Chương 67
Tiểu Mật Phong Ông Ông Hưởng
05/05/2024
Pu: tui đã tìm được cách vào wattpad trên lap rồi hehehe, mấy bà đợi tui lâu hông
***
Thủy Dung đã xác định là dù cho thế giới này không phải là trò chơi mạt thế đi chăng nữa thì hệ thống cũng có thể biết trước được mọi thứ.
Nếu hệ thống ra nhiệm vụ thì không bao lâu khoảng ba đến năm ngày, chung quy lại sẽ có ít nhất một đám người không mời mà tới.
Ở trong phạm vi an toàn của tiệm Thủy Dung không lo lắng. Nhưng sẽ có một nhóm người không có ý tốt mơ tưởng đến khách sạn, tóm lại vẫn tồn tại tai họa ngầm, nếu không giải quyết triệt để cô không thể nào yên tâm.
Bốn giờ chiều nay việc hun thịt tốn một ngày một đêm đã kết thúc, tiểu đội săn thú đều có biểu tình như được giải thoát.
Hun xong thịt chỉ cần bảo quản tốt có thể dùng rất lâu. Tuy rằng bây giờ ở khách sạn cái gì họ cũng có. Nhưng trải qua cảnh đói khát con người đều trở nên quý trọng thức ăn.
Hun đống thịt này Ngô Lan Chỉ không thể cất hết vào không gian của mình, cho nên thuê thêm một phòng đơn nữa dùng tạm cất đống thịt này đi.
Thủy Dung không quá lo lắng hương vị thịt hun sẽ làm phòng toàn mùi thịt, vì khách yêu cầu mở của sổ thông gió, phòng đó thường xuyên có người trông coi, sau mạt thế phàm là dị năng giả đều không cần phải đột nhập cửa sổ.
Sau khi hun thịt xong tiểu đội cũng không còn áp lực nữa mà đi nghỉ ngơi, bọn họ mua không ít đồ kho ngồi lười biếng trên sô pha xem TV.
Thủy Dung thương lượng với ba Lâm Lâm nếu có người có lục tinh của thực vật cấp năm thì hắn có thứ gì tốt để trao đổi đồng giá.
Ba Lâm Lâm nghe biện pháp này hai mắt liền phát sáng. Hắn đã thử qua nhưng đánh không lại.
Nếu có thể cùng người khác đổi lấy lục tinh thì thật sự là một biện pháp tốt. Nhưng chủ tiệm nói khi trao đổi phải có thứ gì đó hấp dẫn, trong tay hắn có..
Thứ tốt trong tay hắn thật sự là không nhiều lắm, bất quá cũng có cái hấp dẫn người khác, đó là ngẫu nhiên đi trên đường nhặt được quả trăng rằm của thú cấp năm.
Quả trăng rằm này đúng là của hời. Lâm Lâm là dị hóa giả không hoàn toàn, lúc bộc lộ đặc thù dị hóa khứu giác vô cùng nhanh nhạy.
Một nhà bọn họ đi đường cũng đều chọn con đường an toàn, có thể nói là nếu không phải có khứu giác tinh tường của Lâm Lâm báo động trước thì gia đình bọn họ sẽ đi vào con đường nguy hiểm.
Thú trăng rắm là thú biến dị ăn thịt cấp năm, chúng nó có bộ dáng giống như sư tử. Giống đực có thân hình cường tráng (chỗ nào tui lược bớt mấy cái phần tui không hiểu ra nha nếu mà mọi người có ý kiến gì thì bảo tui), giống cái nhỏ hơn giống đực một vòng, nhưng phần lưng có một đôi cánh, sau khi chạy với vận tốc nhanh có thể bay lên trời.
Tuy rằng vì thể trọng nên giống cái không bay nhanh bằng chim biến dị, nhưng hình thể và lực công kích cũng đã nghiền áp chim biến dị.
Thú trăng rằm có cái tên như thế là bời màu lông ở phần thân dưới chủ yếu là màu đen, phần lưng có một hình tròn như trăng rằm màu trắng.
