Chương 337: Thành thân ở Thạch Phường trấn trước, nhẫn lời thề
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
12/09/2019
Thanh Mặc Nhan bận rộn một ngày, đến buổi tối hắn mới nhìn thấy khối đã ngũ sắc trong tay Tiểu Lam kia.
Như Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng nâng khối đá ngũ sắc lên: "Ta muốn đem nó khảm lên trên vòng cổ."
Thanh Mặc Nhan nhìn vòng cổ của nàng, mặt trên đã có hai khối đá ngũ sắc, theo như lời nàng nói, trên vòng tay của ông nàng tổng cộng có bốn khối, nói cách khác... Còn thiếu một khối cuối cùng, nàng phải gom đủ toàn bộ.
Sau khi gom đủ, nàng muốn làm cái gì, trở về? Hay là...
Như Tiểu Lam chú ý tới biểu cảm Thanh Mặc Nhan hơi lạnh đi.
"Chàng cảm thấy như vậy không tốt sao?" Nàng yếu ớt hỏi: "Khảm nó lên trên đây liền sẽ không làm mất nó."
Hơn nữa nàng còn có thể mang theo chúng bên người.
"Không tốt." Thanh Mặc Nhan không chút nào che giấu không vui nơi đáy mắt: "Đặt ở cùng nhau mà nói, nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn, mất đi toàn bộ tổn thất sẽ còn lớn hơn nữa."
Như Tiểu Lam cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lý, nhưng mà chừ cái này ra, nàng không nghĩ ra được còn có biện pháp nào khác.
Nàng không yên tâm đem thứ này đặt vào trong hộp trang sức.
"Nếu không... Chàng nói làm sao bây giờ?"
"Không bằng một khối này để ở chỗ ta đi." Thanh Mặc Nhan duỗi tay lấy đi khối đá ngũ sắc từ trong tay nàng.
Như Tiểu Lam gấp muốn đoạt trở về.
"Như thế nào? Để ở chỗ ta nàng còn không yên tâm?" Thanh Mặc Nhan nhướng mày nhìn nàng, hiển nhiên là không có ý định đem khối đá trả cho nàng.
"Chàng sao có thể như vậy..." Như Tiểu Lam cắn môi.
"Hoàng thượng đã hạ chỉ, chúng ta phụng chỉ thành hôn." Thanh Mặc Nhan làm lơ biểu cảm ai oán của tiểu gia hỏa, chuyển hướng đề tài.
"Thành hôn?" Như Tiểu Lam ngẩn người: "Chúng ta thật sự phải thành hôn?"
Thanh Mặc Nhan híp mắt lại: "Chẳng lẽ nàng vẫn luôn cho rằng đây là trò đùa?"
"Không không không, ta không có ý đó." Như Tiểu Lam nói nhỏ: "Chỉ là ta cảm thấy quá mức đột nhiên..."
"Đã kéo dài đủ lâu rồi." Thanh Mặc Nhan không vui nói.
"Nhưng mà... Rốt cuộc chúng ta sẽ thành thân ở đâu a." Như Tiểu Lam vẻ mặt mờ mịt: "Thanh Hầu phủ?"
Đó là nơi cực kỳ khiến người ta không thích.
Mặc kệ là đối với Thanh Mặc Nhan, hay là đối với nàng mà nói, đều không lưu lại chút ký ức tốt đẹp nào.
"Chỉ có thể tổ chức ở nơi đó trước." Thanh Mặc Nhan trấn an nói.
Trước khi hắn điều tra rõ những chuyện trước kia, ở trong mắt người ngoài, hắn vẫn là Thế tử Thanh Hầu phủ.
Như Tiểu Lam bĩu môi, tổng cảm giác như khuyết thiếu cái gì đó.
Thanh Mặc Nhan kéo nàng đến ngồi lên đùi hắn: "Bằng không chúng ta ở Thạch Phường trấn thành thân một lần trước."
Đôi mắt Như Tiểu Lam lập tức sáng lên.
Đây là nơi nàng quen thuộc, không chỉ riêng tòa phủ quận chúa này, mà còn cả tòa mộ cổ, thậm chí đến ngay cả Trường Nguyên lão nhân nàng vừa nhận làm gia gia cũng mang tới cho nàng một loại cảm giác quen thuộc.
Giống như chỉ có thành thân ở chỗ này mới có thể làm nàng cảm thấy an tâm.
"Thật sự có thể chứ?" Đôi mắt xanh biếc vụt sáng lên, bất an đánh giá hắn.
