Ta Ở Dân Quốc Viết Tiểu Thuyết Làm Giàu
Chương 7:
Quyết Tuyệt
02/10/2024
Tang Cảnh Vân không sợ mình tìm Tang Tiền thị hỏi sẽ khiến Tang Tiền thị nghi ngờ.
Lúc nguyên chủ của thân thể này của cô sinh ra, tuổi của Tang Học Văn và Lục Doanh đều không lớn, nhất là Lục Doanh, lúc sinh mới mười tám tuổi, cho nên từ nhỏ nguyên chủ đã yếu ớt.
Nhưng trong số các cháu nội, Tang Nguyên Thiện yêu thích nhất chính là nguyên chủ.
Người vợ cả mất sớm của Tang Nguyên Thiện là em gái họ cùng Tang Nguyên Thiện lớn lên từ nhỏ, đứa con đầu tiên sau khi hai người kết hôn là con gái.
Đáng tiếc gặp phải chiến loạn, cô bé kia mới bốn tuổi liền chết trong chiến loạn.
Sau đó, hai người họ lại có con, hoặc là sinh ra liền thân thể yếu ớt, không sống được đến một tuổi, hoặc là sinh non.
Tình huống này, khiến Tang Nguyên Thiện ở trong rất nhiều năm vẫn luôn nhớ đứa con gái mất sớm.
Khi nguyên chủ sinh ra, bởi vì di tình, ông ấy yêu thương nguyên chủ không kém gì Tang Học Văn.
Lúc nguyên chủ còn nhỏ, ông ấy thường xuyên ôm nguyên chủ đi tiệm tơ lụa, còn tay nắm tay dạy nguyên chủ gảy bàn tính, học chữ...
Em trai em gái của nguyên chủ đều không có đãi ngộ như nguyên chủ.
Nguyên chủ được Tang Nguyên Thiện dạy dỗ như vậy, là một người rất có chủ ý.
Lúc Tang gia suy tàn, cô vẫn luôn đi theo bên cạnh Tang Nguyên Thiện, làm trợ thủ cho Tang Nguyên Thiện, ngày thường Tang Học Văn hồ nháo, cô cũng dám tiến lên ngăn lại, thậm chí sẽ răn dạy Tang Học Văn.
Ngày Tang Nguyên Thiện qua đời, cô ấy liền tranh cãi với Tang Học Văn, hai người còn động thủ.
Nguyên chủ là người có thể chống đỡ, đáng tiếc cô ấy tận mắt thấy Tang Nguyên Thiện qua đời, trong lòng tràn đầy áy náy, lại không để ý sinh bệnh cố gắng chống đỡ thủ linh cho Tang Nguyên Thiện, đến cùng vẫn là đi đời nhà ma.
"A Vân, trong nhà đã không còn tiền." Tang Tiền thị thở dài.
Tang Tiền thị vốn là một thôn phụ, không biết chữ, sau khi gả cho Tang Nguyên Thiện mới biết một ít chữ.
Bà ấy cực kỳ sùng bái Tang Nguyên Thiện, cũng cảm thấy cháu gái biết đọc sách lợi hại hơn mình, liền nói thẳng tình huống của Tang gia bây giờ ra.
Lúc trước Tang Học Văn đánh bạc, là cầm khế đất nhà mình làm khế ước vay tiền, cho nên bất động sản ruộng đất trong nhà đều bị ông ấy tiêu sạch sẽ.
Sau đó Tang gia phá sản, những người cung cấp hàng cho Tang Nguyên Thiện đều tới cửa đòi tiền hàng, một số đồ vật đáng giá trong nhà họ và một số đồ vật trân quý của Tang Nguyên Thiện cũng đều bị định giá gán nợ.
Nhưng dù vậy, Tang gia cũng chưa trả hết nợ.
May mà những người làm ăn với Tang gia, nể mặt mũi Tang Nguyên Thiện miễn một ít nợ, chưa từng làm khó Tang gia.
