Chương 283: Tiến vào độc trùng cốc, cường địch!
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
06/07/2019
Đám người Thanh Mặc Nhan đi suốt đêm rời khỏi thôn.
Như Tiểu Lam không biết ở thời khắc cuối cùng, giữa Thanh Mặc Nhan và tiên cô đã xảy ra chuyện gì, bất quá sắc mặt hắn có chút không tốt, mặc dù khi nói chuyện với nàng hắn nhìn qua không có gì khác với lúc bình thường.
Chính là... Có chỗ nào đó không đúng lắm.
Như Tiểu Lam dựa vào sự mẫn cảm của động vật, cảm thấy có chút bất an.
Quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng thôn xóm đâu. Tất cả đều bị cây cối trong rừng ngăn trở, đêm mùa xuân, trong rừng có vẻ có chút lạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm trong rừng lấp lánh đầy sao. Xung quanh yên tĩnh đến chút tiếng kêu của dã thú cũng không có.
Thanh Mặc Nhan cưỡi ngựa xuyên qua trong rừng, đám người Huyền Ngọc bảo hộ hai bên trái phải.
Đến ngay cả Sử Đại Thiên cũng đi theo. Điều này khiến cho Như Tiểu Lam có chút ngoài ý muốn.
Bọn họ muốn vào độc trùng cốc đi tìm vị "yêu nữ" kia, Thanh Mặc Nhan muốn chứng thực xem thân phận của đối phương có phải trùng nương hay không, nhưng chuyện này cũng không cần toàn thể phải đi cùng nhau đi?
"Thành thật chút." Đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp của Thanh Mặc Nhan.
Nàng vẫn luôn xoay tới xoay lui ở trên lưng ngựa, Thanh Mặc Nhan bị nàng làm cho có chút phiền muộn.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ hỏi hắn lúc đó trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Vì không muốn sau khi tiên cô bị tử khí giết chết sẽ phát sinh nhiều phiền toái, cho nên hắn trực tiếp động thủ giết chết nàng trước.
Ở trong ngục giam Đại lý tự, chuyện giống như vậy hắn không nhớ đã làm qua biết bao nhiêu lần, mạng người ở trong tay hắn giống như cỏ rác, hắn chỉ nghe theo thánh mệnh, Hoàng thượng muốn ai phải chết, hắn liền giết cả nhà người đó.
Giết người nhiều. Trong lòng hắn đã không còn cái thứ gọi là áy náy cùng bất an, nhưng mà lúc này đây... Hắn lại cảm thấy có chút phiền lòng.
Nếu vật nhỏ hỏi hắn, hắn sẽ trực tiếp nói với nàng, người là do hắn giết.
Hắn sẽ không lừa nàng, chính là... Hắn có chút lo lắng, nàng sẽ bởi vậy mà chán ghét hắn.
Nhưng mà dọc theo đường đi, Như Tiểu Lam cái gì cũng không hỏi qua.
Như Tiểu Lam đưa cho mỗi người một lá bùa, đi lại trong sương mù dày đặc, những sương mù kia thoáng thối lui, nhường ra một con đường cho bọn họ.
"Phía trước chính là cửa cốc độc trùng cốc." Huyền Ngọc lên tiếng nói.
Mọi người vực dậy tinh thần. Có người thấp giọng hỏi: "Thế tử, có cần đốt đuốc không?"
"Không cần." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Xung quanh đều là sương mù dày đặc, dù cho bọn họ có đốt đuốc, cũng không chiếu sáng được quá xa, ngược lại sẽ khiến cho người ở nơi xa nhìn thấy bọn họ trước.
Đôi mắt xanh biếc của Như Tiểu Lam nhìn về phía xa, bên trong lớp sương mù nơi đó có một chút khí màu đen đậm.
"Chờ một chút." Như Tiểu Lam cựa quậy ở trong lòng Thanh Mặc Nhan. Thân thể linh hoạt nhảy xuống dưới đất: "Huyền Ngọc, ngươi chọn ra tám người lại đây, ta muốn tạo ra một pháp trận ở trong này, như vậy thời điểm chúng ta rời khỏi cốc sẽ không bị lạc đường."
