Chương 91: Thiếu Khanh nói dối không chớp mắt trước mặt hoàng đế
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
19/12/2018
Thanh Mặc Nhan đóng mạnh cửa lại, tạo ra một ngọn gió thổi lên tất cả lá bùa ở trên bàn.
Như Tiểu Lam kinh hô nhào đến đem những lá bùa kia gắt gao đè lại.
"Thanh Mặc Nhan, sao ngươi lại tới đây?" Như Tiểu Lam ngoài ý muốn nói.
Gân xanh trên thái dương Thanh Mặc Nhan hiện hết cả lên.
"Y phục trên người ngươi... Là ai làm cho ngươi." Thanh Mặc Nhan khó khăn lắm mới duy trì được sự bình tĩnh.
"Y phục?" Như Tiểu Lam cúi đầu nhìn chính mình: "Là ta tự mình mặc a, mặc thế này mới mát mẻ, lại còn không làm dơ đến tay áo." Tay áo dài của người cổ đại thật sự rất đáng ghét.
Vướng víu không nói, mặc kệ ăn cơm hay là viết chữ, thì nó luôn đi trước một bước sà vào bát canh của nàng, hoặc là vào trong nghiên mực.
"Đúng rồi, lần sau ngươi nhớ là phải mang theo cả chó ngốc đến đây, dù sao ngươi cũng không cần dùng đến nó để trông cửa hậu viện." Như Tiểu Lam hoàn toàn không để ý đến người nào đó đã sắp sửa bùng nổ lửa giận.
"Ngươi muốn chó ngốc đến đây chơi đùa cùng ngươi?"
Như Tiểu Lam vui sướng gật đầu, nàng không thể trông chờ vào việc Thanh Mặc Nhan có thể ở bên người nàng cả ngày, trước kia khi là mèo hương nàng còn có thể ăn vạ ở bên người hắn, nhưng mà hiện tại nàng đã có chân có tay, hơn nữa cũng đã lớn lên một chút, hoàn toàn có thể tự lo cho việc sinh hoạt của mình.
Nàng còn đang suy tính có nên hay không sử dụng một loại bùa mà trước nay nàng chưa từng dùng qua, nghe ông nội nói, đệ tử âm dương thế gia đều sẽ lợi dụng lá bùa để kết duyên với linh thú, sử dụng chúng nó để làm việc cho bản thân.
Linh thú cái gì nàng đều không trông mong có được, cho nên muốn dùng chó ngốc để thử một lần, biết đâu lại thành công cũng không chừng.
Thanh Mặc Nhan tích góp đầy lửa giận mà không có chỗ để phát tiết.
"Thật đúng là vật nhỏ không có lương tâm." Hắn hung hăng nói, ở trong mắt nàng thế nhưng chỉ có một mình chó ngốc.
Như Tiểu Lam còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Thanh Mặc Nhan đoạt mất cây bút ở trong tay.
"Ngươi muốn làm gì?" Như Tiểu Lam không hiểu hỏi, nàng không rõ, hắn lại điên cái gì.
Gần đây cảm xúc của chủ nhân rất bất ổn a, như thế nào lại giống như gặp phải phiền muộn trong công việc đây.
"Mặc quần áo vào."
"Ta mới không cần." Tay áo của kiện y phục kia rất phiền toái.
Đuôi lông mày của Thanh Mặc Nhan lập tức nhướn lên.
Quả nhiên là đã đủ lông đủ cánh, bây giờ còn dám tranh luận với hắn.
Một tay khiêng vật nhỏ vác lên trên vai, đầu của Như Tiểu Lam bị chĩa xuống dưới, dọa đến nàng phải la to lên kêu cứu.
Trong viện đều là người của Thanh Mặc Nhan, tự nhiên không có ai để ý đến tiếng kêu của nàng.
Thanh Mặc Nhan khiêng nàng tới chính phòng, đặt ở trên giường.
"Sau này nếu để ta nhìn thấy ngươi ăn mặc thành như vậy, thì ta sẽ đánh cho đến khi mông ngươi nở hoa mới thôi!" Thanh Mặc Nhan cầm trung y cùng cái yếm ném lên trên người nàng.
