Chương 120: Thiếu nữ kinh hô, phát ra từ trong thư phòng Thiếu Khanh!
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
07/01/2019
Thanh Mặc Nhan ôm mèo hương rời khỏi trà lâu, rồi trực tiếp trở về Đại Lý Tự.
"Gọi Trường Hận đến đây." Thanh Mặc Nhan nắn bóp chân cho Như Tiểu Lam, thấy mặt trên có một mảng da thịt bị tổn hại, liền phân phó Huyền Ngọc nói.
Rất nhanh Huyền Ngọc đã đem y quan Đại Lý Tự đến, Thanh Mặc Nhan lại bảo hắn phái người truyền tin đến Hầu phủ.
"Đem mấy việc nhị đệ làm nói cho ông ấy biết, thuận tiện bảo ông ấy chuẩn bị nạp thiếp cho nhị đệ đi." Thanh Mặc Nhan nhìn Trường Hận thuần thục xử lý miệng vết thương cho Như Tiểu Lam, ngữ khí có vẻ không tốt.
Huyền Ngọc đi ra tìm người truyền tin cho lão Hầu gia, đợi đến khi hắn trở về thì thấy mèo hương màu đen đang ngồi ở trên bàn làm việc của Thanh mặc nhan, còn hai người Trường Hận cùng Thanh Mặc Nhan thì đều nhíu chặt lông mày lại ngẩn người ở nơi đó.
"Có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Huyền Ngọc khó hiểu.
Trường Hận chỉ vào quả cầu lông trên bàn: "Ngươi có hiểu nó đang nói cái gì không?"
Lúc này Huyền Ngọc mới chú ý tới Như Tiểu Lam đang mở to đôi mắt tròn vo, ánh mắt chờ mong nhìn về phía hắn.
Hắn cùng Trường Hận đều biết chân thân của Như Tiểu Lam, cho nên ở chỗ Thanh Mặc Nhan cũng không cần phải kiêng rè.
"Bảo Như cô nương trực tiếp biến thành hình người không phải là được rồi sao? Cần gì phải đoán nhiều..." Đôi khi Huyền Ngọc tự cảm thấy bản thân mình thật thông minh.
"Nếu nàng có thể biến trở về, chúng ta còn phải đoán sao!" Trường Hận tức giận nói.
"A? Không biến lại được?" Huyền Ngọc kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cả đời này nàng phải làm một con mèo sao?"
"Nàng vốn chính là mèo có được không." Đối với loại người phản ứng trì độn như Huyền Ngọc, rõ ràng Trường Hận tỏ ra cực kỳ ghét bỏ.
Như Tiểu Lam lấy móng vuốt đỡ trán, các ngươi cứ đàm luận như thế ở trước mặt ta thật sự là rất tốt sao, chẳng lẽ không thể quan tâm một chút tới cảm nhận của một con mèo?
Thanh Mặc Nhan khoanh tay ngồi ở ghế tựa, vuốt cằm nhìn Huyền Ngọc cùng với Trường Hận ở đối diện, sau đó lại nhìn Như Tiểu Lam đang chít chít kêu to ở trên bàn, thân thể vặn vẹo bày ra đủ loại tạo hình.
Như Tiểu Lam kéo mi mắt, sau đó lại rít gào.
"Như cô nương đang nhăn mặt." Huyền Ngọc nghiêm túc nói.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc như đao.
Như Tiểu Lam đập chân xuống bàn hai lần.
"Ta biết rồi!" Huyền Ngọc hưng phấn nói: "Đây là nhị!"
Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt, cuối cùng ngươi cũng có thể đoán ra được một chút.
"Ta đã biết!" Trường Hận đập tay một cái: "Nàng kéo mí mắt là muốn làm ra biểu cảm xem thường, sau đó lại làm bộ dạng như sói tru, ý nàng muốn nói là bạch nhãn lang (*)."
(*) Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
"Là nhị thiếu gia!" Huyền Ngọc cùng Trường Hận đồng thời đoán ra đáp án.
Như Tiểu Lam mệt mỏi tê liệt ngã xuống trên bàn.
Giữa mi tâm Thanh Mặc Nhan ngưng tụ càng nhiều lãnh ý: "Ngươi muốn nói... Là nhị đệ bắt ngươi?"
"Chít chít!" Như Tiểu Lam gật đầu.
Trường Hận cùng Huyền Ngọc thấy thế liền đứng dậy cáo từ.
