Chương 42: Nghi Hoặc
Xuân Nha Cô Thang
28/09/2023
Bóng đêm buông xuống, mưa to càng thêm nổ vang, cuồng phong cũng tiếp tục lớn.
Nhưng mà khí thế của Mặc Anh chậm rãi bò lên lại đủ để che giấu hoàn toàn những cảnh tượng này.
Phỉ Lạc Tư đợi ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn Mặc Anh hấp thụ linh khí xong, tu vi không ngừng biến hóa.
Tới khi màn đêm càng dày đặc, hắn lại có thể trở thành chiến sĩ cấp 3 của thế giới này, vẻ mặt của hắn đã có chút khó coi.
Khi con ngươi của hắn không tự giác lập loè sát ý thì, như có cảm giác Mặc Anh mở con ngươi.
Màu xanh nhạt nhẽo trong mắt hắn lập loè, cũng vào lúc này, dây leo quanh người hắn điên cuồng sinh trưởng, chỉ chốc lát đã vây quanh hắn và Phỉ Lạc Tư.
- Ta chỉ là kinh ngạc cảm thán với tốc độ tu luyện của ngươi, cũng không có dụng ý khác.
Phỉ Lạc Tư nhìn thấy những dây leo dữ tợn giống như đầu cự thú, trong nháy mắt đã hiểu ra Mặc Anh đã nhận ra sát khí của hắn.
Trong lòng hắn trầm xuống, trên mặt lại cực kỳ đạm mạc nói một câu.
Ánh mắt Mặc Anh dừng ở trên người hắn, đánh giá một hồi, sau đó trực tiếp đứng lên.
- Nếu ngươi đã lộ mặt trước mặt mọi người, vì sao còn luôn biến thành một con mèo, bắt ở trên người ta. Dù sao thì cũng không đủ để ngươi trở thành đại tư tế của ta, chỉ là ngươi nói đến dụ dỗ ta.
- Sức mạnh của ta không đủ để duy trì hình người lâu dài.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Mặc Anh lạnh lùng nhìn hắn, cũng không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt của hắn lộ ra vài phần lạnh lẽo.
- Lực lượng mà ngươi sử dụng lần đầu tiên không phải là cái gọi là sức chiến đấu, mà là linh lực do linh khí chuyển hoá thành. Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết rằng người giống như ngươi lại được gọi là cái gì?
Lúc trước, khi hắn và các tộc nhân trong bộ lạc nói đến tu luyện thì trong đầu hắn đã hiện lên một ít công pháp tu luyện.
Nhưng hình ảnh quá vụn vặt, hắn căn bản là không bắt được.
Nhưng lúc này đây, sau khi hợp tác với mấy bộ lạc, một công pháp hoàn chỉnh lại xuất hiện ở trong đầu hắn.
Trong lòng hắn càng ngày càng nghi ngờ, nhưng tiềm thức lại cảm thấy chuyện này vốn thuộc về hắn, nếu hắn không tu luyện cho tốt thì tương lai chắc chắn sẽ hối hận.
Cho nên sau khi trở về bộ lạc, hắn nói một câu, sau đó trực tiếp tìm nơi có linh khí đầy đủ nhất, bắt đầu dựa theo công pháp kia tu luyện.
Không ngờ ngay từ đầu tu luyện, hắn đã phát hiện thân thể của mình rất quen thuộc với phương thức vận chuyển này, thậm chí khi đột phá hắn còn cảm thấy một phần quen thuộc này đã khắc vào trong xương cốt của hắn, mặc kệ khi nào thì hắn cũng sẽ không quên.
Nhưng chân tướng trước mắt lại là, hắn rõ ràng chính là một người có dị năng đến từ thế giới này, căn bản là chưa từng thấy phương pháp tu luyện này ở thế giới này.
Từ trước đến giờ nghi hoặc chưa từng có dâng lên trong lòng, Mặc Anh cảm thấy trán có chút đau, từ trong tu luyện tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Phỉ Lạc Tư, hắn đã xem nhẹ sát ý của hắn, nghĩ tới lúc trước lực lượng mà hắn đối phó với hắn cũng không phải là lực lượng mà hiện tại các Thú Nhân khống chế, mà là linh lực mà hắn hiểu biết từ rất lâu trước đó ở trong Thần Thoại.
Sau khi hắn hiểu được, hắn đã có một chút hoài nghi đối với cái gọi là kiếp trước của mình, nhưng dù hắn có nhớ lại thế nào thì hắn cũng không nhớ nổi những ký ức khác.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể dò hỏi Phỉ Lạc Tư, ý đồ từ trong lời nói của hắn hiểu biết thêm một chút chuyện, từ đó chậm rãi hiểu biết thế giới bên ngoài, biết rõ ràng rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.
- Chúng ta tồn tại như vậy được gọi là tu sĩ.
khóe miệng của Phỉ Lạc Tư gợi lên ý cười tự giễu:
- Đáng tiếc, hiện tại ta còn chưa thể lộ ra với ngươi nhiều hơn, nếu ngươi muốn biết thì hãy nhanh chóng trở thành chiến sĩ Thiên giai đi. Đúng rồi, dựa theo thời gian, một vòng Thần chiến mới sẽ mở ra vào mười năm sau.
