Ta Ở Mạt Thế Thu Thập Phế Phẩm

Chương 8: Xe Phòng Xa 3

Thanh Mị

17/11/2023

Đáng tiếc sau khi biết Ân Diệc là người từng ngồi tù, hiện tại còn làm nghề thu mua phế phẩm, gần như đều biến thành ánh mắt khinh thường.

Thậm chí có người còn nói, đáng tiếc cho một gương mặt như minh tinh lại mọc ở trên người một tên không ra gì.

Lúc trước Thu Ngữ còn bởi vì những lời này mà đánh nhau với nữ sinh nói xấu kia.

Ân Diệc đối với các nữ sinh cũng không có hứng thú, cả đầu óc ngoại trừ Thu Ngữ chính là kiếm tiền. Về phần cái gọi là dụ hoặc bên ngoài, ở Ân Diệc xem ra đều là âm mưu, không phải moi tiền chính là lừa thân xác, hắn ngại dơ.

Nói trắng ra, tính cách của Ân Diệc chính là loại, người mà hắn đặt ở trong lòng, làm cái gì cũng đều đúng, người mà hắn không đặt ở trong lòng, làm cái gì cũng sẽ bị hoài nghi.

Kỳ thật Ân Diệc ở trên vấn đề tâm lý nhiều ít có chút không bình thường, chỉ là luôn che giấu rất giỏi, kẻ muốn cho, người muốn nhận, trong mắt người khác là hành vi không bình thường, ở trong mắt Thu Ngữ đều là Ân Diệc quan tâm cô.

Thu Ngữ nhìn danh sách nguyên liệu trên màn hình ảo, hồn nhiên không biết tâm tư của nam nhân đối diện đã chuyển trăm lần, vẫn còn cúi đầu nghiên cứu hệ thống của chính mình.

Thu Ngữ cảm thấy dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát thừa dịp thời gian này lựa chọn hợp thành một ít đồ, tỷ như quần áo của hai người, từ trong ra ngoài đều cần, trước đây một ngày chỉ lo áo ngoài, bên trong cũng chưa đổi.

Về phần vấn đề xấu hổ là kích cỡ, giữa hai người kỳ thật cũng không khó biết, rốt cuộc từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, khoa trương mà nói, Ân Diệc đối với kích cỡ của Thu Ngữ, khả năng so với chính bản thân Thu Ngữ còn biết kỹ càng tỉ mỉ hơn.



Đêm khuya đi siêu thị mua băng vệ sinh gì đó, cũng là việc Ân Diệc đã đỏ mặt trải qua. Về phần kích cỡ của Ân Diệc, trước đó hắn ở trong ngục giam, Thu Ngữ mỗi tuần đều phải gửi đồ vào, mã số quần áo cũng có biết rõ.

Nhưng bởi vì hiện tại xe còn chưa có lấy ra ngoài, cũng chỉ tạm thời làm hai bộ dự phòng trước, sau đó chính là chăn, trước đó cũng thu được một ít ở chung cư bên kia, nhưng đại bộ phận đều là vật liệu hóa học, bông chân chính bị thiếu đến đáng thương.

Hệ thống là một hệ thống bảo vệ môi trường, vô cùng bắt bẻ, nhìn danh sách tài liệu, bông có thể làm chăn đệm chỉ có khoảng hai mươi cân, cũng vừa đủ một bộ chăn đệm, lông vịt đảo cũng có một chút, nhưng đều không nhiều lắm, phỏng chừng chính là sản phẩm dành cho mấy nhà tương đối giàu có mua.

Về phần bông hóa học, đã bị phân giải thành plastic, bắt mắt nhất chính là số lượng chất thải công nghiệp ở cuối cùng của danh sách, làm Thu Ngữ đều cảm thán.

“Hôm nay thu nhiều xe như vậy, chất thải công nghiệp cũng phải mấy tấn, chờ về sau đủ xây nhà.” Thu Ngữ vẫn muốn có một địa phương an ổn để sống, nhưng cô cũng biết việc này không dễ dàng.

“Chờ có địa phương thích hợp, chúng ta sẽ xây một biệt thự lớn, lại vòng một khu vườn.” Ân Diệc biết tính cách Thu Ngữ, không thích thành phố lớn phồn hoa, ngược lại thích quê nhà yên lặng.

“Em không cần biệt thự lớn, em thích kiểu phòng ở cũ, em muốn có một khu vườn thật rộng, đến lúc đó chúng ta có thể làm một nhà ấm, trồng một ít đồ ăn.” Thu Ngữ dọc theo đường đi đã thật sự nghĩ tới nếu có một địa phương an ổn, cô sẽ muốn xây loại phòng ở gì.

“Được, chờ chúng ta tìm được địa phương thích hợp, liền có thể lợi dụng tài liệu xây một phòng ấm.” Ân Diệc kỳ thật cũng đã nghĩ tới, tuy rằng hiện tại động đất thường phát sinh, nhưng nơi này của bọn họ so với các địa phương khác tốt hơn rất nhiều.

Có tài liệu của hệ thống có lẽ phòng ở cũng có thể xây dựng kiên cố hơn không ít, đến lúc đó có thể làm phòng ấm, ít nhất ngẫu nhiên cũng có thể ăn được chút rau dưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Mạt Thế Thu Thập Phế Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook