Chương 37: Thu lại thọ lễ, mời đến Đại Lý Tự uống trà
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
19/11/2018
Hạ nhân trong phủ đem thọ lễ trình lên.
Lông trên cổ Như Tiểu Lam bỗng run lên, nàng liều mạng cào vào ống tay áo Thanh Mặc Nhan.
Lại là cái loại âm khí tà ác này...cảm giác của nàng tuyệt đối không sai, chính là từ trong cái hộp kia phát ra.
Thanh Mặc Nhan thấy phản ứng của vật nhỏ có chút dị thường, liền nhìn về phía hộp quà đang được trình lên kia.
"Đây là cái gì?" Hắn hỏi.
Biểu cảm của Trương đại nhân có chút đắc ý, tự tay mở nắp hộp ra, rồi dâng đến trước mặt hầu gia.
Lão hầu gia nhìn thấy đồ vật bên trong thì không khỏi sửng sốt.
"Trương đại ngân, ngài đang đùa sao, tặng loại đồ vật này..."
Trong hộp là một con rối mặt ngọc, được trang điểm thành một nữ hài tử, trên người mặt một bộ váy hoa lệ.
"Hầu gia chớ có coi thường con rối này." Trương đại nhân thần bí nói: "Nó đã được cao nhân làm phép, chỉ cần thành tâm cung phụng thì nó có thể thực hiện được tâm nguyện của chủ nhân sở hữu nó."
"Chỉ là một con rối mà thôi, cũng không phải là tượng phật gì...làm sao lại có thể thực hiện được tâm nguyện?" Lão hầu gia kinh ngạc nhận thọ lễ.
Trong đám khách nhân có người nhìn thấy nói: "Ta cũng đã từng nghe nói qua về truyện của con rối mặt ngọc này, không ít gia đình cũng đã cung phụng nó a."
Lão hầu gia khinh thường đem hộp quà giao cho người hầu đứng ở phía sau, mặc kệ hắn tin hay không tin, thì đây cũng là thọ lễ mà người khác tặng cho hắn, dù cho hắn có thấy chướng mắt đi chăng nữa, thì cũng không thể đem nó vứt đi được.
"Trước cứ nhận đi." Lão hầu gia phân phó.
Người hầu đang chuẩn bị mang theo hộp quà đi xuống, thì chợt nghe thấy Thanh Mặc Nhan cất cao giọng nói: "Chờ một chút!"
Ngay sau đó, Huyền Ngọc tiến lên đoạt lại hộp quà từ trong tay người hầu.
"Thế tử đây là có ý gì?" Trương đại nhân có chút khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lạnh băng hỏi lại: "Không biết Trương đại nhân lấy vật này ở đâu ra?"
Không đợi Trương đại nhân kịp trả lời, lão hầu gia đã cả giận nói: "Không được vô lễ với Trương đại nhân!"
Nếu việc hôn nhân này mà thành, thì Trương đại nhân chính là nhạc phụ của hắn, mà hắn lại đi ăn nói với đối phương như vậy thì chẳng khác nào là không biết trên dưới.
Thanh Mặc Nhan cũng không để ý đến phụ thân hắn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía Trương đại nhân: "Nếu Trương đại nhân đã không thể nói rõ, vậy thì thỉnh ngài cùng ta đến Đại Lý Tự một chuyến."
Mọi người có mặt ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Thật không hổ danh là Đại Lý Tự Thiếu Khanh a, một lời bất hòa liền trở mặt, lại trực tiếp mời lão nhân gia đến Đại Lý Tự "uống trà", chỉ bằng điểm này cũng đã giúp cho mọi người được mở mang tầm mắt.
"Thế tử...này...có chuyện gì cứ từ từ... " Trương đại nhân có chút gấp gáp.
"Hoang đường." Lão hầu gia cả giận nói: "Trương đại nhân là khách quý mà ta mời đến!"
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu tình chắp tay thi lễ về phía phụ thân: "Hôm nay là sinh thần của phụ thân nên ta sẽ rời vào ngày mai, cũng mong Trương đại nhân đừng có quên là được, miễn cho đến lúc đó ta lại phải phái người của Đại Lý Tự đến để mời ngài về nói chuyện."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Huyền Ngọc trong tay cầm theo hộp quà đi theo phía sau hắn.
Lão hầu gia tức đến đen mặt: "Nghịch tử này càng ngày càng không coi ai ra gì."
