Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 49
Địch Bách Lý
04/03/2024
Sau khi xuống xe, Lê Thiện nhanh chóng vứt đôi vợ chồng tương lai này ra sau đầu, nhìn thấy xe đạp của cậu Cả ở nhà để xe, cô vội vàng bước nhanh về nhà, vừa vào sân liền nhìn thấy Trương Trục Nhật đang hăng hái đào đất, Trương Triều vừa tan học cũng ở bên cạnh phụ giúp.
“Cậu Cả? Mọi người đang làm gì vậy?” Lê Thiện vốn còn muốn hỏi chuyện gửi đồ, nhưng Trương Triều đang ở đây nên cô bèn nhịn xuống.
“Ông chú họ cho một ít tỏi và gừng, cậu đào đất để trồng, nếu không sẽ nhanh hỏng lắm.” Trương Trục Nhật vừa nói vừa đào đất, trong túi da rắn ở bên cạnh còn có một túi cát vàng, hiển nhiên là muốn đào một cái hố, cho tỏi và gừng vào rồi phủ cát lên, như vậy vừa khô vừa thoáng khí, quan trọng nhất là còn giữ ấm.
Lê Thiện đi đến bên cạnh hố, lật mảnh vải trên rổ ra, bên trong có một bó tỏi to, nhìn số lượng, làm tốt có thể ăn đến mùa xuân năm sau, gừng thì ít hay nhiều cũng không sao, mùa đông đun trà gừng uống, rất nhanh hết.
Cô cũng đi qua giúp đỡ.
Mặc dù nhìn cô có vẻ hơi yếu ớt, nhưng bản chất vẫn là một cô gái chăm chỉ chịu khó, làm việc rất nhanh nhẹn.
Nhận lấy cuốc trong tay Trương Triều, hạ xuống ba cái đã đào được một cái hố to, tư thế này mà nói không chuyên nghiệp cũng chẳng có người tin, Trương Trục Nhật và Trương Triều thấy vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu..
Chắc chắn là trước đây về quê ăn Tết với Lê Hồng Quân bị tra tấn!
Bà Lê đó không phải người mà, lão chủ chứa chuyên tra tấn cháu gái.
Về phần tại sao trước đó không phát hiện?
Đó là vì nhà họ Trương đối xử với bọn nhỏ rất tốt, chưa bao giờ bắt chúng làm việc.
Lê Thiện cũng không biết hành động của mình lại khiến cậu Cả và em họ khó chịu, đáy lòng còn đang vui vẻ vì bảo đao của mình chưa già, chưa vứt kỹ năng trồng trọt để nuôi sống gia đình ở thế giới nhiệm vụ. Xem ra, tương lai vào nhà máy dược, chắc chắn cô có thể dựa vào “kinh nghiệm” của mình trở thành nhân viên nòng cốt của nhà máy.
Trồng tỏi và gừng xong, Trương Triều lại năn nỉ Lê Thiện làm bữa tối.
Lê Thiện ở nhà những ngày nghỉ, thứ hấp dẫn Trương Triều nhất chính là ăn cơm, cậu vừa giúp Lê Thiện nhóm lửa vừa lên án: “Cơm đó của mẹ em, đúng là làm khó cha của em ăn mấy chục năm…”
Lê Thiện muốn nói khi cô còn nhỏ cũng ăn cơm do mợ Cả nấu mà lớn, tuy đúng là bình thường, nhưng cũng không đến mức khó ăn.
Giây tiếp theo, Trương Triều đã chịu sự trừng phạt: “Được lắm, Trương Triều, chê bai như vậy, có giỏi thì con nấu đi!”
Trương Triều: “…”
Tiêu đời rồi, cậu quên mất giờ này là giờ mẹ của cậu tan làm.
Phạm Cầm đi từ ngoài vào, trong tay còn xách một chiếc rổ nhỏ: “Đúng lúc lão Phương cho mợ một ít trứng ngỗng, Thiện Thiện, con xem nấu như thế nào?”
“Xào tỏi đi ạ!” Trương Triều gân cổ kêu lên.
Sau khi hét xong còn cứng đầu nói: “Chị, chị xào đi, không ăn đồ do mẹ của em xào đâu!”
Lê Thiện cũng bất đắc dĩ, đành phải lấy ít tỏi vừa mang về để xào trứng ngỗng.
Nếu như thích ăn thì có thể dùng tỏi làm đồ ăn, không thích ăn thì không thể dính một chút nào, cũng may người nhà họ Trương không kén ăn, ngay cả tỏi dậy mùi cũng ăn được. Sau khi ăn xong, Trương Triều cũng không đùn đẩy, tiêu diệt nốt miếng trứng ngỗng cuối cùng rồi ôm bát đũa đi rửa, vô cùng vui vẻ, không hề có dáng vẻ lề mề lười biếng như trước, khiến Phạm Cầm hơi bất ngờ.
Bà ấy không ngờ thằng nhóc này lại nghe lời Lê Thiện như vậy.
Trương Triều đi ra ngoài, Lê Thiện vội hỏi Trương Trục Nhật: “Cậu Cả, cậu đã gửi đồ chưa ạ?”
Trương Trục Nhật gật đầu: “Gửi đơn hàng cấp tốc.”
Lúc này, Lê Thiện mới khẽ thở ra, cả người đều thả lỏng.
Bây giờ cũng coi như đã nhắc nhở, về phần Trương Trục Bản có tránh thoát ngày chết đó không, chỉ có thể nghe ý trời.
