Chương 37: Ngọt Ngào
Thất Mạn
26/09/2021
Kiêu Chiến đứng lên sau đó kéo Vân Miên dậy, hắn phủi phủi bụi trên người của Vân Miên, nhẹ nhàng nói:" Trẫm không ăn gà hấp lá sen nữa, ăn trái cây. Đi đi, cùng trẫm đi hái trái cây."
" A...." Vân Miên ngày càng mờ mịt đem hai chiếc lá sen vứt bỏ hai chiếc lá sen, thầm nghĩ: Thế nhân đều nói, tâm nữ nhân khó đoán như mò kim đáy biển, tâm bệ hạ mới giống mò kim đáy biển nha.
Bệ hạ, ngài là cửu ngũ chí tôn, muốn ăn cái gì liền phân phó một câu là được, vì cớ làm sao mà ngài tự mình đi hái trái cây vậy? Thật đoán không ra bệ hạ đang suy nghĩ cái gì a.
Vân Miên đi đến một vườn cây thạch lựu, dừng lại, ngẩng đầu hỏi:" Bệ hạ, ăn thạch lựu không?"
“Không ăn.” Kiêu Chiến nghĩ thầm, quả thạch lựu ít thịt như vậy, ăn bao nhiêu mới no được?
" Bệ hạ, thạch lựu tượng trưng cho nhiều con nhiều phúc, ta cảm thấy bệ hạ nên ăn nhiều thạch lựu mới đúng." Vân Miên vừa dứt lời, liền cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Kiêu Chiến nhìn mình, nàng vội cắn môi, vẻ mặt ảo não.
" Không ăn." Kiêu Chiến có bệnh kín, Vân Miên nói như vậy liền chọc tới chỗ đau của hắn rồi.
Hắn xoay người bỏ đi. Vân Miên vội vàng đuổi theo, nàng kiên quyết ngậm chặt miệng, sợ lại nói sai thêm chuyện gì nữa.
Cả hai đều có mang tâm sự riêng, mài miên man suy nghĩ, Vân Miên không nhìn đường nên không cẩn thận bị trẹo chân. Vân Miên nghĩ thầm: ở cùng Kiêu Chiến đúng là gặp toàn xui xẻo, không bị té ngã thì cũng bị gãy chân, ai nha ~~~
Nàng còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Vân Miên cảm thấy người bị bay bổng lên, Kiêu Chiến đưa tay đỡ lấy nàng, bế nàng lên, hắn cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Cố ý?”
Ai cố ý ngã gãy chân chứ? Vân Miên thấy mình thật oan ức. Nàng lắc đầu phủ nhận, nói:" Bệ hạ, người mau thả ta xuống đi, bị người khác nhìn thấy thật không tốt lắm."
" Đừng cử động, tới nơi ta sẽ thả ngươi xuống." Kiêu Chiến bá đạo ôm Vân Miên đi về phía trước.
Vân Miên ngày càng mù mờ, nàng từng thấy thái độ lạnh băng của Kiêu Chiến đối với Trần phi, nhìn thấy nàng ta ngã liền né sang một bên, cũng không đỡ nàng ta dậy. Mà mình chỉ bị trẹo chân một chút, bệ hạ liền không chút do dự đỡ lấy nàng, ôm nàng đi. Thật đúng là gặp quỷ mà.
Nếu bệ hạ đối với các phi tần ôn nhu săn sóc một chút, thì nàng sẽ không phải sầu khổ vì nhiệm vụ của nàng mãi đến giờ vẫn chưa hoàn thành đi?
Từng nghe người ta nói qua tình cảm không thể cưỡng cầu, phải gặp người vừa ý mới được, không biết bệ hạ thích nữ tử như thế nào? Nếu có thể biết được nàng sẽ tìm và nhanh chóng tác hợp cho hai người, hẳn là nàng sẽ lập được công to đi?
Nghĩ như vậy, Vân Miên liền hỏi:" Bệ hạ, người thích dạng nữ nhân như thế nào?"
" Thích nữ nhân giống như kẹo bông gòn, ngọt ngào và mềm mại."
