Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà
Chương 20:
Nguyệt Bán Đinh
23/08/2024
Người trước đây nhà làm bánh bao vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Những người khác cũng không hẹn mà đỏ hoe mắt, cổ họng nghẹn lại.
Ăn xong bánh bao, mỗi người lại ăn thêm hai cái bánh màn thầu, cuối cùng họ cũng no bụng.
Tạ Đại Sơn lại mở lò sưởi, không cần lửa lớn, trên đó có một cái nút, ấn xuống là lò sưởi sẽ tự động cháy.
Sau khi than cháy, rất nhanh căn phòng ấm lên, thậm chí còn hơi nóng, họ cởi bộ da quái thú tuyết bên ngoài mới thấy dễ chịu hơn.
Có than thì nước nóng và bếp lò đều có thể sử dụng được.
Họ thậm chí còn thay phiên tắm nước nóng, ngay cả hai người bị thương cũng cố gắng lê thân thể yếu ớt lau những chỗ không bị thương.
Dù sao thì sự cám dỗ của việc tắm rửa quá lớn, tận thế đã nhiều năm như vậy, bởi vì trại tị nạn là nơi rất nhiều người ở cùng nhau, cũng không có điều kiện để tắm rửa, hơn nữa cũng không ai dùng nguồn nước quý giá để tắm táp, nhiều nhất là nửa năm một lần dùng khăn lau người.
Cho nên mùi ở trại tị nạn có thể tưởng tượng được là rất khó ngửi, nhưng ngửi quen rồi thì thấy cũng bình thường.
Tạ Đại Sơn cảm thấy bùn đất mình kỳ cọ xuống có thể nặn thành một người đất, đã lâu lắm rồi cơ thể không được sạch sẽ như vậy.
Đợi tắm xong ra ngoài, năm người ngồi trong phòng khách bàn bạc chuyện sau này.
"Tôi muốn đón con gái tôi đến đây." Tạ Đại Sơn mở lời trước.
Con gái của Tạ Đại Sơn năm nay mười tuổi, tuy gầy trơ xương nhưng cũng là người mà anh ta liều chết bảo vệ. Trẻ em ở thời tận thế thực sự rất ít, phần lớn đều không thể sống sót, có thể tưởng tượng được Tạ Đại Sơn đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực để bảo vệ con gái.
Lúc anh ta đi làm nhiệm vụ sẽ gửi con gái cho người mà mình tin tưởng đưa con bé đi trốn, tránh cho người khác có ý đồ xấu.
Anh ta gần như liều mạng làm nhiệm vụ nhiều năm qua là để nuôi sống con gái.
Bây giờ điều kiện sông đã tốt lên, anh ta muốn đưa con gái đến đây.
"Tôi cũng muốn về đón vợ tôi." Một người khác nói: "Mặc dù cô ấy nhận công việc nấu ăn trong trại tị nạn, nhưng công việc đó rất vất vả, trên tay toàn là vết thương do bị cóng, đến lúc đó chúng tôi sẽ thuê một căn nhà riêng." Một người khác nói.
"Vậy tôi cũng về một chuyến hỏi anh chị tôi có muốn đến đây không, tiện thể về lấy tinh thể tuyết của tôi, đến lúc đó cũng thuê một căn nhà riêng."
Hai người bị thương còn lại đều là trai tân, cũng không có người thân, liền bàn bạc cùng nhau thuê một căn nhà băng.
Nói đến đây, mọi người đột nhiên nhớ đến những gì đã nhìn thấy trước đó, cộng thêm căn nhà của chủ nhà, nơi này có vẻ như chỉ có ba căn nhà băng…
Ánh mắt của Tạ Đại Sơn đột nhiên trở nên sâu xa: "Thực ra khi tôi mới đến đây, nơi này chỉ có hai căn nhà của chủ nhà và cô gái kia."
Trong phòng im lặng hồi lâu, một câu chửi thề bật ra.
Mọi người run rẩy: "Không phải là chui vào ổ yêu quái chứ?"
"Vớ vẩn, cho dù có là ổ yêu quái thì vết thương trên người cậu cũng sắp lành rồi, cậu không thấy à?" Một người khác trợn mắt.
Tạ Đại Sơn nghiến răng: "Chủ nhà này chắc chắn không phải người bình thường, chưa nói đến những căn nhà băng này có điện nước, chỉ riêng những vật tư mà cô ấy tiện tay lấy ra cũng là những thứ gần như không thể nhìn thấy trong thời kỳ tận thế, tôi muốn đánh cược một lần, tôi không muốn con gái mình phải sống trong cảnh lo lắng hãi hùng, ít nhất thì có một nơi không sợ lạnh, không sợ quái thú tuyết tấn công có thể khiến nó yên ổn hơn."
