Chương 130: Trên đường ngẫu nhiên gặp phụ tử Lão thái, tiểu phu nhân muốn đi giải quyết
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc
13/01/2019
Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam xuống xe ngựa, cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng từ phía đối diện, không khỏi nhăn mày lại.
Huyền Ngọc phát hiện ra chủ tử không vui, đang định mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy giọng nói trẻ con truyền đến: "Thanh Mặc Nhan, ta đói bụng."
Này thanh âm ngọt ngào, làm cho người ta nghe xong cảm giác như nếm qua mật ngọt.
Huyền Ngọc nhất thời quên luôn cả việc vừa rồi mình định mở miệng nói ra.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu, chống lại một đôi mắt màu xanh biếc, sáng lấp lánh, đầy mong chờ nhìn hắn.
"Sẽ được ăn ngay thôi." Miệng Thanh Mặc Nhan cong lên.
Hắn còn nhớ lúc trước đã hỏi qua nàng, trên đường có sợ khổ không, kết quả nàng lại hỏi lại hắn có phải chịu đói không.
Hai người đi tới trước lửa trại, Huyền Ngọc sai người mang đệm đến, trải tấm da thú trống ẩm xuống đất, rồi sau đó mới an trí chỗ ngồi.
Như Tiểu Lam chớp mắt to nhìn lão giả cùng người trẻ tuổi ở phía đối diện, ánh mắt hiện lên tia sáng, nàng vươn tay nhỏ bé ra vẫy vẫy về hướng bọn họ: "Hi. Chào các ngươi."
Thái lão nhân cùng người trẻ tuổi đều ngây ngẩn cả người.
Đây là có ý gì?
Vẫn là người trẻ tuổi phản ứng nhanh hơn: "Vị cô nương này... Phương thức chào hỏi thật là đặc biệt."
Lúc này Như Tiểu Lam mới nhớ tới mình vừa nói nhầm, nhưng mà nàng rất chán ghét phương thức quỳ gối hành lễ, hơn nữa nàng vừa mới ngồi xuống, nếu lại đứng lên... Rất lãng phí thể lực a, bụng của nàng cũng đang thầm thì kêu, nếu đứng lên nhất định sẽ tiêu hao một nguồn năng lượng rất lớn, bụng sẽ càng đói hơn.
Khuôn mặt nàng đau khổ đang suy nghĩ do dự xem có nên đứng dậy thi lễ hay không, đột nhiên Thanh Mặc Nhan duỗi tay kéo, thân mình Như Tiểu Lam không vững, ngã về phía sau.
Thanh Mặc Nhan giơ tay ra trực tiếp đỡ lấy vật nhỏ rồi ôm nàng ngồi lên trên gối hắn.
"Hai vị đừng vội nói chuyện, tiểu phu nhân của ta đang đói bụng, không biết có gì để ăn không."
Tiểu phu nhân... Đây là cái quỷ gì!
Như Tiểu Lam hận không thể giấu mặt mình đi, bình thường âm thầm xưng hô thì cũng được thôi, nhưng bây giờ đang ở trước mặt người ngoài sao hắn lại có thể gọi thản nhiên đến thế, Thanh Mặc Nhan, ngươi thật sự không biết xấu hổ sao!
Trên mặt Thanh Mặc Nhan đến nửa điểm dị thường cũng không có, ngược lại đã làm cho hai người ở đối diện kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới khôi phục lại tinh thần được.
"Đương nhiên là có..." Thái lão vội sai người lấy bình sứ từ trên lửa trại xuống, bên trong là món canh xương.
Huyền Ngọc thấy thế lập tức đi đến làm thay người nọ, tự tay múc cho Như Tiểu Lam một chén nhỏ.
Canh xương đã sớm nấu chín, nước vẫn đang còn nóng, mang theo mùi thơm của xương tủy.
Xem ra những người này đã quen đi đường, mọi thứ đều chuẩn bị đủ cả.
Canh rất nóng, Như Tiểu Lam trừng mắt không dám đụng vào.