Đây xem như là việc nhà của Thanh Mặc Nhan, tốt nhất bọn họ không nên tham gia vào, cho nên tất cả đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan thâm thúy, đáy mắt phảng phất như sâu đến mức khiến cho người ta phải rơi vào trong.
Như Tiểu Lam dương đầu nhỏ nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, trái tim không chịu nghe theo khống chế đập thình thịch không ngừng.
"Chít chít..." Như Tiểu Lam cảm giác được lệ khí tản mát ra từ trên người hắn càng ngày càng nặng, liền tiến đến dùng móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên trên tay hắn.
"Thật sự không biến trở lại được?" Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng.
"Chít chít." Như Tiểu Lam bất đắc dĩ đáp lời.
Nàng nhắm mắt, một lần nữa thử thúc giục nguồn nhiệt lưu trong cơ thể.
Nhưng mà, cỗ nhiệt lưu kia tựa như đang chơi trốn tìm với nàng, tán loạn khắp nơi, nàng không thể đem chúng tụ họp lại một chỗ.
Vẫn không được.
Nàng suy sụp rũ đầu xuống.
"Thôi, không cần phải miễn cưỡng." Thanh Mặc Nhan duỗi tay ra xuyên qua dưới nách chân trước của nàng, rồi ôm nàng lên: "Dù cho ngươi không bao giờ biến trở lại được nữa cũng không sao, cùng lắm thì ta nuôi ngươi là được."
Như Tiểu Lam quả thực không biết nên biểu đạt cản tình của mình như thế nào.
Nếu thật sự nàng không thể biến về hình người, thì nàng cũng không thể sử dụng thuật âm dương được nữa, đừng nói là triệu hồi chó ngốc, đến ngay cả khế ước với Ngàn Thương cũng có khả năng sẽ mất đi.
Nếu có một ngày con rối đứng đầu kia lại xuất hiện, nàng nên làm sao đây?
"Không nên nghĩ nhiều như thế, chuyện hôm nay nhất định ta sẽ tra rõ, nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo." Thanh Mặc Nhan ôm nàng vào trong lòng, nhuận lông giúp nàng, động tác thuần thục.
Công đạo? Nàng đâu muốn công đạo gì, nhị thiếu gia là đệ đệ của Thanh Mặc Nhan, chẳng lẽ còn có thể giết hắn sao? Nàng cũng không muốn vì chuyện này mà Thanh Mặc Nhan phải trở mặt với người nhà.
Như vậy không phải nàng sẽ biến thành yêu quái mê hoặc chủ nhân sao.
Bất quá chỉ cần tưởng tượng đến việc sau này không thể biến trở về hình người, nàng vẫn nhịn không được mà thương tâm, chân trước bám vào vai Thanh Mặc Nhan, chôn mặt ở trên vai hắn, ô ô khóc.
Lông mi Thanh Mặc Nhan nhăn chặt lại, ngón tay nhẹ nhàng niết cằm nàng: "Dù cho hắn là đệ đệ của ta, ta cũng không chấp nhận được việc hắn đánh chủ ý lên người ngươi."
Phàn phất như đoán ra được trong lòng nàng đang có suy nghĩ gì, Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
Như Tiểu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt màu xanh biếc ngập nước, giống như đá phỉ thúy mỹ lệ.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Thanh Mặc Nhan cảm giác như vật nhỏ đang muốn biểu đạt gì đó với hắn.
Có một ngàn sủng vật, thì cũng có một ngàn chủ nhân của sủng vật, Thanh Mặc Nhan, là một chủ nhân ưu tú nhất trong số đó.
Uy vũ khí phách, khó có ai sánh kịp, từ trong núi sâu đến phố xá sầm uất, từ trong triều đến hậu trạch, không cần truyền miệng, cũng có thể ngầm hiểu... Đây chính là vị chủ nhân tốt nhất.
Như Tiểu Lam kìm lòng không đậu vươn qua, đưa đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm lên mặt Thanh Mặc Nhan.
Đầu lưỡi mềm ấm mang theo từng trận xạ hương trên người nàng, Thanh Mặc Nhan nhịn không được đưa tay vào trong miệng nàng, gảy loạn răng nhỏ của nàng.
Mắt mèo Như Tiểu Lam trừng lớn, muốn dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay hắn ra.
Nhưng điểm sức lực nhỏ này của nàng trong mắt Thanh Mặc Nhan không là gì cả.