Vì thú trăng rằm có thực lực không tồi nên mới trở thành thú biến dị cấp năm.
Thú hạch cấp năm trong tay hắn chính là đến từ thú trăng rằm giống đực già. Lúc trước bọn họ đi qua một sa mạc hoang vắng, khi đi ngang qua núi hoang Lâm Lâm đột nhiên gọi hắn, nói là bé ngửi được gần đây có một con thú biến dị đã chết. Ba Lâm Lâm là dị năng giả nên hấp thu không được thú hạch, nhưng Lâm Lâm là dị hóa giả có thể hấp thu được.
Lúc đó đi tìm định là có thịt để ăn hay không. Ai biết được con thú đó không thể ăn, thịt còn có độc. Thú trăng rằm này hẳn là thủ lĩnh tiền nhiệm bị tân thủ lĩnh khiêu khích, sau khi tranh đấu thất bại nên bị đuổi đi, trọng thương chết trong sơn động.
Thú trăng rằm là thú biến dị cấp năm, mà Lâm Lâm lại có thực lực quá yếu không thể tiêu hóa được quả thú hạch cấp năm này, vì thế thú hạch vẫn luôn được hắn giữ, định đợi bệnh Lâm Lâm khỏi để cho bé dùng.
Nghe được ba Lâm Lâm có một thú hạch cấp năm Thủy Dung ngạc nhiên. Bởi số lượng thú hạch thưa thớt hơn rất nhiều so với lục tinh. Gọi là dĩ hòa vi quý (1), mặc kệ có hữu dụng hay không, khi so sánh thú hạch và lục tinh cùng đẳng cấp thì thú hạch trân quý hơn một ít.
(1): Dĩ hòa vi quí là lấy chữ [Hòa] 和 làm mục đích cao nhất, lấy Hòa làm chuẩn mực và thể hiện thái độ sống. (cre: Mayphiendich.com)
Đối với những việc này ngay từ đầu Thủy Dung không biết, sau khi trải qua vài lần phổ cập thì cô mới hiểu được.
Tinh hạch có ở tang thi, có tác dụng với dị năng giả, dị năng giả muốn thăng cấp thì vừa phải chiến đấu tích lũy kinh nghiệm vừa phải hấp thu tinh hạch cấp bậc phù hợp.
Thú hạch có ở thú biến dị, có tác dụng với dị hóa giả, mà dị hóa giả trừ bỏ phân loại dị hóa giả hoàn toàn và không hoàn toàn thì còn có phân loại dị hóa giả thực vật và dị hóa giả động vật, thú hạch có tác dụng với dị hóa giả động vật, hấp thu nó thì dị hóa giả động vật cũng tăng thực lực.
Còn lục tinh có tác dụng ở phạm vi khá rộng, không chỉ có dị hóa giả thực vật mà ngay cả dị năng giả và dị hóa giả động vật cũng có thể hấp thu. Chẳng qua sau khi hấp thu lục tinh thì không thể tăng cường thực lực, có thể trị một ít loại bệnh.
Ở đẳng cấp của lục tinh mới có thể trị hiệu quả, hấp thu các cấp dưới lục tinh đến cảm mạo cũng không chữa khỏi được. Hơn nữa thực vật biến dị rất khó đánh, đến rừng cây thì đã thành thiên hạ của thực vật biến dị. Cho nên đối với những người không phải là dị hóa giả thực vật thì đa số đều thà rằng chính mình tự chống chịu bệnh cũng lười phí sức lực đi tìm lục tinh.
Thực vật biến dị rễ hoặc là lá đều có một quả cho nên xác suất thu hoạch lục tinh không khó khăn như thú hạch.
“Có một quả thú hạch cấp năm ư, thật tốt, chúng ta viết một tờ giấy trên bảng phản hồi đi, có lẽ sẽ có dị hóa giả cảm thấy hứng thú với quả thú hạch cấp năm này thì sao?” Thủy Dung cầm bút viết thông tin cơ bản và điều kiện trao đổi.