Sau khi biến thành động vật nàng cũng mang theo tập tính của loài mèo, phi thường sợ nóng, đồ ăn nóng chút thôi đã khiến mắt nàng choáng váng, chỉ có thể hít mũi ngồi nhìn chằn chằm cái chén nhỏ.
Thanh Mặc Nhan bảo Huyền Ngọc lấy cái thìa đến đây, thong thả ung dung múc canh ra, thổi nguội từng chút rồi đút cho nàng uống.
Như Tiểu Lam cảm nhận được ánh mắt của một già một trẻ đối diện lại chuyển về phía bên này, nàng cảm thấy mất tự nhiên xê dịch mông: "Ta có thể tự mình uống."
Hiện tại bộ dáng nàng cũng đã hơn mười tuổi, không thể giống như hồi bốn, năm tuổi ăn vạ ở trên người hắn được.
"Chén rất nóng, ngươi cầm được?" Thanh Mặc Nhan khinh thường nói.
Như Tiểu Lam vươn ngón tay ra thử sờ vào chén nhỏ, quả nhiên là nóng đến dọa người.
Nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại có thể cầm đến vững vàng.
Lão giả đối diện lên tiếng, giới thiệu về mình trước.
Nguyên lai người trẻ tuổi đi bên cạnh Thái lão là con trai hắn, tên gọi Thái Nghĩa Minh, phụ tử hai người buôn bán thuốc để kiếm sống, mùa thu hàng năm đều sẽ đến Thạch Phường trấn để thu mua dược liệu.
"Thanh công tử cũng là người buôn bán thuốc sao?" Thái lão hỏi, đồng thời đánh giá Huyền Ngọc.
Lăn lộn nhiều năm, hắn nhìn ra được thân thủ bất phàm của Huyền Ngọc, không giống với gia đinh trong gia đình bình thường, đặc biệt là vị Thanh công tử này, khí thế quanh thân không hề giống thương nhân, ngược lại nhìn giống như công tử nhà quyền quý.
"Nghe nói dược liệu ở Thạch Phường trấn đều được lấy từ vùng núi sâu gần đó?" Thanh Mặc Nhan không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thái lão, mà là đổi sang hướng khác.
Thái lão gật đầu: "Vùng đó núi rừng hung hiểm, một mình hái thuốc tuyệt đối không dám đi vào sâu trong rừng, cho nên giá cả dược liệu cũng cao hơn không ít."
"Chỉ cần là dược tốt, cao hơn nữa cũng không sao." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, đồng thời mang thìa canh cuối cùng đút vào trong miệng Như Tiểu Lam.
"Xin hỏi Thanh công tử, vị cô nương này là..." Thái Nghĩa Minh tò mò hỏi.
Thanh Mặc Nhan lấy khăn lau miệng cho Như Tiểu Lam: "Ngươi hỏi tiểu phu nhân của ta?"
Như Tiểu Lam đoạt lại khăn, tính dùng nó để che hết mặt.
Mở miệng ra là tiểu phu nhân, ngươi còn không sợ dọa người sao.
Thái lão cùng con trai hắn trao đổi ánh mắt: "Thanh công tử lần đầu tiên đến Thạch Phường trấn sao?"
Thanh Mặc Nhan gật đầu.
"Có chuyện này... Sợ là Thanh công tử không biết." Thái lão cẩn thận nói: "Gần Thạch Phường trấn có ba sơn trại, ban đầu đều là những người đáng thương không có nhà để về, cũng có ít giặc cỏ chạy nạn tới đây, chỉ cần là nữ tử bọn họ nhìn trúng, thì sẽ trực tiếp bắt về, ngài vị này... Tiểu phu nhân... Nếu đến Trạch Phường trấn, sẽ không tránh khỏi lo lắng hãi hùng."
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn Như Tiểu Lam, nha đầu không tim không phổi đang gặm bánh rán, làm cho cả tay toàn là mỡ.
"Đa tạ Thái lão nhắc nhở, ta sẽ chú ý." Thanh Mặc Nhan trực tiếp bỏ qua đề tài này.
