Chương 399
Thear Dose
04/05/2023
Nam Tương Uyển ngủ quên trên ghế sô pha trong nhà Cố Bắc Hoài, trên đầu và vai hai bên có ba con mèo.
Đây là sở thích của ba chú mèo con, nó cứ đòi ngủ cạnh đầu chủ.
Hiểu Đông đến đón anh vào sáng hôm sau, cô thấy Nam Tương Uyển xuống từ thang máy số 1.
Hiểu Đông: “Nam tổng, em ở nhà Cố Thiên Vương?!”
Nam Tương Uyển: “Vâng.”
Hiểu Đông vội vàng: “Em! Làm sao em có thể sống trong nhà anh ta? Chị đã nói rằng hai nhà của hai người rất gần nhau, tại sao em không quay lại nhà mình? Em có gặp rắc rối không?”
Nam Tương Uyển: “Không rắc rối.”
Hiểu Đông: “Nam tổng! Em không thể luôn làm điều này … Cố Thiên Vương có làm gì em không?”
Nam Tương Uyển tỏ vẻ kỳ lạ: “Anh ấy không có ở nhà, anh ấy đang ở kinh đô.”
Hiểu Đông: “Hả? Ồ, ra là vậy, vậy thì không sao cả.”
Lái xe đến địa điểm ghi hình của “Ca sĩ”, Hiểu Đông cũng chuẩn bị vé vào cửa cho Tạ Khâu từ sớm.
Hai người vừa rời đi, Lăng Hủ liền lái xe đi tới.
Anh còn đang ngáp và đến để xúc lựu đạn của lù mèo vào sáng sớm!
Anh đêm qua ngủ không ngon, tạm thời tra một ít thông tin, hỏi một chút chủ mèo.
Cuối cùng, anh nhận được một câu trả lời vô cùng đáng sợ, đó là Maine, con mèo này…
Cực kì phá!
Vì vậy, Lang Hổ không kịp ăn sáng, vừa tỉnh dậy liền vội vàng chạy đến nhà Cố Bắc Hoài.
Tối hôm qua lúc rời đi, anh không chuẩn bị gì, chỉ chuẩn bị một cái thùng rác, hẳn là đủ… đúng không?
Chỉ là một con mèo sữa mới ba tháng tuổi, sẽ không đâu, sẽ không đâu!
Nghĩ đến đây, Lăng Hủ sợ hãi đi tới nhà Cố Bắc Hoài.
Quẹt thẻ để lên thang máy, nhập mật khẩu rồi mở cửa bước vào.
Vừa bước vào, Lăng Hủ đã ngu người!
Vcl! Có phải một tên trộm đã đột nhập vào nhà của Cố Thiên Vương không?
Chuyện gì đang xảy ra trước mắt vậy, làm thế nào mà căn phòng lại thành một mớ hỗn độn như vậy? Lông mèo bay khắp nơi!
Lăng Hủ vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà không thiếu thứ gì.
Nhưng vào lúc này trong phòng khách của phòng 2201, chiếc sô pha đã bị nhăn, trên sàn có một chiếc chăn, hiển nhiên là chăn vốn được đặt trong phòng.
Lăng Hủ cẩn thận nhớ lại, đúng vậy, chăn vốn là ở trong ngăn tủ của phòng, cửa phòng đóng chặt.
Làm thế nào mà nó xuất hiện trên ghế sofa?!
Anh nhìn xuống đất một lần nữa, những quả bóng lông mèo này dường như đã trải qua một trận chiến nào đó!
Ba con mèo đánh nhau? Dứt lông nhau?
Lăng Hủ kinh hãi nhìn ổ nhỏ bên cạnh, ba con mèo con đang ngủ cùng nhau, nhìn qua có vẻ rất tình cảm, cũng không giống như vừa đánh nhau.
Nhìn lại bàn cà phê, bên cạnh có một chiếc lược chải lông mèo đã qua sử dụng với một đống lông.
Lăng Hủ: “!!!”
Lần này anh thật sự hoảng hốt, hắn kết luận trong nhà Cố Thiên Vương có trộm, hơn nữa tên trộm này rất quỷ dị, cả đêm vào chỉ để chơi mèo?
Lăng Hủ ngón tay run rẩy gọi Cố Thiên Vương, chuyện này quá nghiêm trọng, căn hộ cao cấp như vậy lại bị trộm đột nhập!
Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.
Cố Bắc Hoài vừa lên tiếng, Lăng Hủ đã hét lớn kể lại sự tình, vô cùng khẩn trương cùng lo lắng.
