Ta Ở Dân Quốc Viết Tiểu Thuyết Làm Giàu
Chương 17:
Quyết Tuyệt
08/10/2024
Tang Cảnh Vân rốt cuộc sống lâu hơn hai mươi năm, biết thể diện không quan trọng bằng sống sót, cho nên nhìn thấy cửa hàng người quen mở, liền tiến lên tự giới thiệu, hỏi thăm người ta tin tức tuyển công việc, cũng chiếm được một ít tin tức.
Lúc này ở Thượng Hải, dân chúng đã vô cùng coi trọng giáo dục, rất nhiều gia đình đều sẽ đưa con đi học tiểu học.
Tang Cảnh Anh chỉ có bằng tốt nghiệp tiểu học, tuổi lại quá nhỏ, rất khó tìm được công việc tốt, một số nhà máy ngược lại muốn tuyển công nhân có văn hóa, nhưng sau khi Tang Cảnh Vân hiểu rõ, cảm thấy không thích hợp.
Lúc này bầu không khí trong nhà máy cực kém, công nhân tụ tập đánh bạc, tụ tập đánh nhau, tụ tập người đến thanh lâu sở quán là chuyện thường xảy ra, Tang Cảnh Anh ở hiện đại chẳng qua chỉ là học sinh trung học, nếu đi nhà xưởng làm công, dễ bị bắt nạt, hoặc là bị làm hư.
Chớp mắt đã đến giữa trưa.
Tang Cảnh Vân tiêu hai tiền đồng, mua hai gói cơm nắm dưa muối đậu phộng, cùng Tang Cảnh Anh mỗi người một cái, đứng ở bên đường ăn.
Tang Cảnh Anh nói: "Chị, em sẽ không học xấu, có thể đi nhà xưởng."
Tang Cảnh Vân thở dài: "Hiện tại trong nhà không có cách nào, em đến nhà xưởng làm không được làm quản sự, chỉ có thể làm công nhân bình thường, công việc trong nhà xưởng rất nặng, em làm sao chịu được? Chúng ta có thể tìm tiếp, nếu thực sự không được, em liền đi làm người học việc."
Hiện giờ không có luật bảo vệ lao động, nhà máy để công nhân làm việc mười mấy tiếng một ngày chỗ nào cũng có, công nhân chết ở trong xưởng, thường xuyên xảy ra.
Tang Cảnh Anh là cậu ấm đã định trước là không hợp với công nhân bình thường, còn dễ bị xa lánh, bị công nhân khác nhằm vào.
Để Tang Cảnh Anh đi làm công nhân, còn không bằng để cậu làm người học việc cho người ta.
Chỉ là học việc không có tiền công, mỗi tháng chỉ cho hai hào tiền lẻ cộng thêm ăn ở, nếu Tang Cảnh Anh làm học việc, chỉ có thể chú ý đến bản thân, không để ý đến trong nhà.
Tang Cảnh Vân cảm thấy không nên trông cậy vào một đứa bé nuôi gia đình, nhưng cô là con gái, tìm việc so với Tang Cảnh Anh còn khó hơn.
Trước kia, con gái đều không thể ra ngoài đi học, hiện tại tiến vào Dân Quốc, thoáng tốt hơn một chút, ở Thượng Hải có con gái làm việc ở trường tư thục, chuyên môn tuyển nhận nữ học sinh.
Nhưng dù vậy, con gái muốn đọc sách cũng cực kỳ khó khăn.
Tìm việc làm càng khó hơn.
"Chúng ta đi nhận chút việc thủ công về nhà làm trước, ít nhiều gì cũng có thể trợ cấp gia đình." Tang Cảnh Vân ăn cơm nắm xong, nói với Tang Cảnh Anh.
Tang Cảnh Anh đáp ứng.
Hai người cùng đi tới cửa hàng điểm tâm hôm qua Tang Cảnh Anh nhận dán hộp bánh Trung thu.
Đồ bán ở tiệm điểm tâm này rất đa dạng, ngoại trừ điểm tâm thường gặp, còn căn cứ vào thời gian bán các loại đồ vật, ví dụ như chè khoai lang, khoai lang nướng, bạch quả rang các loại, trước mắt sắp tới trung thu, còn tự chế bánh Trung thu bán ra.
Ông chủ cửa hàng điểm tâm trước kia từng chơi với Tang Học Văn, biết được thân phận của hai người, biết được bọn họ muốn nhận chút việc vặt về nhà làm, nói: "Tôi không tiện để cô cậu mang hộp bánh trung thu về nhà làm. Tôi nhớ mẹ cô cậu khéo tay, cô cậu có thể đến cửa hàng mũ áo Tiểu Đông Môn Lan Tâm, nhận một ít việc may vá."
Hộp bánh trung thu hoặc hộp điểm tâm được dán xong, thể tích không nhỏ.
Dán một trăm cái hộp, chỉ có thể kiếm được hai đồng tiền, nhưng muốn mang nhiều hộp như vậy qua lại, cũng không dễ dàng.
Ngược lại là một số công việc may vá cần kỹ thuật, thích hợp mang về nhà làm.
Tang Cảnh Vân đồng ý, lại hỏi thăm ông chủ về công việc này.
Ông chủ cửa hàng điểm tâm rất đồng cảm cho hoàn cảnh của Tang Cảnh Vân và Tang Cảnh Anh, ông ta suy nghĩ một chút, nói lên một chuyện: "Tôi nghe nói, chức nghiệp giáo dục xã Trung Hoa có một lớp tráng men muốn tuyển học sinh, đi đến đó đọc sách, vừa học vừa làm, không chỉ không thu học phí, mỗi tháng còn cho hai đồng tiền trợ cấp."