Sự thật chứng minh lần trước cô ra ngoài phát đơn quảng cáo hiệu quả không tồi, ngay lúc Thủy Dung dọn dẹp chuẩn bị tan tầm thì có khách mới.
Thủy Dung bị một cây xanh non đáng yêu có phần đầu màu hồng phấn mắt mở to lấp lánh được ôm trong ngực của ai đó làm cho muốn ngất.
Cô thề đây là đứa nhỏ đáng yêu nhất cô từng gặp. Bé nó thật sự rất mềm, nhìn qua hẳn là chưa cai sữa, tầm một tuổi.
Thủy Dung vốn đang cho rằng bọn họ thích điều kiện sinh hoạt ở đây nhưng không nghĩ là tới tìm người.
Đó là Hàn Dương..
Thủy Dung may mắn khi lúc hai người đang nói chuyện cô giúp ôm bé một lát.
Cô khảy cây non trên đầu khiến cho bé cười khúc khích.Trên người của tiểu gia hỏa có một mùi cỏ cây sạch sẽ, làn sa trắng trắng mềm mềm như thạch trái cây.
Ba của bé có ngũ quan rất đẹp, màu da giống với người khổng lồ xanh nhưng không cường tráng như vậy, nhìn màu da cô cảm thấy lạ, màu da xanh có tác dụng quang hợp đúng không?
Hai cha con đều là dị hóa giả? Không phải nói dị hóa không thể di truyền sao, giống như Lâm Lâm là dị hóa chó, ba của bé là dị năng giả hệ thổ. Chẳng lẽ khác biệt nằm ở việc sinh ra ở trước
mạt thế và sau mạt thế?
Thủy Dung ôm tiểu gia hỏa không khóc không nháo, chỉ mở to đôi mắt to tròn đáng yêu quan sát ba và Hàn Dương.* * *
“Sao mày lại tới đây, còn có dáng vẻ này.” Hàn Dương dùng đôi mắt quái dị nhìn bạn tốt Thẩm Ngôn, không rõ sao da của hắn lại như thế.
Thẩm Ngôn là dị hóa giả thực vật hoàn toàn cho nên hắn có thể khống chế bộ phận dị hóa của mình, cũng có thể làm thực vật sinh trưởng mạnh mẽ, dị hóa giả thường xuân (cây thường xuân) có sức sống vô cùng ngoan cường nên thực lực của hắn rất mạnh.
Hàn Dương lại hỏi tiếp: “Sao mày lại mang theo Chồi non tới đây, mẹ của Chồi non đâu?”
Mẹ Chồi non cũng chính là vợ của Thẩm Ngôn tên là Đường Tâm. Hai người họ là thanh mai trúc mã, trước mạt thế chưa xác định quan hệ, sau mạt thế lại kết hôn còn nhanh chóng có con.
Hàn Dương không hiểu được mối quan hệ phức tạp của họ, Đường Tâm là cô nhi, sáu bảy tuổi được cha mẹ Thẩm Ngôn nhận nuôi vẫn luôn coi là con cái mà nuôi dưỡng.
Đáng tiếc, cha mẹ Thẩm Ngôn bị tai nạn xe khi Đường Tâm mười lăm tuổi, cả hai đều qua đời.
Sau khi hai người qua đời, Đường Tâm và Thẩm Ngôn nương tựa vào nhau.
Gia đình Thẩm Ngôn giàu có, tuy rằng ba mẹ ra đi nhưng gia sản cũng đủ hai người sinh sống.
Nhưng đột nhiên mất đi cha mẹ hai đứa trẻ sao có thể dễ dàng vượt qua, hai người bên nhau chữa lành và sống nương tựa vào nhau đến khi trưởng thành.
Nói đến hai người họ có gì không thỏa đáng thì nói đến tính cách của Đường Tâm.
Đường Tâm là cô gái lạnh lùng, cực kì thiếu cảm giác an toàn, do thiếu cảm giác an toàn nên cô biểu hiện càng thêm lạnh lùng.
Hàn Dương nhìn là biết đây là do chút mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi (1).
(1): Chuyện thường ngày.
