Ta Ở Dân Quốc Viết Tiểu Thuyết Làm Giàu
Chương 12:
Quyết Tuyệt
06/10/2024
"Cảnh Vân..." Tang Tiền thị có chút nghi hoặc.
Tang Cảnh Vân nói: "Bà nội, gia đình sắp không sống nổi nữa rồi, chuyện này dù sao cũng phải để Cảnh Anh biết."
"Chị?" Tang Cảnh Anh cả kinh.
Tang Cảnh Vân cũng không giấu diếm, kể lại tình huống trong nhà, lại nói: "Cảnh Anh, ngày mai chúng ta cùng đi cầu chú tư Trương, để chú ấy thư thả mấy ngày, đồng ý cho chúng ta trả tiền thuê nhà muộn một chút. Sau đó, cháo khoai lang chúng ta trộn lại mà ăn, hẳn là còn có thể kiên trì một tháng, trong một tháng này, chúng ta cần phải tìm một công việc, kiếm chút tiền bạc."
"Trong nhà chỉ còn lại chút tiền này thôi sao?" Tang Cảnh Anh hít một hơi lạnh.
Cậu biết trong nhà hẳn là không có tiền, nhưng không biết đã đến mức này.
"Đúng! Chúng ta còn thiếu nợ bên ngoài, có vài người nể mặt ông nội, nói là không cần chúng ta trả, nhưng chúng ta không thể không trả, còn có vài người, sợ là qua ít ngày nữa sẽ tới cửa đòi nợ." Tang Cảnh Vân nói.
Một nhà em trai Tang Tiền thị liền cho nhà bọn họ mượn hai mươi tám đồng, hiện giờ bọn họ không đến đòi nợ, nhưng tương lai sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Hốc mắt Tang Cảnh Anh đỏ hoe, vẻ mặt kiên định: "Chị, em nhất định nghĩ cách kiếm được tiền, chị yên tâm."
"Cảnh Anh, sau này chị, dựa vào em." Tang Cảnh Vân nói.
Cô tuyệt đối sẽ không đem cuộc đời của mình ký thác vào người khác, tất nhiên là muốn tự mình đi kiếm tiền.
Nhưng Tang Cảnh Anh có lòng này là chuyện tốt, cô tất nhiên phải cổ vũ.
Trong lúc Tang Cảnh Vân và Tang Cảnh Anh nói chuyện, Lục Doanh lại ôm Tang Cảnh Lệ nhỏ tuổi bắt đầu rơi lệ.
Tang Tiền thị thì như có điều suy nghĩ.
Tang Cảnh Vân nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
Lục Doanh từng là một đại tiểu thư mười ngón không dính nước mùa xuân, nhưng Tang gia phá sản chuyển đến nơi này đã nửa năm, nửa năm này, bà ấy giặt quần áo nấu cơm, đều đã học được.
Hôm nay, bà ấy nấu một nồi cháo, nấu một bát cơm.
Bà ấy dùng cơm chín đổi bát cơm trên bàn thờ, sau đó đưa bát cơm trên bàn thờ cho Tang Tiền thị.
Tang Tiền thị đổ cơm đặt trên bàn thờ cả ngày vào trong một cái bát lớn, đổ cháo nóng hổi vào rồi ăn.
Thấy bà ấy động đũa, những người khác mới cùng nhau húp cháo.
Cháo coi như sền sệt, nhưng rau chỉ hấp chín, không thêm một giọt dầu muối nào.
Tang Cảnh Vân lăn qua lăn lại cả buổi chiều, sớm đã đói bụng, lập tức ăn, Tang Cảnh Hùng lại lầu bầu: "Sao lại húp cháo? Con không thích húp cháo."
Tang Cảnh Vân nhìn nó một cái, nói: "Trong nhà chỉ uống nổi cháo thôi."
Tang Cảnh Hùng không dám oán giận nữa, yên lặng ăn.
Tang Cảnh Vân nhìn thấy bộ dáng này của nó, âm thầm thở dài.
Tang Nguyên Thiện quá sủng ái tiểu bối trong nhà.
Trước khi ông ấy qua đời, Tang Cảnh Hùng chê đồ ăn không ngon, Tang Nguyên Thiện sẽ đi nông gia phụ cận, giúp người viết câu đối xuân chữ Phúc, hoặc là đặt tên, đổi trứng gà cho Tang Cảnh Hùng ăn.
Nếu như trong nhà có tiền thì cũng thôi đi, nhưng tình huống trong nhà bây giờ, cũng không thể lại chiều theo Tang Cảnh Hùng.
Tang Học Văn đã bị chiều hư, nếu lại thêm một người bị chiều hư, cuộc sống sẽ trôi qua như thế nào?
Mọi người ăn xong, còn dư một bát cháo, đó là để lại cho Tang Học Văn.
Lục Doanh lắp bắp: "Mẹ, nên đưa cơm cho Học Văn..."
