Chương 28: Bộ Lạc Mãng Xà
Xuân Nha Cô Thang
28/09/2023
Suy nghĩ của gia gia của hắn đã tăng lên khá nhiều.
Nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, lại cảm thấy Mặc Anh nói rất có đạo lý.
Bởi vậy, hắn sờ soạng chòm râu của mình, không chút do dự nói:
- Theo lời ngươi nói, nhưng mà bên chúng ta cũng có thể tiên hạ thủ vi cường.
Ngọc Quỳnh kinh hô một tiếng:
- Chúng ta đánh không lại bọn họ.
Kiệt Nhược gia gia cười gõ trán của nàng một cái:
- Ý của ta là có thể truyền một ít tin tức qua đó trước.
Ngọc Quỳnh vuốt trán của mình, mặt đỏ hồng rũ mắt, thẹn thùng nói:
- Thì ra là như vậy! Đúng rồi, nếu như bộ lạc Linh Cẩu biết thì có thể nói chúng ta không tuân thủ quy củ hay không?
Nàng cũng biết nội dung giao dịch, nàng nghĩ tương đối nhiều, rất lo lắng bộ lạc Linh Cẩu sẽ dùng cái này làm cớ, tìm bọn hắn gây chuyện.
- Tiểu Ngọc Quỳnh, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.
Nhị Hắc xoa nhẹ mái tóc của nàng một chút, vẻ mặt nặng nề nói:
- Có các vị thúc thúc bá bá ở đây, đám người kia cho dù muốn tìm phiền phức thì cũng phải suy nghĩ xem mình có thể bị thương hay không. Lại nói, cho dù sức chiến đấu của bộ lạc bọn họ kinh người, đối mặt với chướng khí trong mùa mưa thì bọn họ cũng không thể phân tâm đi chiếu cố tộc nhân khác. Bởi vậy, sự tồn tại của bộ lạc chúng ta ở một mức độ nhất định là giúp bọn họ giải quyết khốn cảnh.
Nhị Hắc nói lời này có thâm ý khác, Ngọc Quỳnh không nghe hiểu.
Nhưng nàng nghe thấy các trưởng bối đều nói như vậy thì khuôn mặt nhỏ như bị thiêu đỏ, gật đầu.
Sau đó nhìn chằm chằm Mặc Anh, nhỏ giọng nói:
- Mặc Anh, gần đây ta đang giúp Mộ Hoa tỷ tỷ chăm sóc mèo con, ta rất được các con mèo nhỏ thích. Con mèo nhỏ trên đầu ngươi kia, thoạt nhìn thật sự là quá nhỏ, ngươi giao nó cho ta chăm sóc đi.
Phỉ Lạc Tư nghe đến đó, ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Quỳnh một cái, Miêu một tiếng trực tiếp từ chối.
Ngọc Quỳnh có chút ủ rũ.
Mộ Hoa ôm lấy nàng, dùng tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai của nàng, an ủi nói:
- Con mèo này đi theo bên cạnh Mặc Anh, không có chuyện gì, có thể thấy được Mặc Anh chiếu cố hắn rất tốt, ngươi không cần lo lắng.
Ngọc Quỳnh lại một lần nữa đánh giá Phỉ Lạc Tư, phát hiện thân thể của hắn quả thật mượt mà hơn tiểu miêu yếu ớt rất nhiều, nàng lập tức thả lỏng, nói đến chuyện khác.
Một lát sau, các thiếu nam thiếu nữ khác cũng mở ra.
Các đại nhân nghe xong, thường thường đối với lời nói non nớt của bọn hắn, cho một ít đề xuất nhỏ.
Đến cuối cùng, tiểu hài tử đại nhân đều vui vẻ lên.
Mặc Anh ở bên cạnh nhìn, chờ đợi thời gian không sai biệt lắm, sai mọi người đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn tỉnh lại từ sáng sớm, tìm được Mộ Hoa, dạy nàng làm thế nào để tìm kiếm rau dại ăn được, vì vậy mới cùng nhau xuất phát với đội săn thú, tìm kiếm con mồi.
Đánh mấy con thỏ hoang biến dị, Mặc Anh nhìn bộ lạc mãng xà cách đó không xa, nghĩ đến lúc trước cảm nhận được tầm nhìn lạnh như băng, hắn làm bộ không biết đến làm tiền để đi săn thú, tự mình đi phương hướng khác, tìm kiếm cây cối cành khô có thể trang trí sơn động.
Không bao lâu sau, hắn đã tìm được rất nhiều, sau đó rời khỏi rừng cây rậm rạp.
Khi hắn vừa rời khỏi không lâu, tiểu mãng xà dài ba thước từ trong tán cây rậm rạp bò ra, biến thành một tiểu hài tử cả người vẽ đầy đồ văn màu xanh lục, sau đó bay nhanh về bộ lạc.
- Tộc trưởng gia gia, là Miêu, là Miêu chưa từng xuất hiện quanh người chúng ta.
Một đôi mắt của tiểu hài tử như là chứa đầy sao trời rực rỡ, sáng lấp lánh, đặc biệt làm người khác chú ý.
Nhưng mà người được hắn gọi là tộc trưởng lại biết hắn muốn nướng thịt, cho hắn một khối.
