Ta Ở Mạt Thế Thu Thập Phế Phẩm
Chương 1: Dị Năng Hệ Thống
Thanh Mị
19/02/2022
"Anh Diệc, chúng ta thật sự rời khỏi khu an toàn sao?”
Trong chiếc xe có bề ngoài rách nát nhưng bên trong tiện nghi, Thu Ngữ trên tay ôm lấy con mèo đen tuyền Mặc Mặc, bên chân cô còn đang nằm một bé mèo khác tên Thỏ, nhìn khung cảnh hoang tàn dưới cơn mưa giông bên ngoài, cô ngơ ngác hỏi người thanh niên bên cạnh mình.
“Chúng ta phải rời đi. Chỉ có khi ở bên ngoài, chúng ta mới có thể tự tin sử dụng dị năng của em, Mặc Mặc và Thỏ cũng có thể yên tâm đi ra ngoài.”
Hơn nữa khu an toàn cũng chưa chắc đã an toàn!
Ân Diệc mỗi lần đi ra ngoài lại lo lắng cho an nguy của Thu Ngữ ở khu an toàn, rốt cuộc thế đạo này, có những người còn không bằng cả cầm thú.
"Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu?”
Mấy ngày trước, Thu Ngữ đang trên đường đi đưa cơm cho Ân Diệc, thì bất ngờ gặp một cơn mưa thiên thạch, đầu bị đập trúng, thiếu chút nữa chết, nếu không phải Ân Diệc trả một số lượng vật tư lớn tìm người chữa trị, chỉ sợ Thu Ngữ đã bị ném vào lò hỏa thiêu.
“Lên đường cao tốc trước đi, bên kia nhiều xe. Sau khi ra khỏi khu vực giám sát, chúng ta có thể đổi xe mới, dọc đường đi sẽ thoải mái hơn.”
Bên ngoài, trời đã mưa to liên tục nửa tháng. Nếu không phải vị trí của thành phố D khá cao so với mực nước biển, có lẽ đã sớm bị ngập rồi.
Xe của bọn họ tuy cũ nát một chút, nhưng vẫn có thể lái được. Tuy nhiên không còn nhiều dầu, hơn nữa không gian xe cũng nhỏ, Ân Diệc đã muốn đổi sang một chiếc xe thoải mái hơn từ lâu.
Hai người dầm mưa ra khỏi khu an toàn cũng khá mạo hiểm. Hiện tại nơi nơi đều là virus, cũng chưa khoa trương đến mức có tang thi, tuy nhiên động vật và thực vật bị biến dị lại không ít.
Nhân loại cũng xuất hiện nhiều loại virus lây lan rất nhanh, tỉ lệ tử vong cao. Lúc đầu còn có thể cách ly kiểm soát. Nhưng sau đó, tốc độ biến dị của virus quá nhanh, cư dân trên địa cầu giảm không phanh. Dịch bệnh xuất hiện được hơn một năm, nhưng đến thời điểm hai tháng trước mới bắt đầu mất khống chế toàn diện.
Thiên tai không ngừng xảy ra, sóng thần, động đất, lũ lụt, khô hạn xâm nhập địa cầu.
Sự phẫn nộ của thiên nhiên là không thể ngăn cản!
Tình hình hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Bắt đầu từ hai tháng trước, cứ mấy ngày lại có một trận mưa thiên thạch, những vật chất đến từ ngoài không gian có lẽ cũng mang theo vi rút làm đẩy nhanh tốc độ hư hỏng của mọi thứ.
Con người, động vật và thực vật bị thiên thạch va phải đều xuất hiện biến dị, một số bị chết, trong khi đó một số lại tiến hóa. Giống như là động vật và thực vật trên Trái đất bị đột biến do bức xạ hạt nhân. Sự tiến hóa này cũng có thể được gọi là siêu năng lực, nhưng vẫn nằm trong phạm vi của năm hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ân Diệc ngay từ đầu đã bị thiên thạch rơi trúng, hơn nữa còn xuất hiện tiến hóa. Nhờ thân thủ không tồi, lại cũng không muốn làm chim đầu đàn, nên Ân Diệc vẫn luôn che giấu rất kỹ, nhiều người không phát hiện ra sự khác thường của Ân Diệc. Trong khi Thu Ngữ vẫn luôn là người thường, cho đến mấy ngày trước bị thiên thạch rơi trúng.