Ngược lại Thanh Mặc Nhan còn nhân cơ hội này nắm lấy đầu lưỡi nàng.
Lúc này Như Tiểu Lam mới cảm thấy hoảng sợ, duỗi hai chân trước ra chống cự...
Ngay tại lúc nàng hoảng loạn, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể bỗng nhiên hội tụ lại, không đợi nàng kịp phản ứng, một đoàn ánh sáng từ trên người nàng phát ra... Đến khi đoàn ánh sáng kia tiêu tán đi, thân thể trơn bóng của một tiểu nha đầu xuất hiện ở trước mặt Thanh Mặc Nhan.
Như Tiểu Lam nhớ tới trên người mình không mặc cái gì, bị dọa hét to lên một tiếng rồi ôm lấy cổ Thanh Mặc Nhan.
Thiếu chút nữa Thanh Mặc Nhan đã bị nàng làm cho nghẹn không thở được.
"Ngươi đây là muốn mưu sát chủ nhân?" Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
Như Tiểu Lam vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nàng cũng không muốn ôm hắn như thế, nhưng nếu lúc này rời ra chẳng phải sẽ bị hắn nhìn thấy hết sao.
Thanh Mặc Nhan híp mắt cười, đáy mắt lộ ra ánh sáng tươi đẹp.
Như Tiểu Lam không khỏi nhìn đến ngây người.
Nàng luôn không biết Thanh Mặc Nhan gia hỏa này khi cười lên lại đẹp mắt đến như thế, kìm lòng không đậu tới gần, nàng muốn nhìn rõ hơn chút nữa, kết quả khi nàng đang si mê lại suýt nữa đụng phải khuôn mặt đối phương, lúc này nàng mới giật mình phát hiện ra hành động vừa rồi của mình.
Cuống quít lui về phía sau, kết quả kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Nàng nhìn thấy Thanh Mặc Nhan cúi đầu, tia sáng nơi đáy mắt nổi lên gợn sóng.
Nàng ngây ngốc nhìn theo tầm mắt hắn, kết quả là thấy được một đôi trái cây ngây ngô.
"A... Lưu manh!"
Trong thư phòng Đại Lý Tự Thiếu Khang truyền ra một tiếng hét thê lương của thiếu nữ.
"Gọi Trường Hận đến đây." Thanh Mặc Nhan nắn bóp chân cho Như Tiểu Lam, thấy mặt trên có một mảng da thịt bị tổn hại, liền phân phó Huyền Ngọc nói.
Rất nhanh Huyền Ngọc đã đem y quan Đại Lý Tự đến, Thanh Mặc Nhan lại bảo hắn phái người truyền tin đến Hầu phủ.
"Đem mấy việc nhị đệ làm nói cho ông ấy biết, thuận tiện bảo ông ấy chuẩn bị nạp thiếp cho nhị đệ đi." Thanh Mặc Nhan nhìn Trường Hận thuần thục xử lý miệng vết thương cho Như Tiểu Lam, ngữ khí có vẻ không tốt.
Huyền Ngọc đi ra tìm người truyền tin cho lão Hầu gia, đợi đến khi hắn trở về thì thấy mèo hương màu đen đang ngồi ở trên bàn làm việc của Thanh mặc nhan, còn hai người Trường Hận cùng Thanh Mặc Nhan thì đều nhíu chặt lông mày lại ngẩn người ở nơi đó.
"Có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Huyền Ngọc khó hiểu.
Trường Hận chỉ vào quả cầu lông trên bàn: "Ngươi có hiểu nó đang nói cái gì không?"
Lúc này Huyền Ngọc mới chú ý tới Như Tiểu Lam đang mở to đôi mắt tròn vo, ánh mắt chờ mong nhìn về phía hắn.
Hắn cùng Trường Hận đều biết chân thân của Như Tiểu Lam, cho nên ở chỗ Thanh Mặc Nhan cũng không cần phải kiêng rè.
"Bảo Như cô nương trực tiếp biến thành hình người không phải là được rồi sao? Cần gì phải đoán nhiều..." Đôi khi Huyền Ngọc tự cảm thấy bản thân mình thật thông minh.
"Nếu nàng có thể biến trở về, chúng ta còn phải đoán sao!" Trường Hận tức giận nói.
"A? Không biến lại được?" Huyền Ngọc kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cả đời này nàng phải làm một con mèo sao?"