Lúc này ở Thượng Hải, dân chúng đã vô cùng coi trọng giáo dục, rất nhiều gia đình đều sẽ đưa con đi học tiểu học.
Tang Cảnh Anh chỉ có bằng tốt nghiệp tiểu học, tuổi lại quá nhỏ, rất khó tìm được công việc tốt, một số nhà máy ngược lại muốn tuyển công nhân có văn hóa, nhưng sau khi Tang Cảnh Vân hiểu rõ, cảm thấy không thích hợp.
Lúc này bầu không khí trong nhà máy cực kém, công nhân tụ tập đánh bạc, tụ tập đánh nhau, tụ tập người đến thanh lâu sở quán là chuyện thường xảy ra, Tang Cảnh Anh ở hiện đại chẳng qua chỉ là học sinh trung học, nếu đi nhà xưởng làm công, dễ bị bắt nạt, hoặc là bị làm hư.
Chớp mắt đã đến giữa trưa.
Tang Cảnh Vân tiêu hai tiền đồng, mua hai gói cơm nắm dưa muối đậu phộng, cùng Tang Cảnh Anh mỗi người một cái, đứng ở bên đường ăn.
Tang Cảnh Anh nói: "Chị, em sẽ không học xấu, có thể đi nhà xưởng."
Tang Cảnh Vân thở dài: "Hiện tại trong nhà không có cách nào, em đến nhà xưởng làm không được làm quản sự, chỉ có thể làm công nhân bình thường, công việc trong nhà xưởng rất nặng, em làm sao chịu được? Chúng ta có thể tìm tiếp, nếu thực sự không được, em liền đi làm người học việc."
Hiện giờ không có luật bảo vệ lao động, nhà máy để công nhân làm việc mười mấy tiếng một ngày chỗ nào cũng có, công nhân chết ở trong xưởng, thường xuyên xảy ra.
Tang Cảnh Anh là cậu ấm đã định trước là không hợp với công nhân bình thường, còn dễ bị xa lánh, bị công nhân khác nhằm vào.
Để Tang Cảnh Anh đi làm công nhân, còn không bằng để cậu làm người học việc cho người ta.
Chỉ là học việc không có tiền công, mỗi tháng chỉ cho hai hào tiền lẻ cộng thêm ăn ở, nếu Tang Cảnh Anh làm học việc, chỉ có thể chú ý đến bản thân, không để ý đến trong nhà.
Tang Cảnh Vân cảm thấy không nên trông cậy vào một đứa bé nuôi gia đình, nhưng cô là con gái, tìm việc so với Tang Cảnh Anh còn khó hơn.
Trước kia, con gái đều không thể ra ngoài đi học, hiện tại tiến vào Dân Quốc, thoáng tốt hơn một chút, ở Thượng Hải có con gái làm việc ở trường tư thục, chuyên môn tuyển nhận nữ học sinh.
Nhưng dù vậy, con gái muốn đọc sách cũng cực kỳ khó khăn.
Tìm việc làm càng khó hơn.
"Chúng ta đi nhận chút việc thủ công về nhà làm trước, ít nhiều gì cũng có thể trợ cấp gia đình." Tang Cảnh Vân ăn cơm nắm xong, nói với Tang Cảnh Anh.
Tang Cảnh Anh đáp ứng.
Hai người cùng đi tới cửa hàng điểm tâm hôm qua Tang Cảnh Anh nhận dán hộp bánh Trung thu.
Đồ bán ở tiệm điểm tâm này rất đa dạng, ngoại trừ điểm tâm thường gặp, còn căn cứ vào thời gian bán các loại đồ vật, ví dụ như chè khoai lang, khoai lang nướng, bạch quả rang các loại, trước mắt sắp tới trung thu, còn tự chế bánh Trung thu bán ra.
Ông chủ cửa hàng điểm tâm trước kia từng chơi với Tang Học Văn, biết được thân phận của hai người, biết được bọn họ muốn nhận chút việc vặt về nhà làm, nói: "Tôi không tiện để cô cậu mang hộp bánh trung thu về nhà làm. Tôi nhớ mẹ cô cậu khéo tay, cô cậu có thể đến cửa hàng mũ áo Tiểu Đông Môn Lan Tâm, nhận một ít việc may vá."
Hộp bánh trung thu hoặc hộp điểm tâm được dán xong, thể tích không nhỏ.
Dán một trăm cái hộp, chỉ có thể kiếm được hai đồng tiền, nhưng muốn mang nhiều hộp như vậy qua lại, cũng không dễ dàng.
Ngược lại là một số công việc may vá cần kỹ thuật, thích hợp mang về nhà làm.
Tang Cảnh Vân đồng ý, lại hỏi thăm ông chủ về công việc này.
Ông chủ cửa hàng điểm tâm rất đồng cảm cho hoàn cảnh của Tang Cảnh Vân và Tang Cảnh Anh, ông ta suy nghĩ một chút, nói lên một chuyện: "Tôi nghe nói, chức nghiệp giáo dục xã Trung Hoa có một lớp tráng men muốn tuyển học sinh, đi đến đó đọc sách, vừa học vừa làm, không chỉ không thu học phí, mỗi tháng còn cho hai đồng tiền trợ cấp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.