“Cô ấy? Hừ! Phong lưu khoái hoạt (2) ở đâu rồi!” Nghe bạn tốt nhắc tới vợ mình Thẩm Ngôn ấu trĩ hừ, sắc mặt rõ giận.
(2): Kiểu như là ăn chơi lêu lổng.
Hàn Dương trừu trừu khóe miệng, đã không hỏi hắn chuyện màu da là như thế nào vậy mà giờ giận dỗi lên hắn?
Nhưng Hàn Dương lại không để bụng, đồi với hai vợ chồng thường ngược cẩu (3), lúc ngọt ngào thì vô cùng dính nhau, bằng không thì ngay lúc mạt thế lại sinh ra một đứa con thế này. Từ khi có Chồi non thì gia hỏa này thường xuyên giận dỗi với Đường Tâm xong ôm con chạy.
(3): Kiểu như ân ái làm mấy mẹ độc thân ghét trong đó có tui.
Hắn không cần nhìn cũng biết chắc là có người tỏ tình với Đường Tâm, mà Đường Tâm lại cười nói vui vẻ với người ta nên chọc ổng ghen tuông.
Haizz.. Ngày nào cũng như thế hắn đã sớm quen, hai vợ chồng phỏng chừng cũng xem nó là tình thú giữa bọn họ ha?
Hàn Dương không hỏi chỉ lẳng lặng nhìn.
Thẩm Ngôn gãi đầu đổi đề tài. “Trước đó trở về căn cứ nghe nói mày không có việc gì nên tao mới yên tâm, lại nghe nói mày tạm thời định cư ở khách sạn, tao với Đường Tâm, Kha Vũ rồi mấy thằng khác đi thăm mày.
Lúc ấy người đánh lén Hàn Dương cũng quen biết với bọn họ, quan hệ của Hàn Dương với Thẩm Ngôn cũng không quá thân. Nói đến cũng khôi hài, tên kia muốn giết Hàn Dương cũng là việc nhất thời. Nguyên nhân là do nữ thần của hắn tỏ tình với Hàn Dương nhưng Hàn Dương cự tuyệt.
Mà sở dĩ động thủ bởi Hàn Dương không cho nữ thần của hắn mặt mũi.
Tuy rằng lúc đối phương ra tay Hàn Dương đã giết hắn nhưng Hàn Dương cũng bị thương.Nghĩ đến đây Hàn Dương không khỏi mắng một câu ngốc. Hắn không thích Lâm Ngu Niệm là chuyện của hắn, liếm cẩu (4) một mình còn chưa đủ sao? Còn phải kéo tới hắn, chẳng lẽ hắn đáp ứng thì cái đồ liếm cẩu đó vui? Tự dưng từ chối người mình không thích lại trở thành tội lỗi.
(4): Sùng bái đồ đó.
Nghĩ đến Hàn Dương lại thở dài. Lâm Ngu Niệm xinh đẹp trước mạt thế nổi danh tiểu hoa đán mỹ diễm vô song, nhưng sau mạt thế lại thành như Đát Kỷ.
Bởi vị dị năng của cô vô cùng kỳ lạ, dị năng của dị năng giả khác đều có thuộc tính tăng cường thể chất, cô miễn cưỡng có thể xếp vào loại dị năng tinh thần, nhưng cô lại không thể đối phó với tang thì hay thú biến dị mà cô càng ngày càng đẹp, lại còn có thể hình thành ám chỉ tâm lý làm cho người khác đều cảm thấy cô vô cùng đẹp.
Nhưng dị năng này chỉ có thể khống chế một số dị năng giả có tâm lý không vững hoặc cấp quá thấp. Nên Hàn Dương không thèm nhìn cô, thực lực của hắn còn mạnh nên hoàn toàn miễn dịch.Chỉ là hắn thì miễn dịch mà người không miễn dịch nhiều. Người ủng hộ Lâm Ngu Niệm không thể so với nhân số của Kiếp Phú.
“ Mày nói mấy người nữa là ai?”Con người là động vật sống theo bày đàn, lão hổ lại sống một mình cho nên Hàn Dương ở tiểu đội không lâu, nhưng đối đãi với người khác không tồi, tính tình không xấu, cho nên bạn bè tốt có vài người.