"Đương nhiên là có thể." Thanh Mặc Nhan nhéo khuôn mặt nàng, chỉ cần đụng đến nhược điểm của nàng, nàng liền sẽ trở nên ngoan ngoãn, mặc cho hắn an bài.
"Chúng ta ở chỗ này thành thân một lần trước, chờ đến khi trở về Thanh Hầu Phủ lại làm thêm một lần, hơn nữa mấy ngày nữa Huyền Ngọc bọn họ cũng đã trở lại, đến lúc đó mời Như lão tiên sinh vào trong phủ..."
Hắn đang nói chuyện, chợt thấy Như Tiểu Lam đứng dậy, nâng mặt hắn lên.
"Bẹp" một tiếng hôn lên mặt hắn.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan vừa động, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Chỉ hôn một bên thôi sao, bên này đâu?" Hắn cố ý lạnh mặt nghiêng đầu.
Như Tiểu Lam ha ha cười, một lần nữa thò lại gần hôn một cái.
Thanh Mặc Nhan lúc này mới hừ một tiếng, lộ ra biểu cảm vừa lòng.
Bảy ngày sau, đám người Huyền Ngọc cũng trở về Thạch Phường trấn. Bởi vì bên người mang theo Ngàn Thương cùng chó ngốc, cho nên một đường này bọn họ đều rất thuận lợi.
Nghe Thanh Mặc Nhan nói muốn thành thân cùng với Như Tiểu Lam ở Thạch Phường trấn, Như Nguyên lão nhân ngạc nhiên nửa ngày không khép miệng được.
Thạch Phường trấn vốn không lớn, chuyện Minh Duyệt quận chúa muốn thành thân rất nhanh đã lan truyền đi ra, không ít thương hộ trong trấn đều nhận được thiệp mời, cái này làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.
Phải biết rằng lấy thân phận của bọn họ làm sao có khả năng sẽ mời họ đến tham gia tiệc mừng phủ quận chúa.
Ngô tướng quân mang theo bốn ngàn kỵ binh của hắn ngày đêm tuần tra ở trong trấn, duy trì trị an.
Ngay cả người của hai sơn trại ngoài trấn cũng tới để xem náo nhiệt.
Cũng may không có người dám sinh sự, thi thể trại chủ Hồng trại treo ở cửa trấn trong bao lâu, mọi người đều thấy ở trong mắt.
Thi thể kia cuối cùng bị dã thú ngoài trấn ăn luôn, đến cả xương cũng không còn.
Tự nhiên sẽ không có ai muốn gây chuyện dưới mí mắt Thiếu khanh đại nhân ngay ở đây.
Hôn sự phủ quận chúa làm rất đơn giản, nhưng lại rất náo nhiệt.
Thanh Mặc Nhan bỏ bớt đi mấy nghi thức rườm rà, đến ngay cả Như Tiểu Lam sau khi nghe nói cũng cực kỳ kinh ngạc.
Hôn sự này... Quả thực giống với hôn lễ hiện đại không sai biệt lắm, nàng không biết làm sao Thanh Mặc Nhan lại nghĩ ra được cái này, dù sao quá trình hôn sự quả thực khiến nàng vô cùng thư thái.
Nàng không cần nghe người ta bài bố, cũng không cần vội đến đầu óc choáng váng.
Ngay cả buổi sáng thời điểm trang điểm, Thanh Mặc Nhan cũng tiến vào xem nàng.
"Nào có chuyện tiến vào lúc này." Như Tiểu Lam đẩy hắn ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan cười nói: "Trước lúc thành thân còn không được có quan hệ xác thịt đâu, không phải chúng ta cũng đã có rồi sao?" Hắn từ phía sau lấy ra một hộp gấm nho nhỏ, đặt tới trước mặt nàng.
"Đây là cái gì, cho ta?"
"Nhìn xem có thích hay không."
Như Tiểu Lam tò mò mở hộp gấm ra, nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Đáy hộp nhung tơ đỏ thẫm có hai chiếc nhẫn, kiểu dáng đúng là giống nhau. Tạo hình mặc dù không hoa lệ, nhưng mặc trên lại được khảm một viên đá quý màu xanh lá.
"Đây là... Đá xanh vàng." Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.
"Chỗ nàng gọi nó là đá xanh vàng?" Thanh Mặc Nhan chậm rãi lấy chiếc nhẫn ra. Đeo lên trên ngón tay nàng: "Đây là thiên thạch, được coi là chi bảo lễ thiên ở Dạ Hạ quốc chúng ta. Xem như là cực kỳ hiếm thấy đi."