Trương đại nhân vẫn còn sợ hãi, nhưng bất quá vẫn quay sang khuyên đối phương: "Thế tử tuổi trẻ khí thịnh, qua mấy năm nữa sẽ tốt thôi..."
Mọi người xung quanh đều ồn ào bàn luận, có không ít người mang theo tâm tình vui sướng khi thấy người gặp họa.
Thanh Mặc Nhan ôm theo Như Tiểu Lam trở về sân của mình.
Như Tiểu Lam thường thường thò đầu ra khỏi y phục hắn, lo lắng nhìn về phía Huyền Ngọc.
"Ngươi thấy con rối này có vấn đề?" Thanh âm Thanh Mặc Nhan từ trên đầu nàng truyền đến.
"Chít chít!" Như Tiểu Lam ra sức gật đầu.
"Ngươi lo lắng Huyền Ngọc sẽ bị nó khống chế?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam nhìn Huyền Ngọc đang đoan chính đi ở phía sau, tên hộ vệ này tinh thần tương đối vững, không chỉ có một thân võ nghệ bất phàm, đôi lúc những chủ ý hắn đưa ra cũng rất hay được mọi người khen tặng, nhưng mà chuyện lúc trước hắn giết chuột chết đưa cho nàng ăn, nàng vẫn luôn ghi hận trong lòng chưa bao giờ quên.
"Chít chít." Nàng liên tục lắc đầu, nàng mới không thèm lo lắng cho Huyền Ngọc đâu, người nàng lo nhất chính là Thanh Mặc Nhan.
Dùng móng vuốt chỉ về phía Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam kêu lên hai tiếng mềm mại.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, sờ sờ đầu nàng: "Trên người ngươi bẩn như thế, hôi muốn chết."
Mới vừa vào sân, chỉ thấy tất cả nha hoàn đều đang quỳ trên mặt đất, đồng loạt cúi đầu.
Như Tiểu Lam lúc này mới nhớ tới việc nàng chạy trốn khỏi bọn họ, bây giờ các nàng ở đây là để thỉnh tội vì đã làm mất nàng đi.
Nàng đang định cầu tình với Thanh Mặc Nhan, nhưng hắn lại hoàn toàn không thèm để ý đến những người đó, trực tiếp ôm nàng đi vào trong phòng, rồi sai người chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa.
Như Tiểu Lam thoải mái ngâm mình trong nước ấm, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai của nữ tử: "Cứu mạng a! Giết người!"
Lông trên cổ Như Tiểu Lam bỗng run lên, nàng liều mạng cào vào ống tay áo Thanh Mặc Nhan.
Lại là cái loại âm khí tà ác này...cảm giác của nàng tuyệt đối không sai, chính là từ trong cái hộp kia phát ra.
Thanh Mặc Nhan thấy phản ứng của vật nhỏ có chút dị thường, liền nhìn về phía hộp quà đang được trình lên kia.
"Đây là cái gì?" Hắn hỏi.
Biểu cảm của Trương đại nhân có chút đắc ý, tự tay mở nắp hộp ra, rồi dâng đến trước mặt hầu gia.
Lão hầu gia nhìn thấy đồ vật bên trong thì không khỏi sửng sốt.
"Trương đại ngân, ngài đang đùa sao, tặng loại đồ vật này..."
Trong hộp là một con rối mặt ngọc, được trang điểm thành một nữ hài tử, trên người mặt một bộ váy hoa lệ.
"Hầu gia chớ có coi thường con rối này." Trương đại nhân thần bí nói: "Nó đã được cao nhân làm phép, chỉ cần thành tâm cung phụng thì nó có thể thực hiện được tâm nguyện của chủ nhân sở hữu nó."
"Chỉ là một con rối mà thôi, cũng không phải là tượng phật gì...làm sao lại có thể thực hiện được tâm nguyện?" Lão hầu gia kinh ngạc nhận thọ lễ.
Trong đám khách nhân có người nhìn thấy nói: "Ta cũng đã từng nghe nói qua về truyện của con rối mặt ngọc này, không ít gia đình cũng đã cung phụng nó a."
Lão hầu gia khinh thường đem hộp quà giao cho người hầu đứng ở phía sau, mặc kệ hắn tin hay không tin, thì đây cũng là thọ lễ mà người khác tặng cho hắn, dù cho hắn có thấy chướng mắt đi chăng nữa, thì cũng không thể đem nó vứt đi được.
"Trước cứ nhận đi." Lão hầu gia phân phó.
Người hầu đang chuẩn bị mang theo hộp quà đi xuống, thì chợt nghe thấy Thanh Mặc Nhan cất cao giọng nói: "Chờ một chút!"
