Ta Ở Đầu Cầu Nại Hà Mở Tửu Quán
Chương 13:
Nhận Chân Đại Vĩ Ba Ngư
11/07/2024
Đã kết tóc se duyên, không thể hai lòng.
Vọng Ương đè lên ngực mình, hiểu ra, "thê tử" ở đây chính là thê tử mà kiếp trước hắn cưới ở Quỷ giới.
Chữ vàng trên không trung tan biến, Cố Chước Hoa ngơ ngác nhìn Vọng Ương, đột nhiên cảm thấy cổ họng trào lên một vị tanh ngọt, máu tươi bắn ra, thân thể vô lực ngã gục xuống đất.
Chữ vàng đã biến mất lại một lần nữa hiện ra giữa không trung, nếu như lần đầu tiên xuất hiện là vì Vọng Ương thì lần thứ hai này, chỉ có thể là vì nàng ta.
Nàng ta ở Quỷ giới cũng từng có một đoạn nhân duyên, vậy thì người đó là ai? Hiện giờ đang ở đâu?
Những vị khách xung quanh cúi đầu bàn tán, nội dung câu chuyện càng ngày càng không kiêng nể gì.
Ở Quỷ giới, chỉ có rất ít quỷ sẽ thành thân, quy củ thành thân của Quỷ giới khác với năm giới khác, phàm là những ai ở Quỷ giới trở thành vợ chồng, dù có luân hồi chuyển kiếp bao nhiêu lần thì mối nhân duyên này cũng sẽ không biến mất, cách duy nhất là dùng nước Vong Xuyên ngâm cơ thể, thấm vào tận xương tủy thì mới có thể giải trừ.
Nước Vong Xuyên đối với quỷ mà nói không phải là thứ gì tốt đẹp, da thịt chỉ cần tan vào nước Vong Xuyên là sẽ bắt đầu mục nát, từ ngoài vào trong, da thịt từng tấc từng tấc hoại tử, tỏa ra mùi hôi thối.
Ngâm trong thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng của quỷ, nhưng quá trình này lại vô cùng đau đớn và đáng sợ, da thịt tan chảy, không mất ba năm năm năm thì không thể khôi phục lại được.
Tương Quý nhìn cảnh tượng trước mắt, hiểu rằng chuyện hôn sự này e là không thành rồi, không thành cũng không sao nhưng đừng phá hỏng chuyện đặt rượu của hắn.
Hắn liếc nhìn những vị khách đang cúi đầu nói chuyện, lại liếc nhìn Tống Ngọc Bi đang ngồi trên ghế, trong lòng càng thêm bất an, nếu Tống Ngọc Bi vì lời bàn tán của khách mà giận lây sang hắn thì chuyện đặt rượu của hắn e là không ổn rồi, phải nhanh chóng đuổi đám quỷ này đi mới được.
"Chuyện hôn sự này không tổ chức nữa, mọi người về hết đi, thật ngại quá."
Tương Quý kéo một con quỷ đứng dậy, trên mặt nở nụ cười: "Mời ngài."
Tên quỷ liếc nhìn Tương Quý, nhỏ giọng mắng một câu: "Có chuyện náo nhiệt còn không cho xem."
Tương Quý hiện ra cây ma trảo, cười nói: "Ta cũng không phải không cho ngài xem, nếu ngài muốn xem thì ta cũng không thể đuổi ngài đi được, đúng không?"
Sắc mặt con quỷ đó thay đổi, mông dịch ra khỏi ghế, nhỏ giọng mắng một câu, buồn bã bỏ đi.
Hắn không phải sợ Tương Quý, mà là không thể trêu chọc chưởng quầy của tửu quán, danh tiếng của nàng ở bên ngoài rất dữ dằn.
Không lâu sau, tửu quán vốn náo nhiệt trở nên yên tĩnh.
Tống Ngọc Bi đứng dậy, nhìn khắp căn phòng được trang trí rực rỡ: "Tháo hết những thứ này xuống, đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh ngày mai."
Vọng Ương vịn bàn ghế đứng dậy, lại đi đỡ Cố Chước Hoa, hắn hỏi: "Chước Hoa, không sao chứ?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Chước Hoa trở nên tái nhợt, nàng ta nghẹn ngào gọi: "Vọng Ương ca ca."
Nàng ta không hiểu tại sao Vọng Ương đột nhiên lại có thêm một thê tử ở Quỷ giới, cũng không hiểu tại sao mình lại có thêm một mối nhân duyên ở đây.
Rõ ràng là chuyện kiếp trước, thậm chí là chuyện của mấy kiếp trước, tại sao lại mang đến kiếp này.
Ánh mắt Tống Ngọc Bi lướt qua họ, cuối cùng dừng lại trên người Vọng Ương.
Vọng Ương ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt nhìn lại của Tống Ngọc Bi, chưa đợi Tống Ngọc Bi mở miệng, Vọng Ương đã nói: "Sư phụ yên tâm, đã đáp ứng chuyện của sư phụ, Vọng Ương tự sẽ làm được."
