Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 14
Địch Bách Lý
01/03/2024
“Ôi, có gì đâu chứ, quan hệ lúc trước của tôi với Hồng Trân cũng khá tốt mà.”
Tôn Lệ Phương bày ra dáng vẻ rộng lượng.
Chờ đến khi những người đàn ông đi rồi, Tôn Lệ Phương mới kéo tay Lê Thiện: “Thiện Thiện chịu ấm ức rồi.”
Lê Thiện: “……”
Sự quan tâm bất thình lình này khiến người ta có chút không đỡ nổi.
“Dì hỏi con chuyện này, cậu cả của con đấy, năm nay xưởng bọn họ có tuyển công nhân nữa không?”
Trước kia Tôn Lệ Phương chưa từng tới xưởng máy móc, hôm nay tới một chuyến thật sự khiến bà không ngừng động lòng. Bà có hai đứa con, đứa lớn đã vào xưởng dệt, bây giờ đứa thứ hai còn chưa có việc làm, nếu đứa bé có thể vào xưởng máy móc thì… Chắc chắn sau này sẽ thuận lợi hơn khi nói đến chuyện hôn nhân.
Nhưng mà bây giờ các xưởng lớn rất ít khi tuyển công nhân, trong lòng Tôn Lệ Phương cũng không chắc chắn.
“Thật sự con không biết gì về chuyện này.” Lê Thiện nở một nụ cười tràn đầy ý xin lỗi với Tôn Lệ Phương: “Nếu không thì đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, con sẽ giúp dì hỏi một chút?”
Tôn Lệ Phương vội vàng gật đầu: “Được.”
Bà vỗ vỗ mu bàn tay của Lê Thiện, trong lòng càng thêm yêu thương cô: “Cũng không biết ai lại hại một cô gái nhỏ như con, chẳng lẽ không sợ gặp báo ứng sao.”
Đồng Linh: “……”
Biết rõ Đồng Linh đang lo lắng mà Lê Thiện còn muốn chọc vào lòng bà ta: “Dì Đồng, dì sao vậy? Là bị say xe ư? Sao sắc mặt của dì lại khó coi như vậy?” Sau đó cô lại quay đầu lại nhìn về phía Tôn Lệ Phương: “Dì Tôn, dù sao ba cháu và cậu cả cũng đi rồi, chúng ta nghỉ một lát lại đi nhé.”
Tôn Lệ Phương gật gật đầu: "Vậy nghỉ một lát đi, một cô gái như cháu đi tới đó cũng không tốt, chuyện này còn phải để trưởng bối ra mặt mới được.
Đồng Linh lập tức nóng nảy: "Chúng ta vẫn nên đi thôi, tôi có hơi lo lắng.
“Lo lắng cái gì, bà không tin Hồng Quân nhà bà mà còn không tin Lão Lưu nhà tôi a, bà yên tâm, đảm bảo điều tra rõ ràng cho bà.” Tôn Lệ Phương khá tin tưởng giám đốc Lưu nhà mình.
Đồng Linh sắp khóc rồi.
Chính vì bà ta quá tin tưởng năng lực của bọn họ cho nên mới sốt ruột a.
“Còn không phải là do tôi quá lo lắng người phụ nữ kia sẽ càn quấy thì ba người đàn ông bọn họ không ứng phó được sao.”
Tôn Lệ Phương nghĩ thấy cũng đúng.
Thật sự thì đàn ông rất khó đối phó với hành vi của phụ nữ, nhẹ nhàng cũng không tốt, nghiêm túc cũng không tốt.
“Vậy chúng ta mau đi thôi.”
Lê Thiện kéo dài thời gian trong chốc lát cũng cảm thấy đủ rồi, vì vậy cô lập tức gật đầu đồng ý, cô càng muốn nhìn thấy hiện trường Đồng Linh bị vả mặt.
Ba người vội vàng tới đó, lúc đến xưởng thêu, mẹ Trương Duyệt đã náo loạn trong công hội, trước cửa phòng làm việc có một đống người vây quanh xem náo nhiệt.
“…… Muốn nói đến oan uổng thì tôi mới là người oan uổng đấy, ông đi ra ngoài hỏi thăm xem, Lý Tú Mai tôi đã làm mai nhiều hay ít, thành bao nhiêu đôi, nhà nào mà không hòa thuận.”
Lý Tú Mai, cũng chính là mẹ của Trương Duyệt không ngừng vỗ ngực của mình, thanh âm vừa vang vừa to: “Tôi là người mai mối có lương tâm, vốn dĩ tôi không muốn làm mai cho nhà ông, nếu không phải là người nọ cầu xin tôi, nói đứa bé đáng thương, ba ruột mặc kệ, mẹ ruột chết sớm, đã thế nó lại nhiều tuổi, còn bị nhà cậu mình giữ lại trong nhà không cho kết hôn. Chính miệng bà ta nói không cần đàn ông có chí tiến thủ, chỉ cần quan hệ trong nhà đơn giản, cha mẹ có thể giúp đỡ, tốt nhất là giàu có một chút để con cái sống không cần lo nghĩ qua ngày thì tôi mới đề cập đến nhà họ Thường.”