Hôm đó hai con mèo trong nhà cũng được Ân Diệc bế ra sân để chải lông, sau đó cùng nhau gặp phải trận mưa thiên thạch, cả hai con mèo đều tiến hóa. Tuy nhiên, hai con mèo chỉ thay đổi về tốc độ và thể lực.
Ân Diệc và Thu Ngữ đều đã không còn người thân, sống nương tựa lẫn nhau. Gia đình Thu Ngữ ban đầu rất hạnh phúc, xây dựng một trang trại ở thành phố D quê nhà, mỗi năm cũng kiếm không ít. Không may, vì một tai nạn mà không còn ai, lúc ấy Thu Ngữ chỉ mới mười bốn tuổi.
Ân Diệc là một tên “trộm chó” có tiếng trong làng, do bọn buôn người mua từ nơi khác đem về làng bán. Nhưng sau khi gia đình kia có con riêng thì bắt đầu đánh đập, mắng chửi hắn.
Ân Diệc từ khi mới năm tuổi đã sống một cuộc đời không bằng cả heo chó. Sau này gặp phải sự truy quét gắt gao của cảnh sát về tệ nạn buôn người, gia đình kia sợ xảy ra chuyện, liền vứt bỏ Ân Diệc lúc đó mới tám tuổi ở nội thành, cả nhà chuyển đi nơi khác, dù sao hắn cũng chưa từng được nhập tên vào hộ khẩu.
Cảnh sát ban đầu có điều tra. Nhưng Ân Diệc là bị bán đi, sau bốn năm không tìm được người nhà, viện phúc lợi liền tìm mọi lý do để không phải nhận nuôi hắn.
Bố mẹ Thu Ngữ ở gần đó, nhìn Ân Diệc lớn lên, không đành lòng, đã bí mật giúp đỡ không ít. Để Ân Diệc có thể đi học, còn thương lượng với Cục Công An rồi đi làm thủ tục nhập khẩu cho Ân Diệc vào nhà mình.
Có thể là do những gì đã trải qua khi còn nhỏ nên Ân Diệc cũng không thích học tập, miễn cưỡng xong sơ trung liền bỏ học. Sau này Ân Diệc bắt đầu lêu lổng, hai ông bà cũng không hề ghét bỏ, luôn khuyên răn hắn. Ân Diệc đối với bố mẹ Thu Ngữ luôn luôn vô vàn cảm kích, đối với Thu Ngữ cũng thực lòng thương yêu. Dù hắn có ở bên ngoài gây gổ, đánh nhau, tuy nhiên, khi về nhà họ Thu luôn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiếu thuận.
Mọi thứ thay đổi vào năm cha mẹ Thu Ngữ gặp tai nạn, khi đó Ân Diệc vừa tròn 18 tuổi, nổi danh ở khu vực là một tên ‘trộm chó’, trong khi Thu Ngữ mười bốn tuổi thì ngược lại, là một cô bé ngoan ngoãn, lễ phép nhưng vì biến cố gia đình mà trở thành trẻ mồ côi, bị nhóm thân thích lao vào xâu xé, giở mọi thủ đoạn để chiếm đoạt tài sản.
Mặc dù Thu Ngữ và Ân Diệc cùng sổ hộ khẩu, Ân Diệc cũng đã mười tám tuổi, nhưng thủ tục ban đầu có chút sơ hở, người thân lật tẩy những chuyện đó, khiến Thu Ngữ suýt nữa phải thay đổi người giám hộ.
Ân Diệc vừa mới 18 tuổi giống như một con sói canh giữ bên cạnh Thu Ngữ, thậm chí còn đả thương thân thích của nhà họ Thu.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Ân Diệc đã quỳ gối cầu xin một đại ca xã hội đen hỗ trợ, tìm người giúp nhập khẩu cho Thu Ngữ vào Cục Cảnh Sát, bảo vệ gia sản của Thu gia không bị rơi vào trong tay thân thích của Thu Ngữ. Đổi lại, Ân Diệc phải nhận tội thay người ta, vào tù ba năm.
Trong mắt mọi người, Ân Diệc không phải là một kẻ tốt lành gì, đánh nhau, gây rối, cuối cùng phải ngồi tù. Nhưng trong trái tim của đứa trẻ Thu Ngữ lúc bấy giờ, Ân Diệc là người anh tốt nhất. Một vài cảnh sát đã khuyên cô nên tránh xa tên hư hỏng kia, nhưng cô vẫn đợi Ân Diệc ra tù.