Như Tiểu Lam ngơ ngác nhìn hắn đưa hộp gấm đến trước mặt nàng: "Làm cái gì?"
"Nàng không muốn giúp ta đeo lên sao?" Thanh Mặc Nhan cong khóe môi.
Như Tiểu Lam khẩn trương đỏ cả tai "Nga" một tiếng, cầm lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp, giúp hắn đeo lên ngón tay.
"Giống như chàng mang vào nhìn đẹp mắt hơn ta thì phải." Nàng ngắm nghía ngón tay hắn.
"Thích không?"
"Thích!" Như Tiểu Lam giơ tay lên, hôn lên nhẫn một cái: "Chàng sao lại nghĩ đến chuyện tặng ta cái này?"
Nàng nhớ rõ cổ đại không có tập tục này, hắn làm sao có thể nghĩ đến chuyện đưa nhẫn cho nàng, hơn nữa bọn họ còn mỗi người một cái, chỉ có người hiện đại mới biết được cái này đi.
"Nàng thích là tốt rồi." Thanh Mặc Nhan hiển nhiên không muốn nói cho nàng biết chân tướng, thuận tay cầm lấy lược chải tóc giúp nàng, một bên buồn bã nói: "Phải nhớ lấy sau khi mang lên nàng là người của ai, muốn chạy trốn mà nói sẽ gặp phải trời phạt."
Nhìn chăm chú Thanh Mặc Nhan trong gương, Như Tiểu Lam nhịn không được rùng mình một cái.
Vì sao nàng cảm thấy lời nói này tràn đầy sát khí, là ảo giác của nàng sao?
Thanh Mặc Nhan thấy nàng từ trong gương nhìn hắn, cúi người lại đây, gò má kề sát mặt nàng.
"Phải nhớ rõ lời ta vừa nói. Ta cũng sẽ tuân theo lời thề như vậy, mặc kệ khi nào chỗ nào, đều phải nhớ rõ nàng là Lam Lam của ta. Nếu nàng dám biến mất, dù phải đuổi tới chân trời góc biển ta cũng sẽ đem nàng bắt trở về, sau đó ấn lên trên giường, đại hình hầu hạ..."
Con ngươi đen trắng rõ ràng, ngữ điệu hơi khàn, mang theo hàm xúc ái muội không rõ, trái tim nho nhỏ của Như Tiểu Lam kinh hoàng không thôi.
Như Tiểu Lam dè dặt cẩn trọng nâng khối đá ngũ sắc lên: "Ta muốn đem nó khảm lên trên vòng cổ."
Thanh Mặc Nhan nhìn vòng cổ của nàng, mặt trên đã có hai khối đá ngũ sắc, theo như lời nàng nói, trên vòng tay của ông nàng tổng cộng có bốn khối, nói cách khác... Còn thiếu một khối cuối cùng, nàng phải gom đủ toàn bộ.
Sau khi gom đủ, nàng muốn làm cái gì, trở về? Hay là...
Như Tiểu Lam chú ý tới biểu cảm Thanh Mặc Nhan hơi lạnh đi.
"Chàng cảm thấy như vậy không tốt sao?" Nàng yếu ớt hỏi: "Khảm nó lên trên đây liền sẽ không làm mất nó."
Hơn nữa nàng còn có thể mang theo chúng bên người.
"Không tốt." Thanh Mặc Nhan không chút nào che giấu không vui nơi đáy mắt: "Đặt ở cùng nhau mà nói, nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn, mất đi toàn bộ tổn thất sẽ còn lớn hơn nữa."
Như Tiểu Lam cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lý, nhưng mà chừ cái này ra, nàng không nghĩ ra được còn có biện pháp nào khác.
Nàng không yên tâm đem thứ này đặt vào trong hộp trang sức.
"Nếu không... Chàng nói làm sao bây giờ?"
"Không bằng một khối này để ở chỗ ta đi." Thanh Mặc Nhan duỗi tay lấy đi khối đá ngũ sắc từ trong tay nàng.
Như Tiểu Lam gấp muốn đoạt trở về.
"Như thế nào? Để ở chỗ ta nàng còn không yên tâm?" Thanh Mặc Nhan nhướng mày nhìn nàng, hiển nhiên là không có ý định đem khối đá trả cho nàng.
"Chàng sao có thể như vậy..." Như Tiểu Lam cắn môi.
"Hoàng thượng đã hạ chỉ, chúng ta phụng chỉ thành hôn." Thanh Mặc Nhan làm lơ biểu cảm ai oán của tiểu gia hỏa, chuyển hướng đề tài.
