Chương 44: An Bài
Xuân Nha Cô Thang
28/09/2023
- Mặc Anh~
Ngay khi không khí hai người giằng co, giọng nói độc đáo của Thuỷ Liễu từ xa truyền tới.
Mặc Anh biết là mình đã lâu không trở về, người của bộ lạc ra ngoài tìm hắn.
Hắn lập tức cao giọng lên tiếng, sau đó bay nhanh về phương hướng giọng nói của Thuỷ Liễu truyền ra.
Phỉ Lạc Tư đi theo phía sau, hai bóng dáng giống như tia chớp, trong đêm mưa, giống như gió, trong bất tri bất giác đã làm cho mưa to hoàn toàn động đất.
- Ta thấy Mặc Anh.
Thuỷ Liễu biết Mặc Anh tiến vào sơn mạch nên vốn không lo lắng.
Nhưng mà theo trời càng ngày càng tối, Mặc Anh vẫn không trở về, hắn đã không nhịn được nóng vội như lửa.
Hiện tại bằng vào thị lực tốt đẹp, nhìn thấy Mặc Anh chạy như bay về phía mình, hắn vội vàng hô một tiếng với đồng bọn khác, sau đó chạy về phía Mặc Anh.
Trên đường đi, bởi vì chạy quá nhanh nên hắn vẫn còn lảo đảo một chút.
Mặc Anh đương nhiên nhìn thấy điểm này, lập tức dừng lại tốc độ làm hắn cẩn thận một chút.
Thuỷ Liễu:
- Đã trễ thế này ngươi sao lại không trở về! Phỉ Lạc Tư? Ngươi đi ra ngoài cùng hắn sao? Kỳ quái, sao lúc trước không ai nhìn thấy ngươi?
Hắn còn đang nghi hoặc, Ngọc Quỳnh mấy người đã chạy tới, bao vây Mặc Anh lại, phát hiện hắn không bị thương gì, cả đám đều thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Anh cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ, nhất nhất đáp lại.
- Lúc này đây, vật tư mà chúng ta đổi được từ các bộ lạc khác cũng đủ để duy trì đến đầu xuân.
Hắn bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, mọi người lập tức nhìn về phía hắn.
- Trong suốt ba tháng này, chúng ta phải tu luyện thật tốt. Sau khi đầu xuân, chúng ta phải xây dựng nhà cửa ở đây.
Ngọc Quỳnh nghe thấy lời này, đầu tiên là cao hứng, sau đó nghĩ đến các bộ lạc khác, nàng khiếp vía nói:
- Các bộ lạc khác chiến lực hiển hách, đầu xuân sau, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị cho mùa khô, mỗi ngày đều đi săn, nếu chúng ta xây nhà ở, vậy mùa khô sẽ như thế nào?
Thuỷ Liễu cũng nghĩ đến vấn đề này, giữa lông mày hiện lên vẻ u sầu:
- Hiện tại vật chất của chúng ta đều là giao dịch tới, tuy chúng ta chỉ là trả giá cho biện pháp tu luyện, không có bao nhiêu tổn hại, nhưng mà chiến lực của bọn họ tăng lên, nếu như có ý đồ khác với chúng ta thì chỉ bằng lực lượng hiện tại của chúng ta căn bản là không có cách nào chống lại bọn họ. Nhưng bộ lạc vẫn luôn ở trong sơn động, cũng không phải là một chuyện.
Hắn nói, trong lòng rất là rối rắm.
Mặc Anh lạnh nhạt nói:
- Các ngươi nghe ta an bài là được rồi, không cần lo lắng.
Ánh mắt Ngọc Quỳnh không nhịn được sáng lên, sau đó cũng không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng ngời của nàng trở nên u ám.
Thuỷ Liễu không cố kỵ, nói thẳng thắn:
- Có phải ngươi lại muốn làm giao dịch với những bộ lạc đó hay không?
- Không phải giao dịch, là hợp tác với bọn họ.
Mặc Anh vỗ bờ vai của hắn một cái, sau đó kêu mọi người đi theo:
- Trước tiên trở về sơn động, sau khi thuyết phục các trưởng bối, ta sẽ nói với các ngươi một ít chuyện.
Rất nhanh, đoàn người đã về tới sơn động, Mặc Anh phân tích tình huống của bộ lạc, thuyết phục các trưởng bối, sau đó mang theo mấy người Thuỷ Liễu bắt đầu tuần tra ở đây.
Sau đó hắn lựa chọn một ít địa thế vừa vặn thích hợp, bố trí một ít bẫy rập.
Cứ như vậy, sau mấy ngày bận rộn, người của bộ lạc Hoa Miêu dần dần quen với tiếng mưa to, nắm chặt thời gian tu luyện.
Mặc Anh nhìn mọi người tu hành đi vào quỹ đạo, làm cho đám người Ngọc Quỳnh cũng tranh thủ thời gian tu luyện, mình lại cùng Phỉ Lạc Tư thường xuyên mạo hiểm đi vào rừng cây, ở nơi nồng đậm linh khí nhất đột phá cực hạn.
Sau ba tháng, tu vi của hắn đã đình chỉ tới cấp bảy, không thể tiếp tục tăng lên nữa.
Cùng lúc đó, dị năng của hắn cũng khôi phục tới đỉnh điểm trí nhớ.