Ba năm sau, Ân Diệc 21 tuổi ra tù, mang theo vết nhơ không thể gột rửa sạch, lại lần nữa bước chân vào xã hội này. Hôm đó, Thu Ngữ tự mình đi đón Ân Diệc trở về, mỉm cười hân hoan, giống như ba năm xa cách chưa từng xảy ra.
Vào khoảnh khắc được cô ôm chặt, Ân Diệc cảm thấy chính mình lại lần nữa được cứu rỗi, cảm thấy những gì mà đám người trong ngục nói không hoàn toàn đúng. Ít nhất, Thu Thu chưa bao giờ ghét bỏ hắn.
Những phạm nhân trong ngục nói với hắn rằng, hắn không nhà, không xe, không tiền tiết kiệm, ngu ngốc đi giúp đỡ Thu Ngữ giữ được nhiều tiền như vậy, thậm chí còn đem tiền đền bù do hắn nhận gánh tội thay cũng đưa hết cho Thu Ngữ. Đến lúc ra tù, hắn chẳng nhận được cái gì, đã thế còn phải gánh ô nhục vào người.
Bởi vì hắn giúp người khác nhận lỗi, người bên trong tù ít nhiều đều biết, bọn họ cũng không gây khó dễ cho hắn, hơn nữa nhờ có đại lão bản kia chuẩn bị, ba năm đó hắn cũng không phải chịu quá nhiều vất vả, nhưng lại học được nhiều điều, đương nhiên toàn là ‘bàng môn tả đạo’. Đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, hắn liền tự cười châm biếm, hiện tại, hắn chính xác không phải người lương thiện gì.
Vì có tiền án, nên khi mới ra tù, Ân Diệc tìm việc rất khó khăn.
Cuối cùng lại bắt đầu kinh doanh thu mua phế liệu, ở vùng ngoại thành thuê một bãi đất rộng. Tuy rằng hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng chung quy lại hắn cũng có thu nhập, không cần phải xem sắc mặt người khác.
Thu Ngữ vẫn đang đi học. Nữ học giả ưu tú Thu Ngữ có một người ca ca từng ra tù vào tội, mỗi tuần đều sẽ đến trường đón cô, lần nào cũng mang theo rất nhiều đồ vật. Việc này cả trường đều biết, đương nhiên những lời đồn đãi vớ vẩn cũng không ít.
Thu Ngữ ôn nhu cũng có lúc trở mặt. Khi người khác dám nói xấu Ân Diệc cô liền đáp trả, thậm chí còn có mấy lần đánh nhau với đám nữ sinh trong trường, khiến cho Ân Diệc dở khóc dở cười.
Cuộc sống yên bình như vậy trôi qua được hai năm, Ân Diệc đã 23 tuổi, còn Thu Ngữ mười chín tuổi, vừa mới thi đậu đại học nông nghiệp. Trong mấy năm này, Ân Diệc cũng tích cóp được chút tiền, còn có khoản tiền bồi thường lúc trước hắn gánh tội thay người ta, gia sản của bố mẹ Thu Ngữ để lại, hai người liền tính toán muốn đem đập bỏ ngôi nhà bên bờ biển để xây lại, sau này nơi đó sẽ là nhà ở mới của họ.
Ai biết rằng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, trước khi bọn họ có thể thực thi, bệnh dịch liền bùng phát, kéo theo một loạt các sự kiện. Thay vì xây nhà, hai người đã dùng tiền mua rất nhiều vật tư giấu đi, dựa vào đó sống một thời gian dài.
Mãi về sau, nghe nói về sự tồn tại của khu an toàn, hai người nghĩ ở đó có lẽ sẽ tốt hơn nên cùng nhau đến khu an toàn.
Nào ngờ khu an toàn cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của họ.
Lao động chăm chỉ để có cái ăn là điều bình thường, nhưng nguy cơ lớn nhất lại đến từ con người. Hoàn cảnh đáng sợ cực độ đã khiến nhiều người biến chất, khu an toàn mỗi ngày đều có rất nhiều sự kiện mất nhân tính phát sinh. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao sau khi phát hiện ra khả năng của Thu Ngữ, Ân Diệc lại muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Hai người họ chậm chạp lái xe dưới cơn mưa to như thác đổ. Đích đến của họ là một cây cầu cạn đổ nát ở vùng ngoại ô.