Lăng Hủ: “Sợ quá! Tên trộm đó cũng quá đáng! Không biết có phải là một tên biến thái không. Ba con mèo sữa nhỏ đều bị chọc đến ngất đi, mệt đến mức ngủ luôn! Bọn chúng không thể mở mắt ra! Chúng thậm chí còn chưa ăn!”
Cố Bắc Hoài: “…”
Anh ấy thực sự không ngờ rằng phản ứng hóa học giữa Nam Tương Uyển và con mèo lớn như vậy.
Lăng Hủ: “Ta lập tức đi báo cảnh sát!”
Cố Bắc Hoài: "Ngươi... "
Lăng Hủ: “Cố tiên sinh yên tâm! Ta nhất định sẽ bắt được tên biến thái yêu mèo đó!”
Cố Bắc Hoài đau đầu xoa thái dương: “Đó là Nam Tương Uyển.”
Lăng Hủ: “Ta xác định… hả???”
Cố Bắc Hoài: “Hôm qua tôi kêu em ấy đến xem mèo, trong nhà bị phá loạn rồi?”
Lăng Hủ nhìn quanh: “Ơ, cái này, không.”
Cố Bắc Hoài: “Mèo bị cô ấy đánh?”
Lãng Hủ: “À, cái này, tôi lỡ lời rồi, lỡ lời rồi.”
Anh ngây người ra, không dám nói xấu Nam Tương Uyển, sợ bị Cố tổng và Trình Tuyết trừng phạt.
Tuy nhiên, Nam Tương Uyển, cô thực sự có khả năng chọc mèo đó, cô không sợ hói con mèo sao?
Nam Tương Uyển đến hậu trường của “Ca Sĩ”, tối hôm qua cô đã chơi với ba chú mèo rất lâu chỉ ngủ được một giấc nên bây giờ cô đang ngáp.
Monica cầm điện thoại bên cạnh: “Được rồi, tôi biết rồi, đừng như vậy…”
Nam Tương Uyển tiếp tục ngáp, đợi Monica gọi xong.
Monica sốt ruột cầm điện thoại: “Muốn đeo bám như vậy à? Tôi vừa mới không trả lời tin nhắn của anh! À, tôi hiểu rồi. Anh nghĩ tôi không đi làm đúng không?”
Nam Tương Uyển hểnh tai lên hóng hớt.
Hiểu Đông cũng nhìn sang, ánh mắt sáng ngời.
Monica vẻ mặt tức giận: “Tôi đã hôn anh rồi, ngươi còn muốn như thế nào? Chiếu lệ cái gì, tôi làm sao có thể chiếu lệ?”
Nhưng lúc này, Monica tựa hồ đã đạt tới điểm mấu chốt nào đó, tức giận gầm lên một tiếng tiếng. Sau đó liền cúp điện thoại.
Thậm chí bật chế độ im lặng, bước tới và bắt đầu tạo kiểu tóc.
Trợ lý bên cạnh không nói lời nào, làm việc không hề cười, giống như vừa rồi cái gì cũng không nghe thấy.
Hiểu Đông lập tức cúi đầu nhìn điện thoại, bấm ngón tay, tựa hồ rất bận rộn.
Chỉ có Nam Tương Uyển cứ nhìn chằm chằm vào Monica.
Nhìn đến mức khiến cả người Monica đều tê tái!
Monica: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Nam Tương Uyển: “A hèm! Trai đẹp gọi à? Anh ta cầu hôn ngươi sao?”
Monica tức giận gật đầu: “Không phải mới vừa ngủ mấy lần sao lại dính vào chuyện kết hôn rồi?”
Nam Tương Uyển: “Hai người đang nói về tình cảm hay thể xác?”
Monica: “Tôi nói về thể xác, nhưng anh ấy muốn nói về tình cảm.”
Nam Tương Uyển: “Ồ! Thật là mâu thuẫn, cứ để nó xuôi theo tự nhiên đi.”
Monica: “Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay cô có thể mặc váy không?”
Nam Tương Uyển cay đắng nói: “Tôi có thể từ chối không?”
Monica: “Không, tôi chỉ mang váy thôi, cũng không chuẩn bị trang phục khác cho bạn.”
Nam Tương Uyển: “A! Chị Monica, chị không thể trút cơn giận với Nguyên soái Cảnh lên người tôi!”
Nam Tương Uyển rên rỉ, trong khi Hiểu Đông đang ngồi suy tư trên ghế sô pha phía cô.
Sếp Nam vừa nói gì vậy?
Còn nói về thân thể, nói về cảm giác? Chưa kể là trách nhiệm!
Vấn đề là, đây có phải là điều cô có thể nói khi còn là vị thành niên không?
Hiểu Đông gần như suýt bỏ chạy!