Cả khuôn mặt Như Tiểu Lam đều là sự không tình nguyện.
Hắn quản nàng mặc cái gì làm gì, dù sao ở đây cũng chỉ có một mình nàng, đám tử sĩ kia mới sẽ không để ý đến nàng.
Nhìn vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan đột nhiên lại có cảm giác sinh ra một loại vô lực không tên.
Theo thời gian nàng lớn lên, nàng bắt đầu học được cách phản kháng lại hắn, rất phản nghịch.
Không ổn a.
Nếu cứ để như thế, chưa đợi đến lúc nàng nghĩ thông suốt, thì đã bị biến thành một dã tiểu tử rồi.
Ở trước thái độ cường nghạnh của vị chủ nhân nào đó, không tới một giây sau Như Tiểu Lam liền biến trở lại với bộ dáng của một tiểu nha đầu ngốc manh đáng yêu.
Một đôi mắt to lấp lánh, đầu như vô ý cọ cọ vào ngực Thanh Mặc Nhan, quả thật có thể làm cho tâm hắn hóa thành nước.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Mặc Nhan rời khỏi điền trang, trở về trong thành liền đi thẳng tới Thuận Thiên Phủ.
Hắn hỏi tân Phủ doãn Thuận Thiên về danh sách những người còn sống sót sau cái đêm bị nhện gỗ tấn công, rồi viết gấp một tấu chương, để cho tất cả những người này ấn dấu tay lên trên đó.
Bí mật làm xong xuôi việc này, hắn liền trực tiếp tiến cung.
Hoàng đế một mình ở trong thư phòng triệu kiến hắn vào, khi hắn nhìn thấy tấu chương mà Thanh Mặc Nhan đưa lên, hắn cũng hết sức cả kinh.
"Nguyên lai đêm đó là dựa vào nha đầu kia." Hoàng đế buồn bã nói: "Tên thần y kia, thật sự là con rối đứng đầu?"
"Vô cùng có khả năng." Thanh Mặc Nhan cúi đầu nói: "Vi thần vô năng, thủ hạ hộ vệ cùng với nha dịch của Thuận Thiên Phủ tuy đều có một thân võ nghệ trong người, nhưng mà vẫn không đối phó được với loại tà vật kia, thời khắc mấu chốt nếu không phải là nhờ Tiểu Lam ra tay, thì đến ngay cả vi thần cũng khó mà tránh được kiếp nạn này."
Hoàng đế trầm mặc một lúc: "Ngươi nói... Chỉ trong mấy ngày mà nàng đã lớn hơn bốn, năm tuổi?"
"Vâng, bộ dáng hiện tại của nàng không sai biệt lắm là tầm mười tuổi, nếu như Hoàng Thượng không tin vi thần sẽ mang nàng đến đây cho ngài xem qua."
Hoàng đế khẽ nhíu mày.
Loại sự tình này đúng là hiếm có trong thiên hạ, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thật đúng là có chút không thể tin được.
"Như Tiểu Lam chính là hậu nhân của dị tộc, kỳ thực phụ mẫu nàng đã bị con rối kia làm hại, chỉ có nàng may mắn sống sót được, nhưng mà đêm đó nàng vì cứu vi thần cùng đám người Thuận Thiên Phủ, mà đã vô tình phá đi cấm thuật của gia tộc, khiến cho thân thể trưởng thành nhanh chóng..." Thanh Mặc Nhan nói dối một cách lưu loát, trong mắt đúng lúc toát ra một tia không đành lòng: "Hoàng Thượng ngài cũng biết, vi thần ghét nhất là thiếu ân tình của người khác, vốn là định nhận nuôi nha đầu kia, rồi sau này tìm gia tộc giúp nàng, đưa nàng trở về bên cạnh với tộc nhân, không nghĩ tới hiện tại lại xảy ra loại chuyện này, vi thần đi tìm y quan Đại Lý Tự chẩn mạch giúp nàng... Y quan nói nàng chỉ có thể sống được mười ba, mười bốn năm nữa..."