Nơi đây đã từng xảy ra một vụ tai nạn ô tô khiến cây cầu bị chặn bởi hàng nghìn chiếc xe lớn nhỏ. Ngay lúc đó, một trận động đất xảy ra đã khiến cây cầu sập xuống, khiến người và xe thương vong vô số. Dù sao, người cũng không cứu nổi huống chi là xe.
Sau khi mọi người đi đến khu an toàn ở trung tâm thành phố, các vùng ngoại ô cách khu an toàn hơn hai giờ đồng hồ đã bị bỏ hoang, không ai chú ý đến, điều đó lại chính là lý do khiến họ muốn đến nơi đó. Bởi vì Thu Ngữ có năng lực khác biệt với những người tiến hóa khác, cô có một hệ thống cao cấp.
Nhưng đó không phải là một hệ thống chiến đấu mà là một hệ thống bảo vệ môi trường! Đúng như tên gọi, nó có thể tái chế và tái sử dụng tất cả các nguồn tài nguyên. Hai người đã nghiên cứu trong vài ngày và phát hiện ra rằng hầu hết mọi thứ cần thiết cho thực phẩm, quần áo, nhà ở và phương tiện giao thông đều có thể tổng hợp được. Mọi thứ đều có thể được sử dụng đến mức tối đa, rất thân thiện với môi trường, không lãng phí dù chỉ một chút đồ vật.
Bọn họ quyết định thử nghiệm thêm, trong khu an toàn cũng có bãi rác, nhưng vì bây giờ đồ ăn đều thiếu thốn nên chủ yếu là túi ni lông không sử dụng được nữa. Nửa đêm, khi mọi người đang say ngủ, có hai bóng dáng rón rén đi ra nhà rác để thử nghiệm.
Hầu hết mọi thứ đều có thể được hệ thống hấp thụ, được phân hủy thành nguyên liệu thô, và sau đó có thể lựa chọn để tổng hợp lên sản phẩm mới.
Ân Diệc cũng thử dùng các sản phẩm mới này, ví dụ như sản phẩm nhựa, độ cứng của thành phẩm gần như bắt kịp với sản phẩm kim loại, nhưng về cơ bản, tỷ lệ nguyên liệu thô là mười ăn một, có nghĩa là mười chiếc bát nhựa trên trái đất mới có thể tổng hợp được một chiếc bát nhựa mới.
Các sản phẩm kim loại thì lại tương đương nhau, ngoại trừ hình dáng, những đồ làm ra đều giống với đồ trên trái đất, nhưng chất lượng siêu bền, có thể sử dụng đến một trăm tám mươi năm sau.
Ngoài ra, hệ thống cũng chẳng chê bai rác rưởi sinh hoạt ghê tởm. Hạt giống sẽ được tự động phân loại ra để dự phòng, cặn bã được tổng hợp thành phân bón kiểu mới. Thậm chí cặn bã của nhựa còn được kết hợp với cặn bã của kim loại để tạo thành viên gạch hoặc tấm vật liệu xây dựng dùng cho kiến trúc.
Điều khiến hai người hài lòng nhất chính là hệ thống cũng có thể tổng hợp thức ăn, đương nhiên cũng không nghĩ tới bữa tiệc lớn, chỉ là bánh quy hoặc nguyên liệu sạch như bột mì, trứng gà. Bởi vì còn nuôi hai chú mèo nên Thu Ngữ phát hiện ra rằng chỉ cần một chút thịt, cá, ngay cả nội tạng cũng có thể tạo thành thức ăn cho chó mèo.
Đương nhiên, đối với các vật phẩm nhỏ như nồi, niêu, xong, chảo, chén, gáo, bồn, quần áo vớ, đến các vật phẩm lớn như ô tô đều có thể tổng hợp được. Nhưng cơ bản đều là sản phẩm phục vụ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, máy phát điện năng lượng mặt trời cũng có, nhưng vũ khí lại không tạo ra được, vũ khí sắc bén nhất mà cô có thể tạo ra chính là con dao bổ dưa hấu.
Ân Diệc muốn để Thu Ngữ đi thu gom xe hỏng, đồng thời biến đổi con xe xập xệ hiện tại thành dao bổ dưa hấu mới để phòng thân.
Cho dù Mặc Mặc và Thỏ có thể bảo vệ Thu Ngữ, chính bản thân hắn lúc trước ở trong ngục giam cũng học được chút võ nghệ, cũng có dị năng, nhưng có thêm vũ khí để tự vệ thì sao phải từ chối chứ.