Vọng Ương đè lên ngực mình, hiểu ra, "thê tử" ở đây chính là thê tử mà kiếp trước hắn cưới ở Quỷ giới.
Chữ vàng trên không trung tan biến, Cố Chước Hoa ngơ ngác nhìn Vọng Ương, đột nhiên cảm thấy cổ họng trào lên một vị tanh ngọt, máu tươi bắn ra, thân thể vô lực ngã gục xuống đất.
Chữ vàng đã biến mất lại một lần nữa hiện ra giữa không trung, nếu như lần đầu tiên xuất hiện là vì Vọng Ương thì lần thứ hai này, chỉ có thể là vì nàng ta.
Nàng ta ở Quỷ giới cũng từng có một đoạn nhân duyên, vậy thì người đó là ai? Hiện giờ đang ở đâu?
Những vị khách xung quanh cúi đầu bàn tán, nội dung câu chuyện càng ngày càng không kiêng nể gì.
Ở Quỷ giới, chỉ có rất ít quỷ sẽ thành thân, quy củ thành thân của Quỷ giới khác với năm giới khác, phàm là những ai ở Quỷ giới trở thành vợ chồng, dù có luân hồi chuyển kiếp bao nhiêu lần thì mối nhân duyên này cũng sẽ không biến mất, cách duy nhất là dùng nước Vong Xuyên ngâm cơ thể, thấm vào tận xương tủy thì mới có thể giải trừ.
Nước Vong Xuyên đối với quỷ mà nói không phải là thứ gì tốt đẹp, da thịt chỉ cần tan vào nước Vong Xuyên là sẽ bắt đầu mục nát, từ ngoài vào trong, da thịt từng tấc từng tấc hoại tử, tỏa ra mùi hôi thối.
Ngâm trong thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng của quỷ, nhưng quá trình này lại vô cùng đau đớn và đáng sợ, da thịt tan chảy, không mất ba năm năm năm thì không thể khôi phục lại được.
Tương Quý nhìn cảnh tượng trước mắt, hiểu rằng chuyện hôn sự này e là không thành rồi, không thành cũng không sao nhưng đừng phá hỏng chuyện đặt rượu của hắn.
Hắn liếc nhìn những vị khách đang cúi đầu nói chuyện, lại liếc nhìn Tống Ngọc Bi đang ngồi trên ghế, trong lòng càng thêm bất an, nếu Tống Ngọc Bi vì lời bàn tán của khách mà giận lây sang hắn thì chuyện đặt rượu của hắn e là không ổn rồi, phải nhanh chóng đuổi đám quỷ này đi mới được.
"Chuyện hôn sự này không tổ chức nữa, mọi người về hết đi, thật ngại quá."
Tương Quý kéo một con quỷ đứng dậy, trên mặt nở nụ cười: "Mời ngài."
Tên quỷ liếc nhìn Tương Quý, nhỏ giọng mắng một câu: "Có chuyện náo nhiệt còn không cho xem."
Tương Quý hiện ra cây ma trảo, cười nói: "Ta cũng không phải không cho ngài xem, nếu ngài muốn xem thì ta cũng không thể đuổi ngài đi được, đúng không?"
Sắc mặt con quỷ đó thay đổi, mông dịch ra khỏi ghế, nhỏ giọng mắng một câu, buồn bã bỏ đi.
Hắn không phải sợ Tương Quý, mà là không thể trêu chọc chưởng quầy của tửu quán, danh tiếng của nàng ở bên ngoài rất dữ dằn.
Không lâu sau, tửu quán vốn náo nhiệt trở nên yên tĩnh.
Tống Ngọc Bi đứng dậy, nhìn khắp căn phòng được trang trí rực rỡ: "Tháo hết những thứ này xuống, đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh ngày mai."
Vọng Ương vịn bàn ghế đứng dậy, lại đi đỡ Cố Chước Hoa, hắn hỏi: "Chước Hoa, không sao chứ?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Chước Hoa trở nên tái nhợt, nàng ta nghẹn ngào gọi: "Vọng Ương ca ca."
Nàng ta không hiểu tại sao Vọng Ương đột nhiên lại có thêm một thê tử ở Quỷ giới, cũng không hiểu tại sao mình lại có thêm một mối nhân duyên ở đây.
Rõ ràng là chuyện kiếp trước, thậm chí là chuyện của mấy kiếp trước, tại sao lại mang đến kiếp này.
Ánh mắt Tống Ngọc Bi lướt qua họ, cuối cùng dừng lại trên người Vọng Ương.
Vọng Ương ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt nhìn lại của Tống Ngọc Bi, chưa đợi Tống Ngọc Bi mở miệng, Vọng Ương đã nói: "Sư phụ yên tâm, đã đáp ứng chuyện của sư phụ, Vọng Ương tự sẽ làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.