Thái lão thấy đối phương không để ý, nếu nói thêm thì cũng không tốt, hai bên dùng cơm, Thái lão lại lấy rượu ra, cảm kích đám người Huyền Ngọc đã giúp đỡ hắn.
Nhưng mà Huyền Ngọc cùng đám tử sĩ kia lại không uống rượu, Thái lão khuyên bảo một hồi cũng không có ai uống lấy một chén, chỉ đành bỏ qua.
Dùng cơm xong Thanh Mặc Nhan ngồi nói chuyện phiếm cùng Thái lão và Thái Nghĩa Minh, hỏi thăm những chuyện liên quan đến Thạch Phường trấn.
"Nghe nói mùa thu trong núi có sản sinh ra một loại dược liệu gọi là quỷ thảo?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Thái lão nghiêm túc: "Thanh công tử đến vì loại dược liệu này? Sợ là sẽ phải thất vọng quay về."
"Vì sao?"
"Quỷ thảo sinh trưởng ở sâu trong núi, nghe đồn đãi núi này ngày xưa là một nơi chết chóc, tụ tập quá nhiều oan hồn, cho nên mới hóa thành quỷ thảo, nhưng mà ban ngày ngươi sẽ không nhìn thấy nó, chỉ có thể đợi đến ban đêm mới thấy nó phát ra ánh sáng nhạt, trong rừng có dã thú hoành hành, người thường căn bản vô pháp ứng đối, thường chưa tìm được quỷ thảo, đã táng thân vào miệng thú."
Thái lão lắc đầu liên tục: "Dù cho ngẫu nhiên có một gốc quỷ thảo, cũng phải giá trị đến trên vạn kim, không phải thứ mà người thường có thể mua được."
"Thái lão từng nhìn thấy quỷ thảo?" Thanh Mặc Nhan thăm dò nói.
Thái lão lắc đầu, lúc này Thái Nghĩa Minh mới nói chen vào: "Nghe đồn có một năm người của Thanh Thủy trại nhặt được một gốc cây, nhưng chưa đợi bọn họ ra tay thì đã bị người nào đó tập kích trong đêm, toàn bộ Thanh Thủy trại chết quá nửa, cũng chính là từ lúc đó thế lực Thanh Thủy trại đã không còn lớn mạnh bằng lúc trước nữa, hiện tại cũng chỉ có thể phái người đi hái thuốc ở những khu rừng gần đó, không dám tiến sâu vào nơi thâm hiểm."
"Trong rừng này dã thú lợi hại nhanh, hơn nữa còn có chướng khí lui tới, đi vào rất dễ bị lạc đường, hoặc là trực tiếp trúng độc bỏ mình." Thái lão lắc đầu liên tục: "Cũng không biết dược liệu năm nay của Thạch Phường trấn có giá trị như thế nào."
Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nghe, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên tia sáng nóng rực.
Hắn không có đường lui, vì để giải trừ cổ độc trong cơ thể, hắn chỉ có thể liều một phen.
Hơn nữa đối với việc lần này đi tìm dược, hắn đã ôm theo hy vọng rất lớn, trước kia hắn phái người tới đều bị táng thân trong rừng, mà lúc này đây, hắn dẫn theo vật nhỏ đến, vật nhỏ có thể nhìn thấy được những thứ mà bọn họ không thấy.
Này có lẽ là trời cao thương hại hắn, cũng là cơ hội cuối cùng của hắn.
Hắn đang nghĩ ngợi, chợt thấy góc áo bị người lôi kéo.
Cúi đầu, chỉ thấy Như Tiểu Lam đang chớp đôi mắt to, hai gò má ửng đỏ, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Có việc gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Ta muốn đi giải quyết..." Như Tiểu Lam lắp bắp nói.
"Vậy thì đi thôi."
"Đi đâu a?"
Thanh Mặc Nhan duỗi một ngón tay chỉ chỉ: "Nơi nào cũng được."
Như Tiểu Lam bắt được ngón tay hắn, hận không thể bịt miệng hắn lại.
Ngươi nói to trước mặt nhiều người như vậy làm gì, hơn nữa bây giờ là nửa đêm nơi nơi đều tối đen như mực, ngươi bảo ta phải đi đâu a!
