Chương 463: Chương 462-2
Thear Dose
21/05/2023
Nam Tương Uyển không biết chuyện ba nhóm fan hợp sức đánh trả trên mạng, hiện tại cô ấy đang trang điểm, mấy chuyên gia trang điểm hợp tác trang điểm cho cô ấy thật hoành tráng!
Vì tạo kiểu tóc rất khó nên vài chuyên gia trang điểm đã làm đồng thời và phải mất ba tiếng đồng hồ mới hoàn thành.
Một tay bị trói vào một bên cơ thể, sau đó được lắp một cái giả, đó là một cánh tay bị hỏng chỉ còn một sợi máu treo trên đó.
Toàn bộ làn da đều là màu xanh lam của người chết, trên mặt cũng đầy máu, cả người lộ vẻ dị thường.
Chà, giờ cô ấy là một thây ma!
Mục đích là để dọa chết những vị khách ghi hình “Phòng kinh dị” tối nay.
Hoa Nguyên Vũ thỉnh thoảng nhìn cô trang điểm và trò chuyện, nhưng điều anh đang nghĩ trong lòng là làm thế nào để tăng thêm sự nhiệt tình và chủ đề tích cực cho Nam Tương Uyển.
Anh cũng nhìn đứa trẻ lớn lên, bị những làn sóng nghi ngờ bao trùm, Hoa Nguyên Vũ cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng trong khi trò chuyện, Hoa Nguyên Vũ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nam Tương Uyển: “Hoa tổng đạo diễn, tôi có thể ăn lẩu đã chuẩn bị cho khách được không?”
Hoa Nguyên Vũ: “Cô muốn ăn là được, cô chỉ cần chịu trách nhiệm dọa người ta thì đều được!”
Nam Tương Uyển: “Có thể yêu cầu tổ đạo cụ cắt thêm thịt được không?”
Hoa Nguyên Vũ: “ Ngươi nói là đạo cụ, tại sao lại còn yêu cầu số lượng?"
Nam Tương Uyển quay đầu gọi đạo diễn đạo cụ, bắt đầu cùng những người khác thảo luận.
Hoa Nguyên Vũ nghĩ thầm rằng cô có tâm lý tốt, thậm chí nó hơi quá tốt, những nữ nghệ sĩ khác gặp phải điều này có thể đã khóc ở nhà, …
Tóm lại, Nam Tương Uyển đã rất mong được trở lại chương trình tạp kỹ kinh dị này và l một NPC, cô sẵn sàng vào địa điểm trước 12 giờ.
12 giờ đêm, “Phòng kinh dị” bắt đầu phát sóng đúng giờ.
Những khán giả theo dõi phòng phát sóng trực tiếp đã lâu đều rất hào hứng, hôm nay có chủ đề về xác sống? Lại là một tập mà mấy tiểu phế vật sẽ khóc!
Là khách quen, Lan Thiên Hữu đã quen với việc sợ hãi hàng tuần, mặc dù lần nào cũng sợ lãng phí sức lực nhưng anh ấy chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay, tổ đạo diễn đã sai khi đặt anh ấy và Quan Lương Triết với nhau.
Quan Lương Triết vẻ mặt tê dại: “Lại một ngày nữa cho bộ đôi rác rưởi?”
Họ cũng là cộng sự cũ, ngoại trừ làm phế vật trong chương trình tạp kỹ này, họ còn là phế vật trong chương trình tạp kỹ mới “Trải nghiệm cuộc sống”.
Nhìn vào bóng tối xung quanh mình, Quan Lương Triết co rúm người về phía Lan Thiên Hữu.
Lan Thiên Hữu ngửi thấy một mùi thơm khác thường: “Mùi gì vậy?”
Lúc này, có một ánh sáng trước mặt anh.
Nó được soi trên bàn, nồi lẩu đỏ rực sủi bọt và phát ra âm thanh ùng ục.
Bên cạnh là đĩa thịt, đều là thái lát dày, trong khe hở còn lưu lại vết máu đã rã đông…
Ngay sau đó, một bàn tay bị đứt lìa duỗi ra, đặt ở mép bàn.
Một cánh tay tái nhợt không còn hơi người, đang bưng một miếng thịt đỏ au dày cộp, cho vào nồi lẩu.
Trong giây tiếp theo, ánh sáng di chuyển lên, chiếu sáng khuôn mặt của người đó.
Con ngươi nhợt nhạt lồi ra và những mạch máu xanh lục tan vào quần áo lan đến tận cổ.
Trong khi nấu thịt, cô ấy nhìn về phía hai người họ.
Lan Thiên Hữu: “A!!!”
Quan Lương Triết: “Aww!”
Zombies! Thây ma đang ăn lẩu!
Cả hai sợ hãi chạy vòng quanh tại chỗ, vừa chạy vừa giang rộng cánh tay, gục xuống la hét.
Quan Lương Triết: “Ồ! Anh sợ chết khiếp! Cô ấy ăn thịt người sao? Chúng ta sẽ bị ăn thịt sao?”
Lan Thiên Hữu: “A, em cũng sợ chết khiếp! Tại sao thây ma ăn thịt người mà vẫn ăn lẩu?”
Quan Lương Triết: “Chắc do khẩu vị!”
Hai người mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn là tận lực phân tích, phương hướng phân tích rõ ràng là sai, khiến khán giả cười haha bay đầy phần bình luận.
Và thế là, trong màn hình, Nam Tương Uyển đang ngồi một mình bên bàn nấu lẩu, còn hai người bên cạnh thì chạy như điên
Vì tạo kiểu tóc rất khó nên vài chuyên gia trang điểm đã làm đồng thời và phải mất ba tiếng đồng hồ mới hoàn thành.
Một tay bị trói vào một bên cơ thể, sau đó được lắp một cái giả, đó là một cánh tay bị hỏng chỉ còn một sợi máu treo trên đó.
Toàn bộ làn da đều là màu xanh lam của người chết, trên mặt cũng đầy máu, cả người lộ vẻ dị thường.
Chà, giờ cô ấy là một thây ma!
Mục đích là để dọa chết những vị khách ghi hình “Phòng kinh dị” tối nay.
Hoa Nguyên Vũ thỉnh thoảng nhìn cô trang điểm và trò chuyện, nhưng điều anh đang nghĩ trong lòng là làm thế nào để tăng thêm sự nhiệt tình và chủ đề tích cực cho Nam Tương Uyển.
Anh cũng nhìn đứa trẻ lớn lên, bị những làn sóng nghi ngờ bao trùm, Hoa Nguyên Vũ cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng trong khi trò chuyện, Hoa Nguyên Vũ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nam Tương Uyển: “Hoa tổng đạo diễn, tôi có thể ăn lẩu đã chuẩn bị cho khách được không?”
Hoa Nguyên Vũ: “Cô muốn ăn là được, cô chỉ cần chịu trách nhiệm dọa người ta thì đều được!”
Nam Tương Uyển: “Có thể yêu cầu tổ đạo cụ cắt thêm thịt được không?”
Hoa Nguyên Vũ: “ Ngươi nói là đạo cụ, tại sao lại còn yêu cầu số lượng?"
Nam Tương Uyển quay đầu gọi đạo diễn đạo cụ, bắt đầu cùng những người khác thảo luận.
Hoa Nguyên Vũ nghĩ thầm rằng cô có tâm lý tốt, thậm chí nó hơi quá tốt, những nữ nghệ sĩ khác gặp phải điều này có thể đã khóc ở nhà, …
Tóm lại, Nam Tương Uyển đã rất mong được trở lại chương trình tạp kỹ kinh dị này và l một NPC, cô sẵn sàng vào địa điểm trước 12 giờ.
12 giờ đêm, “Phòng kinh dị” bắt đầu phát sóng đúng giờ.
Những khán giả theo dõi phòng phát sóng trực tiếp đã lâu đều rất hào hứng, hôm nay có chủ đề về xác sống? Lại là một tập mà mấy tiểu phế vật sẽ khóc!
Là khách quen, Lan Thiên Hữu đã quen với việc sợ hãi hàng tuần, mặc dù lần nào cũng sợ lãng phí sức lực nhưng anh ấy chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay, tổ đạo diễn đã sai khi đặt anh ấy và Quan Lương Triết với nhau.
Quan Lương Triết vẻ mặt tê dại: “Lại một ngày nữa cho bộ đôi rác rưởi?”
Họ cũng là cộng sự cũ, ngoại trừ làm phế vật trong chương trình tạp kỹ này, họ còn là phế vật trong chương trình tạp kỹ mới “Trải nghiệm cuộc sống”.
Nhìn vào bóng tối xung quanh mình, Quan Lương Triết co rúm người về phía Lan Thiên Hữu.
Lan Thiên Hữu ngửi thấy một mùi thơm khác thường: “Mùi gì vậy?”
Lúc này, có một ánh sáng trước mặt anh.
Nó được soi trên bàn, nồi lẩu đỏ rực sủi bọt và phát ra âm thanh ùng ục.
Bên cạnh là đĩa thịt, đều là thái lát dày, trong khe hở còn lưu lại vết máu đã rã đông…
Ngay sau đó, một bàn tay bị đứt lìa duỗi ra, đặt ở mép bàn.
Một cánh tay tái nhợt không còn hơi người, đang bưng một miếng thịt đỏ au dày cộp, cho vào nồi lẩu.
Trong giây tiếp theo, ánh sáng di chuyển lên, chiếu sáng khuôn mặt của người đó.
Con ngươi nhợt nhạt lồi ra và những mạch máu xanh lục tan vào quần áo lan đến tận cổ.
Trong khi nấu thịt, cô ấy nhìn về phía hai người họ.
Lan Thiên Hữu: “A!!!”
Quan Lương Triết: “Aww!”
Zombies! Thây ma đang ăn lẩu!
Cả hai sợ hãi chạy vòng quanh tại chỗ, vừa chạy vừa giang rộng cánh tay, gục xuống la hét.
Quan Lương Triết: “Ồ! Anh sợ chết khiếp! Cô ấy ăn thịt người sao? Chúng ta sẽ bị ăn thịt sao?”
Lan Thiên Hữu: “A, em cũng sợ chết khiếp! Tại sao thây ma ăn thịt người mà vẫn ăn lẩu?”
Quan Lương Triết: “Chắc do khẩu vị!”
Hai người mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn là tận lực phân tích, phương hướng phân tích rõ ràng là sai, khiến khán giả cười haha bay đầy phần bình luận.
Và thế là, trong màn hình, Nam Tương Uyển đang ngồi một mình bên bàn nấu lẩu, còn hai người bên cạnh thì chạy như điên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.