Cô thấy rằng quan điểm về tình cảm của Nam Tương Uyển cần phải được chấn chỉnh! Nhu cầu cấp thiết
Đây là sở thích của ba chú mèo con, nó cứ đòi ngủ cạnh đầu chủ.
Hiểu Đông đến đón anh vào sáng hôm sau, cô thấy Nam Tương Uyển xuống từ thang máy số 1.
Hiểu Đông: “Nam tổng, em ở nhà Cố Thiên Vương?!”
Nam Tương Uyển: “Vâng.”
Hiểu Đông vội vàng: “Em! Làm sao em có thể sống trong nhà anh ta? Chị đã nói rằng hai nhà của hai người rất gần nhau, tại sao em không quay lại nhà mình? Em có gặp rắc rối không?”
Nam Tương Uyển: “Không rắc rối.”
Hiểu Đông: “Nam tổng! Em không thể luôn làm điều này … Cố Thiên Vương có làm gì em không?”
Nam Tương Uyển tỏ vẻ kỳ lạ: “Anh ấy không có ở nhà, anh ấy đang ở kinh đô.”
Hiểu Đông: “Hả? Ồ, ra là vậy, vậy thì không sao cả.”
Lái xe đến địa điểm ghi hình của “Ca sĩ”, Hiểu Đông cũng chuẩn bị vé vào cửa cho Tạ Khâu từ sớm.
Hai người vừa rời đi, Lăng Hủ liền lái xe đi tới.
Anh còn đang ngáp và đến để xúc lựu đạn của lù mèo vào sáng sớm!
Anh đêm qua ngủ không ngon, tạm thời tra một ít thông tin, hỏi một chút chủ mèo.
Cuối cùng, anh nhận được một câu trả lời vô cùng đáng sợ, đó là Maine, con mèo này…
Cực kì phá!
Vì vậy, Lang Hổ không kịp ăn sáng, vừa tỉnh dậy liền vội vàng chạy đến nhà Cố Bắc Hoài.
Tối hôm qua lúc rời đi, anh không chuẩn bị gì, chỉ chuẩn bị một cái thùng rác, hẳn là đủ… đúng không?
Chỉ là một con mèo sữa mới ba tháng tuổi, sẽ không đâu, sẽ không đâu!
Nghĩ đến đây, Lăng Hủ sợ hãi đi tới nhà Cố Bắc Hoài.
Quẹt thẻ để lên thang máy, nhập mật khẩu rồi mở cửa bước vào.
Vừa bước vào, Lăng Hủ đã ngu người!
Vcl! Có phải một tên trộm đã đột nhập vào nhà của Cố Thiên Vương không?
Chuyện gì đang xảy ra trước mắt vậy, làm thế nào mà căn phòng lại thành một mớ hỗn độn như vậy? Lông mèo bay khắp nơi!
Lăng Hủ vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà không thiếu thứ gì.
Nhưng vào lúc này trong phòng khách của phòng 2201, chiếc sô pha đã bị nhăn, trên sàn có một chiếc chăn, hiển nhiên là chăn vốn được đặt trong phòng.
Lăng Hủ cẩn thận nhớ lại, đúng vậy, chăn vốn là ở trong ngăn tủ của phòng, cửa phòng đóng chặt.
Làm thế nào mà nó xuất hiện trên ghế sofa?!
Anh nhìn xuống đất một lần nữa, những quả bóng lông mèo này dường như đã trải qua một trận chiến nào đó!
Ba con mèo đánh nhau? Dứt lông nhau?
Lăng Hủ kinh hãi nhìn ổ nhỏ bên cạnh, ba con mèo con đang ngủ cùng nhau, nhìn qua có vẻ rất tình cảm, cũng không giống như vừa đánh nhau.
Nhìn lại bàn cà phê, bên cạnh có một chiếc lược chải lông mèo đã qua sử dụng với một đống lông.
Lăng Hủ: “!!!”
Lần này anh thật sự hoảng hốt, hắn kết luận trong nhà Cố Thiên Vương có trộm, hơn nữa tên trộm này rất quỷ dị, cả đêm vào chỉ để chơi mèo?
Lăng Hủ ngón tay run rẩy gọi Cố Thiên Vương, chuyện này quá nghiêm trọng, căn hộ cao cấp như vậy lại bị trộm đột nhập!
Ngay sau đó, cuộc gọi đã được kết nối.
Cố Bắc Hoài vừa lên tiếng, Lăng Hủ đã hét lớn kể lại sự tình, vô cùng khẩn trương cùng lo lắng.
Lăng Hủ: “Sợ quá! Tên trộm đó cũng quá đáng! Không biết có phải là một tên biến thái không. Ba con mèo sữa nhỏ đều bị chọc đến ngất đi, mệt đến mức ngủ luôn! Bọn chúng không thể mở mắt ra! Chúng thậm chí còn chưa ăn!”