Huyền Ngọc phát hiện ra chủ tử không vui, đang định mở miệng nói chuyện, chợt nghe thấy giọng nói trẻ con truyền đến: "Thanh Mặc Nhan, ta đói bụng."
Này thanh âm ngọt ngào, làm cho người ta nghe xong cảm giác như nếm qua mật ngọt.
Huyền Ngọc nhất thời quên luôn cả việc vừa rồi mình định mở miệng nói ra.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu, chống lại một đôi mắt màu xanh biếc, sáng lấp lánh, đầy mong chờ nhìn hắn.
"Sẽ được ăn ngay thôi." Miệng Thanh Mặc Nhan cong lên.
Hắn còn nhớ lúc trước đã hỏi qua nàng, trên đường có sợ khổ không, kết quả nàng lại hỏi lại hắn có phải chịu đói không.
Hai người đi tới trước lửa trại, Huyền Ngọc sai người mang đệm đến, trải tấm da thú trống ẩm xuống đất, rồi sau đó mới an trí chỗ ngồi.
Như Tiểu Lam chớp mắt to nhìn lão giả cùng người trẻ tuổi ở phía đối diện, ánh mắt hiện lên tia sáng, nàng vươn tay nhỏ bé ra vẫy vẫy về hướng bọn họ: "Hi. Chào các ngươi."
Thái lão nhân cùng người trẻ tuổi đều ngây ngẩn cả người.
Đây là có ý gì?
Vẫn là người trẻ tuổi phản ứng nhanh hơn: "Vị cô nương này... Phương thức chào hỏi thật là đặc biệt."
Lúc này Như Tiểu Lam mới nhớ tới mình vừa nói nhầm, nhưng mà nàng rất chán ghét phương thức quỳ gối hành lễ, hơn nữa nàng vừa mới ngồi xuống, nếu lại đứng lên... Rất lãng phí thể lực a, bụng của nàng cũng đang thầm thì kêu, nếu đứng lên nhất định sẽ tiêu hao một nguồn năng lượng rất lớn, bụng sẽ càng đói hơn.
Khuôn mặt nàng đau khổ đang suy nghĩ do dự xem có nên đứng dậy thi lễ hay không, đột nhiên Thanh Mặc Nhan duỗi tay kéo, thân mình Như Tiểu Lam không vững, ngã về phía sau.
Thanh Mặc Nhan giơ tay ra trực tiếp đỡ lấy vật nhỏ rồi ôm nàng ngồi lên trên gối hắn.
"Hai vị đừng vội nói chuyện, tiểu phu nhân của ta đang đói bụng, không biết có gì để ăn không."
Tiểu phu nhân... Đây là cái quỷ gì!
Như Tiểu Lam hận không thể giấu mặt mình đi, bình thường âm thầm xưng hô thì cũng được thôi, nhưng bây giờ đang ở trước mặt người ngoài sao hắn lại có thể gọi thản nhiên đến thế, Thanh Mặc Nhan, ngươi thật sự không biết xấu hổ sao!
Trên mặt Thanh Mặc Nhan đến nửa điểm dị thường cũng không có, ngược lại đã làm cho hai người ở đối diện kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới khôi phục lại tinh thần được.
"Đương nhiên là có..." Thái lão vội sai người lấy bình sứ từ trên lửa trại xuống, bên trong là món canh xương.
Huyền Ngọc thấy thế lập tức đi đến làm thay người nọ, tự tay múc cho Như Tiểu Lam một chén nhỏ.
Canh xương đã sớm nấu chín, nước vẫn đang còn nóng, mang theo mùi thơm của xương tủy.
Xem ra những người này đã quen đi đường, mọi thứ đều chuẩn bị đủ cả.
Canh rất nóng, Như Tiểu Lam trừng mắt không dám đụng vào.
Sau khi biến thành động vật nàng cũng mang theo tập tính của loài mèo, phi thường sợ nóng, đồ ăn nóng chút thôi đã khiến mắt nàng choáng váng, chỉ có thể hít mũi ngồi nhìn chằn chằm cái chén nhỏ.