Hơn nữa, dù Thu Ngữ có dị năng hệ thống, nhưng bản thân cô lại không có khả năng chiến đấu, cho nên phải luôn luôn cẩn trọng.
Trong chiếc xe có bề ngoài rách nát nhưng bên trong tiện nghi, Thu Ngữ trên tay ôm lấy con mèo đen tuyền Mặc Mặc, bên chân cô còn đang nằm một bé mèo khác tên Thỏ, nhìn khung cảnh hoang tàn dưới cơn mưa giông bên ngoài, cô ngơ ngác hỏi người thanh niên bên cạnh mình.
“Chúng ta phải rời đi. Chỉ có khi ở bên ngoài, chúng ta mới có thể tự tin sử dụng dị năng của em, Mặc Mặc và Thỏ cũng có thể yên tâm đi ra ngoài.”
Hơn nữa khu an toàn cũng chưa chắc đã an toàn!
Ân Diệc mỗi lần đi ra ngoài lại lo lắng cho an nguy của Thu Ngữ ở khu an toàn, rốt cuộc thế đạo này, có những người còn không bằng cả cầm thú.
"Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu?”
Mấy ngày trước, Thu Ngữ đang trên đường đi đưa cơm cho Ân Diệc, thì bất ngờ gặp một cơn mưa thiên thạch, đầu bị đập trúng, thiếu chút nữa chết, nếu không phải Ân Diệc trả một số lượng vật tư lớn tìm người chữa trị, chỉ sợ Thu Ngữ đã bị ném vào lò hỏa thiêu.
“Lên đường cao tốc trước đi, bên kia nhiều xe. Sau khi ra khỏi khu vực giám sát, chúng ta có thể đổi xe mới, dọc đường đi sẽ thoải mái hơn.”
Bên ngoài, trời đã mưa to liên tục nửa tháng. Nếu không phải vị trí của thành phố D khá cao so với mực nước biển, có lẽ đã sớm bị ngập rồi.
Xe của bọn họ tuy cũ nát một chút, nhưng vẫn có thể lái được. Tuy nhiên không còn nhiều dầu, hơn nữa không gian xe cũng nhỏ, Ân Diệc đã muốn đổi sang một chiếc xe thoải mái hơn từ lâu.
Hai người dầm mưa ra khỏi khu an toàn cũng khá mạo hiểm. Hiện tại nơi nơi đều là virus, cũng chưa khoa trương đến mức có tang thi, tuy nhiên động vật và thực vật bị biến dị lại không ít.
Nhân loại cũng xuất hiện nhiều loại virus lây lan rất nhanh, tỉ lệ tử vong cao. Lúc đầu còn có thể cách ly kiểm soát. Nhưng sau đó, tốc độ biến dị của virus quá nhanh, cư dân trên địa cầu giảm không phanh. Dịch bệnh xuất hiện được hơn một năm, nhưng đến thời điểm hai tháng trước mới bắt đầu mất khống chế toàn diện.
Thiên tai không ngừng xảy ra, sóng thần, động đất, lũ lụt, khô hạn xâm nhập địa cầu.
Sự phẫn nộ của thiên nhiên là không thể ngăn cản!
Tình hình hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Bắt đầu từ hai tháng trước, cứ mấy ngày lại có một trận mưa thiên thạch, những vật chất đến từ ngoài không gian có lẽ cũng mang theo vi rút làm đẩy nhanh tốc độ hư hỏng của mọi thứ.
Con người, động vật và thực vật bị thiên thạch va phải đều xuất hiện biến dị, một số bị chết, trong khi đó một số lại tiến hóa. Giống như là động vật và thực vật trên Trái đất bị đột biến do bức xạ hạt nhân. Sự tiến hóa này cũng có thể được gọi là siêu năng lực, nhưng vẫn nằm trong phạm vi của năm hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ân Diệc ngay từ đầu đã bị thiên thạch rơi trúng, hơn nữa còn xuất hiện tiến hóa. Nhờ thân thủ không tồi, lại cũng không muốn làm chim đầu đàn, nên Ân Diệc vẫn luôn che giấu rất kỹ, nhiều người không phát hiện ra sự khác thường của Ân Diệc. Trong khi Thu Ngữ vẫn luôn là người thường, cho đến mấy ngày trước bị thiên thạch rơi trúng.
Hôm đó hai con mèo trong nhà cũng được Ân Diệc bế ra sân để chải lông, sau đó cùng nhau gặp phải trận mưa thiên thạch, cả hai con mèo đều tiến hóa. Tuy nhiên, hai con mèo chỉ thay đổi về tốc độ và thể lực.