***
Thủy Dung đã xác định là dù cho thế giới này không phải là trò chơi mạt thế đi chăng nữa thì hệ thống cũng có thể biết trước được mọi thứ.
Nếu hệ thống ra nhiệm vụ thì không bao lâu khoảng ba đến năm ngày, chung quy lại sẽ có ít nhất một đám người không mời mà tới.
Ở trong phạm vi an toàn của tiệm Thủy Dung không lo lắng. Nhưng sẽ có một nhóm người không có ý tốt mơ tưởng đến khách sạn, tóm lại vẫn tồn tại tai họa ngầm, nếu không giải quyết triệt để cô không thể nào yên tâm.
Bốn giờ chiều nay việc hun thịt tốn một ngày một đêm đã kết thúc, tiểu đội săn thú đều có biểu tình như được giải thoát.
Hun xong thịt chỉ cần bảo quản tốt có thể dùng rất lâu. Tuy rằng bây giờ ở khách sạn cái gì họ cũng có. Nhưng trải qua cảnh đói khát con người đều trở nên quý trọng thức ăn.
Hun đống thịt này Ngô Lan Chỉ không thể cất hết vào không gian của mình, cho nên thuê thêm một phòng đơn nữa dùng tạm cất đống thịt này đi.
Thủy Dung không quá lo lắng hương vị thịt hun sẽ làm phòng toàn mùi thịt, vì khách yêu cầu mở của sổ thông gió, phòng đó thường xuyên có người trông coi, sau mạt thế phàm là dị năng giả đều không cần phải đột nhập cửa sổ.
Sau khi hun thịt xong tiểu đội cũng không còn áp lực nữa mà đi nghỉ ngơi, bọn họ mua không ít đồ kho ngồi lười biếng trên sô pha xem TV.
Thủy Dung thương lượng với ba Lâm Lâm nếu có người có lục tinh của thực vật cấp năm thì hắn có thứ gì tốt để trao đổi đồng giá.
Ba Lâm Lâm nghe biện pháp này hai mắt liền phát sáng. Hắn đã thử qua nhưng đánh không lại.
Nếu có thể cùng người khác đổi lấy lục tinh thì thật sự là một biện pháp tốt. Nhưng chủ tiệm nói khi trao đổi phải có thứ gì đó hấp dẫn, trong tay hắn có..
Thứ tốt trong tay hắn thật sự là không nhiều lắm, bất quá cũng có cái hấp dẫn người khác, đó là ngẫu nhiên đi trên đường nhặt được quả trăng rằm của thú cấp năm.
Quả trăng rằm này đúng là của hời. Lâm Lâm là dị hóa giả không hoàn toàn, lúc bộc lộ đặc thù dị hóa khứu giác vô cùng nhanh nhạy.
Một nhà bọn họ đi đường cũng đều chọn con đường an toàn, có thể nói là nếu không phải có khứu giác tinh tường của Lâm Lâm báo động trước thì gia đình bọn họ sẽ đi vào con đường nguy hiểm.
Thú trăng rắm là thú biến dị ăn thịt cấp năm, chúng nó có bộ dáng giống như sư tử. Giống đực có thân hình cường tráng (chỗ nào tui lược bớt mấy cái phần tui không hiểu ra nha nếu mà mọi người có ý kiến gì thì bảo tui), giống cái nhỏ hơn giống đực một vòng, nhưng phần lưng có một đôi cánh, sau khi chạy với vận tốc nhanh có thể bay lên trời.
Tuy rằng vì thể trọng nên giống cái không bay nhanh bằng chim biến dị, nhưng hình thể và lực công kích cũng đã nghiền áp chim biến dị.
Thú trăng rằm có cái tên như thế là bời màu lông ở phần thân dưới chủ yếu là màu đen, phần lưng có một hình tròn như trăng rằm màu trắng.
Vì thú trăng rằm có thực lực không tồi nên mới trở thành thú biến dị cấp năm.
