Chương 21: Khai Sáng
Thất Mạn
19/09/2021
Thất Động cầm theo lồng chim từ trên nóc nhà Long Tê Cung phi thân xuống, dừng trước tẩm cung của Kiêu Chiến, cười cười nhìn chim hoàng yến nói: “ Rốt cuộc cũng bị ta tóm được, ngươi là cái tiểu nghịch ngợm, bệ hạ kiếm ngươi rất khổ nhọc a…”
“……” Chim hoàng yến trừng mắt, hung tợn liếc nhìn Thất Động một cái. Đáng tiếc, Thất Động vẫn không hề nhận thức được sự kháng cự, phản đối của chim hoàng yến. Rất nhanh, Thất Động đi vào tẩm cung của Kiêu Chiến, mang lồng chim hoàng yến dâng lên cho hắn.
Lúc này, Kiêu Chiến đã thay tẩm y, chuẩn bị đi ngủ. Hắn đưa tay, bắt lấy chim hoàng yến từ trong lồng ra, vỗ vỗ vào mông chim hoàng yến, không chớp mắt, hỏi: “ Ngươi chắc là đã quên, ngươi là chim hoàng yến mà trẫm nuôi, không được trẫm cho phép, ngươi không được bay, có hiểu không?”
Vân Miên muốn xù lông chim lên, từ trước đến nay chưa có ai dám vỗ mông bổn tiên nữ ! Chưa từng có! Ký chủ, ngươi chờ đó cho bổn tiên nữ.
“ Kiêu Chiến, ngươi có biết xấu hổ hay không? Cánh trên người bổn tiên nữ, bổn tiên nữ muốn bay khi nào thì bay, ngươi có bản lĩnh thì trói ta lại đi.” Vân Miên tức giận, hung hăng mổ mổ vào tay Kiêu Chiến.
Kiêu Chiến giống như hiểu những gì nàng nói, cất tiếng ra lệnh: “ Người đâu, mang một sợi dây thừng nhỏ tới.”
“Cái gì? Bệ hạ? Ngươi thật sự muốn đem bổn tiên nữ trói lại? Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi thật quá quắt….”Vân Miên không thể tin được một người lạnh lùng cao ngạo như Kiêu Chiến sẽ lại ấu trĩ như vậy, tốt, ta nhớ!
Rất nhanh, Ngự tiền công công mang một sợi dây thừng rất nhỏ màu đỏ, dâng lên Kiêu Chiến. Kiêu Chiến đúng là không có nói đùa, hắn đem sợi dây thừng một đầu cột vào đùi chim hoàng yến, đầu dây còn lại hắn tạo thành một vòng tròn sau đó đeo lên ngón tay của mình.
Cuối cùng, hắn còn nghiêm túc ra lệnh: “ Đêm nay ngươi không được đi nơi nào hết, ở đây nói chuyện phiếm với trẫm.”
“ Ta phi, ta hỏi ngươi, ta là một con chim và ngươi là một con người, có chuyện gì để nói đâu? Không đúng, ta đường đường là một tiên nữ, còn ngươi là một phàm nhân, có chuyện gì để nói đâu?. Không nói!” Vân Miên bay tới bay lui kháng nghị, nhưng nàng vừa bay lên liền bị Kiêu Chiến ngoắc ngoắc ngón tay đem dây thừng kéo trở về, không khác gì đang thả diều.
Ngự tiền đại tổng quản lau lau mồ hôi, lặng yên không một tiếng động lui xuống. Tận đáy lòng hắn cũng yên lặng thở dài: Bệ hạ, nô tài xem ngài bệnh cũng không nhẹ, ngài vẫn nên mau chóng uống thuốc thôi!
Trong tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại Vân Miên và Kiêu Chiến, Kiêu Chiến ngồi xuống ghế, rót một ly rượu, thở dài nói lẩm bẩm: “Trẫm hoài nghi, nụ hôn đầu tiên của trẫm đã mất, nhưng trẫm không có chứng cứ.”