Giống như kẹo bông gòn, ngọt ngào mềm mại? Vân Miên nhớ lại dáng vẻ mười tám vị phi tần của Kiêu Chiến, bỗng nhiên thần sắc sáng ngời, hỏi: “ Bệ hạ, người nói người có dáng vẻ giống như Giai tần sao?"
Kiêu Chiến nhíu mày, lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”
Vân miên lại nghĩ, thần sắc lại sáng ngời, hỏi: “Bệ hạ, ta thấy Liên mỹ nhân là người hiền lành, khi nàng cười sẽ có đôi má lúm đồng tiền rất dễ thương, ngọt ngào, nói vậy bệ hạ thích người như Liên mỹ nhân sao?"
"Không thích.” Kiêu Chiến lại lần nữa lắc đầu, hắn nghĩ thầm: Trẫm còn không nhớ các phi tần đó trông như thế nào nữa, Vân Nhi sao lại biết rỏ ràng như vậy?
" Ta cảm thấy Ngư quý nhân cũng không tồi đâu, Ngư mỹ nhân có nhan sắc chim sa cá lặn, thanh âm rất ngọt ngào, bệ hạ thích người như Ngư mỹ nhân đúng không? " Vân Miên nhiệt tình đề cử Ngư quý nhân, các vị này nàng thấy cũng không tệ lắm, chỉ cần hắn gật đầu nàng sẽ tìm mọi cách tác hợp.
"Không thích, đừng đoán mò nữa.” Kiêu Chiến cắt ngang lời Vân Miên, hắn thật hoài nghi động cơ nàng tiếp cận hắn là làm mai mối cho hắn.
Kiêu Chiến nói như vậy, Vân Miên càng mù mờ hơn nữa. Bệ hạ vừa nói hắn thích nữ tử ngọt ngào mềm mại như kẹo bông gòn, bổn tiên nữ đề cử cho hắn ba vị phi tần ngọt ngào, hắn đều nói không thích.
Chẳng lẽ trọng điểm là mềm mại? Mềm mại là có ý tứ gì? Để bổn tiên nữ suy nghĩ kỹ lại một chút.
Vân Miên nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, lúc này Kiêu Chiến lên tiếng hỏi.
" A...." Vân Miên ngày càng mờ mịt đem hai chiếc lá sen vứt bỏ hai chiếc lá sen, thầm nghĩ: Thế nhân đều nói, tâm nữ nhân khó đoán như mò kim đáy biển, tâm bệ hạ mới giống mò kim đáy biển nha.
Bệ hạ, ngài là cửu ngũ chí tôn, muốn ăn cái gì liền phân phó một câu là được, vì cớ làm sao mà ngài tự mình đi hái trái cây vậy? Thật đoán không ra bệ hạ đang suy nghĩ cái gì a.
Vân Miên đi đến một vườn cây thạch lựu, dừng lại, ngẩng đầu hỏi:" Bệ hạ, ăn thạch lựu không?"
“Không ăn.” Kiêu Chiến nghĩ thầm, quả thạch lựu ít thịt như vậy, ăn bao nhiêu mới no được?
" Bệ hạ, thạch lựu tượng trưng cho nhiều con nhiều phúc, ta cảm thấy bệ hạ nên ăn nhiều thạch lựu mới đúng." Vân Miên vừa dứt lời, liền cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Kiêu Chiến nhìn mình, nàng vội cắn môi, vẻ mặt ảo não.
" Không ăn." Kiêu Chiến có bệnh kín, Vân Miên nói như vậy liền chọc tới chỗ đau của hắn rồi.
Hắn xoay người bỏ đi. Vân Miên vội vàng đuổi theo, nàng kiên quyết ngậm chặt miệng, sợ lại nói sai thêm chuyện gì nữa.
Cả hai đều có mang tâm sự riêng, mài miên man suy nghĩ, Vân Miên không nhìn đường nên không cẩn thận bị trẹo chân. Vân Miên nghĩ thầm: ở cùng Kiêu Chiến đúng là gặp toàn xui xẻo, không bị té ngã thì cũng bị gãy chân, ai nha ~~~
Nàng còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Vân Miên cảm thấy người bị bay bổng lên, Kiêu Chiến đưa tay đỡ lấy nàng, bế nàng lên, hắn cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Cố ý?”