Thuyền nát còn có ba ngàn đinh, lúc vừa chuyển đến nơi này, trên tay Tang Nguyên Thiện ít nhiều còn có chút bạc, trang sức của Lục Doanh cũng giữ lại một ít, nhưng Tang Học không cai được thuốc phiện.
Thuốc phiện kia, cho dù là loại tương đối bình thường, một đồng bạc cũng chỉ có thể mua một lạng.
Tang Nguyên Thiện thương đứa nhỏ, không nhìn nổi Tang Học Văn chịu khổ, Lục Doanh lại là người không có chủ kiến, tiền trong tay hai người dần dần tiêu hao sạch sẽ.
Trước khi Tang Nguyên Thiện qua đời, trong nhà chỉ còn lại mấy đồng bạc, Tang Nguyên Thiện còn định vác mặt mo, đi vay tiền người ta!
Một trăm đồng bạc của ông chủ Lý là mượn lúc Tang Học Văn vừa mới bắt đầu đánh bạc, chưa từng thua sạch gia sản của Tang gia.
Trước kia hai người cùng nhau uống rượu vui đùa, luôn là Tang Học Văn mời khách, phí tổn không nhỏ, bởi vậy, ông ấy mặc dù mượn ông chủ Lý một trăm đồng, nhưng cũng không coi là chuyện to tát, cho là ông chủ Lý sẽ không đòi ông ấy.
Ban đầu ông chủ Lý cũng không đòi tiền Tang gia, mãi cho đến khi Tang gia suy tàn, mới cầm phiếu nợ tới cửa chế nhạo Tang Học Văn.
Lúc đó Tang gia không bỏ ra nổi một trăm đồng, mãi đến khi Tang Nguyên Thiện qua đời, người từng tương giao với Tang Nguyên Thiện đến đây bái tế, dâng lễ, cuối cùng Tang Tiền thị mới góp đủ tiền.
Cũng bởi vậy, Tang Tiền thị rước lấy rất nhiều lời ong tiếng ve.
Lúc này có người qua đời, đồ phúng viếng thường chỉ cho nến, giấy thiếc các loại, nhưng Tang Tiền thị bảo người báo tang truyền lời cho thân bằng hảo hữu, bảo bọn họ tận lực cho tiền mặt.
Lúc nguyên chủ của thân thể này của cô sinh ra, tuổi của Tang Học Văn và Lục Doanh đều không lớn, nhất là Lục Doanh, lúc sinh mới mười tám tuổi, cho nên từ nhỏ nguyên chủ đã yếu ớt.
Nhưng trong số các cháu nội, Tang Nguyên Thiện yêu thích nhất chính là nguyên chủ.
Người vợ cả mất sớm của Tang Nguyên Thiện là em gái họ cùng Tang Nguyên Thiện lớn lên từ nhỏ, đứa con đầu tiên sau khi hai người kết hôn là con gái.
Đáng tiếc gặp phải chiến loạn, cô bé kia mới bốn tuổi liền chết trong chiến loạn.
Sau đó, hai người họ lại có con, hoặc là sinh ra liền thân thể yếu ớt, không sống được đến một tuổi, hoặc là sinh non.
Tình huống này, khiến Tang Nguyên Thiện ở trong rất nhiều năm vẫn luôn nhớ đứa con gái mất sớm.
Khi nguyên chủ sinh ra, bởi vì di tình, ông ấy yêu thương nguyên chủ không kém gì Tang Học Văn.
Lúc nguyên chủ còn nhỏ, ông ấy thường xuyên ôm nguyên chủ đi tiệm tơ lụa, còn tay nắm tay dạy nguyên chủ gảy bàn tính, học chữ...
Em trai em gái của nguyên chủ đều không có đãi ngộ như nguyên chủ.
Nguyên chủ được Tang Nguyên Thiện dạy dỗ như vậy, là một người rất có chủ ý.
Lúc Tang gia suy tàn, cô vẫn luôn đi theo bên cạnh Tang Nguyên Thiện, làm trợ thủ cho Tang Nguyên Thiện, ngày thường Tang Học Văn hồ nháo, cô cũng dám tiến lên ngăn lại, thậm chí sẽ răn dạy Tang Học Văn.