Ngay sau đó, Huyền Ngọc tiến lên đoạt lại hộp quà từ trong tay người hầu.
"Thế tử đây là có ý gì?" Trương đại nhân có chút khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lạnh băng hỏi lại: "Không biết Trương đại nhân lấy vật này ở đâu ra?"
Không đợi Trương đại nhân kịp trả lời, lão hầu gia đã cả giận nói: "Không được vô lễ với Trương đại nhân!"
Nếu việc hôn nhân này mà thành, thì Trương đại nhân chính là nhạc phụ của hắn, mà hắn lại đi ăn nói với đối phương như vậy thì chẳng khác nào là không biết trên dưới.
Thanh Mặc Nhan cũng không để ý đến phụ thân hắn, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía Trương đại nhân: "Nếu Trương đại nhân đã không thể nói rõ, vậy thì thỉnh ngài cùng ta đến Đại Lý Tự một chuyến."
Mọi người có mặt ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Thật không hổ danh là Đại Lý Tự Thiếu Khanh a, một lời bất hòa liền trở mặt, lại trực tiếp mời lão nhân gia đến Đại Lý Tự "uống trà", chỉ bằng điểm này cũng đã giúp cho mọi người được mở mang tầm mắt.
"Thế tử...này...có chuyện gì cứ từ từ... " Trương đại nhân có chút gấp gáp.
"Hoang đường." Lão hầu gia cả giận nói: "Trương đại nhân là khách quý mà ta mời đến!"
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu tình chắp tay thi lễ về phía phụ thân: "Hôm nay là sinh thần của phụ thân nên ta sẽ rời vào ngày mai, cũng mong Trương đại nhân đừng có quên là được, miễn cho đến lúc đó ta lại phải phái người của Đại Lý Tự đến để mời ngài về nói chuyện."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Huyền Ngọc trong tay cầm theo hộp quà đi theo phía sau hắn.
Lão hầu gia tức đến đen mặt: "Nghịch tử này càng ngày càng không coi ai ra gì."
Trương đại nhân vẫn còn sợ hãi, nhưng bất quá vẫn quay sang khuyên đối phương: "Thế tử tuổi trẻ khí thịnh, qua mấy năm nữa sẽ tốt thôi..."
Mọi người xung quanh đều ồn ào bàn luận, có không ít người mang theo tâm tình vui sướng khi thấy người gặp họa.
Thanh Mặc Nhan ôm theo Như Tiểu Lam trở về sân của mình.
Như Tiểu Lam thường thường thò đầu ra khỏi y phục hắn, lo lắng nhìn về phía Huyền Ngọc.
"Ngươi thấy con rối này có vấn đề?" Thanh âm Thanh Mặc Nhan từ trên đầu nàng truyền đến.
"Chít chít!" Như Tiểu Lam ra sức gật đầu.
"Ngươi lo lắng Huyền Ngọc sẽ bị nó khống chế?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam nhìn Huyền Ngọc đang đoan chính đi ở phía sau, tên hộ vệ này tinh thần tương đối vững, không chỉ có một thân võ nghệ bất phàm, đôi lúc những chủ ý hắn đưa ra cũng rất hay được mọi người khen tặng, nhưng mà chuyện lúc trước hắn giết chuột chết đưa cho nàng ăn, nàng vẫn luôn ghi hận trong lòng chưa bao giờ quên.
"Chít chít." Nàng liên tục lắc đầu, nàng mới không thèm lo lắng cho Huyền Ngọc đâu, người nàng lo nhất chính là Thanh Mặc Nhan.
Dùng móng vuốt chỉ về phía Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam kêu lên hai tiếng mềm mại.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày, sờ sờ đầu nàng: "Trên người ngươi bẩn như thế, hôi muốn chết."
Mới vừa vào sân, chỉ thấy tất cả nha hoàn đều đang quỳ trên mặt đất, đồng loạt cúi đầu.
Như Tiểu Lam lúc này mới nhớ tới việc nàng chạy trốn khỏi bọn họ, bây giờ các nàng ở đây là để thỉnh tội vì đã làm mất nàng đi.
Nàng đang định cầu tình với Thanh Mặc Nhan, nhưng hắn lại hoàn toàn không thèm để ý đến những người đó, trực tiếp ôm nàng đi vào trong phòng, rồi sai người chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa.
Như Tiểu Lam thoải mái ngâm mình trong nước ấm, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hét chói tai của nữ tử: "Cứu mạng a! Giết người!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.