Tôn Lệ Phương bày ra dáng vẻ rộng lượng.
Chờ đến khi những người đàn ông đi rồi, Tôn Lệ Phương mới kéo tay Lê Thiện: “Thiện Thiện chịu ấm ức rồi.”
Lê Thiện: “……”
Sự quan tâm bất thình lình này khiến người ta có chút không đỡ nổi.
“Dì hỏi con chuyện này, cậu cả của con đấy, năm nay xưởng bọn họ có tuyển công nhân nữa không?”
Trước kia Tôn Lệ Phương chưa từng tới xưởng máy móc, hôm nay tới một chuyến thật sự khiến bà không ngừng động lòng. Bà có hai đứa con, đứa lớn đã vào xưởng dệt, bây giờ đứa thứ hai còn chưa có việc làm, nếu đứa bé có thể vào xưởng máy móc thì… Chắc chắn sau này sẽ thuận lợi hơn khi nói đến chuyện hôn nhân.
Nhưng mà bây giờ các xưởng lớn rất ít khi tuyển công nhân, trong lòng Tôn Lệ Phương cũng không chắc chắn.
“Thật sự con không biết gì về chuyện này.” Lê Thiện nở một nụ cười tràn đầy ý xin lỗi với Tôn Lệ Phương: “Nếu không thì đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, con sẽ giúp dì hỏi một chút?”
Tôn Lệ Phương vội vàng gật đầu: “Được.”
Bà vỗ vỗ mu bàn tay của Lê Thiện, trong lòng càng thêm yêu thương cô: “Cũng không biết ai lại hại một cô gái nhỏ như con, chẳng lẽ không sợ gặp báo ứng sao.”
Đồng Linh: “……”
Biết rõ Đồng Linh đang lo lắng mà Lê Thiện còn muốn chọc vào lòng bà ta: “Dì Đồng, dì sao vậy? Là bị say xe ư? Sao sắc mặt của dì lại khó coi như vậy?” Sau đó cô lại quay đầu lại nhìn về phía Tôn Lệ Phương: “Dì Tôn, dù sao ba cháu và cậu cả cũng đi rồi, chúng ta nghỉ một lát lại đi nhé.”
Tôn Lệ Phương gật gật đầu: "Vậy nghỉ một lát đi, một cô gái như cháu đi tới đó cũng không tốt, chuyện này còn phải để trưởng bối ra mặt mới được.
Đồng Linh lập tức nóng nảy: "Chúng ta vẫn nên đi thôi, tôi có hơi lo lắng.
“Lo lắng cái gì, bà không tin Hồng Quân nhà bà mà còn không tin Lão Lưu nhà tôi a, bà yên tâm, đảm bảo điều tra rõ ràng cho bà.” Tôn Lệ Phương khá tin tưởng giám đốc Lưu nhà mình.
Đồng Linh sắp khóc rồi.
Chính vì bà ta quá tin tưởng năng lực của bọn họ cho nên mới sốt ruột a.
“Còn không phải là do tôi quá lo lắng người phụ nữ kia sẽ càn quấy thì ba người đàn ông bọn họ không ứng phó được sao.”
Tôn Lệ Phương nghĩ thấy cũng đúng.
Thật sự thì đàn ông rất khó đối phó với hành vi của phụ nữ, nhẹ nhàng cũng không tốt, nghiêm túc cũng không tốt.
“Vậy chúng ta mau đi thôi.”
Lê Thiện kéo dài thời gian trong chốc lát cũng cảm thấy đủ rồi, vì vậy cô lập tức gật đầu đồng ý, cô càng muốn nhìn thấy hiện trường Đồng Linh bị vả mặt.
Ba người vội vàng tới đó, lúc đến xưởng thêu, mẹ Trương Duyệt đã náo loạn trong công hội, trước cửa phòng làm việc có một đống người vây quanh xem náo nhiệt.
“…… Muốn nói đến oan uổng thì tôi mới là người oan uổng đấy, ông đi ra ngoài hỏi thăm xem, Lý Tú Mai tôi đã làm mai nhiều hay ít, thành bao nhiêu đôi, nhà nào mà không hòa thuận.”
Lý Tú Mai, cũng chính là mẹ của Trương Duyệt không ngừng vỗ ngực của mình, thanh âm vừa vang vừa to: “Tôi là người mai mối có lương tâm, vốn dĩ tôi không muốn làm mai cho nhà ông, nếu không phải là người nọ cầu xin tôi, nói đứa bé đáng thương, ba ruột mặc kệ, mẹ ruột chết sớm, đã thế nó lại nhiều tuổi, còn bị nhà cậu mình giữ lại trong nhà không cho kết hôn. Chính miệng bà ta nói không cần đàn ông có chí tiến thủ, chỉ cần quan hệ trong nhà đơn giản, cha mẹ có thể giúp đỡ, tốt nhất là giàu có một chút để con cái sống không cần lo nghĩ qua ngày thì tôi mới đề cập đến nhà họ Thường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.