Ta Ở Mạt Thế Dưỡng Cây Mọng Nước
Chương 7:
Phi Đao
07/10/2022
Khi độ kiếp Linh Hoạ bị tiêu hao linh lực quá nhiều, tuy rằng ngủ say một năm nhưng hiện tại linh khí trong trời đất quá loãng, vẫn không khôi phục được hoàn toàn.
Liên Họa sau khi tìm hiểu tình hình xung quanh một lúc thì bay xuống mặt đất.
Linh lực của Liên Hoạ hiện tại không đủ để chống đỡ cho cô biến thành hình người. Bây giờ cô cũng không có thời gian quan tâm đến vấn đề này, cô cần phải nhìn kỹ tình huống của thành phố này đã.
Bây giờ đang là ban ngày, dựa theo tình huống phát triển của các loại thực vật xung quanh, Liên Hoạ có thể phỏng đoán, hiện tại đang là mùa hè. Bầu trời âm u, giống như bị một tầng màu xám bao phủ. Mặt trời vẫn ở trên cao, nhưng mờ nhạt, trong không khí không có chút độ ấm nào.
Liên Hoạ thuận lợi độ kiếp, cô vốn đang muốn phơi nắng để chúc mừng bản thân một phen.
Liên Họa rất thích, cực kỳ thích phơi nắng. Trước kia ở vườn cây cô có vị trí tốt nhất, ánh mặt trời luôn chiếu đến chỗ của cô.
Chủng loại của Liên Hoạ là loại cây chịu được hạn chịu được rét, có thể sống lâu trong ánh mặt trời.
Đáng tiếc, mới vừa tỉnh lại thì Liện Hoạ lại phát hiện ra, ngay cả ánh nắng cô cũng không được phơi nữa, đâm ra có chút mất hứng.
Trong lòng Liên Hoạ hy vọng ngày mai trời có thể nắng.
Sau khi tiếc nuối một chút, cô lại tiếp tục lên đường.
Thành phố Ngạn Thuỷ là thành phố nhỏ có phong cảnh rất đẹp ở Phương Nam. Thành phố này không lớn lắm, nhưng công tác xanh hoá lại làm rất tốt. Sau khi thành phố được quy hoạch liền tạo thành một thành phố du lịch.
Mấy năm nay chính quyền mạnh mẽ trồng trọt rất nhiều cây cối, bồn hoa ven đường có rất nhiều hoa nở, mùa đông khắc nghiệt cũng trở lên xanh tươi dạt dào. .
Nguyên bản là người trước trồng cây, người sau hái quả thì hiện tại lại biến thành người trước trồng cây, người sau gặp tai ương.
Cây cối quá dày đặc, cũng không phải là một chuyện tốt. Mấy cái cây lớn kia chắc đã sớm giết qua một vòng, bây giờ những cây đại thụ còn sống được đều có địa bàn của riêng mình. Một đường đi đến đây, Liên Hoạ cơ hồ chỉ nhìn thấy địa bàn của từng cây từng cây đại thụ một, không có chỗ để dừng lại. Liên Hoạ chỉ có thể cố gắng đi ở vị trí giữa các địa bàn đó thì mới không tiến vào khu vực công kích.
Đoàn đường ở giữa này có mọc rất nhiều cỏ dại, cũng không quá nhiền nhìn qua thì rất an toàn, nhưng mấy cái cây cỏ này cũng giống như loài hoa ăn thịt người vậy. Bọn chúng dùng thân thể tạo ra một cái bẫy rập, một khi có con người dẫm lên sẽ tức khắc bị kéo xuống đất, do không thở được mà chết. Cuối cùng sẽ là chất dinh dưỡng cho chúng nó.
Nhìn qua thì thành phố này rất yên lặng, nhưng trên thực tế, từng bước là bẫy rập nguy hiểm.
Liên Họa sau khi tìm hiểu tình hình xung quanh một lúc thì bay xuống mặt đất.
Linh lực của Liên Hoạ hiện tại không đủ để chống đỡ cho cô biến thành hình người. Bây giờ cô cũng không có thời gian quan tâm đến vấn đề này, cô cần phải nhìn kỹ tình huống của thành phố này đã.
Bây giờ đang là ban ngày, dựa theo tình huống phát triển của các loại thực vật xung quanh, Liên Hoạ có thể phỏng đoán, hiện tại đang là mùa hè. Bầu trời âm u, giống như bị một tầng màu xám bao phủ. Mặt trời vẫn ở trên cao, nhưng mờ nhạt, trong không khí không có chút độ ấm nào.
Liên Hoạ thuận lợi độ kiếp, cô vốn đang muốn phơi nắng để chúc mừng bản thân một phen.
Liên Họa rất thích, cực kỳ thích phơi nắng. Trước kia ở vườn cây cô có vị trí tốt nhất, ánh mặt trời luôn chiếu đến chỗ của cô.
Chủng loại của Liên Hoạ là loại cây chịu được hạn chịu được rét, có thể sống lâu trong ánh mặt trời.
Đáng tiếc, mới vừa tỉnh lại thì Liện Hoạ lại phát hiện ra, ngay cả ánh nắng cô cũng không được phơi nữa, đâm ra có chút mất hứng.
Trong lòng Liên Hoạ hy vọng ngày mai trời có thể nắng.
Sau khi tiếc nuối một chút, cô lại tiếp tục lên đường.
Thành phố Ngạn Thuỷ là thành phố nhỏ có phong cảnh rất đẹp ở Phương Nam. Thành phố này không lớn lắm, nhưng công tác xanh hoá lại làm rất tốt. Sau khi thành phố được quy hoạch liền tạo thành một thành phố du lịch.
Mấy năm nay chính quyền mạnh mẽ trồng trọt rất nhiều cây cối, bồn hoa ven đường có rất nhiều hoa nở, mùa đông khắc nghiệt cũng trở lên xanh tươi dạt dào. .
Nguyên bản là người trước trồng cây, người sau hái quả thì hiện tại lại biến thành người trước trồng cây, người sau gặp tai ương.
Cây cối quá dày đặc, cũng không phải là một chuyện tốt. Mấy cái cây lớn kia chắc đã sớm giết qua một vòng, bây giờ những cây đại thụ còn sống được đều có địa bàn của riêng mình. Một đường đi đến đây, Liên Hoạ cơ hồ chỉ nhìn thấy địa bàn của từng cây từng cây đại thụ một, không có chỗ để dừng lại. Liên Hoạ chỉ có thể cố gắng đi ở vị trí giữa các địa bàn đó thì mới không tiến vào khu vực công kích.
Đoàn đường ở giữa này có mọc rất nhiều cỏ dại, cũng không quá nhiền nhìn qua thì rất an toàn, nhưng mấy cái cây cỏ này cũng giống như loài hoa ăn thịt người vậy. Bọn chúng dùng thân thể tạo ra một cái bẫy rập, một khi có con người dẫm lên sẽ tức khắc bị kéo xuống đất, do không thở được mà chết. Cuối cùng sẽ là chất dinh dưỡng cho chúng nó.
Nhìn qua thì thành phố này rất yên lặng, nhưng trên thực tế, từng bước là bẫy rập nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.