Hoàng đế ngây ngẩn cả người.
Chỉ sống được mười ba, mười bốn năm nữa?
Kia chẳng phải là chưa kịp trưởng thành đã phải chết non sao.
"Hay là mời thái y xem qua?" Hoàng đế nhìn kĩ Thanh Mặc Nhan, tựa như là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra được cái gì đó.
Nhưng mà biểu cảm của Thanh Mặc Nhan vẫn thủy chung như một, đến ngay cả ở trong tầm mắt của hoàng đế mà cũng không hề có một chút biến hóa.
Hoàng đế lại một lần nữa đem tầm mắt dừng ở trên tấu chương.
Mặt trên có vô số dấu tay bằng máu, tất cả đều là của người Thuận Thiên Phủ may mắn sống sót trong ngày đó.
Nhiều người làm chứng như thế, hẳn là không sai.
"Ngày mười lăm là yến hội ngắm trăng, ngươi nhân dịp đấy đem nàng vào cung đi." Hoàng đế buồn buồn nói: "Trẫm muốn gặp nàng một lần."
"Tuân chỉ." Thanh Mặc Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Vi thần còn lại một yêu cầu quá đáng nữa."
"Nói."
"Đợi đến khi vi thần hoàn thành xong hết công việc ở trên tay, khẩn mong Hoàng Thượng sẽ đồng ý cho vi thần mang Tiểu Lam đi tìm tộc nhân của nàng."
"Ngươi muốn rớt khỏi đô thành?" Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia tinh quang.
"Vâng, lâu thì nửa năm, chậm thì mất mấy tháng là có thể trở về, bất luận có tìm được hay không, vi thần đều sẽ quay về."
Hoàng đế suy nghĩ một lát, không tỏ ý kiến gì nhiều: "Việc này bàn sau, trước tiên ngươi cứ lui ra đi."
Thanh Mặc Nhan hành lễ với hoàng đế, rồi rời khỏi đại điện.
Hoàng đế ngồi yên lặng một mình, sau đó mới phân phó thái giám ở bên người: "Chuyền Đại Lý Tự Chính Khanh."
Nửa canh giờ sau, Đại Lý Tự Chính Khanh lặng yên đi vào yết kiến.
Hoàng đế liền đưa tấu chương của Thanh Mặc Nhan cho hắn xem.
"Ngươi cảm thấy Thanh Mặc Nhan người này còn có thể dùng được hay không?" Hoàng đế hỏi.
Đại Lý Tự Chính Khanh cung kính thi lễ nói: "Hoàng Thượng ngài yên tâm, Thanh Mặc Nhan chính là cô thần (*), dù cho được thánh sủng cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá phận đi, trong triều đồn đãi phụ tử nhà hắn không hợp nhau, phía sau lại không có thế lực của gia tộc mẫu thân giúp đỡ, hắn lại càng không có liên quan gì đến mấy vị hoàng tử cả, loại thần tử như thế này Hoàng Thượng còn có gì phải lo lắng nữa?"
(*) Cô Thần (thần cô độc) là tính đơn độc do chính bản thân cá nhân tạo ra từ tính cách, lối sống, suy nghĩ, xúc cảm của mình.
Hoàng đế mím môi, kỳ thực còn có một nguyên nhân nữa mà hắn chưa nói với bất kỳ một người nào.
Hắn trọng dụng Thanh Mặc Nhan còn vì một lý do khác: Hắn lớn lên thật sự rất giống với một người... Một nữ nhân mà hắn chưa từng quên.
Đó là một nữ nhân rất đặc biệt, nàng chạy nạn từ Tề Quốc sang đây, nhưng lại có một đôi mắt rất đặc biệt, phảng phất như có thể nhìn thấu nhân tâm, nàng cũng đã từng cứu mạng của hắn.
"Hoàng Thượng?" Thanh âm của Đại Lý Tự Chính Khanh kéo hoàng đế từ trong suy nghĩ ra.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Hoàng đế định thần lại.
"Thần cho rằng, trừ bỏ Thanh Mặc Nhan ra, thì không có người nào thích hợp hơn nữa, hắn tuyệt đối có thể trở thành một thanh đao sắc bén ở trong tay ngài..."