Thú hạch cấp năm trong tay hắn chính là đến từ thú trăng rằm giống đực già. Lúc trước bọn họ đi qua một sa mạc hoang vắng, khi đi ngang qua núi hoang Lâm Lâm đột nhiên gọi hắn, nói là bé ngửi được gần đây có một con thú biến dị đã chết. Ba Lâm Lâm là dị năng giả nên hấp thu không được thú hạch, nhưng Lâm Lâm là dị hóa giả có thể hấp thu được.
Lúc đó đi tìm định là có thịt để ăn hay không. Ai biết được con thú đó không thể ăn, thịt còn có độc. Thú trăng rằm này hẳn là thủ lĩnh tiền nhiệm bị tân thủ lĩnh khiêu khích, sau khi tranh đấu thất bại nên bị đuổi đi, trọng thương chết trong sơn động.
Thú trăng rằm là thú biến dị cấp năm, mà Lâm Lâm lại có thực lực quá yếu không thể tiêu hóa được quả thú hạch cấp năm này, vì thế thú hạch vẫn luôn được hắn giữ, định đợi bệnh Lâm Lâm khỏi để cho bé dùng.
Nghe được ba Lâm Lâm có một thú hạch cấp năm Thủy Dung ngạc nhiên. Bởi số lượng thú hạch thưa thớt hơn rất nhiều so với lục tinh. Gọi là dĩ hòa vi quý (1), mặc kệ có hữu dụng hay không, khi so sánh thú hạch và lục tinh cùng đẳng cấp thì thú hạch trân quý hơn một ít.
(1): Dĩ hòa vi quí là lấy chữ [Hòa] 和 làm mục đích cao nhất, lấy Hòa làm chuẩn mực và thể hiện thái độ sống. (cre: Mayphiendich.com)
Đối với những việc này ngay từ đầu Thủy Dung không biết, sau khi trải qua vài lần phổ cập thì cô mới hiểu được.
Tinh hạch có ở tang thi, có tác dụng với dị năng giả, dị năng giả muốn thăng cấp thì vừa phải chiến đấu tích lũy kinh nghiệm vừa phải hấp thu tinh hạch cấp bậc phù hợp.
Thú hạch có ở thú biến dị, có tác dụng với dị hóa giả, mà dị hóa giả trừ bỏ phân loại dị hóa giả hoàn toàn và không hoàn toàn thì còn có phân loại dị hóa giả thực vật và dị hóa giả động vật, thú hạch có tác dụng với dị hóa giả động vật, hấp thu nó thì dị hóa giả động vật cũng tăng thực lực.
Còn lục tinh có tác dụng ở phạm vi khá rộng, không chỉ có dị hóa giả thực vật mà ngay cả dị năng giả và dị hóa giả động vật cũng có thể hấp thu. Chẳng qua sau khi hấp thu lục tinh thì không thể tăng cường thực lực, có thể trị một ít loại bệnh.
Ở đẳng cấp của lục tinh mới có thể trị hiệu quả, hấp thu các cấp dưới lục tinh đến cảm mạo cũng không chữa khỏi được. Hơn nữa thực vật biến dị rất khó đánh, đến rừng cây thì đã thành thiên hạ của thực vật biến dị. Cho nên đối với những người không phải là dị hóa giả thực vật thì đa số đều thà rằng chính mình tự chống chịu bệnh cũng lười phí sức lực đi tìm lục tinh.
Thực vật biến dị rễ hoặc là lá đều có một quả cho nên xác suất thu hoạch lục tinh không khó khăn như thú hạch.
“Có một quả thú hạch cấp năm ư, thật tốt, chúng ta viết một tờ giấy trên bảng phản hồi đi, có lẽ sẽ có dị hóa giả cảm thấy hứng thú với quả thú hạch cấp năm này thì sao?” Thủy Dung cầm bút viết thông tin cơ bản và điều kiện trao đổi.
Sự thật chứng minh lần trước cô ra ngoài phát đơn quảng cáo hiệu quả không tồi, ngay lúc Thủy Dung dọn dẹp chuẩn bị tan tầm thì có khách mới.