Ai cố ý ngã gãy chân chứ? Vân Miên thấy mình thật oan ức. Nàng lắc đầu phủ nhận, nói:" Bệ hạ, người mau thả ta xuống đi, bị người khác nhìn thấy thật không tốt lắm."
" Đừng cử động, tới nơi ta sẽ thả ngươi xuống." Kiêu Chiến bá đạo ôm Vân Miên đi về phía trước.
Vân Miên ngày càng mù mờ, nàng từng thấy thái độ lạnh băng của Kiêu Chiến đối với Trần phi, nhìn thấy nàng ta ngã liền né sang một bên, cũng không đỡ nàng ta dậy. Mà mình chỉ bị trẹo chân một chút, bệ hạ liền không chút do dự đỡ lấy nàng, ôm nàng đi. Thật đúng là gặp quỷ mà.
Nếu bệ hạ đối với các phi tần ôn nhu săn sóc một chút, thì nàng sẽ không phải sầu khổ vì nhiệm vụ của nàng mãi đến giờ vẫn chưa hoàn thành đi?
Từng nghe người ta nói qua tình cảm không thể cưỡng cầu, phải gặp người vừa ý mới được, không biết bệ hạ thích nữ tử như thế nào? Nếu có thể biết được nàng sẽ tìm và nhanh chóng tác hợp cho hai người, hẳn là nàng sẽ lập được công to đi?
Nghĩ như vậy, Vân Miên liền hỏi:" Bệ hạ, người thích dạng nữ nhân như thế nào?"
" Thích nữ nhân giống như kẹo bông gòn, ngọt ngào và mềm mại."
Giống như kẹo bông gòn, ngọt ngào mềm mại? Vân Miên nhớ lại dáng vẻ mười tám vị phi tần của Kiêu Chiến, bỗng nhiên thần sắc sáng ngời, hỏi: “ Bệ hạ, người nói người có dáng vẻ giống như Giai tần sao?"
Kiêu Chiến nhíu mày, lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”
Vân miên lại nghĩ, thần sắc lại sáng ngời, hỏi: “Bệ hạ, ta thấy Liên mỹ nhân là người hiền lành, khi nàng cười sẽ có đôi má lúm đồng tiền rất dễ thương, ngọt ngào, nói vậy bệ hạ thích người như Liên mỹ nhân sao?"
"Không thích.” Kiêu Chiến lại lần nữa lắc đầu, hắn nghĩ thầm: Trẫm còn không nhớ các phi tần đó trông như thế nào nữa, Vân Nhi sao lại biết rỏ ràng như vậy?
" Ta cảm thấy Ngư quý nhân cũng không tồi đâu, Ngư mỹ nhân có nhan sắc chim sa cá lặn, thanh âm rất ngọt ngào, bệ hạ thích người như Ngư mỹ nhân đúng không? " Vân Miên nhiệt tình đề cử Ngư quý nhân, các vị này nàng thấy cũng không tệ lắm, chỉ cần hắn gật đầu nàng sẽ tìm mọi cách tác hợp.
"Không thích, đừng đoán mò nữa.” Kiêu Chiến cắt ngang lời Vân Miên, hắn thật hoài nghi động cơ nàng tiếp cận hắn là làm mai mối cho hắn.
Kiêu Chiến nói như vậy, Vân Miên càng mù mờ hơn nữa. Bệ hạ vừa nói hắn thích nữ tử ngọt ngào mềm mại như kẹo bông gòn, bổn tiên nữ đề cử cho hắn ba vị phi tần ngọt ngào, hắn đều nói không thích.
Chẳng lẽ trọng điểm là mềm mại? Mềm mại là có ý tứ gì? Để bổn tiên nữ suy nghĩ kỹ lại một chút.
Vân Miên nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, lúc này Kiêu Chiến lên tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.