắn suy nghĩ sắp bạc cả đầu.
Tiễn quan viên Lễ bộ đi, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam chuẩn bị về sân.
"Chờ một chút." Lão Hầu gia gọi bọn họ lại, lúc này đây ánh mắt hắn nhìn về phía Như Tiểu Lam đã không còn sự chán ghét cùng không vui như trước đây, ánh mắt ẩn ẩn lóe lên ánh sáng sáng rọi.
Như Tiểu Lam phi thường mẫn cảm, lập tức lắc mình trốn đến phía sau Thanh Mặc Nhan.
"Phụ thân còn có việc gì?" Thanh Mặc Nhan cũng chú ý tới biến hóa khác thường của phụ thân hắn.
"Không có gì, chỉ là muốn thương nghị với ngươi chuyện hôn sự của nhị đệ ngươi, còn có biểu muội ngươi bên kia, cũng cần ngươi đến lo liệu, thiếu thứ gì cứ việc phái người đến nói với ta."
Từ khi nào lão Hầu gia lại dễ nói chuyện như vậy?
Trong lòng Như Tiểu Lam không khỏi toát ra một dấu hỏi cực lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.