Tang Cảnh Vân nghe vậy nhận cháo, nhìn về phía Tang Tiền thị: "Bà nội, chúng ta cùng đi đưa cơm đi."
Tang Cảnh Vân nói: "Bà nội, gia đình sắp không sống nổi nữa rồi, chuyện này dù sao cũng phải để Cảnh Anh biết."
"Chị?" Tang Cảnh Anh cả kinh.
Tang Cảnh Vân cũng không giấu diếm, kể lại tình huống trong nhà, lại nói: "Cảnh Anh, ngày mai chúng ta cùng đi cầu chú tư Trương, để chú ấy thư thả mấy ngày, đồng ý cho chúng ta trả tiền thuê nhà muộn một chút. Sau đó, cháo khoai lang chúng ta trộn lại mà ăn, hẳn là còn có thể kiên trì một tháng, trong một tháng này, chúng ta cần phải tìm một công việc, kiếm chút tiền bạc."
"Trong nhà chỉ còn lại chút tiền này thôi sao?" Tang Cảnh Anh hít một hơi lạnh.
Cậu biết trong nhà hẳn là không có tiền, nhưng không biết đã đến mức này.
"Đúng! Chúng ta còn thiếu nợ bên ngoài, có vài người nể mặt ông nội, nói là không cần chúng ta trả, nhưng chúng ta không thể không trả, còn có vài người, sợ là qua ít ngày nữa sẽ tới cửa đòi nợ." Tang Cảnh Vân nói.
Một nhà em trai Tang Tiền thị liền cho nhà bọn họ mượn hai mươi tám đồng, hiện giờ bọn họ không đến đòi nợ, nhưng tương lai sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Hốc mắt Tang Cảnh Anh đỏ hoe, vẻ mặt kiên định: "Chị, em nhất định nghĩ cách kiếm được tiền, chị yên tâm."
"Cảnh Anh, sau này chị, dựa vào em." Tang Cảnh Vân nói.
Cô tuyệt đối sẽ không đem cuộc đời của mình ký thác vào người khác, tất nhiên là muốn tự mình đi kiếm tiền.
Nhưng Tang Cảnh Anh có lòng này là chuyện tốt, cô tất nhiên phải cổ vũ.
Trong lúc Tang Cảnh Vân và Tang Cảnh Anh nói chuyện, Lục Doanh lại ôm Tang Cảnh Lệ nhỏ tuổi bắt đầu rơi lệ.
Tang Tiền thị thì như có điều suy nghĩ.
Tang Cảnh Vân nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi."
Lục Doanh từng là một đại tiểu thư mười ngón không dính nước mùa xuân, nhưng Tang gia phá sản chuyển đến nơi này đã nửa năm, nửa năm này, bà ấy giặt quần áo nấu cơm, đều đã học được.
Hôm nay, bà ấy nấu một nồi cháo, nấu một bát cơm.
Bà ấy dùng cơm chín đổi bát cơm trên bàn thờ, sau đó đưa bát cơm trên bàn thờ cho Tang Tiền thị.
Tang Tiền thị đổ cơm đặt trên bàn thờ cả ngày vào trong một cái bát lớn, đổ cháo nóng hổi vào rồi ăn.
Thấy bà ấy động đũa, những người khác mới cùng nhau húp cháo.
Cháo coi như sền sệt, nhưng rau chỉ hấp chín, không thêm một giọt dầu muối nào.
Tang Cảnh Vân lăn qua lăn lại cả buổi chiều, sớm đã đói bụng, lập tức ăn, Tang Cảnh Hùng lại lầu bầu: "Sao lại húp cháo? Con không thích húp cháo."
Tang Cảnh Vân nhìn nó một cái, nói: "Trong nhà chỉ uống nổi cháo thôi."
Tang Cảnh Hùng không dám oán giận nữa, yên lặng ăn.
Tang Cảnh Vân nhìn thấy bộ dáng này của nó, âm thầm thở dài.
Tang Nguyên Thiện quá sủng ái tiểu bối trong nhà.
Trước khi ông ấy qua đời, Tang Cảnh Hùng chê đồ ăn không ngon, Tang Nguyên Thiện sẽ đi nông gia phụ cận, giúp người viết câu đối xuân chữ Phúc, hoặc là đặt tên, đổi trứng gà cho Tang Cảnh Hùng ăn.
Nếu như trong nhà có tiền thì cũng thôi đi, nhưng tình huống trong nhà bây giờ, cũng không thể lại chiều theo Tang Cảnh Hùng.
Tang Học Văn đã bị chiều hư, nếu lại thêm một người bị chiều hư, cuộc sống sẽ trôi qua như thế nào?
Mọi người ăn xong, còn dư một bát cháo, đó là để lại cho Tang Học Văn.
Lục Doanh lắp bắp: "Mẹ, nên đưa cơm cho Học Văn..."
Tang Cảnh Vân nghe vậy nhận cháo, nhìn về phía Tang Tiền thị: "Bà nội, chúng ta cùng đi đưa cơm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.