Thanh Mặc Nhan bảo Huyền Ngọc lấy cái thìa đến đây, thong thả ung dung múc canh ra, thổi nguội từng chút rồi đút cho nàng uống.
Như Tiểu Lam cảm nhận được ánh mắt của một già một trẻ đối diện lại chuyển về phía bên này, nàng cảm thấy mất tự nhiên xê dịch mông: "Ta có thể tự mình uống."
Hiện tại bộ dáng nàng cũng đã hơn mười tuổi, không thể giống như hồi bốn, năm tuổi ăn vạ ở trên người hắn được.
"Chén rất nóng, ngươi cầm được?" Thanh Mặc Nhan khinh thường nói.
Như Tiểu Lam vươn ngón tay ra thử sờ vào chén nhỏ, quả nhiên là nóng đến dọa người.
Nhưng mà Thanh Mặc Nhan lại có thể cầm đến vững vàng.
Lão giả đối diện lên tiếng, giới thiệu về mình trước.
Nguyên lai người trẻ tuổi đi bên cạnh Thái lão là con trai hắn, tên gọi Thái Nghĩa Minh, phụ tử hai người buôn bán thuốc để kiếm sống, mùa thu hàng năm đều sẽ đến Thạch Phường trấn để thu mua dược liệu.
"Thanh công tử cũng là người buôn bán thuốc sao?" Thái lão hỏi, đồng thời đánh giá Huyền Ngọc.
Lăn lộn nhiều năm, hắn nhìn ra được thân thủ bất phàm của Huyền Ngọc, không giống với gia đinh trong gia đình bình thường, đặc biệt là vị Thanh công tử này, khí thế quanh thân không hề giống thương nhân, ngược lại nhìn giống như công tử nhà quyền quý.
"Nghe nói dược liệu ở Thạch Phường trấn đều được lấy từ vùng núi sâu gần đó?" Thanh Mặc Nhan không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thái lão, mà là đổi sang hướng khác.
Thái lão gật đầu: "Vùng đó núi rừng hung hiểm, một mình hái thuốc tuyệt đối không dám đi vào sâu trong rừng, cho nên giá cả dược liệu cũng cao hơn không ít."
"Chỉ cần là dược tốt, cao hơn nữa cũng không sao." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói, đồng thời mang thìa canh cuối cùng đút vào trong miệng Như Tiểu Lam.
"Xin hỏi Thanh công tử, vị cô nương này là..." Thái Nghĩa Minh tò mò hỏi.
Thanh Mặc Nhan lấy khăn lau miệng cho Như Tiểu Lam: "Ngươi hỏi tiểu phu nhân của ta?"
Như Tiểu Lam đoạt lại khăn, tính dùng nó để che hết mặt.
Mở miệng ra là tiểu phu nhân, ngươi còn không sợ dọa người sao.
Thái lão cùng con trai hắn trao đổi ánh mắt: "Thanh công tử lần đầu tiên đến Thạch Phường trấn sao?"
Thanh Mặc Nhan gật đầu.
"Có chuyện này... Sợ là Thanh công tử không biết." Thái lão cẩn thận nói: "Gần Thạch Phường trấn có ba sơn trại, ban đầu đều là những người đáng thương không có nhà để về, cũng có ít giặc cỏ chạy nạn tới đây, chỉ cần là nữ tử bọn họ nhìn trúng, thì sẽ trực tiếp bắt về, ngài vị này... Tiểu phu nhân... Nếu đến Trạch Phường trấn, sẽ không tránh khỏi lo lắng hãi hùng."
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn Như Tiểu Lam, nha đầu không tim không phổi đang gặm bánh rán, làm cho cả tay toàn là mỡ.
"Đa tạ Thái lão nhắc nhở, ta sẽ chú ý." Thanh Mặc Nhan trực tiếp bỏ qua đề tài này.
Thái lão thấy đối phương không để ý, nếu nói thêm thì cũng không tốt, hai bên dùng cơm, Thái lão lại lấy rượu ra, cảm kích đám người Huyền Ngọc đã giúp đỡ hắn.