Huyền Ngọc đi tìm tám gã tử sĩ đến.
Như Tiểu Lam lấy tốc độ nhanh nhất an bài tám người đứng ở tám phương hướng khác nhau, cũng đem tám tảng đá đặt lên trên tám lá bùa.
Sương mù nơi cửa cốc chợt lui bước.
"Được rồi, chỉ cần để lại một chiếc đèn ở nơi này, thời điểm chúng ta trở về liền sẽ không bị lạc đường."
Huyền Ngọc lấy đèn lồng ra, sau khi thắp sáng liền đặt lên trên cây.
"Đi thôi." Thanh Mặc Nhan từ trên ngựa vươn tay tới.
Như Tiểu Lam duỗi tay ra nắm lấy, Thanh Mặc Nhan kéo mạnh, đem Như Tiểu Lam kéo lên ngựa.
Mọi người vào cốc, thả chậm tốc độ.
Gió đêm vừa ẩm vừa lạnh. Như Tiểu Lam giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngửi ngửi.
Thanh Mặc Nhan biết cảm giác của nàng nhạy bén hơn bọn hắn, vì thế hắn cho ngựa dừng lại, đám người Huyền Ngọc thấy thế, cũng dừng lại theo.
Tầm mắt Như Tiểu Lam đảo qua bốn phía. Cuối cùng dừng ở vị trí bên trái.
"Nơi đó hình như có người." Nàng giơ tay chỉ phương hướng kia.
Đám người Thanh Mặc Nhan đồng thời quay đầu nhìn qua.
Ở trước tầm mắt của mọi người, trên gò đất cao, có một đạo bóng đen đang đứng.
Hơi thở âm lãnh ùa vào trước mặt, đến ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm phát ra từ trên người đối phương.
Bọn họ giục ngựa đi về phía trước thêm vài bước, sương mù có vẻ mỏng chút.
Bóng đen kia càng trở nên rõ ràng.
Đó là một nữ tử còn hắc ám hơn cả đêm tối, trên người bọc một cái áo choàng rách tung tóe. Từng đạo vết rách tựa như bị người cắt ngàn vạn đao qua.
Nàng buông xõa một đầu tóc đen, tóc dài tới eo làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn không chút huyết sắc của nàng.
Nàng cúi đầu. Nhìn chằm chằm dưới chân chính mình.
Vùng đất dưới chân màu đậm ướt át, bởi vì đang là ban đêm. Cho nên mọi người không quá để ý, nhưng lại có một cỗ mùi vị máu tươi bay vào chóp mũi mọi người.
Nữ tử nhấc chân đá văng một thứ ra, đồ vật kia leng keng rung động lăn đến một bên.
Như Tiểu Lam chú ý tới, đó là một thanh trường kiếm bị bẻ gãy.
Hơn nữa ở dưới chân nữ tử kia, có vài cỗ thi thể, chẳng qua trên thân thể bọn họ bị thứ gì đó màu đen bao trùm lên, cho nên vừa rồi nàng không có nhìn đến.
Thứ đồ vật màu đen kia phát ra tiếng vang tất tất tát tát, tựa như một đoàn trùng tử đang ăn cái gì đó.
"Không phải đã nói với các ngươi rồi sao." Nữ tử sâu kín phun ra một câu: "Ta sẽ không theo các ngươi trở về."
Đám người Huyền Ngọc nghe xong lời này rất cả đều không thể hiểu được, chỉ có Như Tiểu Lam kịp phản ứng lại: "Chờ một chút, ngươi hiểu lầm..."
Nữ tử đột nhiên quay sang nhìn bọn họ, trong ánh mắt phảng phất chứa đựng màu đen như ma trơi: "Các ngươi lần lượt đến đây còn không phải là vì muốn giết ta sao, vì cái bộ tộc đáng chết kia."
Thời khắc Như Tiểu Lam nhìn thấy rõ hai mắt của nữ tử đối diện, một cỗ sợ hãi vô hình bỗng chạy dọc theo sống lưng.
Nguy hiểm!
Bản năng động vật phát ra cảnh cáo với nàng.