"Nàng vốn chính là mèo có được không." Đối với loại người phản ứng trì độn như Huyền Ngọc, rõ ràng Trường Hận tỏ ra cực kỳ ghét bỏ.
Như Tiểu Lam lấy móng vuốt đỡ trán, các ngươi cứ đàm luận như thế ở trước mặt ta thật sự là rất tốt sao, chẳng lẽ không thể quan tâm một chút tới cảm nhận của một con mèo?
Thanh Mặc Nhan khoanh tay ngồi ở ghế tựa, vuốt cằm nhìn Huyền Ngọc cùng với Trường Hận ở đối diện, sau đó lại nhìn Như Tiểu Lam đang chít chít kêu to ở trên bàn, thân thể vặn vẹo bày ra đủ loại tạo hình.
Như Tiểu Lam kéo mi mắt, sau đó lại rít gào.
"Như cô nương đang nhăn mặt." Huyền Ngọc nghiêm túc nói.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc như đao.
Như Tiểu Lam đập chân xuống bàn hai lần.
"Ta biết rồi!" Huyền Ngọc hưng phấn nói: "Đây là nhị!"
Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt, cuối cùng ngươi cũng có thể đoán ra được một chút.
"Ta đã biết!" Trường Hận đập tay một cái: "Nàng kéo mí mắt là muốn làm ra biểu cảm xem thường, sau đó lại làm bộ dạng như sói tru, ý nàng muốn nói là bạch nhãn lang (*)."
(*) Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
"Là nhị thiếu gia!" Huyền Ngọc cùng Trường Hận đồng thời đoán ra đáp án.
Như Tiểu Lam mệt mỏi tê liệt ngã xuống trên bàn.
Giữa mi tâm Thanh Mặc Nhan ngưng tụ càng nhiều lãnh ý: "Ngươi muốn nói... Là nhị đệ bắt ngươi?"
"Chít chít!" Như Tiểu Lam gật đầu.
Trường Hận cùng Huyền Ngọc thấy thế liền đứng dậy cáo từ.
Đây xem như là việc nhà của Thanh Mặc Nhan, tốt nhất bọn họ không nên tham gia vào, cho nên tất cả đều lặng lẽ lui ra ngoài.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan thâm thúy, đáy mắt phảng phất như sâu đến mức khiến cho người ta phải rơi vào trong.
Như Tiểu Lam dương đầu nhỏ nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, trái tim không chịu nghe theo khống chế đập thình thịch không ngừng.
"Chít chít..." Như Tiểu Lam cảm giác được lệ khí tản mát ra từ trên người hắn càng ngày càng nặng, liền tiến đến dùng móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên trên tay hắn.
"Thật sự không biến trở lại được?" Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn nàng.
"Chít chít." Như Tiểu Lam bất đắc dĩ đáp lời.
Nàng nhắm mắt, một lần nữa thử thúc giục nguồn nhiệt lưu trong cơ thể.
Nhưng mà, cỗ nhiệt lưu kia tựa như đang chơi trốn tìm với nàng, tán loạn khắp nơi, nàng không thể đem chúng tụ họp lại một chỗ.
Vẫn không được.
Nàng suy sụp rũ đầu xuống.
"Thôi, không cần phải miễn cưỡng." Thanh Mặc Nhan duỗi tay ra xuyên qua dưới nách chân trước của nàng, rồi ôm nàng lên: "Dù cho ngươi không bao giờ biến trở lại được nữa cũng không sao, cùng lắm thì ta nuôi ngươi là được."
Như Tiểu Lam quả thực không biết nên biểu đạt cản tình của mình như thế nào.
Nếu thật sự nàng không thể biến về hình người, thì nàng cũng không thể sử dụng thuật âm dương được nữa, đừng nói là triệu hồi chó ngốc, đến ngay cả khế ước với Ngàn Thương cũng có khả năng sẽ mất đi.
Nếu có một ngày con rối đứng đầu kia lại xuất hiện, nàng nên làm sao đây?
"Không nên nghĩ nhiều như thế, chuyện hôm nay nhất định ta sẽ tra rõ, nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo." Thanh Mặc Nhan ôm nàng vào trong lòng, nhuận lông giúp nàng, động tác thuần thục.
Công đạo? Nàng đâu muốn công đạo gì, nhị thiếu gia là đệ đệ của Thanh Mặc Nhan, chẳng lẽ còn có thể giết hắn sao? Nàng cũng không muốn vì chuyện này mà Thanh Mặc Nhan phải trở mặt với người nhà.