Thủy Dung bị một cây xanh non đáng yêu có phần đầu màu hồng phấn mắt mở to lấp lánh được ôm trong ngực của ai đó làm cho muốn ngất.
Cô thề đây là đứa nhỏ đáng yêu nhất cô từng gặp. Bé nó thật sự rất mềm, nhìn qua hẳn là chưa cai sữa, tầm một tuổi.
Thủy Dung vốn đang cho rằng bọn họ thích điều kiện sinh hoạt ở đây nhưng không nghĩ là tới tìm người.
Đó là Hàn Dương..
Thủy Dung may mắn khi lúc hai người đang nói chuyện cô giúp ôm bé một lát.
Cô khảy cây non trên đầu khiến cho bé cười khúc khích.Trên người của tiểu gia hỏa có một mùi cỏ cây sạch sẽ, làn sa trắng trắng mềm mềm như thạch trái cây.
Ba của bé có ngũ quan rất đẹp, màu da giống với người khổng lồ xanh nhưng không cường tráng như vậy, nhìn màu da cô cảm thấy lạ, màu da xanh có tác dụng quang hợp đúng không?
Hai cha con đều là dị hóa giả? Không phải nói dị hóa không thể di truyền sao, giống như Lâm Lâm là dị hóa chó, ba của bé là dị năng giả hệ thổ. Chẳng lẽ khác biệt nằm ở việc sinh ra ở trước
mạt thế và sau mạt thế?
Thủy Dung ôm tiểu gia hỏa không khóc không nháo, chỉ mở to đôi mắt to tròn đáng yêu quan sát ba và Hàn Dương.* * *
“Sao mày lại tới đây, còn có dáng vẻ này.” Hàn Dương dùng đôi mắt quái dị nhìn bạn tốt Thẩm Ngôn, không rõ sao da của hắn lại như thế.
Thẩm Ngôn là dị hóa giả thực vật hoàn toàn cho nên hắn có thể khống chế bộ phận dị hóa của mình, cũng có thể làm thực vật sinh trưởng mạnh mẽ, dị hóa giả thường xuân (cây thường xuân) có sức sống vô cùng ngoan cường nên thực lực của hắn rất mạnh.
Hàn Dương lại hỏi tiếp: “Sao mày lại mang theo Chồi non tới đây, mẹ của Chồi non đâu?”
Mẹ Chồi non cũng chính là vợ của Thẩm Ngôn tên là Đường Tâm. Hai người họ là thanh mai trúc mã, trước mạt thế chưa xác định quan hệ, sau mạt thế lại kết hôn còn nhanh chóng có con.
Hàn Dương không hiểu được mối quan hệ phức tạp của họ, Đường Tâm là cô nhi, sáu bảy tuổi được cha mẹ Thẩm Ngôn nhận nuôi vẫn luôn coi là con cái mà nuôi dưỡng.
Đáng tiếc, cha mẹ Thẩm Ngôn bị tai nạn xe khi Đường Tâm mười lăm tuổi, cả hai đều qua đời.
Sau khi hai người qua đời, Đường Tâm và Thẩm Ngôn nương tựa vào nhau.
Gia đình Thẩm Ngôn giàu có, tuy rằng ba mẹ ra đi nhưng gia sản cũng đủ hai người sinh sống.
Nhưng đột nhiên mất đi cha mẹ hai đứa trẻ sao có thể dễ dàng vượt qua, hai người bên nhau chữa lành và sống nương tựa vào nhau đến khi trưởng thành.
Nói đến hai người họ có gì không thỏa đáng thì nói đến tính cách của Đường Tâm.
Đường Tâm là cô gái lạnh lùng, cực kì thiếu cảm giác an toàn, do thiếu cảm giác an toàn nên cô biểu hiện càng thêm lạnh lùng.
Hàn Dương nhìn là biết đây là do chút mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi (1).
(1): Chuyện thường ngày.
“Cô ấy? Hừ! Phong lưu khoái hoạt (2) ở đâu rồi!” Nghe bạn tốt nhắc tới vợ mình Thẩm Ngôn ấu trĩ hừ, sắc mặt rõ giận.
