Chương 30: Cởi
Thất Mạn
22/09/2021
Nhưng Vân Miên đã dùng phép thuật, nhìn đau vậy thôi chứ nàng không hề đau một chút nào. Thôi công công đánh năm sáu bản tử liền thở hồng hộc, Trần phi lấy khăn lụa che miệng lại, làm như không đành lòng, mở miệng khuyên giải:" Tuyết Nhi muội muội, bổn cung thấy Vân nhi cô nương cũng không có cố ý, nếu còn tiếp tục đánh nữa sẽ mất mạng đó nha."
Tuyết phi hạ thấp giọng nói:" Sợ cái gì, phía sau bổn cung còn có thái hậu. Còn nữa, nàng ta có chút tư sắc, nếu hôm nay không loại trừ mầm mống tai hoam này, nói không chừng sau này nàng có thể leo lên đầu chúng ta. "
Mặc dù âm lượng rất nhỏ, nhưng Vân Miên nghe rất rỏ ràng, Trần phi đồng ý với cách suy nghĩ của Tuyết phi nên không có cầu tình cho nàng nữa.
Thôi công công càng ra sức đánh Vân Miên, Vân Miên cũng thật không còn lời nào để nói, a, nàng không nên biến thành Vân Nhi rồi lại lao vào vũng nước đục này, làm chim hoàng yến tự do tự tại hơn nhiều. Nhưng hiện tại là tiến thoái lưỡng nan nha.
Hai mươi đại bản rất nhanh đã đánh xong. Xiêm y của Vân Miên đã thấm đày máu, nàng thoi thóp thở.
Máu này là do nàng dùng phép thuật biến ra đó, không phải là máu thật đâu.
Tuyết phi nhìn Vân Miên cười đắc ý, cùng đám người Thôi công công rời đi. Trần phi trong lòng có chút bất an nhưng cũng không biết phải nói như thế nào.
Kiêu Chiến đang ở Long Tê cung nhấm nháp kẹo bông gòn, kẹo bông gòn mềm mại như đám mây vừa đến miệng liền tan ra, thật ngọt ngào.
Hắn còn đang thưởng thức vị ngọt của kẹo bông gòn, thì thị vệ vội vàng chạy tới bẩm báo:" Hồi hoàng thượng, Vân nhi cô nương bị Tuyết phi và Trần phi phạt trượng."
Mặt Kiêu Chiến liền biến sắc:" Cái gì?"
" Hồi bệ hạ, sau khi ngài rời khỏi Ngự Hoa viên, Tuyết phi và Trần phi đã triếu kiến Vân nhi cô nương đến đình hóng gió, Tuyết phi nương nương tức giận đã tuyên phạt Vân nhi cô nương hai mươi đại bản, là Thôi công công tự mình hành hình. Trần phi cũng không có ngăn cản, nghe nói cả người Vân nhi cô nương toàn là máu...."
Kiêu Chiến ném cây kẹo bông gòn lên mặt bàn, thanh âm cực kỳ sắc lạnh so với băngvtuyeets còn lạnh hơn vài phần:" Đã biết, lui ra đi."
Sau khi thị vệ đã lui ra ngoài, Kiêu Chiến quay về tẩm cung thay xiêm y, lấy kim sang dược, phi thân lên đỉnh cung điện.
Vân Miên được khiêng trở về nơi Vân nhi ở. Sau khi bọn người đó đi rồi, Vân Miên mới mở mắt ra, đứng lên, đi đến tủ để xiêm y, lấy một bộ, chuẩn bị thay xiêm y. Bỗng nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Vân Miên vội vàng quay lại giường, nằm im như chết rồi.
Chỉ một lát sau, cửa sổ phòng nàng bị mở ra, có một người từ bên ngoài nhảy qua cửa sổ vào trong phòng của nàng.
Vân Miên kinh sợ, không dám mở mắt ra. Kiêu Chiến bước lại gần giường, hắn nhìn thấy một người toàn thân đầm đìa máu đang nằm trên giường, muốn bao nhiêu thảm thê liền có bấy nhiêu.
Kiêu Chiến cảm thấy tim hắn đau đến tâm thần hoảng loạn. Trong hoàng cung, các tiểu cung nữ cùng thợ trồng hoa là thấp hèn nhất, chỉ cần một lời nói thôi cũng có thể dễ dàng mất mạng.
Trẫm không nên công khai, trắng trợn tiếp cận nàng như vậy, là trẫm đã làm hại nàng.
Kiêu Chiến ngồi xuống giường, dịu dàng nói:" Kẹo bông gòn, ngươi còn sống không?"
" Bệ hạ, sao người lại tới đây?"
Vân Miên mở to mắt, thụ sủng nhược kinh nói:" Ta không sao, khoan đã, ngươi mới gọi ta là cái gì?"
" Kẹo bông gòn, đây là biệt danh trẫm ban cho ngươi đó, có thích không?" Kiêu Chiến nhìn thấy vết máu phí dưới eo của nàng, đáy mắt thoáng hiện lên một mạt dị sắc nhưng nhanh chóng biến mất.
" Thích, tạ bệ hạ ban tên." Trong lòng nàng đang suy nghĩ, so với tiểu chân ngắn thì kẹo bông gòn dễ nghe hơn cả vạn lần, còn có cùng âm tự với tên của nàng. Thật là quá thích.
Vân Miên vừa định xoay người ngồi dậy, Kiêu Chiến vội vàng ngăn lại: " Đừng nhúc nhích."
Vết máu này là Vân Miên dùng phép thuật tạo ra, hiện tại thì hay rồi, phải tiếp tục diễn vai bệnh nhân, thật là mệt chết bổn tiên nữ thôi.