"Thành hôn?" Như Tiểu Lam ngẩn người: "Chúng ta thật sự phải thành hôn?"
Thanh Mặc Nhan híp mắt lại: "Chẳng lẽ nàng vẫn luôn cho rằng đây là trò đùa?"
"Không không không, ta không có ý đó." Như Tiểu Lam nói nhỏ: "Chỉ là ta cảm thấy quá mức đột nhiên..."
"Đã kéo dài đủ lâu rồi." Thanh Mặc Nhan không vui nói.
"Nhưng mà... Rốt cuộc chúng ta sẽ thành thân ở đâu a." Như Tiểu Lam vẻ mặt mờ mịt: "Thanh Hầu phủ?"
Đó là nơi cực kỳ khiến người ta không thích.
Mặc kệ là đối với Thanh Mặc Nhan, hay là đối với nàng mà nói, đều không lưu lại chút ký ức tốt đẹp nào.
"Chỉ có thể tổ chức ở nơi đó trước." Thanh Mặc Nhan trấn an nói.
Trước khi hắn điều tra rõ những chuyện trước kia, ở trong mắt người ngoài, hắn vẫn là Thế tử Thanh Hầu phủ.
Như Tiểu Lam bĩu môi, tổng cảm giác như khuyết thiếu cái gì đó.
Thanh Mặc Nhan kéo nàng đến ngồi lên đùi hắn: "Bằng không chúng ta ở Thạch Phường trấn thành thân một lần trước."
Đôi mắt Như Tiểu Lam lập tức sáng lên.
Đây là nơi nàng quen thuộc, không chỉ riêng tòa phủ quận chúa này, mà còn cả tòa mộ cổ, thậm chí đến ngay cả Trường Nguyên lão nhân nàng vừa nhận làm gia gia cũng mang tới cho nàng một loại cảm giác quen thuộc.
Giống như chỉ có thành thân ở chỗ này mới có thể làm nàng cảm thấy an tâm.
"Thật sự có thể chứ?" Đôi mắt xanh biếc vụt sáng lên, bất an đánh giá hắn.
"Đương nhiên là có thể." Thanh Mặc Nhan nhéo khuôn mặt nàng, chỉ cần đụng đến nhược điểm của nàng, nàng liền sẽ trở nên ngoan ngoãn, mặc cho hắn an bài.
"Chúng ta ở chỗ này thành thân một lần trước, chờ đến khi trở về Thanh Hầu Phủ lại làm thêm một lần, hơn nữa mấy ngày nữa Huyền Ngọc bọn họ cũng đã trở lại, đến lúc đó mời Như lão tiên sinh vào trong phủ..."
Hắn đang nói chuyện, chợt thấy Như Tiểu Lam đứng dậy, nâng mặt hắn lên.
"Bẹp" một tiếng hôn lên mặt hắn.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan vừa động, trên mặt lại bất động thanh sắc: "Chỉ hôn một bên thôi sao, bên này đâu?" Hắn cố ý lạnh mặt nghiêng đầu.
Như Tiểu Lam ha ha cười, một lần nữa thò lại gần hôn một cái.
Thanh Mặc Nhan lúc này mới hừ một tiếng, lộ ra biểu cảm vừa lòng.
Bảy ngày sau, đám người Huyền Ngọc cũng trở về Thạch Phường trấn. Bởi vì bên người mang theo Ngàn Thương cùng chó ngốc, cho nên một đường này bọn họ đều rất thuận lợi.
Nghe Thanh Mặc Nhan nói muốn thành thân cùng với Như Tiểu Lam ở Thạch Phường trấn, Như Nguyên lão nhân ngạc nhiên nửa ngày không khép miệng được.
Thạch Phường trấn vốn không lớn, chuyện Minh Duyệt quận chúa muốn thành thân rất nhanh đã lan truyền đi ra, không ít thương hộ trong trấn đều nhận được thiệp mời, cái này làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn.
Phải biết rằng lấy thân phận của bọn họ làm sao có khả năng sẽ mời họ đến tham gia tiệc mừng phủ quận chúa.
Ngô tướng quân mang theo bốn ngàn kỵ binh của hắn ngày đêm tuần tra ở trong trấn, duy trì trị an.
Ngay cả người của hai sơn trại ngoài trấn cũng tới để xem náo nhiệt.
Cũng may không có người dám sinh sự, thi thể trại chủ Hồng trại treo ở cửa trấn trong bao lâu, mọi người đều thấy ở trong mắt.