Ân Diệc và Thu Ngữ đều đã không còn người thân, sống nương tựa lẫn nhau. Gia đình Thu Ngữ ban đầu rất hạnh phúc, xây dựng một trang trại ở thành phố D quê nhà, mỗi năm cũng kiếm không ít. Không may, vì một tai nạn mà không còn ai, lúc ấy Thu Ngữ chỉ mới mười bốn tuổi.
Ân Diệc là một tên “trộm chó” có tiếng trong làng, do bọn buôn người mua từ nơi khác đem về làng bán. Nhưng sau khi gia đình kia có con riêng thì bắt đầu đánh đập, mắng chửi hắn.
Ân Diệc từ khi mới năm tuổi đã sống một cuộc đời không bằng cả heo chó. Sau này gặp phải sự truy quét gắt gao của cảnh sát về tệ nạn buôn người, gia đình kia sợ xảy ra chuyện, liền vứt bỏ Ân Diệc lúc đó mới tám tuổi ở nội thành, cả nhà chuyển đi nơi khác, dù sao hắn cũng chưa từng được nhập tên vào hộ khẩu.
Cảnh sát ban đầu có điều tra. Nhưng Ân Diệc là bị bán đi, sau bốn năm không tìm được người nhà, viện phúc lợi liền tìm mọi lý do để không phải nhận nuôi hắn.
Bố mẹ Thu Ngữ ở gần đó, nhìn Ân Diệc lớn lên, không đành lòng, đã bí mật giúp đỡ không ít. Để Ân Diệc có thể đi học, còn thương lượng với Cục Công An rồi đi làm thủ tục nhập khẩu cho Ân Diệc vào nhà mình.
Có thể là do những gì đã trải qua khi còn nhỏ nên Ân Diệc cũng không thích học tập, miễn cưỡng xong sơ trung liền bỏ học. Sau này Ân Diệc bắt đầu lêu lổng, hai ông bà cũng không hề ghét bỏ, luôn khuyên răn hắn. Ân Diệc đối với bố mẹ Thu Ngữ luôn luôn vô vàn cảm kích, đối với Thu Ngữ cũng thực lòng thương yêu. Dù hắn có ở bên ngoài gây gổ, đánh nhau, tuy nhiên, khi về nhà họ Thu luôn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiếu thuận.
Mọi thứ thay đổi vào năm cha mẹ Thu Ngữ gặp tai nạn, khi đó Ân Diệc vừa tròn 18 tuổi, nổi danh ở khu vực là một tên ‘trộm chó’, trong khi Thu Ngữ mười bốn tuổi thì ngược lại, là một cô bé ngoan ngoãn, lễ phép nhưng vì biến cố gia đình mà trở thành trẻ mồ côi, bị nhóm thân thích lao vào xâu xé, giở mọi thủ đoạn để chiếm đoạt tài sản.
Mặc dù Thu Ngữ và Ân Diệc cùng sổ hộ khẩu, Ân Diệc cũng đã mười tám tuổi, nhưng thủ tục ban đầu có chút sơ hở, người thân lật tẩy những chuyện đó, khiến Thu Ngữ suýt nữa phải thay đổi người giám hộ.
Ân Diệc vừa mới 18 tuổi giống như một con sói canh giữ bên cạnh Thu Ngữ, thậm chí còn đả thương thân thích của nhà họ Thu.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Ân Diệc đã quỳ gối cầu xin một đại ca xã hội đen hỗ trợ, tìm người giúp nhập khẩu cho Thu Ngữ vào Cục Cảnh Sát, bảo vệ gia sản của Thu gia không bị rơi vào trong tay thân thích của Thu Ngữ. Đổi lại, Ân Diệc phải nhận tội thay người ta, vào tù ba năm.
Trong mắt mọi người, Ân Diệc không phải là một kẻ tốt lành gì, đánh nhau, gây rối, cuối cùng phải ngồi tù. Nhưng trong trái tim của đứa trẻ Thu Ngữ lúc bấy giờ, Ân Diệc là người anh tốt nhất. Một vài cảnh sát đã khuyên cô nên tránh xa tên hư hỏng kia, nhưng cô vẫn đợi Ân Diệc ra tù.
Ba năm sau, Ân Diệc 21 tuổi ra tù, mang theo vết nhơ không thể gột rửa sạch, lại lần nữa bước chân vào xã hội này. Hôm đó, Thu Ngữ tự mình đi đón Ân Diệc trở về, mỉm cười hân hoan, giống như ba năm xa cách chưa từng xảy ra.