Mặc dù Lê Thiện không yên tâm, nhưng cũng không làm gì khác.
Đêm xuống, Lê Thiện ngủ một giấc ngon lành.
“Cậu Cả? Mọi người đang làm gì vậy?” Lê Thiện vốn còn muốn hỏi chuyện gửi đồ, nhưng Trương Triều đang ở đây nên cô bèn nhịn xuống.
“Ông chú họ cho một ít tỏi và gừng, cậu đào đất để trồng, nếu không sẽ nhanh hỏng lắm.” Trương Trục Nhật vừa nói vừa đào đất, trong túi da rắn ở bên cạnh còn có một túi cát vàng, hiển nhiên là muốn đào một cái hố, cho tỏi và gừng vào rồi phủ cát lên, như vậy vừa khô vừa thoáng khí, quan trọng nhất là còn giữ ấm.
Lê Thiện đi đến bên cạnh hố, lật mảnh vải trên rổ ra, bên trong có một bó tỏi to, nhìn số lượng, làm tốt có thể ăn đến mùa xuân năm sau, gừng thì ít hay nhiều cũng không sao, mùa đông đun trà gừng uống, rất nhanh hết.
Cô cũng đi qua giúp đỡ.
Mặc dù nhìn cô có vẻ hơi yếu ớt, nhưng bản chất vẫn là một cô gái chăm chỉ chịu khó, làm việc rất nhanh nhẹn.
Nhận lấy cuốc trong tay Trương Triều, hạ xuống ba cái đã đào được một cái hố to, tư thế này mà nói không chuyên nghiệp cũng chẳng có người tin, Trương Trục Nhật và Trương Triều thấy vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu..
Chắc chắn là trước đây về quê ăn Tết với Lê Hồng Quân bị tra tấn!
Bà Lê đó không phải người mà, lão chủ chứa chuyên tra tấn cháu gái.
Về phần tại sao trước đó không phát hiện?
Đó là vì nhà họ Trương đối xử với bọn nhỏ rất tốt, chưa bao giờ bắt chúng làm việc.
Lê Thiện cũng không biết hành động của mình lại khiến cậu Cả và em họ khó chịu, đáy lòng còn đang vui vẻ vì bảo đao của mình chưa già, chưa vứt kỹ năng trồng trọt để nuôi sống gia đình ở thế giới nhiệm vụ. Xem ra, tương lai vào nhà máy dược, chắc chắn cô có thể dựa vào “kinh nghiệm” của mình trở thành nhân viên nòng cốt của nhà máy.
Trồng tỏi và gừng xong, Trương Triều lại năn nỉ Lê Thiện làm bữa tối.
Lê Thiện ở nhà những ngày nghỉ, thứ hấp dẫn Trương Triều nhất chính là ăn cơm, cậu vừa giúp Lê Thiện nhóm lửa vừa lên án: “Cơm đó của mẹ em, đúng là làm khó cha của em ăn mấy chục năm…”
Lê Thiện muốn nói khi cô còn nhỏ cũng ăn cơm do mợ Cả nấu mà lớn, tuy đúng là bình thường, nhưng cũng không đến mức khó ăn.
Giây tiếp theo, Trương Triều đã chịu sự trừng phạt: “Được lắm, Trương Triều, chê bai như vậy, có giỏi thì con nấu đi!”
Trương Triều: “…”
Tiêu đời rồi, cậu quên mất giờ này là giờ mẹ của cậu tan làm.
Phạm Cầm đi từ ngoài vào, trong tay còn xách một chiếc rổ nhỏ: “Đúng lúc lão Phương cho mợ một ít trứng ngỗng, Thiện Thiện, con xem nấu như thế nào?”
“Xào tỏi đi ạ!” Trương Triều gân cổ kêu lên.
Sau khi hét xong còn cứng đầu nói: “Chị, chị xào đi, không ăn đồ do mẹ của em xào đâu!”
Lê Thiện cũng bất đắc dĩ, đành phải lấy ít tỏi vừa mang về để xào trứng ngỗng.
Nếu như thích ăn thì có thể dùng tỏi làm đồ ăn, không thích ăn thì không thể dính một chút nào, cũng may người nhà họ Trương không kén ăn, ngay cả tỏi dậy mùi cũng ăn được. Sau khi ăn xong, Trương Triều cũng không đùn đẩy, tiêu diệt nốt miếng trứng ngỗng cuối cùng rồi ôm bát đũa đi rửa, vô cùng vui vẻ, không hề có dáng vẻ lề mề lười biếng như trước, khiến Phạm Cầm hơi bất ngờ.
Bà ấy không ngờ thằng nhóc này lại nghe lời Lê Thiện như vậy.
Trương Triều đi ra ngoài, Lê Thiện vội hỏi Trương Trục Nhật: “Cậu Cả, cậu đã gửi đồ chưa ạ?”
Trương Trục Nhật gật đầu: “Gửi đơn hàng cấp tốc.”
Lúc này, Lê Thiện mới khẽ thở ra, cả người đều thả lỏng.
Bây giờ cũng coi như đã nhắc nhở, về phần Trương Trục Bản có tránh thoát ngày chết đó không, chỉ có thể nghe ý trời.
Mặc dù Lê Thiện không yên tâm, nhưng cũng không làm gì khác.
Đêm xuống, Lê Thiện ngủ một giấc ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.