Thôi kệ, coi như bổn tiên nữ hạ phàm độ kiếp đi.
Vân Miên không dám nhúc nhích. Kiêu Chiến dùng chăn phủ lên mông của nàng, ra lệnh:" Cởi."
Tuyết phi hạ thấp giọng nói:" Sợ cái gì, phía sau bổn cung còn có thái hậu. Còn nữa, nàng ta có chút tư sắc, nếu hôm nay không loại trừ mầm mống tai hoam này, nói không chừng sau này nàng có thể leo lên đầu chúng ta. "
Mặc dù âm lượng rất nhỏ, nhưng Vân Miên nghe rất rỏ ràng, Trần phi đồng ý với cách suy nghĩ của Tuyết phi nên không có cầu tình cho nàng nữa.
Thôi công công càng ra sức đánh Vân Miên, Vân Miên cũng thật không còn lời nào để nói, a, nàng không nên biến thành Vân Nhi rồi lại lao vào vũng nước đục này, làm chim hoàng yến tự do tự tại hơn nhiều. Nhưng hiện tại là tiến thoái lưỡng nan nha.
Hai mươi đại bản rất nhanh đã đánh xong. Xiêm y của Vân Miên đã thấm đày máu, nàng thoi thóp thở.
Máu này là do nàng dùng phép thuật biến ra đó, không phải là máu thật đâu.
Tuyết phi nhìn Vân Miên cười đắc ý, cùng đám người Thôi công công rời đi. Trần phi trong lòng có chút bất an nhưng cũng không biết phải nói như thế nào.
Kiêu Chiến đang ở Long Tê cung nhấm nháp kẹo bông gòn, kẹo bông gòn mềm mại như đám mây vừa đến miệng liền tan ra, thật ngọt ngào.
Hắn còn đang thưởng thức vị ngọt của kẹo bông gòn, thì thị vệ vội vàng chạy tới bẩm báo:" Hồi hoàng thượng, Vân nhi cô nương bị Tuyết phi và Trần phi phạt trượng."
Mặt Kiêu Chiến liền biến sắc:" Cái gì?"
" Hồi bệ hạ, sau khi ngài rời khỏi Ngự Hoa viên, Tuyết phi và Trần phi đã triếu kiến Vân nhi cô nương đến đình hóng gió, Tuyết phi nương nương tức giận đã tuyên phạt Vân nhi cô nương hai mươi đại bản, là Thôi công công tự mình hành hình. Trần phi cũng không có ngăn cản, nghe nói cả người Vân nhi cô nương toàn là máu...."
Kiêu Chiến ném cây kẹo bông gòn lên mặt bàn, thanh âm cực kỳ sắc lạnh so với băngvtuyeets còn lạnh hơn vài phần:" Đã biết, lui ra đi."
Sau khi thị vệ đã lui ra ngoài, Kiêu Chiến quay về tẩm cung thay xiêm y, lấy kim sang dược, phi thân lên đỉnh cung điện.
Vân Miên được khiêng trở về nơi Vân nhi ở. Sau khi bọn người đó đi rồi, Vân Miên mới mở mắt ra, đứng lên, đi đến tủ để xiêm y, lấy một bộ, chuẩn bị thay xiêm y. Bỗng nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Vân Miên vội vàng quay lại giường, nằm im như chết rồi.
Chỉ một lát sau, cửa sổ phòng nàng bị mở ra, có một người từ bên ngoài nhảy qua cửa sổ vào trong phòng của nàng.
Vân Miên kinh sợ, không dám mở mắt ra. Kiêu Chiến bước lại gần giường, hắn nhìn thấy một người toàn thân đầm đìa máu đang nằm trên giường, muốn bao nhiêu thảm thê liền có bấy nhiêu.
Kiêu Chiến cảm thấy tim hắn đau đến tâm thần hoảng loạn. Trong hoàng cung, các tiểu cung nữ cùng thợ trồng hoa là thấp hèn nhất, chỉ cần một lời nói thôi cũng có thể dễ dàng mất mạng.
Trẫm không nên công khai, trắng trợn tiếp cận nàng như vậy, là trẫm đã làm hại nàng.
Kiêu Chiến ngồi xuống giường, dịu dàng nói:" Kẹo bông gòn, ngươi còn sống không?"
" Bệ hạ, sao người lại tới đây?"
Vân Miên mở to mắt, thụ sủng nhược kinh nói:" Ta không sao, khoan đã, ngươi mới gọi ta là cái gì?"
" Kẹo bông gòn, đây là biệt danh trẫm ban cho ngươi đó, có thích không?" Kiêu Chiến nhìn thấy vết máu phí dưới eo của nàng, đáy mắt thoáng hiện lên một mạt dị sắc nhưng nhanh chóng biến mất.
" Thích, tạ bệ hạ ban tên." Trong lòng nàng đang suy nghĩ, so với tiểu chân ngắn thì kẹo bông gòn dễ nghe hơn cả vạn lần, còn có cùng âm tự với tên của nàng. Thật là quá thích.
Vân Miên vừa định xoay người ngồi dậy, Kiêu Chiến vội vàng ngăn lại: " Đừng nhúc nhích."
Vết máu này là Vân Miên dùng phép thuật tạo ra, hiện tại thì hay rồi, phải tiếp tục diễn vai bệnh nhân, thật là mệt chết bổn tiên nữ thôi.
Thôi kệ, coi như bổn tiên nữ hạ phàm độ kiếp đi.
Vân Miên không dám nhúc nhích. Kiêu Chiến dùng chăn phủ lên mông của nàng, ra lệnh:" Cởi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.