Vào khoảnh khắc được cô ôm chặt, Ân Diệc cảm thấy chính mình lại lần nữa được cứu rỗi, cảm thấy những gì mà đám người trong ngục nói không hoàn toàn đúng. Ít nhất, Thu Thu chưa bao giờ ghét bỏ hắn.
Những phạm nhân trong ngục nói với hắn rằng, hắn không nhà, không xe, không tiền tiết kiệm, ngu ngốc đi giúp đỡ Thu Ngữ giữ được nhiều tiền như vậy, thậm chí còn đem tiền đền bù do hắn nhận gánh tội thay cũng đưa hết cho Thu Ngữ. Đến lúc ra tù, hắn chẳng nhận được cái gì, đã thế còn phải gánh ô nhục vào người.
Bởi vì hắn giúp người khác nhận lỗi, người bên trong tù ít nhiều đều biết, bọn họ cũng không gây khó dễ cho hắn, hơn nữa nhờ có đại lão bản kia chuẩn bị, ba năm đó hắn cũng không phải chịu quá nhiều vất vả, nhưng lại học được nhiều điều, đương nhiên toàn là ‘bàng môn tả đạo’. Đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, hắn liền tự cười châm biếm, hiện tại, hắn chính xác không phải người lương thiện gì.
Vì có tiền án, nên khi mới ra tù, Ân Diệc tìm việc rất khó khăn.
Cuối cùng lại bắt đầu kinh doanh thu mua phế liệu, ở vùng ngoại thành thuê một bãi đất rộng. Tuy rằng hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng chung quy lại hắn cũng có thu nhập, không cần phải xem sắc mặt người khác.
Thu Ngữ vẫn đang đi học. Nữ học giả ưu tú Thu Ngữ có một người ca ca từng ra tù vào tội, mỗi tuần đều sẽ đến trường đón cô, lần nào cũng mang theo rất nhiều đồ vật. Việc này cả trường đều biết, đương nhiên những lời đồn đãi vớ vẩn cũng không ít.
Thu Ngữ ôn nhu cũng có lúc trở mặt. Khi người khác dám nói xấu Ân Diệc cô liền đáp trả, thậm chí còn có mấy lần đánh nhau với đám nữ sinh trong trường, khiến cho Ân Diệc dở khóc dở cười.
Cuộc sống yên bình như vậy trôi qua được hai năm, Ân Diệc đã 23 tuổi, còn Thu Ngữ mười chín tuổi, vừa mới thi đậu đại học nông nghiệp. Trong mấy năm này, Ân Diệc cũng tích cóp được chút tiền, còn có khoản tiền bồi thường lúc trước hắn gánh tội thay người ta, gia sản của bố mẹ Thu Ngữ để lại, hai người liền tính toán muốn đem đập bỏ ngôi nhà bên bờ biển để xây lại, sau này nơi đó sẽ là nhà ở mới của họ.
Ai biết rằng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, trước khi bọn họ có thể thực thi, bệnh dịch liền bùng phát, kéo theo một loạt các sự kiện. Thay vì xây nhà, hai người đã dùng tiền mua rất nhiều vật tư giấu đi, dựa vào đó sống một thời gian dài.
Mãi về sau, nghe nói về sự tồn tại của khu an toàn, hai người nghĩ ở đó có lẽ sẽ tốt hơn nên cùng nhau đến khu an toàn.
Nào ngờ khu an toàn cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của họ.
Lao động chăm chỉ để có cái ăn là điều bình thường, nhưng nguy cơ lớn nhất lại đến từ con người. Hoàn cảnh đáng sợ cực độ đã khiến nhiều người biến chất, khu an toàn mỗi ngày đều có rất nhiều sự kiện mất nhân tính phát sinh. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao sau khi phát hiện ra khả năng của Thu Ngữ, Ân Diệc lại muốn rời đi càng sớm càng tốt.
Hai người họ chậm chạp lái xe dưới cơn mưa to như thác đổ. Đích đến của họ là một cây cầu cạn đổ nát ở vùng ngoại ô.
Nơi đây đã từng xảy ra một vụ tai nạn ô tô khiến cây cầu bị chặn bởi hàng nghìn chiếc xe lớn nhỏ. Ngay lúc đó, một trận động đất xảy ra đã khiến cây cầu sập xuống, khiến người và xe thương vong vô số. Dù sao, người cũng không cứu nổi huống chi là xe.