Đúng lúc này, nữ tử huy động cánh tay về hướng bọn họ.
"Nguy hiểm!" Như Tiểu Lam kêu ra tiếng, đồng thời dùng sức đẩy người ngồi phía sau Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan thuận thế rơi xuống ngựa, tay để bên hông nàng lại không hề buông ra, kéo nàng xuống cùng dừng ở trên mặt đất.
Con ngựa hí vang, tung bốn vó nên tựa hồ muốn đào tẩu.
Nhưng mà nó mới chỉ chạy được vài bước đã bị ngã quỵ xuống, có thứ gì đó màu đen phủ lên toàn bộ thân thể nó.
Tất tất tát tát... Tất tất tát tát...
Không lâu sau, con ngựa đang sống sờ sờ giờ chỉ còn lại mỗi khung xương.
"Là cổ trùng." Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên tia sáng sáng ngời.
Hắn đoán quả nhiên không sai, "yêu nữ" ở độc trùng cốc này, chính là trùng nương hắn muốn tìm.
Nhưng mà nàng hoàn toàn không cho bọn hắn thời gian giải thích, nàng từ chỗ cao nhảy xuống, thứ màu đen kia đông nghìn nghịt giống như thủy triều chen chúc nhau đi theo sát dưới chân nàng.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Tảng lớn màu đen kia không biết là được tạo thành từ bao nhiêu trùng tử, nếu như bị trúng nó bò lên người, đảo mắt một cái sẽ giống như con ngựa kia, chết thảm hại.
"Mau tránh ra, không ai được đụng vào mấy thứ này!" Nàng kêu to lên.
Đám người Huyền Ngọc không dám chậm trễ, cấp tốc lui về phía sau, đến ngay cả Sử Đại Thiên cũng chạy trốn theo, trong lúc hoảng loạn suýt nữa rơi từ trên lưng con la xuống.
Trùng nương giơ áo choàng màu đen lên đảo mắt một cái đã đi đến trước mặt bọn họ, Như Tiểu Lam còn chưa kịp bò dậy từ trên mặt đất, đã cảm thấy tầm mắt điên đảo trên dưới.
Nàng bị Thanh Mặc Nhan ném đi ra.
Như Tiểu Lam không biết ở thời khắc cuối cùng, giữa Thanh Mặc Nhan và tiên cô đã xảy ra chuyện gì, bất quá sắc mặt hắn có chút không tốt, mặc dù khi nói chuyện với nàng hắn nhìn qua không có gì khác với lúc bình thường.
Chính là... Có chỗ nào đó không đúng lắm.
Như Tiểu Lam dựa vào sự mẫn cảm của động vật, cảm thấy có chút bất an.
Quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng thôn xóm đâu. Tất cả đều bị cây cối trong rừng ngăn trở, đêm mùa xuân, trong rừng có vẻ có chút lạnh.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm trong rừng lấp lánh đầy sao. Xung quanh yên tĩnh đến chút tiếng kêu của dã thú cũng không có.
Thanh Mặc Nhan cưỡi ngựa xuyên qua trong rừng, đám người Huyền Ngọc bảo hộ hai bên trái phải.
Đến ngay cả Sử Đại Thiên cũng đi theo. Điều này khiến cho Như Tiểu Lam có chút ngoài ý muốn.
Bọn họ muốn vào độc trùng cốc đi tìm vị "yêu nữ" kia, Thanh Mặc Nhan muốn chứng thực xem thân phận của đối phương có phải trùng nương hay không, nhưng chuyện này cũng không cần toàn thể phải đi cùng nhau đi?
"Thành thật chút." Đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp của Thanh Mặc Nhan.
Nàng vẫn luôn xoay tới xoay lui ở trên lưng ngựa, Thanh Mặc Nhan bị nàng làm cho có chút phiền muộn.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ hỏi hắn lúc đó trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Vì không muốn sau khi tiên cô bị tử khí giết chết sẽ phát sinh nhiều phiền toái, cho nên hắn trực tiếp động thủ giết chết nàng trước.