Ngay khi không khí hai người giằng co, giọng nói độc đáo của Thuỷ Liễu từ xa truyền tới.
Mặc Anh biết là mình đã lâu không trở về, người của bộ lạc ra ngoài tìm hắn.
Hắn lập tức cao giọng lên tiếng, sau đó bay nhanh về phương hướng giọng nói của Thuỷ Liễu truyền ra.
Phỉ Lạc Tư đi theo phía sau, hai bóng dáng giống như tia chớp, trong đêm mưa, giống như gió, trong bất tri bất giác đã làm cho mưa to hoàn toàn động đất.
- Ta thấy Mặc Anh.
Thuỷ Liễu biết Mặc Anh tiến vào sơn mạch nên vốn không lo lắng.
Nhưng mà theo trời càng ngày càng tối, Mặc Anh vẫn không trở về, hắn đã không nhịn được nóng vội như lửa.
Hiện tại bằng vào thị lực tốt đẹp, nhìn thấy Mặc Anh chạy như bay về phía mình, hắn vội vàng hô một tiếng với đồng bọn khác, sau đó chạy về phía Mặc Anh.
Trên đường đi, bởi vì chạy quá nhanh nên hắn vẫn còn lảo đảo một chút.
Mặc Anh đương nhiên nhìn thấy điểm này, lập tức dừng lại tốc độ làm hắn cẩn thận một chút.
Thuỷ Liễu:
- Đã trễ thế này ngươi sao lại không trở về! Phỉ Lạc Tư? Ngươi đi ra ngoài cùng hắn sao? Kỳ quái, sao lúc trước không ai nhìn thấy ngươi?
Hắn còn đang nghi hoặc, Ngọc Quỳnh mấy người đã chạy tới, bao vây Mặc Anh lại, phát hiện hắn không bị thương gì, cả đám đều thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Anh cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ, nhất nhất đáp lại.
- Lúc này đây, vật tư mà chúng ta đổi được từ các bộ lạc khác cũng đủ để duy trì đến đầu xuân.
Hắn bỗng nhiên nhắc tới chuyện này, mọi người lập tức nhìn về phía hắn.
- Trong suốt ba tháng này, chúng ta phải tu luyện thật tốt. Sau khi đầu xuân, chúng ta phải xây dựng nhà cửa ở đây.
Ngọc Quỳnh nghe thấy lời này, đầu tiên là cao hứng, sau đó nghĩ đến các bộ lạc khác, nàng khiếp vía nói:
- Các bộ lạc khác chiến lực hiển hách, đầu xuân sau, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị cho mùa khô, mỗi ngày đều đi săn, nếu chúng ta xây nhà ở, vậy mùa khô sẽ như thế nào?
Thuỷ Liễu cũng nghĩ đến vấn đề này, giữa lông mày hiện lên vẻ u sầu:
- Hiện tại vật chất của chúng ta đều là giao dịch tới, tuy chúng ta chỉ là trả giá cho biện pháp tu luyện, không có bao nhiêu tổn hại, nhưng mà chiến lực của bọn họ tăng lên, nếu như có ý đồ khác với chúng ta thì chỉ bằng lực lượng hiện tại của chúng ta căn bản là không có cách nào chống lại bọn họ. Nhưng bộ lạc vẫn luôn ở trong sơn động, cũng không phải là một chuyện.
Hắn nói, trong lòng rất là rối rắm.
Mặc Anh lạnh nhạt nói:
- Các ngươi nghe ta an bài là được rồi, không cần lo lắng.
Ánh mắt Ngọc Quỳnh không nhịn được sáng lên, sau đó cũng không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng ngời của nàng trở nên u ám.
Thuỷ Liễu không cố kỵ, nói thẳng thắn:
- Có phải ngươi lại muốn làm giao dịch với những bộ lạc đó hay không?
- Không phải giao dịch, là hợp tác với bọn họ.
Mặc Anh vỗ bờ vai của hắn một cái, sau đó kêu mọi người đi theo:
- Trước tiên trở về sơn động, sau khi thuyết phục các trưởng bối, ta sẽ nói với các ngươi một ít chuyện.
Rất nhanh, đoàn người đã về tới sơn động, Mặc Anh phân tích tình huống của bộ lạc, thuyết phục các trưởng bối, sau đó mang theo mấy người Thuỷ Liễu bắt đầu tuần tra ở đây.
Sau đó hắn lựa chọn một ít địa thế vừa vặn thích hợp, bố trí một ít bẫy rập.
Cứ như vậy, sau mấy ngày bận rộn, người của bộ lạc Hoa Miêu dần dần quen với tiếng mưa to, nắm chặt thời gian tu luyện.
Mặc Anh nhìn mọi người tu hành đi vào quỹ đạo, làm cho đám người Ngọc Quỳnh cũng tranh thủ thời gian tu luyện, mình lại cùng Phỉ Lạc Tư thường xuyên mạo hiểm đi vào rừng cây, ở nơi nồng đậm linh khí nhất đột phá cực hạn.
Sau ba tháng, tu vi của hắn đã đình chỉ tới cấp bảy, không thể tiếp tục tăng lên nữa.
Cùng lúc đó, dị năng của hắn cũng khôi phục tới đỉnh điểm trí nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.