(2): Kiểu như là ăn chơi lêu lổng.
Hàn Dương trừu trừu khóe miệng, đã không hỏi hắn chuyện màu da là như thế nào vậy mà giờ giận dỗi lên hắn?
Nhưng Hàn Dương lại không để bụng, đồi với hai vợ chồng thường ngược cẩu (3), lúc ngọt ngào thì vô cùng dính nhau, bằng không thì ngay lúc mạt thế lại sinh ra một đứa con thế này. Từ khi có Chồi non thì gia hỏa này thường xuyên giận dỗi với Đường Tâm xong ôm con chạy.
(3): Kiểu như ân ái làm mấy mẹ độc thân ghét trong đó có tui.
Hắn không cần nhìn cũng biết chắc là có người tỏ tình với Đường Tâm, mà Đường Tâm lại cười nói vui vẻ với người ta nên chọc ổng ghen tuông.
Haizz.. Ngày nào cũng như thế hắn đã sớm quen, hai vợ chồng phỏng chừng cũng xem nó là tình thú giữa bọn họ ha?
Hàn Dương không hỏi chỉ lẳng lặng nhìn.
Thẩm Ngôn gãi đầu đổi đề tài. “Trước đó trở về căn cứ nghe nói mày không có việc gì nên tao mới yên tâm, lại nghe nói mày tạm thời định cư ở khách sạn, tao với Đường Tâm, Kha Vũ rồi mấy thằng khác đi thăm mày.
Lúc ấy người đánh lén Hàn Dương cũng quen biết với bọn họ, quan hệ của Hàn Dương với Thẩm Ngôn cũng không quá thân. Nói đến cũng khôi hài, tên kia muốn giết Hàn Dương cũng là việc nhất thời. Nguyên nhân là do nữ thần của hắn tỏ tình với Hàn Dương nhưng Hàn Dương cự tuyệt.
Mà sở dĩ động thủ bởi Hàn Dương không cho nữ thần của hắn mặt mũi.
Tuy rằng lúc đối phương ra tay Hàn Dương đã giết hắn nhưng Hàn Dương cũng bị thương.Nghĩ đến đây Hàn Dương không khỏi mắng một câu ngốc. Hắn không thích Lâm Ngu Niệm là chuyện của hắn, liếm cẩu (4) một mình còn chưa đủ sao? Còn phải kéo tới hắn, chẳng lẽ hắn đáp ứng thì cái đồ liếm cẩu đó vui? Tự dưng từ chối người mình không thích lại trở thành tội lỗi.
(4): Sùng bái đồ đó.
Nghĩ đến Hàn Dương lại thở dài. Lâm Ngu Niệm xinh đẹp trước mạt thế nổi danh tiểu hoa đán mỹ diễm vô song, nhưng sau mạt thế lại thành như Đát Kỷ.
Bởi vị dị năng của cô vô cùng kỳ lạ, dị năng của dị năng giả khác đều có thuộc tính tăng cường thể chất, cô miễn cưỡng có thể xếp vào loại dị năng tinh thần, nhưng cô lại không thể đối phó với tang thì hay thú biến dị mà cô càng ngày càng đẹp, lại còn có thể hình thành ám chỉ tâm lý làm cho người khác đều cảm thấy cô vô cùng đẹp.
Nhưng dị năng này chỉ có thể khống chế một số dị năng giả có tâm lý không vững hoặc cấp quá thấp. Nên Hàn Dương không thèm nhìn cô, thực lực của hắn còn mạnh nên hoàn toàn miễn dịch.Chỉ là hắn thì miễn dịch mà người không miễn dịch nhiều. Người ủng hộ Lâm Ngu Niệm không thể so với nhân số của Kiếp Phú.
“ Mày nói mấy người nữa là ai?”Con người là động vật sống theo bày đàn, lão hổ lại sống một mình cho nên Hàn Dương ở tiểu đội không lâu, nhưng đối đãi với người khác không tồi, tính tình không xấu, cho nên bạn bè tốt có vài người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.