Nhưng mà khí thế của Mặc Anh chậm rãi bò lên lại đủ để che giấu hoàn toàn những cảnh tượng này.
Phỉ Lạc Tư đợi ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn Mặc Anh hấp thụ linh khí xong, tu vi không ngừng biến hóa.
Tới khi màn đêm càng dày đặc, hắn lại có thể trở thành chiến sĩ cấp 3 của thế giới này, vẻ mặt của hắn đã có chút khó coi.
Khi con ngươi của hắn không tự giác lập loè sát ý thì, như có cảm giác Mặc Anh mở con ngươi.
Màu xanh nhạt nhẽo trong mắt hắn lập loè, cũng vào lúc này, dây leo quanh người hắn điên cuồng sinh trưởng, chỉ chốc lát đã vây quanh hắn và Phỉ Lạc Tư.
- Ta chỉ là kinh ngạc cảm thán với tốc độ tu luyện của ngươi, cũng không có dụng ý khác.
Phỉ Lạc Tư nhìn thấy những dây leo dữ tợn giống như đầu cự thú, trong nháy mắt đã hiểu ra Mặc Anh đã nhận ra sát khí của hắn.
Trong lòng hắn trầm xuống, trên mặt lại cực kỳ đạm mạc nói một câu.
Ánh mắt Mặc Anh dừng ở trên người hắn, đánh giá một hồi, sau đó trực tiếp đứng lên.
- Nếu ngươi đã lộ mặt trước mặt mọi người, vì sao còn luôn biến thành một con mèo, bắt ở trên người ta. Dù sao thì cũng không đủ để ngươi trở thành đại tư tế của ta, chỉ là ngươi nói đến dụ dỗ ta.
- Sức mạnh của ta không đủ để duy trì hình người lâu dài.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Mặc Anh lạnh lùng nhìn hắn, cũng không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt của hắn lộ ra vài phần lạnh lẽo.
- Lực lượng mà ngươi sử dụng lần đầu tiên không phải là cái gọi là sức chiến đấu, mà là linh lực do linh khí chuyển hoá thành. Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết rằng người giống như ngươi lại được gọi là cái gì?
Lúc trước, khi hắn và các tộc nhân trong bộ lạc nói đến tu luyện thì trong đầu hắn đã hiện lên một ít công pháp tu luyện.
Nhưng hình ảnh quá vụn vặt, hắn căn bản là không bắt được.
Nhưng lúc này đây, sau khi hợp tác với mấy bộ lạc, một công pháp hoàn chỉnh lại xuất hiện ở trong đầu hắn.
Trong lòng hắn càng ngày càng nghi ngờ, nhưng tiềm thức lại cảm thấy chuyện này vốn thuộc về hắn, nếu hắn không tu luyện cho tốt thì tương lai chắc chắn sẽ hối hận.
Cho nên sau khi trở về bộ lạc, hắn nói một câu, sau đó trực tiếp tìm nơi có linh khí đầy đủ nhất, bắt đầu dựa theo công pháp kia tu luyện.
Không ngờ ngay từ đầu tu luyện, hắn đã phát hiện thân thể của mình rất quen thuộc với phương thức vận chuyển này, thậm chí khi đột phá hắn còn cảm thấy một phần quen thuộc này đã khắc vào trong xương cốt của hắn, mặc kệ khi nào thì hắn cũng sẽ không quên.
Nhưng chân tướng trước mắt lại là, hắn rõ ràng chính là một người có dị năng đến từ thế giới này, căn bản là chưa từng thấy phương pháp tu luyện này ở thế giới này.
Từ trước đến giờ nghi hoặc chưa từng có dâng lên trong lòng, Mặc Anh cảm thấy trán có chút đau, từ trong tu luyện tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Phỉ Lạc Tư, hắn đã xem nhẹ sát ý của hắn, nghĩ tới lúc trước lực lượng mà hắn đối phó với hắn cũng không phải là lực lượng mà hiện tại các Thú Nhân khống chế, mà là linh lực mà hắn hiểu biết từ rất lâu trước đó ở trong Thần Thoại.
Sau khi hắn hiểu được, hắn đã có một chút hoài nghi đối với cái gọi là kiếp trước của mình, nhưng dù hắn có nhớ lại thế nào thì hắn cũng không nhớ nổi những ký ức khác.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể dò hỏi Phỉ Lạc Tư, ý đồ từ trong lời nói của hắn hiểu biết thêm một chút chuyện, từ đó chậm rãi hiểu biết thế giới bên ngoài, biết rõ ràng rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.
- Chúng ta tồn tại như vậy được gọi là tu sĩ.
khóe miệng của Phỉ Lạc Tư gợi lên ý cười tự giễu:
- Đáng tiếc, hiện tại ta còn chưa thể lộ ra với ngươi nhiều hơn, nếu ngươi muốn biết thì hãy nhanh chóng trở thành chiến sĩ Thiên giai đi. Đúng rồi, dựa theo thời gian, một vòng Thần chiến mới sẽ mở ra vào mười năm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.