Ngày Tang Nguyên Thiện qua đời, cô ấy liền tranh cãi với Tang Học Văn, hai người còn động thủ.
Nguyên chủ là người có thể chống đỡ, đáng tiếc cô ấy tận mắt thấy Tang Nguyên Thiện qua đời, trong lòng tràn đầy áy náy, lại không để ý sinh bệnh cố gắng chống đỡ thủ linh cho Tang Nguyên Thiện, đến cùng vẫn là đi đời nhà ma.
"A Vân, trong nhà đã không còn tiền." Tang Tiền thị thở dài.
Tang Tiền thị vốn là một thôn phụ, không biết chữ, sau khi gả cho Tang Nguyên Thiện mới biết một ít chữ.
Bà ấy cực kỳ sùng bái Tang Nguyên Thiện, cũng cảm thấy cháu gái biết đọc sách lợi hại hơn mình, liền nói thẳng tình huống của Tang gia bây giờ ra.
Lúc trước Tang Học Văn đánh bạc, là cầm khế đất nhà mình làm khế ước vay tiền, cho nên bất động sản ruộng đất trong nhà đều bị ông ấy tiêu sạch sẽ.
Sau đó Tang gia phá sản, những người cung cấp hàng cho Tang Nguyên Thiện đều tới cửa đòi tiền hàng, một số đồ vật đáng giá trong nhà họ và một số đồ vật trân quý của Tang Nguyên Thiện cũng đều bị định giá gán nợ.
Nhưng dù vậy, Tang gia cũng chưa trả hết nợ.
May mà những người làm ăn với Tang gia, nể mặt mũi Tang Nguyên Thiện miễn một ít nợ, chưa từng làm khó Tang gia.
Thuyền nát còn có ba ngàn đinh, lúc vừa chuyển đến nơi này, trên tay Tang Nguyên Thiện ít nhiều còn có chút bạc, trang sức của Lục Doanh cũng giữ lại một ít, nhưng Tang Học không cai được thuốc phiện.
Thuốc phiện kia, cho dù là loại tương đối bình thường, một đồng bạc cũng chỉ có thể mua một lạng.
Tang Nguyên Thiện thương đứa nhỏ, không nhìn nổi Tang Học Văn chịu khổ, Lục Doanh lại là người không có chủ kiến, tiền trong tay hai người dần dần tiêu hao sạch sẽ.
Trước khi Tang Nguyên Thiện qua đời, trong nhà chỉ còn lại mấy đồng bạc, Tang Nguyên Thiện còn định vác mặt mo, đi vay tiền người ta!
Một trăm đồng bạc của ông chủ Lý là mượn lúc Tang Học Văn vừa mới bắt đầu đánh bạc, chưa từng thua sạch gia sản của Tang gia.
Trước kia hai người cùng nhau uống rượu vui đùa, luôn là Tang Học Văn mời khách, phí tổn không nhỏ, bởi vậy, ông ấy mặc dù mượn ông chủ Lý một trăm đồng, nhưng cũng không coi là chuyện to tát, cho là ông chủ Lý sẽ không đòi ông ấy.
Ban đầu ông chủ Lý cũng không đòi tiền Tang gia, mãi cho đến khi Tang gia suy tàn, mới cầm phiếu nợ tới cửa chế nhạo Tang Học Văn.
Lúc đó Tang gia không bỏ ra nổi một trăm đồng, mãi đến khi Tang Nguyên Thiện qua đời, người từng tương giao với Tang Nguyên Thiện đến đây bái tế, dâng lễ, cuối cùng Tang Tiền thị mới góp đủ tiền.
Cũng bởi vậy, Tang Tiền thị rước lấy rất nhiều lời ong tiếng ve.
Lúc này có người qua đời, đồ phúng viếng thường chỉ cho nến, giấy thiếc các loại, nhưng Tang Tiền thị bảo người báo tang truyền lời cho thân bằng hảo hữu, bảo bọn họ tận lực cho tiền mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.