Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa
Chương 5
Địch Bách Lý
13/08/2023
Kiếp trước cô đã đi Tân Thành nhưng lại chết trước cả ông ngoại, làm người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, cho nên cô không có thời gian, cũng không có kiên nhẫn ngồi đây tranh cãi với Trương Duyệt.
Ngay khi cô ta muốn tiếp tục khuyên nhủ thì tiếng chuông vào lớp đột nhiên vang lên.
Trương Duyệt không còn cách nào khác đành phải quay lại lớp học.
Sau khi xin nghỉ phép để về nhà, Lê Thiện mới phát hiện sách vở của mình vẫn còn ở trong lớp, vì vậy cô vội vàng quay lại lớp lấy sách.
Khi bước ra khỏi lớp cô vẫn còn nghe thấy tiếng xôn xao ở bên trong.
Giáo viên giảng bài không thèm để ý, hiện tại hắn cũng không dám quản nữa.
Sau khi rời khỏi cổng trường, Lê Thiện dựa vào ký ức để tìm đường về nhà, sau đó đi thẳng đến khu đại viện của công nhân xưởng dệt huyện Bạch Mã, lúc này tất cả công nhân đều đi làm, chỉ có một số công nhân trực đêm từ hôm qua được thay ca nên bây giờ đang nghỉ ngơi ở nhà, cả khu đại viện đều rất yên tĩnh.
Vòng qua đống nhà ngang phía trước rồi đi thẳng tới khoảng sân nhỏ phía sau.
Gia đình Lê Thiện sống trong ngôi nhà thứ hai trong sân nhỏ.
Bên trái là nhà của xưởng ủy- chủ nhiệm Lưu, bên phải là nhà của phó xưởng trưởng Trương Khánh Đống.
Từ xa đã có thể nhìn thấy trong tay mẹ kế Đồng Linh bưng một bồn đồ ăn, vừa đi vừa nói cười với vợ của chủ nhiệm Lưu- Tôn Lệ Phương.
Lê Thiện dừng lại.
Nhìn dãy sân nhỏ này.
Nhắc mới nhớ, sao kiếp trước cô không thấy lạ nhỉ?
Lê Hồng Quân chỉ là một thợ sửa chữa bình thương, sao ông ta có thể sống trong khu nhà dành cho cán bộ được?
Bây giờ cô đã biết được nguyên do.
Hóa ra khoảng sân nhỏ này thuộc về mẹ của cô, Trương Hồng Trân!
“Cô nhìn xem, kia có phải là con bé Lê Thiện nhà cô không?”
Tôn Lệ Phương kéo bàn tay đang chuẩn bị mở cửa của Đồng Linh, chỉ về phía Lê Thiện đang đứng ở khu nhà ngang bên kia.
“Không phải đâu, giờ nó còn đang đi học mà.” Đồng Linh không thèm nghĩ ngợi mà lắc đầu ngay lập tức, ánh mắt theo bản năng liếc một cái, ai ngờ vừa nhìn sang đã giật mình.
Vậy mà là Lê Thiện thật.
Vẻ tươi cười trên mặt bà ta liền biến mất ngay sau đó.
“Đúng là con bé kia thật này!”
Tôn Lệ Phương liếc mắt nhìn Đồng Linh, trong lòng có chút khinh thường, nhưng trên mặt vẫn là vẻ quan tâm hỏi: “Đang yên đang lành lại về nhà, không phải là gặp chuyện gì rồi đấy chứ?”
Chân mày của Đồng Linh thoáng nhăn lại: “Nó ở trường học thì gặp chuyện gì được?” Chỉ là bà ta thoáng nghĩ lại, nhanh chóng buông thố đồ ăn trong tay ra, chạy tới đón Lê Thiện: “Thiện Thiện, sao con lại về nhà vào giờ này?”
“Con có vài chuyện muốn hỏi cha.”
Lê Thiện đáp xong liền nhấc chân đi về nhà: “Khi nào thì ba con mới tan tầm?”
Dáng vẻ này làm Đồng Linh không khỏi ngạc nhiên.