Sau khi mọi người đi đến khu an toàn ở trung tâm thành phố, các vùng ngoại ô cách khu an toàn hơn hai giờ đồng hồ đã bị bỏ hoang, không ai chú ý đến, điều đó lại chính là lý do khiến họ muốn đến nơi đó. Bởi vì Thu Ngữ có năng lực khác biệt với những người tiến hóa khác, cô có một hệ thống cao cấp.
Nhưng đó không phải là một hệ thống chiến đấu mà là một hệ thống bảo vệ môi trường! Đúng như tên gọi, nó có thể tái chế và tái sử dụng tất cả các nguồn tài nguyên. Hai người đã nghiên cứu trong vài ngày và phát hiện ra rằng hầu hết mọi thứ cần thiết cho thực phẩm, quần áo, nhà ở và phương tiện giao thông đều có thể tổng hợp được. Mọi thứ đều có thể được sử dụng đến mức tối đa, rất thân thiện với môi trường, không lãng phí dù chỉ một chút đồ vật.
Bọn họ quyết định thử nghiệm thêm, trong khu an toàn cũng có bãi rác, nhưng vì bây giờ đồ ăn đều thiếu thốn nên chủ yếu là túi ni lông không sử dụng được nữa. Nửa đêm, khi mọi người đang say ngủ, có hai bóng dáng rón rén đi ra nhà rác để thử nghiệm.
Hầu hết mọi thứ đều có thể được hệ thống hấp thụ, được phân hủy thành nguyên liệu thô, và sau đó có thể lựa chọn để tổng hợp lên sản phẩm mới.
Ân Diệc cũng thử dùng các sản phẩm mới này, ví dụ như sản phẩm nhựa, độ cứng của thành phẩm gần như bắt kịp với sản phẩm kim loại, nhưng về cơ bản, tỷ lệ nguyên liệu thô là mười ăn một, có nghĩa là mười chiếc bát nhựa trên trái đất mới có thể tổng hợp được một chiếc bát nhựa mới.
Các sản phẩm kim loại thì lại tương đương nhau, ngoại trừ hình dáng, những đồ làm ra đều giống với đồ trên trái đất, nhưng chất lượng siêu bền, có thể sử dụng đến một trăm tám mươi năm sau.
Ngoài ra, hệ thống cũng chẳng chê bai rác rưởi sinh hoạt ghê tởm. Hạt giống sẽ được tự động phân loại ra để dự phòng, cặn bã được tổng hợp thành phân bón kiểu mới. Thậm chí cặn bã của nhựa còn được kết hợp với cặn bã của kim loại để tạo thành viên gạch hoặc tấm vật liệu xây dựng dùng cho kiến trúc.
Điều khiến hai người hài lòng nhất chính là hệ thống cũng có thể tổng hợp thức ăn, đương nhiên cũng không nghĩ tới bữa tiệc lớn, chỉ là bánh quy hoặc nguyên liệu sạch như bột mì, trứng gà. Bởi vì còn nuôi hai chú mèo nên Thu Ngữ phát hiện ra rằng chỉ cần một chút thịt, cá, ngay cả nội tạng cũng có thể tạo thành thức ăn cho chó mèo.
Đương nhiên, đối với các vật phẩm nhỏ như nồi, niêu, xong, chảo, chén, gáo, bồn, quần áo vớ, đến các vật phẩm lớn như ô tô đều có thể tổng hợp được. Nhưng cơ bản đều là sản phẩm phục vụ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, máy phát điện năng lượng mặt trời cũng có, nhưng vũ khí lại không tạo ra được, vũ khí sắc bén nhất mà cô có thể tạo ra chính là con dao bổ dưa hấu.
Ân Diệc muốn để Thu Ngữ đi thu gom xe hỏng, đồng thời biến đổi con xe xập xệ hiện tại thành dao bổ dưa hấu mới để phòng thân.
Cho dù Mặc Mặc và Thỏ có thể bảo vệ Thu Ngữ, chính bản thân hắn lúc trước ở trong ngục giam cũng học được chút võ nghệ, cũng có dị năng, nhưng có thêm vũ khí để tự vệ thì sao phải từ chối chứ.
Hơn nữa, dù Thu Ngữ có dị năng hệ thống, nhưng bản thân cô lại không có khả năng chiến đấu, cho nên phải luôn luôn cẩn trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.