Như Tiểu Lam kinh hô nhào đến đem những lá bùa kia gắt gao đè lại.
"Thanh Mặc Nhan, sao ngươi lại tới đây?" Như Tiểu Lam ngoài ý muốn nói.
Gân xanh trên thái dương Thanh Mặc Nhan hiện hết cả lên.
"Y phục trên người ngươi... Là ai làm cho ngươi." Thanh Mặc Nhan khó khăn lắm mới duy trì được sự bình tĩnh.
"Y phục?" Như Tiểu Lam cúi đầu nhìn chính mình: "Là ta tự mình mặc a, mặc thế này mới mát mẻ, lại còn không làm dơ đến tay áo." Tay áo dài của người cổ đại thật sự rất đáng ghét.
Vướng víu không nói, mặc kệ ăn cơm hay là viết chữ, thì nó luôn đi trước một bước sà vào bát canh của nàng, hoặc là vào trong nghiên mực.
"Đúng rồi, lần sau ngươi nhớ là phải mang theo cả chó ngốc đến đây, dù sao ngươi cũng không cần dùng đến nó để trông cửa hậu viện." Như Tiểu Lam hoàn toàn không để ý đến người nào đó đã sắp sửa bùng nổ lửa giận.
"Ngươi muốn chó ngốc đến đây chơi đùa cùng ngươi?"
Như Tiểu Lam vui sướng gật đầu, nàng không thể trông chờ vào việc Thanh Mặc Nhan có thể ở bên người nàng cả ngày, trước kia khi là mèo hương nàng còn có thể ăn vạ ở bên người hắn, nhưng mà hiện tại nàng đã có chân có tay, hơn nữa cũng đã lớn lên một chút, hoàn toàn có thể tự lo cho việc sinh hoạt của mình.
Nàng còn đang suy tính có nên hay không sử dụng một loại bùa mà trước nay nàng chưa từng dùng qua, nghe ông nội nói, đệ tử âm dương thế gia đều sẽ lợi dụng lá bùa để kết duyên với linh thú, sử dụng chúng nó để làm việc cho bản thân.
Linh thú cái gì nàng đều không trông mong có được, cho nên muốn dùng chó ngốc để thử một lần, biết đâu lại thành công cũng không chừng.
Thanh Mặc Nhan tích góp đầy lửa giận mà không có chỗ để phát tiết.
"Thật đúng là vật nhỏ không có lương tâm." Hắn hung hăng nói, ở trong mắt nàng thế nhưng chỉ có một mình chó ngốc.
Như Tiểu Lam còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Thanh Mặc Nhan đoạt mất cây bút ở trong tay.
"Ngươi muốn làm gì?" Như Tiểu Lam không hiểu hỏi, nàng không rõ, hắn lại điên cái gì.
Gần đây cảm xúc của chủ nhân rất bất ổn a, như thế nào lại giống như gặp phải phiền muộn trong công việc đây.
"Mặc quần áo vào."
"Ta mới không cần." Tay áo của kiện y phục kia rất phiền toái.
Đuôi lông mày của Thanh Mặc Nhan lập tức nhướn lên.
Quả nhiên là đã đủ lông đủ cánh, bây giờ còn dám tranh luận với hắn.
Một tay khiêng vật nhỏ vác lên trên vai, đầu của Như Tiểu Lam bị chĩa xuống dưới, dọa đến nàng phải la to lên kêu cứu.
Trong viện đều là người của Thanh Mặc Nhan, tự nhiên không có ai để ý đến tiếng kêu của nàng.
Thanh Mặc Nhan khiêng nàng tới chính phòng, đặt ở trên giường.
"Sau này nếu để ta nhìn thấy ngươi ăn mặc thành như vậy, thì ta sẽ đánh cho đến khi mông ngươi nở hoa mới thôi!" Thanh Mặc Nhan cầm trung y cùng cái yếm ném lên trên người nàng.
Cả khuôn mặt Như Tiểu Lam đều là sự không tình nguyện.