Những người khác cũng không hẹn mà đỏ hoe mắt, cổ họng nghẹn lại.
Ăn xong bánh bao, mỗi người lại ăn thêm hai cái bánh màn thầu, cuối cùng họ cũng no bụng.
Tạ Đại Sơn lại mở lò sưởi, không cần lửa lớn, trên đó có một cái nút, ấn xuống là lò sưởi sẽ tự động cháy.
Sau khi than cháy, rất nhanh căn phòng ấm lên, thậm chí còn hơi nóng, họ cởi bộ da quái thú tuyết bên ngoài mới thấy dễ chịu hơn.
Có than thì nước nóng và bếp lò đều có thể sử dụng được.
Họ thậm chí còn thay phiên tắm nước nóng, ngay cả hai người bị thương cũng cố gắng lê thân thể yếu ớt lau những chỗ không bị thương.
Dù sao thì sự cám dỗ của việc tắm rửa quá lớn, tận thế đã nhiều năm như vậy, bởi vì trại tị nạn là nơi rất nhiều người ở cùng nhau, cũng không có điều kiện để tắm rửa, hơn nữa cũng không ai dùng nguồn nước quý giá để tắm táp, nhiều nhất là nửa năm một lần dùng khăn lau người.
Cho nên mùi ở trại tị nạn có thể tưởng tượng được là rất khó ngửi, nhưng ngửi quen rồi thì thấy cũng bình thường.
Tạ Đại Sơn cảm thấy bùn đất mình kỳ cọ xuống có thể nặn thành một người đất, đã lâu lắm rồi cơ thể không được sạch sẽ như vậy.
Đợi tắm xong ra ngoài, năm người ngồi trong phòng khách bàn bạc chuyện sau này.
"Tôi muốn đón con gái tôi đến đây." Tạ Đại Sơn mở lời trước.
Con gái của Tạ Đại Sơn năm nay mười tuổi, tuy gầy trơ xương nhưng cũng là người mà anh ta liều chết bảo vệ. Trẻ em ở thời tận thế thực sự rất ít, phần lớn đều không thể sống sót, có thể tưởng tượng được Tạ Đại Sơn đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực để bảo vệ con gái.
Lúc anh ta đi làm nhiệm vụ sẽ gửi con gái cho người mà mình tin tưởng đưa con bé đi trốn, tránh cho người khác có ý đồ xấu.
Anh ta gần như liều mạng làm nhiệm vụ nhiều năm qua là để nuôi sống con gái.
Bây giờ điều kiện sông đã tốt lên, anh ta muốn đưa con gái đến đây.
"Tôi cũng muốn về đón vợ tôi." Một người khác nói: "Mặc dù cô ấy nhận công việc nấu ăn trong trại tị nạn, nhưng công việc đó rất vất vả, trên tay toàn là vết thương do bị cóng, đến lúc đó chúng tôi sẽ thuê một căn nhà riêng." Một người khác nói.
"Vậy tôi cũng về một chuyến hỏi anh chị tôi có muốn đến đây không, tiện thể về lấy tinh thể tuyết của tôi, đến lúc đó cũng thuê một căn nhà riêng."
Hai người bị thương còn lại đều là trai tân, cũng không có người thân, liền bàn bạc cùng nhau thuê một căn nhà băng.
Nói đến đây, mọi người đột nhiên nhớ đến những gì đã nhìn thấy trước đó, cộng thêm căn nhà của chủ nhà, nơi này có vẻ như chỉ có ba căn nhà băng…
Ánh mắt của Tạ Đại Sơn đột nhiên trở nên sâu xa: "Thực ra khi tôi mới đến đây, nơi này chỉ có hai căn nhà của chủ nhà và cô gái kia."
Trong phòng im lặng hồi lâu, một câu chửi thề bật ra.
Mọi người run rẩy: "Không phải là chui vào ổ yêu quái chứ?"
"Vớ vẩn, cho dù có là ổ yêu quái thì vết thương trên người cậu cũng sắp lành rồi, cậu không thấy à?" Một người khác trợn mắt.
Tạ Đại Sơn nghiến răng: "Chủ nhà này chắc chắn không phải người bình thường, chưa nói đến những căn nhà băng này có điện nước, chỉ riêng những vật tư mà cô ấy tiện tay lấy ra cũng là những thứ gần như không thể nhìn thấy trong thời kỳ tận thế, tôi muốn đánh cược một lần, tôi không muốn con gái mình phải sống trong cảnh lo lắng hãi hùng, ít nhất thì có một nơi không sợ lạnh, không sợ quái thú tuyết tấn công có thể khiến nó yên ổn hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.