Như vậy không phải nàng sẽ biến thành yêu quái mê hoặc chủ nhân sao.
Bất quá chỉ cần tưởng tượng đến việc sau này không thể biến trở về hình người, nàng vẫn nhịn không được mà thương tâm, chân trước bám vào vai Thanh Mặc Nhan, chôn mặt ở trên vai hắn, ô ô khóc.
Lông mi Thanh Mặc Nhan nhăn chặt lại, ngón tay nhẹ nhàng niết cằm nàng: "Dù cho hắn là đệ đệ của ta, ta cũng không chấp nhận được việc hắn đánh chủ ý lên người ngươi."
Phàn phất như đoán ra được trong lòng nàng đang có suy nghĩ gì, Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
Như Tiểu Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt màu xanh biếc ngập nước, giống như đá phỉ thúy mỹ lệ.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Thanh Mặc Nhan cảm giác như vật nhỏ đang muốn biểu đạt gì đó với hắn.
Có một ngàn sủng vật, thì cũng có một ngàn chủ nhân của sủng vật, Thanh Mặc Nhan, là một chủ nhân ưu tú nhất trong số đó.
Uy vũ khí phách, khó có ai sánh kịp, từ trong núi sâu đến phố xá sầm uất, từ trong triều đến hậu trạch, không cần truyền miệng, cũng có thể ngầm hiểu... Đây chính là vị chủ nhân tốt nhất.
Như Tiểu Lam kìm lòng không đậu vươn qua, đưa đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm lên mặt Thanh Mặc Nhan.
Đầu lưỡi mềm ấm mang theo từng trận xạ hương trên người nàng, Thanh Mặc Nhan nhịn không được đưa tay vào trong miệng nàng, gảy loạn răng nhỏ của nàng.
Mắt mèo Như Tiểu Lam trừng lớn, muốn dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay hắn ra.
Nhưng điểm sức lực nhỏ này của nàng trong mắt Thanh Mặc Nhan không là gì cả.
Ngược lại Thanh Mặc Nhan còn nhân cơ hội này nắm lấy đầu lưỡi nàng.
Lúc này Như Tiểu Lam mới cảm thấy hoảng sợ, duỗi hai chân trước ra chống cự...
Ngay tại lúc nàng hoảng loạn, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể bỗng nhiên hội tụ lại, không đợi nàng kịp phản ứng, một đoàn ánh sáng từ trên người nàng phát ra... Đến khi đoàn ánh sáng kia tiêu tán đi, thân thể trơn bóng của một tiểu nha đầu xuất hiện ở trước mặt Thanh Mặc Nhan.
Như Tiểu Lam nhớ tới trên người mình không mặc cái gì, bị dọa hét to lên một tiếng rồi ôm lấy cổ Thanh Mặc Nhan.
Thiếu chút nữa Thanh Mặc Nhan đã bị nàng làm cho nghẹn không thở được.
"Ngươi đây là muốn mưu sát chủ nhân?" Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
Như Tiểu Lam vừa xấu hổ vừa khẩn trương, nàng cũng không muốn ôm hắn như thế, nhưng nếu lúc này rời ra chẳng phải sẽ bị hắn nhìn thấy hết sao.
Thanh Mặc Nhan híp mắt cười, đáy mắt lộ ra ánh sáng tươi đẹp.
Như Tiểu Lam không khỏi nhìn đến ngây người.
Nàng luôn không biết Thanh Mặc Nhan gia hỏa này khi cười lên lại đẹp mắt đến như thế, kìm lòng không đậu tới gần, nàng muốn nhìn rõ hơn chút nữa, kết quả khi nàng đang si mê lại suýt nữa đụng phải khuôn mặt đối phương, lúc này nàng mới giật mình phát hiện ra hành động vừa rồi của mình.
Cuống quít lui về phía sau, kết quả kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Nàng nhìn thấy Thanh Mặc Nhan cúi đầu, tia sáng nơi đáy mắt nổi lên gợn sóng.
Nàng ngây ngốc nhìn theo tầm mắt hắn, kết quả là thấy được một đôi trái cây ngây ngô.
"A... Lưu manh!"
Trong thư phòng Đại Lý Tự Thiếu Khang truyền ra một tiếng hét thê lương của thiếu nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.