“Ký chủ, nụ hôn đầu tiên của ngươi bị mất, liên quan gì đến bổn tiên nữ? ách…. Mất khi nào?” Nói đến đây, Vân Miên nhớ đến đêm đó nàng đã độ tiên khí cho hắn, nàng giống như đã hiểu được Kiêu Chiến muốn nói cái gì rồi.
Vân Miên cực lực, vì chính mình biện giải: “ Kiêu Chiến , đó là độ tiên khí nha, bổn tiên nữ vì cứu ngươi, ngươi không nên cho rằng ta phi lễ ngươi nha ~~~ dù sao bổn tiên nữ cũng không thể chịu trách nhiệm với ngươi được!”
Kiêu Chiến cũng không ngờ hắn thuận miệng nói ra một câu, chim hoàng yến lại phản ứng kịch liệt như thế, rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của nó đang nghĩ cái gì a? Nếu có thể hiểu nó đang nói cái gì thì thật là quá tốt.
Bình rượu trong tay Kiêu Chiến chính là bình tiên nhưỡng, hôm nay ở hậu viện Long Tê cung hắn đã dùng kiếm đón được, vẫn còn hơn nữa bình, hắn rót đầy một ly, đưa lên môi, thầm nghĩ: hương vị này thật dễ chịu.
Ngữi thêm lần nữa, Kiêu Chiến thấy hương vị này thật quen thuộc giống như hắn đã từng nghe qua, đáng tiếc hiện tại hắn không nhớ ra.
Kiêu Chiến ngữa cổ, uống cạn ly rượu. Vân Miên bỗng nhận ra thứ Kiêu Chiến đang uống chính là tiên nhưỡng. Nếu bọn ong đầu hổ uống được, nếu có căn cơ tốt thì có thể tu luyện thành tinh.
Phàm nhân uống sẽ được khai sáng.
“ Này, ký chủ, rượu này không thể uống a!” Vân Miên vốn dĩ muốn ngăn cản Kiêu Chiến, nhưng căn bản là không ngăn cản được. Khi Kiêu Chiến uống xong ly thứ nhất liền thấy trong người tràn đầy năng lượng, hắn dường như nghe và hiểu được ngôn ngữ của chim hoàng yến.
“……” Chim hoàng yến trừng mắt, hung tợn liếc nhìn Thất Động một cái. Đáng tiếc, Thất Động vẫn không hề nhận thức được sự kháng cự, phản đối của chim hoàng yến. Rất nhanh, Thất Động đi vào tẩm cung của Kiêu Chiến, mang lồng chim hoàng yến dâng lên cho hắn.
Lúc này, Kiêu Chiến đã thay tẩm y, chuẩn bị đi ngủ. Hắn đưa tay, bắt lấy chim hoàng yến từ trong lồng ra, vỗ vỗ vào mông chim hoàng yến, không chớp mắt, hỏi: “ Ngươi chắc là đã quên, ngươi là chim hoàng yến mà trẫm nuôi, không được trẫm cho phép, ngươi không được bay, có hiểu không?”
Vân Miên muốn xù lông chim lên, từ trước đến nay chưa có ai dám vỗ mông bổn tiên nữ ! Chưa từng có! Ký chủ, ngươi chờ đó cho bổn tiên nữ.
“ Kiêu Chiến, ngươi có biết xấu hổ hay không? Cánh trên người bổn tiên nữ, bổn tiên nữ muốn bay khi nào thì bay, ngươi có bản lĩnh thì trói ta lại đi.” Vân Miên tức giận, hung hăng mổ mổ vào tay Kiêu Chiến.
Kiêu Chiến giống như hiểu những gì nàng nói, cất tiếng ra lệnh: “ Người đâu, mang một sợi dây thừng nhỏ tới.”
“Cái gì? Bệ hạ? Ngươi thật sự muốn đem bổn tiên nữ trói lại? Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi thật quá quắt….”Vân Miên không thể tin được một người lạnh lùng cao ngạo như Kiêu Chiến sẽ lại ấu trĩ như vậy, tốt, ta nhớ!
