Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 41
Địch Bách Lý
03/03/2024
Đưa tay chạm vào lồng ngực đang nhảy lên kịch liệt, Tô Vệ Thanh chỉ thấy một luồng năng lượng đang chạy tán loạn trong cơ thể, bước chân của anh càng ngày càng nhanh, đi thẳng đến khu nhà ở của công nhân nhà máy dược, trên đường đi cũng không quan tâm người khác chào hỏi, đi một mạch về nhà.
Hôn lễ bây giờ đều rất đơn giản, họ hàng thân thích dành cả nửa buổi sáng để xem cô dâu mới, cũng coi như là cho đủ thể diện rồi. Buổi trưa ăn cơm, buổi chiều mọi người đều bận đi làm, người đến người đi, chỉ để lại nhà cửa lộn xộn.
Khi Tô Vệ Thanh về đến nhà, La Ngọc Tú đang đen mặt quét dọn, trong góc tường phía sau bà ấy, hai đứa nhỏ choai choai đang dựa lưng vào tường, nước mắt giàn giụa, rất đáng thương. Hai đứa nhìn thấy Tô Vệ Thanh, lập tức nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
Tô Vệ Thanh: “…”
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là hai đứa nhỏ này đã làm gì đó khiến đồng chí La tức giận.
“Ồ, con còn biết đường về cơ à?” La Ngọc Tú giọng điệu kỳ quái nói, cây chổi trong tay càng vung mạnh hơn.
Tô Vệ Thanh ho nhẹ một tiếng, che giấu chột dạ hỏi: “Tiểu Thành và Tiểu Quân sao vậy? Phạm lỗi?”
La Ngọc Tú nghe vậy lập tức bùng nổ, chỉ vào con trai mắng: “Con có biết hôm nay là ngày gì không? Mẹ bảo con ở nhà trông cháu trai, con thì giỏi rồi, vỗ mông biến mất.”
Vừa nói, bà ấy vừa xoa ngực, vô cùng tức giận.
Hôm nay, con trai lớn Tô Vệ Hải kết hôn, con dâu mới vào cửa, mọi chuyện đều suôn sẻ, kết quả hai thằng nhóc này đột nhiên nhảy ra làm trò trước mặt con dâu mới, ôm chân Tô Vệ Hải gọi “cha ơi”. Lúc đó, con dâu mới lập tức ầm ĩ, nói nhà họ Tô định ra oai phủ đầu với cô ta, sau đó khóc sướt mướt chạy ra ngoài, La Ngọc Tú cũng không cản được.
Đó, giờ này Tô Vệ Hải đuổi theo, sợ là đang khom lưng cúi đầu với người ta ấy chứ.
Vốn dĩ La Ngọc Tú cũng không vừa lòng đối với cô con dâu mới này, bây giờ lại ầm ĩ như vậy, tâm trạng của bà ấy càng khó chịu, ngay cả khi nhìn thấy con trai nhỏ mà mình yêu thích nhất, chỉ cảm thấy mũi không phải mũi mắt không phải mắt.
Tô Vệ Thanh vốn đã chột dạ, giờ lại nghe nói hai cháu trai gặp rắc rối thì vội vàng đến bên cạnh La Ngọc Tú, đỡ vai bà ấy, trấn an nói: “Mẹ đừng tức giận, đừng tức giận, đều tại con chạy ra ngoài.”
Tự kiểm điểm trước, sau đó lại mở miệng: “Nhưng mà Tiểu Thành và Tiểu Quân cũng không coi là phạm lỗi, buổi sáng hôm nay trốn đi nửa ngày đã là chuyện không nên làm rồi, anh cả của con đúng là kết hôn lần hai, cũng có hai đứa nhỏ, chẳng lẽ giấu hai đứa nhỏ đi thì người khác không biết sao? Hơn nữa, khách khứa đều đã về hết, từ sáng hai đứa nhỏ đã không nhìn thấy anh cả, gọi một tiếng “Cha” cũng đâu quá đáng.”
“Chị dâu biết rõ anh cả có hai đứa con trai vẫn đồng ý gả vào nhà chúng ta, sớm muộn gì cũng trải qua chuyện này.”
La Ngọc Tú: “…”
Chẳng lẽ bà ấy không biết những điều này?
Chỉ là không muốn chế giễu người ta trong ngày kết hôn hôm nay của con trai lớn thôi.
Nhưng mà con trai nhỏ nói cũng có lý, nếu trước đó đã biết Tô Vệ Hải có hai đứa con trai còn đồng ý gả đến thì những thứ này cô ta nên chấp nhận, nhà bọn họ giấu hai đứa nhỏ đi cả nửa ngày đã rất nể tình rồi!
Nghĩ như vậy, La Ngọc Tú càng không hài lòng với cô con dâu mới này: “Chỉ có cô ta lắm chuyện.”
“Cũng không thể trách chị dâu, chuyện này phải trách anh cả.”
Tô Vệ Thanh lại thay đổi nói: “Nếu không phải do anh ấy không trao đổi tốt thì cũng đâu đến mức xấu hổ như bây giờ.”
La Ngọc Tú: “Rốt cuộc con ở bên nào?”
Tô Vệ Thanh nghiêm túc: “…Con nói chuyện không nói người.”