Nhưng mà Huyền Ngọc cùng đám tử sĩ kia lại không uống rượu, Thái lão khuyên bảo một hồi cũng không có ai uống lấy một chén, chỉ đành bỏ qua.
Dùng cơm xong Thanh Mặc Nhan ngồi nói chuyện phiếm cùng Thái lão và Thái Nghĩa Minh, hỏi thăm những chuyện liên quan đến Thạch Phường trấn.
"Nghe nói mùa thu trong núi có sản sinh ra một loại dược liệu gọi là quỷ thảo?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Thái lão nghiêm túc: "Thanh công tử đến vì loại dược liệu này? Sợ là sẽ phải thất vọng quay về."
"Vì sao?"
"Quỷ thảo sinh trưởng ở sâu trong núi, nghe đồn đãi núi này ngày xưa là một nơi chết chóc, tụ tập quá nhiều oan hồn, cho nên mới hóa thành quỷ thảo, nhưng mà ban ngày ngươi sẽ không nhìn thấy nó, chỉ có thể đợi đến ban đêm mới thấy nó phát ra ánh sáng nhạt, trong rừng có dã thú hoành hành, người thường căn bản vô pháp ứng đối, thường chưa tìm được quỷ thảo, đã táng thân vào miệng thú."
Thái lão lắc đầu liên tục: "Dù cho ngẫu nhiên có một gốc quỷ thảo, cũng phải giá trị đến trên vạn kim, không phải thứ mà người thường có thể mua được."
"Thái lão từng nhìn thấy quỷ thảo?" Thanh Mặc Nhan thăm dò nói.
Thái lão lắc đầu, lúc này Thái Nghĩa Minh mới nói chen vào: "Nghe đồn có một năm người của Thanh Thủy trại nhặt được một gốc cây, nhưng chưa đợi bọn họ ra tay thì đã bị người nào đó tập kích trong đêm, toàn bộ Thanh Thủy trại chết quá nửa, cũng chính là từ lúc đó thế lực Thanh Thủy trại đã không còn lớn mạnh bằng lúc trước nữa, hiện tại cũng chỉ có thể phái người đi hái thuốc ở những khu rừng gần đó, không dám tiến sâu vào nơi thâm hiểm."
"Trong rừng này dã thú lợi hại nhanh, hơn nữa còn có chướng khí lui tới, đi vào rất dễ bị lạc đường, hoặc là trực tiếp trúng độc bỏ mình." Thái lão lắc đầu liên tục: "Cũng không biết dược liệu năm nay của Thạch Phường trấn có giá trị như thế nào."
Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nghe, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên tia sáng nóng rực.
Hắn không có đường lui, vì để giải trừ cổ độc trong cơ thể, hắn chỉ có thể liều một phen.
Hơn nữa đối với việc lần này đi tìm dược, hắn đã ôm theo hy vọng rất lớn, trước kia hắn phái người tới đều bị táng thân trong rừng, mà lúc này đây, hắn dẫn theo vật nhỏ đến, vật nhỏ có thể nhìn thấy được những thứ mà bọn họ không thấy.
Này có lẽ là trời cao thương hại hắn, cũng là cơ hội cuối cùng của hắn.
Hắn đang nghĩ ngợi, chợt thấy góc áo bị người lôi kéo.
Cúi đầu, chỉ thấy Như Tiểu Lam đang chớp đôi mắt to, hai gò má ửng đỏ, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Có việc gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Ta muốn đi giải quyết..." Như Tiểu Lam lắp bắp nói.
"Vậy thì đi thôi."
"Đi đâu a?"
Thanh Mặc Nhan duỗi một ngón tay chỉ chỉ: "Nơi nào cũng được."
Như Tiểu Lam bắt được ngón tay hắn, hận không thể bịt miệng hắn lại.
Ngươi nói to trước mặt nhiều người như vậy làm gì, hơn nữa bây giờ là nửa đêm nơi nơi đều tối đen như mực, ngươi bảo ta phải đi đâu a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.