Trước kia mỗi lần về nhà Lê Thiện luôn rất nhát gan, thà đứng ở cửa nói chuyện chứ cũng không muốn vào cửa.
Ngay khi cô ta muốn tiếp tục khuyên nhủ thì tiếng chuông vào lớp đột nhiên vang lên.
Trương Duyệt không còn cách nào khác đành phải quay lại lớp học.
Sau khi xin nghỉ phép để về nhà, Lê Thiện mới phát hiện sách vở của mình vẫn còn ở trong lớp, vì vậy cô vội vàng quay lại lớp lấy sách.
Khi bước ra khỏi lớp cô vẫn còn nghe thấy tiếng xôn xao ở bên trong.
Giáo viên giảng bài không thèm để ý, hiện tại hắn cũng không dám quản nữa.
Sau khi rời khỏi cổng trường, Lê Thiện dựa vào ký ức để tìm đường về nhà, sau đó đi thẳng đến khu đại viện của công nhân xưởng dệt huyện Bạch Mã, lúc này tất cả công nhân đều đi làm, chỉ có một số công nhân trực đêm từ hôm qua được thay ca nên bây giờ đang nghỉ ngơi ở nhà, cả khu đại viện đều rất yên tĩnh.
Vòng qua đống nhà ngang phía trước rồi đi thẳng tới khoảng sân nhỏ phía sau.
Gia đình Lê Thiện sống trong ngôi nhà thứ hai trong sân nhỏ.
Bên trái là nhà của xưởng ủy- chủ nhiệm Lưu, bên phải là nhà của phó xưởng trưởng Trương Khánh Đống.
Từ xa đã có thể nhìn thấy trong tay mẹ kế Đồng Linh bưng một bồn đồ ăn, vừa đi vừa nói cười với vợ của chủ nhiệm Lưu- Tôn Lệ Phương.
Lê Thiện dừng lại.
Nhìn dãy sân nhỏ này.
Nhắc mới nhớ, sao kiếp trước cô không thấy lạ nhỉ?
Lê Hồng Quân chỉ là một thợ sửa chữa bình thương, sao ông ta có thể sống trong khu nhà dành cho cán bộ được?
Bây giờ cô đã biết được nguyên do.
Hóa ra khoảng sân nhỏ này thuộc về mẹ của cô, Trương Hồng Trân!
“Cô nhìn xem, kia có phải là con bé Lê Thiện nhà cô không?”
Tôn Lệ Phương kéo bàn tay đang chuẩn bị mở cửa của Đồng Linh, chỉ về phía Lê Thiện đang đứng ở khu nhà ngang bên kia.
“Không phải đâu, giờ nó còn đang đi học mà.” Đồng Linh không thèm nghĩ ngợi mà lắc đầu ngay lập tức, ánh mắt theo bản năng liếc một cái, ai ngờ vừa nhìn sang đã giật mình.
Vậy mà là Lê Thiện thật.
Vẻ tươi cười trên mặt bà ta liền biến mất ngay sau đó.
“Đúng là con bé kia thật này!”
Tôn Lệ Phương liếc mắt nhìn Đồng Linh, trong lòng có chút khinh thường, nhưng trên mặt vẫn là vẻ quan tâm hỏi: “Đang yên đang lành lại về nhà, không phải là gặp chuyện gì rồi đấy chứ?”
Chân mày của Đồng Linh thoáng nhăn lại: “Nó ở trường học thì gặp chuyện gì được?” Chỉ là bà ta thoáng nghĩ lại, nhanh chóng buông thố đồ ăn trong tay ra, chạy tới đón Lê Thiện: “Thiện Thiện, sao con lại về nhà vào giờ này?”
“Con có vài chuyện muốn hỏi cha.”
Lê Thiện đáp xong liền nhấc chân đi về nhà: “Khi nào thì ba con mới tan tầm?”
Dáng vẻ này làm Đồng Linh không khỏi ngạc nhiên.
Trước kia mỗi lần về nhà Lê Thiện luôn rất nhát gan, thà đứng ở cửa nói chuyện chứ cũng không muốn vào cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.