“Mẹ còn chưa tính sổ với con đâu, con vừa đi làm gì?” La Ngọc Tú nhìn dáng vẻ này của anh thì lại tức giận, suốt ngày không làm việc tử tế, trông cháu trai cũng không trông được.
“Đúng rồi, con muốn chính thức tuyên bố một chuyện.”
Hôn lễ bây giờ đều rất đơn giản, họ hàng thân thích dành cả nửa buổi sáng để xem cô dâu mới, cũng coi như là cho đủ thể diện rồi. Buổi trưa ăn cơm, buổi chiều mọi người đều bận đi làm, người đến người đi, chỉ để lại nhà cửa lộn xộn.
Khi Tô Vệ Thanh về đến nhà, La Ngọc Tú đang đen mặt quét dọn, trong góc tường phía sau bà ấy, hai đứa nhỏ choai choai đang dựa lưng vào tường, nước mắt giàn giụa, rất đáng thương. Hai đứa nhìn thấy Tô Vệ Thanh, lập tức nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
Tô Vệ Thanh: “…”
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là hai đứa nhỏ này đã làm gì đó khiến đồng chí La tức giận.
“Ồ, con còn biết đường về cơ à?” La Ngọc Tú giọng điệu kỳ quái nói, cây chổi trong tay càng vung mạnh hơn.
Tô Vệ Thanh ho nhẹ một tiếng, che giấu chột dạ hỏi: “Tiểu Thành và Tiểu Quân sao vậy? Phạm lỗi?”
La Ngọc Tú nghe vậy lập tức bùng nổ, chỉ vào con trai mắng: “Con có biết hôm nay là ngày gì không? Mẹ bảo con ở nhà trông cháu trai, con thì giỏi rồi, vỗ mông biến mất.”
Vừa nói, bà ấy vừa xoa ngực, vô cùng tức giận.
Hôm nay, con trai lớn Tô Vệ Hải kết hôn, con dâu mới vào cửa, mọi chuyện đều suôn sẻ, kết quả hai thằng nhóc này đột nhiên nhảy ra làm trò trước mặt con dâu mới, ôm chân Tô Vệ Hải gọi “cha ơi”. Lúc đó, con dâu mới lập tức ầm ĩ, nói nhà họ Tô định ra oai phủ đầu với cô ta, sau đó khóc sướt mướt chạy ra ngoài, La Ngọc Tú cũng không cản được.
Đó, giờ này Tô Vệ Hải đuổi theo, sợ là đang khom lưng cúi đầu với người ta ấy chứ.
Vốn dĩ La Ngọc Tú cũng không vừa lòng đối với cô con dâu mới này, bây giờ lại ầm ĩ như vậy, tâm trạng của bà ấy càng khó chịu, ngay cả khi nhìn thấy con trai nhỏ mà mình yêu thích nhất, chỉ cảm thấy mũi không phải mũi mắt không phải mắt.
Tô Vệ Thanh vốn đã chột dạ, giờ lại nghe nói hai cháu trai gặp rắc rối thì vội vàng đến bên cạnh La Ngọc Tú, đỡ vai bà ấy, trấn an nói: “Mẹ đừng tức giận, đừng tức giận, đều tại con chạy ra ngoài.”
Tự kiểm điểm trước, sau đó lại mở miệng: “Nhưng mà Tiểu Thành và Tiểu Quân cũng không coi là phạm lỗi, buổi sáng hôm nay trốn đi nửa ngày đã là chuyện không nên làm rồi, anh cả của con đúng là kết hôn lần hai, cũng có hai đứa nhỏ, chẳng lẽ giấu hai đứa nhỏ đi thì người khác không biết sao? Hơn nữa, khách khứa đều đã về hết, từ sáng hai đứa nhỏ đã không nhìn thấy anh cả, gọi một tiếng “Cha” cũng đâu quá đáng.”
“Chị dâu biết rõ anh cả có hai đứa con trai vẫn đồng ý gả vào nhà chúng ta, sớm muộn gì cũng trải qua chuyện này.”
La Ngọc Tú: “…”
Chẳng lẽ bà ấy không biết những điều này?
Chỉ là không muốn chế giễu người ta trong ngày kết hôn hôm nay của con trai lớn thôi.
Nhưng mà con trai nhỏ nói cũng có lý, nếu trước đó đã biết Tô Vệ Hải có hai đứa con trai còn đồng ý gả đến thì những thứ này cô ta nên chấp nhận, nhà bọn họ giấu hai đứa nhỏ đi cả nửa ngày đã rất nể tình rồi!
Nghĩ như vậy, La Ngọc Tú càng không hài lòng với cô con dâu mới này: “Chỉ có cô ta lắm chuyện.”
“Cũng không thể trách chị dâu, chuyện này phải trách anh cả.”
Tô Vệ Thanh lại thay đổi nói: “Nếu không phải do anh ấy không trao đổi tốt thì cũng đâu đến mức xấu hổ như bây giờ.”
La Ngọc Tú: “Rốt cuộc con ở bên nào?”
Tô Vệ Thanh nghiêm túc: “…Con nói chuyện không nói người.”
“Mẹ còn chưa tính sổ với con đâu, con vừa đi làm gì?” La Ngọc Tú nhìn dáng vẻ này của anh thì lại tức giận, suốt ngày không làm việc tử tế, trông cháu trai cũng không trông được.
“Đúng rồi, con muốn chính thức tuyên bố một chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.