Rất nhanh, Ngự tiền công công mang một sợi dây thừng rất nhỏ màu đỏ, dâng lên Kiêu Chiến. Kiêu Chiến đúng là không có nói đùa, hắn đem sợi dây thừng một đầu cột vào đùi chim hoàng yến, đầu dây còn lại hắn tạo thành một vòng tròn sau đó đeo lên ngón tay của mình.
Cuối cùng, hắn còn nghiêm túc ra lệnh: “ Đêm nay ngươi không được đi nơi nào hết, ở đây nói chuyện phiếm với trẫm.”
“ Ta phi, ta hỏi ngươi, ta là một con chim và ngươi là một con người, có chuyện gì để nói đâu? Không đúng, ta đường đường là một tiên nữ, còn ngươi là một phàm nhân, có chuyện gì để nói đâu?. Không nói!” Vân Miên bay tới bay lui kháng nghị, nhưng nàng vừa bay lên liền bị Kiêu Chiến ngoắc ngoắc ngón tay đem dây thừng kéo trở về, không khác gì đang thả diều.
Ngự tiền đại tổng quản lau lau mồ hôi, lặng yên không một tiếng động lui xuống. Tận đáy lòng hắn cũng yên lặng thở dài: Bệ hạ, nô tài xem ngài bệnh cũng không nhẹ, ngài vẫn nên mau chóng uống thuốc thôi!
Trong tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại Vân Miên và Kiêu Chiến, Kiêu Chiến ngồi xuống ghế, rót một ly rượu, thở dài nói lẩm bẩm: “Trẫm hoài nghi, nụ hôn đầu tiên của trẫm đã mất, nhưng trẫm không có chứng cứ.”
“Ký chủ, nụ hôn đầu tiên của ngươi bị mất, liên quan gì đến bổn tiên nữ? ách…. Mất khi nào?” Nói đến đây, Vân Miên nhớ đến đêm đó nàng đã độ tiên khí cho hắn, nàng giống như đã hiểu được Kiêu Chiến muốn nói cái gì rồi.
Vân Miên cực lực, vì chính mình biện giải: “ Kiêu Chiến , đó là độ tiên khí nha, bổn tiên nữ vì cứu ngươi, ngươi không nên cho rằng ta phi lễ ngươi nha ~~~ dù sao bổn tiên nữ cũng không thể chịu trách nhiệm với ngươi được!”
Kiêu Chiến cũng không ngờ hắn thuận miệng nói ra một câu, chim hoàng yến lại phản ứng kịch liệt như thế, rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của nó đang nghĩ cái gì a? Nếu có thể hiểu nó đang nói cái gì thì thật là quá tốt.
Bình rượu trong tay Kiêu Chiến chính là bình tiên nhưỡng, hôm nay ở hậu viện Long Tê cung hắn đã dùng kiếm đón được, vẫn còn hơn nữa bình, hắn rót đầy một ly, đưa lên môi, thầm nghĩ: hương vị này thật dễ chịu.
Ngữi thêm lần nữa, Kiêu Chiến thấy hương vị này thật quen thuộc giống như hắn đã từng nghe qua, đáng tiếc hiện tại hắn không nhớ ra.
Kiêu Chiến ngữa cổ, uống cạn ly rượu. Vân Miên bỗng nhận ra thứ Kiêu Chiến đang uống chính là tiên nhưỡng. Nếu bọn ong đầu hổ uống được, nếu có căn cơ tốt thì có thể tu luyện thành tinh.
Phàm nhân uống sẽ được khai sáng.
“ Này, ký chủ, rượu này không thể uống a!” Vân Miên vốn dĩ muốn ngăn cản Kiêu Chiến, nhưng căn bản là không ngăn cản được. Khi Kiêu Chiến uống xong ly thứ nhất liền thấy trong người tràn đầy năng lượng, hắn dường như nghe và hiểu được ngôn ngữ của chim hoàng yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.