Hắn quản nàng mặc cái gì làm gì, dù sao ở đây cũng chỉ có một mình nàng, đám tử sĩ kia mới sẽ không để ý đến nàng.
Nhìn vật nhỏ, Thanh Mặc Nhan đột nhiên lại có cảm giác sinh ra một loại vô lực không tên.
Theo thời gian nàng lớn lên, nàng bắt đầu học được cách phản kháng lại hắn, rất phản nghịch.
Không ổn a.
Nếu cứ để như thế, chưa đợi đến lúc nàng nghĩ thông suốt, thì đã bị biến thành một dã tiểu tử rồi.
Ở trước thái độ cường nghạnh của vị chủ nhân nào đó, không tới một giây sau Như Tiểu Lam liền biến trở lại với bộ dáng của một tiểu nha đầu ngốc manh đáng yêu.
Một đôi mắt to lấp lánh, đầu như vô ý cọ cọ vào ngực Thanh Mặc Nhan, quả thật có thể làm cho tâm hắn hóa thành nước.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Mặc Nhan rời khỏi điền trang, trở về trong thành liền đi thẳng tới Thuận Thiên Phủ.
Hắn hỏi tân Phủ doãn Thuận Thiên về danh sách những người còn sống sót sau cái đêm bị nhện gỗ tấn công, rồi viết gấp một tấu chương, để cho tất cả những người này ấn dấu tay lên trên đó.
Bí mật làm xong xuôi việc này, hắn liền trực tiếp tiến cung.
Hoàng đế một mình ở trong thư phòng triệu kiến hắn vào, khi hắn nhìn thấy tấu chương mà Thanh Mặc Nhan đưa lên, hắn cũng hết sức cả kinh.
"Nguyên lai đêm đó là dựa vào nha đầu kia." Hoàng đế buồn bã nói: "Tên thần y kia, thật sự là con rối đứng đầu?"
"Vô cùng có khả năng." Thanh Mặc Nhan cúi đầu nói: "Vi thần vô năng, thủ hạ hộ vệ cùng với nha dịch của Thuận Thiên Phủ tuy đều có một thân võ nghệ trong người, nhưng mà vẫn không đối phó được với loại tà vật kia, thời khắc mấu chốt nếu không phải là nhờ Tiểu Lam ra tay, thì đến ngay cả vi thần cũng khó mà tránh được kiếp nạn này."
Hoàng đế trầm mặc một lúc: "Ngươi nói... Chỉ trong mấy ngày mà nàng đã lớn hơn bốn, năm tuổi?"
"Vâng, bộ dáng hiện tại của nàng không sai biệt lắm là tầm mười tuổi, nếu như Hoàng Thượng không tin vi thần sẽ mang nàng đến đây cho ngài xem qua."
Hoàng đế khẽ nhíu mày.
Loại sự tình này đúng là hiếm có trong thiên hạ, nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thật đúng là có chút không thể tin được.
"Như Tiểu Lam chính là hậu nhân của dị tộc, kỳ thực phụ mẫu nàng đã bị con rối kia làm hại, chỉ có nàng may mắn sống sót được, nhưng mà đêm đó nàng vì cứu vi thần cùng đám người Thuận Thiên Phủ, mà đã vô tình phá đi cấm thuật của gia tộc, khiến cho thân thể trưởng thành nhanh chóng..." Thanh Mặc Nhan nói dối một cách lưu loát, trong mắt đúng lúc toát ra một tia không đành lòng: "Hoàng Thượng ngài cũng biết, vi thần ghét nhất là thiếu ân tình của người khác, vốn là định nhận nuôi nha đầu kia, rồi sau này tìm gia tộc giúp nàng, đưa nàng trở về bên cạnh với tộc nhân, không nghĩ tới hiện tại lại xảy ra loại chuyện này, vi thần đi tìm y quan Đại Lý Tự chẩn mạch giúp nàng... Y quan nói nàng chỉ có thể sống được mười ba, mười bốn năm nữa..."
Hoàng đế ngây ngẩn cả người.
Chỉ sống được mười ba, mười bốn năm nữa?