Cố Bắc Hoài: “…”
Anh ấy thực sự không ngờ rằng phản ứng hóa học giữa Nam Tương Uyển và con mèo lớn như vậy.
Lăng Hủ: “Ta lập tức đi báo cảnh sát!”
Cố Bắc Hoài: "Ngươi... "
Lăng Hủ: “Cố tiên sinh yên tâm! Ta nhất định sẽ bắt được tên biến thái yêu mèo đó!”
Cố Bắc Hoài đau đầu xoa thái dương: “Đó là Nam Tương Uyển.”
Lăng Hủ: “Ta xác định… hả???”
Cố Bắc Hoài: “Hôm qua tôi kêu em ấy đến xem mèo, trong nhà bị phá loạn rồi?”
Lăng Hủ nhìn quanh: “Ơ, cái này, không.”
Cố Bắc Hoài: “Mèo bị cô ấy đánh?”
Lãng Hủ: “À, cái này, tôi lỡ lời rồi, lỡ lời rồi.”
Anh ngây người ra, không dám nói xấu Nam Tương Uyển, sợ bị Cố tổng và Trình Tuyết trừng phạt.
Tuy nhiên, Nam Tương Uyển, cô thực sự có khả năng chọc mèo đó, cô không sợ hói con mèo sao?
Nam Tương Uyển đến hậu trường của “Ca Sĩ”, tối hôm qua cô đã chơi với ba chú mèo rất lâu chỉ ngủ được một giấc nên bây giờ cô đang ngáp.
Monica cầm điện thoại bên cạnh: “Được rồi, tôi biết rồi, đừng như vậy…”
Nam Tương Uyển tiếp tục ngáp, đợi Monica gọi xong.
Monica sốt ruột cầm điện thoại: “Muốn đeo bám như vậy à? Tôi vừa mới không trả lời tin nhắn của anh! À, tôi hiểu rồi. Anh nghĩ tôi không đi làm đúng không?”
Nam Tương Uyển hểnh tai lên hóng hớt.
Hiểu Đông cũng nhìn sang, ánh mắt sáng ngời.
Monica vẻ mặt tức giận: “Tôi đã hôn anh rồi, ngươi còn muốn như thế nào? Chiếu lệ cái gì, tôi làm sao có thể chiếu lệ?”
Nhưng lúc này, Monica tựa hồ đã đạt tới điểm mấu chốt nào đó, tức giận gầm lên một tiếng tiếng. Sau đó liền cúp điện thoại.
Thậm chí bật chế độ im lặng, bước tới và bắt đầu tạo kiểu tóc.
Trợ lý bên cạnh không nói lời nào, làm việc không hề cười, giống như vừa rồi cái gì cũng không nghe thấy.
Hiểu Đông lập tức cúi đầu nhìn điện thoại, bấm ngón tay, tựa hồ rất bận rộn.
Chỉ có Nam Tương Uyển cứ nhìn chằm chằm vào Monica.
Nhìn đến mức khiến cả người Monica đều tê tái!
Monica: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Nam Tương Uyển: “A hèm! Trai đẹp gọi à? Anh ta cầu hôn ngươi sao?”
Monica tức giận gật đầu: “Không phải mới vừa ngủ mấy lần sao lại dính vào chuyện kết hôn rồi?”
Nam Tương Uyển: “Hai người đang nói về tình cảm hay thể xác?”
Monica: “Tôi nói về thể xác, nhưng anh ấy muốn nói về tình cảm.”
Nam Tương Uyển: “Ồ! Thật là mâu thuẫn, cứ để nó xuôi theo tự nhiên đi.”
Monica: “Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay cô có thể mặc váy không?”
Nam Tương Uyển cay đắng nói: “Tôi có thể từ chối không?”
Monica: “Không, tôi chỉ mang váy thôi, cũng không chuẩn bị trang phục khác cho bạn.”
Nam Tương Uyển: “A! Chị Monica, chị không thể trút cơn giận với Nguyên soái Cảnh lên người tôi!”
Nam Tương Uyển rên rỉ, trong khi Hiểu Đông đang ngồi suy tư trên ghế sô pha phía cô.
Sếp Nam vừa nói gì vậy?
Còn nói về thân thể, nói về cảm giác? Chưa kể là trách nhiệm!
Vấn đề là, đây có phải là điều cô có thể nói khi còn là vị thành niên không?
Hiểu Đông gần như suýt bỏ chạy!
Cô thấy rằng quan điểm về tình cảm của Nam Tương Uyển cần phải được chấn chỉnh! Nhu cầu cấp thiết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.