Thi thể kia cuối cùng bị dã thú ngoài trấn ăn luôn, đến cả xương cũng không còn.
Tự nhiên sẽ không có ai muốn gây chuyện dưới mí mắt Thiếu khanh đại nhân ngay ở đây.
Hôn sự phủ quận chúa làm rất đơn giản, nhưng lại rất náo nhiệt.
Thanh Mặc Nhan bỏ bớt đi mấy nghi thức rườm rà, đến ngay cả Như Tiểu Lam sau khi nghe nói cũng cực kỳ kinh ngạc.
Hôn sự này... Quả thực giống với hôn lễ hiện đại không sai biệt lắm, nàng không biết làm sao Thanh Mặc Nhan lại nghĩ ra được cái này, dù sao quá trình hôn sự quả thực khiến nàng vô cùng thư thái.
Nàng không cần nghe người ta bài bố, cũng không cần vội đến đầu óc choáng váng.
Ngay cả buổi sáng thời điểm trang điểm, Thanh Mặc Nhan cũng tiến vào xem nàng.
"Nào có chuyện tiến vào lúc này." Như Tiểu Lam đẩy hắn ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan cười nói: "Trước lúc thành thân còn không được có quan hệ xác thịt đâu, không phải chúng ta cũng đã có rồi sao?" Hắn từ phía sau lấy ra một hộp gấm nho nhỏ, đặt tới trước mặt nàng.
"Đây là cái gì, cho ta?"
"Nhìn xem có thích hay không."
Như Tiểu Lam tò mò mở hộp gấm ra, nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Đáy hộp nhung tơ đỏ thẫm có hai chiếc nhẫn, kiểu dáng đúng là giống nhau. Tạo hình mặc dù không hoa lệ, nhưng mặc trên lại được khảm một viên đá quý màu xanh lá.
"Đây là... Đá xanh vàng." Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.
"Chỗ nàng gọi nó là đá xanh vàng?" Thanh Mặc Nhan chậm rãi lấy chiếc nhẫn ra. Đeo lên trên ngón tay nàng: "Đây là thiên thạch, được coi là chi bảo lễ thiên ở Dạ Hạ quốc chúng ta. Xem như là cực kỳ hiếm thấy đi."
Như Tiểu Lam ngơ ngác nhìn hắn đưa hộp gấm đến trước mặt nàng: "Làm cái gì?"
"Nàng không muốn giúp ta đeo lên sao?" Thanh Mặc Nhan cong khóe môi.
Như Tiểu Lam khẩn trương đỏ cả tai "Nga" một tiếng, cầm lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp, giúp hắn đeo lên ngón tay.
"Giống như chàng mang vào nhìn đẹp mắt hơn ta thì phải." Nàng ngắm nghía ngón tay hắn.
"Thích không?"
"Thích!" Như Tiểu Lam giơ tay lên, hôn lên nhẫn một cái: "Chàng sao lại nghĩ đến chuyện tặng ta cái này?"
Nàng nhớ rõ cổ đại không có tập tục này, hắn làm sao có thể nghĩ đến chuyện đưa nhẫn cho nàng, hơn nữa bọn họ còn mỗi người một cái, chỉ có người hiện đại mới biết được cái này đi.
"Nàng thích là tốt rồi." Thanh Mặc Nhan hiển nhiên không muốn nói cho nàng biết chân tướng, thuận tay cầm lấy lược chải tóc giúp nàng, một bên buồn bã nói: "Phải nhớ lấy sau khi mang lên nàng là người của ai, muốn chạy trốn mà nói sẽ gặp phải trời phạt."
Nhìn chăm chú Thanh Mặc Nhan trong gương, Như Tiểu Lam nhịn không được rùng mình một cái.
Vì sao nàng cảm thấy lời nói này tràn đầy sát khí, là ảo giác của nàng sao?
Thanh Mặc Nhan thấy nàng từ trong gương nhìn hắn, cúi người lại đây, gò má kề sát mặt nàng.
"Phải nhớ rõ lời ta vừa nói. Ta cũng sẽ tuân theo lời thề như vậy, mặc kệ khi nào chỗ nào, đều phải nhớ rõ nàng là Lam Lam của ta. Nếu nàng dám biến mất, dù phải đuổi tới chân trời góc biển ta cũng sẽ đem nàng bắt trở về, sau đó ấn lên trên giường, đại hình hầu hạ..."
Con ngươi đen trắng rõ ràng, ngữ điệu hơi khàn, mang theo hàm xúc ái muội không rõ, trái tim nho nhỏ của Như Tiểu Lam kinh hoàng không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.