Kia chẳng phải là chưa kịp trưởng thành đã phải chết non sao.
"Hay là mời thái y xem qua?" Hoàng đế nhìn kĩ Thanh Mặc Nhan, tựa như là muốn từ trên mặt hắn nhìn ra được cái gì đó.
Nhưng mà biểu cảm của Thanh Mặc Nhan vẫn thủy chung như một, đến ngay cả ở trong tầm mắt của hoàng đế mà cũng không hề có một chút biến hóa.
Hoàng đế lại một lần nữa đem tầm mắt dừng ở trên tấu chương.
Mặt trên có vô số dấu tay bằng máu, tất cả đều là của người Thuận Thiên Phủ may mắn sống sót trong ngày đó.
Nhiều người làm chứng như thế, hẳn là không sai.
"Ngày mười lăm là yến hội ngắm trăng, ngươi nhân dịp đấy đem nàng vào cung đi." Hoàng đế buồn buồn nói: "Trẫm muốn gặp nàng một lần."
"Tuân chỉ." Thanh Mặc Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Vi thần còn lại một yêu cầu quá đáng nữa."
"Nói."
"Đợi đến khi vi thần hoàn thành xong hết công việc ở trên tay, khẩn mong Hoàng Thượng sẽ đồng ý cho vi thần mang Tiểu Lam đi tìm tộc nhân của nàng."
"Ngươi muốn rớt khỏi đô thành?" Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia tinh quang.
"Vâng, lâu thì nửa năm, chậm thì mất mấy tháng là có thể trở về, bất luận có tìm được hay không, vi thần đều sẽ quay về."
Hoàng đế suy nghĩ một lát, không tỏ ý kiến gì nhiều: "Việc này bàn sau, trước tiên ngươi cứ lui ra đi."
Thanh Mặc Nhan hành lễ với hoàng đế, rồi rời khỏi đại điện.
Hoàng đế ngồi yên lặng một mình, sau đó mới phân phó thái giám ở bên người: "Chuyền Đại Lý Tự Chính Khanh."
Nửa canh giờ sau, Đại Lý Tự Chính Khanh lặng yên đi vào yết kiến.
Hoàng đế liền đưa tấu chương của Thanh Mặc Nhan cho hắn xem.
"Ngươi cảm thấy Thanh Mặc Nhan người này còn có thể dùng được hay không?" Hoàng đế hỏi.
Đại Lý Tự Chính Khanh cung kính thi lễ nói: "Hoàng Thượng ngài yên tâm, Thanh Mặc Nhan chính là cô thần (*), dù cho được thánh sủng cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá phận đi, trong triều đồn đãi phụ tử nhà hắn không hợp nhau, phía sau lại không có thế lực của gia tộc mẫu thân giúp đỡ, hắn lại càng không có liên quan gì đến mấy vị hoàng tử cả, loại thần tử như thế này Hoàng Thượng còn có gì phải lo lắng nữa?"
(*) Cô Thần (thần cô độc) là tính đơn độc do chính bản thân cá nhân tạo ra từ tính cách, lối sống, suy nghĩ, xúc cảm của mình.
Hoàng đế mím môi, kỳ thực còn có một nguyên nhân nữa mà hắn chưa nói với bất kỳ một người nào.
Hắn trọng dụng Thanh Mặc Nhan còn vì một lý do khác: Hắn lớn lên thật sự rất giống với một người... Một nữ nhân mà hắn chưa từng quên.
Đó là một nữ nhân rất đặc biệt, nàng chạy nạn từ Tề Quốc sang đây, nhưng lại có một đôi mắt rất đặc biệt, phảng phất như có thể nhìn thấu nhân tâm, nàng cũng đã từng cứu mạng của hắn.
"Hoàng Thượng?" Thanh âm của Đại Lý Tự Chính Khanh kéo hoàng đế từ trong suy nghĩ ra.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Hoàng đế định thần lại.
"Thần cho rằng, trừ bỏ Thanh Mặc Nhan ra, thì không có người nào thích hợp hơn nữa, hắn tuyệt đối có thể trở thành một thanh đao sắc bén ở trong tay ngài..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.