Ở trong ngục giam Đại lý tự, chuyện giống như vậy hắn không nhớ đã làm qua biết bao nhiêu lần, mạng người ở trong tay hắn giống như cỏ rác, hắn chỉ nghe theo thánh mệnh, Hoàng thượng muốn ai phải chết, hắn liền giết cả nhà người đó.
Giết người nhiều. Trong lòng hắn đã không còn cái thứ gọi là áy náy cùng bất an, nhưng mà lúc này đây... Hắn lại cảm thấy có chút phiền lòng.
Nếu vật nhỏ hỏi hắn, hắn sẽ trực tiếp nói với nàng, người là do hắn giết.
Hắn sẽ không lừa nàng, chính là... Hắn có chút lo lắng, nàng sẽ bởi vậy mà chán ghét hắn.
Nhưng mà dọc theo đường đi, Như Tiểu Lam cái gì cũng không hỏi qua.
Như Tiểu Lam đưa cho mỗi người một lá bùa, đi lại trong sương mù dày đặc, những sương mù kia thoáng thối lui, nhường ra một con đường cho bọn họ.
"Phía trước chính là cửa cốc độc trùng cốc." Huyền Ngọc lên tiếng nói.
Mọi người vực dậy tinh thần. Có người thấp giọng hỏi: "Thế tử, có cần đốt đuốc không?"
"Không cần." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Xung quanh đều là sương mù dày đặc, dù cho bọn họ có đốt đuốc, cũng không chiếu sáng được quá xa, ngược lại sẽ khiến cho người ở nơi xa nhìn thấy bọn họ trước.
Đôi mắt xanh biếc của Như Tiểu Lam nhìn về phía xa, bên trong lớp sương mù nơi đó có một chút khí màu đen đậm.
"Chờ một chút." Như Tiểu Lam cựa quậy ở trong lòng Thanh Mặc Nhan. Thân thể linh hoạt nhảy xuống dưới đất: "Huyền Ngọc, ngươi chọn ra tám người lại đây, ta muốn tạo ra một pháp trận ở trong này, như vậy thời điểm chúng ta rời khỏi cốc sẽ không bị lạc đường."
Huyền Ngọc đi tìm tám gã tử sĩ đến.
Như Tiểu Lam lấy tốc độ nhanh nhất an bài tám người đứng ở tám phương hướng khác nhau, cũng đem tám tảng đá đặt lên trên tám lá bùa.
Sương mù nơi cửa cốc chợt lui bước.
"Được rồi, chỉ cần để lại một chiếc đèn ở nơi này, thời điểm chúng ta trở về liền sẽ không bị lạc đường."
Huyền Ngọc lấy đèn lồng ra, sau khi thắp sáng liền đặt lên trên cây.
"Đi thôi." Thanh Mặc Nhan từ trên ngựa vươn tay tới.
Như Tiểu Lam duỗi tay ra nắm lấy, Thanh Mặc Nhan kéo mạnh, đem Như Tiểu Lam kéo lên ngựa.
Mọi người vào cốc, thả chậm tốc độ.
Gió đêm vừa ẩm vừa lạnh. Như Tiểu Lam giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngửi ngửi.
Thanh Mặc Nhan biết cảm giác của nàng nhạy bén hơn bọn hắn, vì thế hắn cho ngựa dừng lại, đám người Huyền Ngọc thấy thế, cũng dừng lại theo.
Tầm mắt Như Tiểu Lam đảo qua bốn phía. Cuối cùng dừng ở vị trí bên trái.
"Nơi đó hình như có người." Nàng giơ tay chỉ phương hướng kia.
Đám người Thanh Mặc Nhan đồng thời quay đầu nhìn qua.
Ở trước tầm mắt của mọi người, trên gò đất cao, có một đạo bóng đen đang đứng.
Hơi thở âm lãnh ùa vào trước mặt, đến ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm phát ra từ trên người đối phương.
Bọn họ giục ngựa đi về phía trước thêm vài bước, sương mù có vẻ mỏng chút.
Bóng đen kia càng trở nên rõ ràng.
Đó là một nữ tử còn hắc ám hơn cả đêm tối, trên người bọc một cái áo choàng rách tung tóe. Từng đạo vết rách tựa như bị người cắt ngàn vạn đao qua.