- Nếu bọn họ tiến vào khu săn bắn của chúng ta, ngươi đi thông báo cho Anh Băng, bảo hắn mang một đám người kia tới đây.
Nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, lại cảm thấy Mặc Anh nói rất có đạo lý.
Bởi vậy, hắn sờ soạng chòm râu của mình, không chút do dự nói:
- Theo lời ngươi nói, nhưng mà bên chúng ta cũng có thể tiên hạ thủ vi cường.
Ngọc Quỳnh kinh hô một tiếng:
- Chúng ta đánh không lại bọn họ.
Kiệt Nhược gia gia cười gõ trán của nàng một cái:
- Ý của ta là có thể truyền một ít tin tức qua đó trước.
Ngọc Quỳnh vuốt trán của mình, mặt đỏ hồng rũ mắt, thẹn thùng nói:
- Thì ra là như vậy! Đúng rồi, nếu như bộ lạc Linh Cẩu biết thì có thể nói chúng ta không tuân thủ quy củ hay không?
Nàng cũng biết nội dung giao dịch, nàng nghĩ tương đối nhiều, rất lo lắng bộ lạc Linh Cẩu sẽ dùng cái này làm cớ, tìm bọn hắn gây chuyện.
- Tiểu Ngọc Quỳnh, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.
Nhị Hắc xoa nhẹ mái tóc của nàng một chút, vẻ mặt nặng nề nói:
- Có các vị thúc thúc bá bá ở đây, đám người kia cho dù muốn tìm phiền phức thì cũng phải suy nghĩ xem mình có thể bị thương hay không. Lại nói, cho dù sức chiến đấu của bộ lạc bọn họ kinh người, đối mặt với chướng khí trong mùa mưa thì bọn họ cũng không thể phân tâm đi chiếu cố tộc nhân khác. Bởi vậy, sự tồn tại của bộ lạc chúng ta ở một mức độ nhất định là giúp bọn họ giải quyết khốn cảnh.
Nhị Hắc nói lời này có thâm ý khác, Ngọc Quỳnh không nghe hiểu.
Nhưng nàng nghe thấy các trưởng bối đều nói như vậy thì khuôn mặt nhỏ như bị thiêu đỏ, gật đầu.
Sau đó nhìn chằm chằm Mặc Anh, nhỏ giọng nói:
- Mặc Anh, gần đây ta đang giúp Mộ Hoa tỷ tỷ chăm sóc mèo con, ta rất được các con mèo nhỏ thích. Con mèo nhỏ trên đầu ngươi kia, thoạt nhìn thật sự là quá nhỏ, ngươi giao nó cho ta chăm sóc đi.
Phỉ Lạc Tư nghe đến đó, ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Ngọc Quỳnh một cái, Miêu một tiếng trực tiếp từ chối.
Ngọc Quỳnh có chút ủ rũ.
Mộ Hoa ôm lấy nàng, dùng tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai của nàng, an ủi nói:
- Con mèo này đi theo bên cạnh Mặc Anh, không có chuyện gì, có thể thấy được Mặc Anh chiếu cố hắn rất tốt, ngươi không cần lo lắng.
Ngọc Quỳnh lại một lần nữa đánh giá Phỉ Lạc Tư, phát hiện thân thể của hắn quả thật mượt mà hơn tiểu miêu yếu ớt rất nhiều, nàng lập tức thả lỏng, nói đến chuyện khác.
Một lát sau, các thiếu nam thiếu nữ khác cũng mở ra.
Các đại nhân nghe xong, thường thường đối với lời nói non nớt của bọn hắn, cho một ít đề xuất nhỏ.
Đến cuối cùng, tiểu hài tử đại nhân đều vui vẻ lên.
Mặc Anh ở bên cạnh nhìn, chờ đợi thời gian không sai biệt lắm, sai mọi người đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn tỉnh lại từ sáng sớm, tìm được Mộ Hoa, dạy nàng làm thế nào để tìm kiếm rau dại ăn được, vì vậy mới cùng nhau xuất phát với đội săn thú, tìm kiếm con mồi.
Đánh mấy con thỏ hoang biến dị, Mặc Anh nhìn bộ lạc mãng xà cách đó không xa, nghĩ đến lúc trước cảm nhận được tầm nhìn lạnh như băng, hắn làm bộ không biết đến làm tiền để đi săn thú, tự mình đi phương hướng khác, tìm kiếm cây cối cành khô có thể trang trí sơn động.
Không bao lâu sau, hắn đã tìm được rất nhiều, sau đó rời khỏi rừng cây rậm rạp.
Khi hắn vừa rời khỏi không lâu, tiểu mãng xà dài ba thước từ trong tán cây rậm rạp bò ra, biến thành một tiểu hài tử cả người vẽ đầy đồ văn màu xanh lục, sau đó bay nhanh về bộ lạc.
- Tộc trưởng gia gia, là Miêu, là Miêu chưa từng xuất hiện quanh người chúng ta.
Một đôi mắt của tiểu hài tử như là chứa đầy sao trời rực rỡ, sáng lấp lánh, đặc biệt làm người khác chú ý.
Nhưng mà người được hắn gọi là tộc trưởng lại biết hắn muốn nướng thịt, cho hắn một khối.
- Nếu bọn họ tiến vào khu săn bắn của chúng ta, ngươi đi thông báo cho Anh Băng, bảo hắn mang một đám người kia tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.