Nàng buông xõa một đầu tóc đen, tóc dài tới eo làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn không chút huyết sắc của nàng.
Nàng cúi đầu. Nhìn chằm chằm dưới chân chính mình.
Vùng đất dưới chân màu đậm ướt át, bởi vì đang là ban đêm. Cho nên mọi người không quá để ý, nhưng lại có một cỗ mùi vị máu tươi bay vào chóp mũi mọi người.
Nữ tử nhấc chân đá văng một thứ ra, đồ vật kia leng keng rung động lăn đến một bên.
Như Tiểu Lam chú ý tới, đó là một thanh trường kiếm bị bẻ gãy.
Hơn nữa ở dưới chân nữ tử kia, có vài cỗ thi thể, chẳng qua trên thân thể bọn họ bị thứ gì đó màu đen bao trùm lên, cho nên vừa rồi nàng không có nhìn đến.
Thứ đồ vật màu đen kia phát ra tiếng vang tất tất tát tát, tựa như một đoàn trùng tử đang ăn cái gì đó.
"Không phải đã nói với các ngươi rồi sao." Nữ tử sâu kín phun ra một câu: "Ta sẽ không theo các ngươi trở về."
Đám người Huyền Ngọc nghe xong lời này rất cả đều không thể hiểu được, chỉ có Như Tiểu Lam kịp phản ứng lại: "Chờ một chút, ngươi hiểu lầm..."
Nữ tử đột nhiên quay sang nhìn bọn họ, trong ánh mắt phảng phất chứa đựng màu đen như ma trơi: "Các ngươi lần lượt đến đây còn không phải là vì muốn giết ta sao, vì cái bộ tộc đáng chết kia."
Thời khắc Như Tiểu Lam nhìn thấy rõ hai mắt của nữ tử đối diện, một cỗ sợ hãi vô hình bỗng chạy dọc theo sống lưng.
Nguy hiểm!
Bản năng động vật phát ra cảnh cáo với nàng.
Đúng lúc này, nữ tử huy động cánh tay về hướng bọn họ.
"Nguy hiểm!" Như Tiểu Lam kêu ra tiếng, đồng thời dùng sức đẩy người ngồi phía sau Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan thuận thế rơi xuống ngựa, tay để bên hông nàng lại không hề buông ra, kéo nàng xuống cùng dừng ở trên mặt đất.
Con ngựa hí vang, tung bốn vó nên tựa hồ muốn đào tẩu.
Nhưng mà nó mới chỉ chạy được vài bước đã bị ngã quỵ xuống, có thứ gì đó màu đen phủ lên toàn bộ thân thể nó.
Tất tất tát tát... Tất tất tát tát...
Không lâu sau, con ngựa đang sống sờ sờ giờ chỉ còn lại mỗi khung xương.
"Là cổ trùng." Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên tia sáng sáng ngời.
Hắn đoán quả nhiên không sai, "yêu nữ" ở độc trùng cốc này, chính là trùng nương hắn muốn tìm.
Nhưng mà nàng hoàn toàn không cho bọn hắn thời gian giải thích, nàng từ chỗ cao nhảy xuống, thứ màu đen kia đông nghìn nghịt giống như thủy triều chen chúc nhau đi theo sát dưới chân nàng.
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng cả lên.
Tảng lớn màu đen kia không biết là được tạo thành từ bao nhiêu trùng tử, nếu như bị trúng nó bò lên người, đảo mắt một cái sẽ giống như con ngựa kia, chết thảm hại.
"Mau tránh ra, không ai được đụng vào mấy thứ này!" Nàng kêu to lên.
Đám người Huyền Ngọc không dám chậm trễ, cấp tốc lui về phía sau, đến ngay cả Sử Đại Thiên cũng chạy trốn theo, trong lúc hoảng loạn suýt nữa rơi từ trên lưng con la xuống.
Trùng nương giơ áo choàng màu đen lên đảo mắt một cái đã đi đến trước mặt bọn họ, Như Tiểu Lam còn chưa kịp bò dậy từ trên mặt đất, đã cảm thấy tầm mắt điên đảo trên dưới.
Nàng bị Thanh Mặc Nhan ném đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.