Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà
Chương 27:
Nguyệt Bán Đinh
23/08/2024
Trình Ý chưa từng nghĩ sẽ có ngày có người chủ động đưa tay ra, muốn cùng cô ta lập thành đội.
Trình Ý lại có chút chùn bước, đôi khi cô ta cũng tự hỏi liệu mình có phải là sao chổi, sẽ làm chết những người đến gần mình hay không.
Chưa kịp để cô ta từ chối, Tạ Đại Sơn đã tiếp tục đi về phía trước.
Đồng đội của anh ta vẫy tay với Trình Ý: "Đi thôi, lát nữa về còn được ăn cơm nóng nữa."
"Trước đây tôi đã thấy cô giết quái thú tuyết, động tác rất dứt khoát, lát nữa dạy tôi cách làm thế nào nhé?"
Nụ cười thân thiện và thái độ bao dung của mọi người làm Trình Ý có chút muốn khóc.
Nhìn Trình Ý rời đi cùng năm người Tạ Đại Sơn, Ninh Hiểu mới quay đầu lại từ cửa sổ.
Cô không ngờ Tạ Đại Sơn và những người khác trông có vẻ thô kệch nhưng lại rất chu đáo.
Vào lúc chạng vạng, khói bếp đã bốc lên từ một vài căn nhà băng, nhìn chung cũng có chút không khí của một cộng đồng.
Hệ thống nói bên tai Ninh Hiểu: "Hiện tại đã cho thuê năm căn nhà băng, đã hình thành một quy mô nhỏ, ký chủ có thể đặt tên cho sự nghiệp bất động sản của chúng ta rồi."
Ninh Hiểu ném một miếng thịt cừu vào nồi lẩu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Gọi là Phá Hiểu đi." (*)
(*) 破晓/Phá Hiểu có nghĩa là bình minh, chạng vạng sáng.
Hệ thống dừng lại một chút, sau đó nói: "Vậy là đã đặt tên xong, chính thức đổi tên thành Bất động sản Phá Hiểu."
Ninh Hiểu ra ngoài nhìn một cái, biển quảng cáo cũng đã đổi thành Bất động sản Phá Hiểu, kính mời quý khách đến tham quan.
Bên dưới còn có một hàng chữ lớn, cho thuê nhà, bán vật tư.
Cô gật đầu, sau đó quay người trở về nhà.
…
Hứa Nghiệp Thành cảm thấy mắt mình có thể có vấn đề, bởi vì anh ta thực sự nhìn thấy một tấm biển quảng cáo đang sáng đèn, trong màn đêm, nó giống như một tấm biển chỉ đường, vô cùng nổi bật.
Anh ta cảm thấy hẳn là mắt mình có vấn đề, cúi đầu xoa mắt, lần nữa ngẩng đầu lên, tấm biển quảng cáo vẫn ở đó.
Những chữ viết trên đó cũng khiến anh ta cảm thấy mình chắc chắn đã phát điên rồi.
Bất động sản Phá Hiểu, cho thuê nhà, bán vật tư.
Từng chữ một đều nhận ra nhưng ghép lại với nhau thì lại có chút khó hiểu.
Anh ta thở ra một hơi khói trắng, vẫn đi về phía đó.
Đằng sau anh ta là một con chó lớn cũng khoác trên mình bộ da quái thú tuyết dày, vẫy đuôi, đi theo từng bước một.
Sau khi tận thế đến, không chỉ con người mà ngay cả động vật cũng tiến hóa ở một mức độ nhất định, chúng thông minh hơn nhưng đồng thời số lượng động vật sống sót cũng rất ít.
Hứa Nghiệp Thành chống chọi với gió tuyết đi khoảng nửa giờ mới đến được tấm biển quảng cáo đó.
Điều khiến anh ta kinh ngạc hơn cả tấm biển quảng cáo là những căn nhà băng vẫn còn sáng đèn.
Anh ta đứng tại chỗ rất lâu không dám tiến lên một bước.
Cho đến khi một cánh cửa phòng mở ra, một người phụ nữ bước ra, trên người mặc thứ giống như áo lông vũ, nhưng vào thời điểm này, áo lông vũ làm sao có thể giữ ấm được.
Hứa Nghiệp Thành thậm chí còn nghi ngờ thứ mình gặp phải không phải là người, anh ta dẫn theo con chó lớn trốn vào sau một đống tuyết.
Thứ mà người phụ nữ cầm trên tay vẫn còn bốc hơi nóng, trông giống như một loại thức ăn nào đó.
Cô ta băng qua tuyết, đi đến trước một căn nhà băng khác, gõ cửa, rất nhanh sau đó từ bên trong bước ra một cô gái mặc bộ đồ ngủ lông xù trông rất xinh đẹp, trên bộ đồ ngủ còn có một đôi tai thỏ.
Trình Ý lại có chút chùn bước, đôi khi cô ta cũng tự hỏi liệu mình có phải là sao chổi, sẽ làm chết những người đến gần mình hay không.
Chưa kịp để cô ta từ chối, Tạ Đại Sơn đã tiếp tục đi về phía trước.
Đồng đội của anh ta vẫy tay với Trình Ý: "Đi thôi, lát nữa về còn được ăn cơm nóng nữa."
"Trước đây tôi đã thấy cô giết quái thú tuyết, động tác rất dứt khoát, lát nữa dạy tôi cách làm thế nào nhé?"
Nụ cười thân thiện và thái độ bao dung của mọi người làm Trình Ý có chút muốn khóc.
Nhìn Trình Ý rời đi cùng năm người Tạ Đại Sơn, Ninh Hiểu mới quay đầu lại từ cửa sổ.
Cô không ngờ Tạ Đại Sơn và những người khác trông có vẻ thô kệch nhưng lại rất chu đáo.
Vào lúc chạng vạng, khói bếp đã bốc lên từ một vài căn nhà băng, nhìn chung cũng có chút không khí của một cộng đồng.
Hệ thống nói bên tai Ninh Hiểu: "Hiện tại đã cho thuê năm căn nhà băng, đã hình thành một quy mô nhỏ, ký chủ có thể đặt tên cho sự nghiệp bất động sản của chúng ta rồi."
Ninh Hiểu ném một miếng thịt cừu vào nồi lẩu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Gọi là Phá Hiểu đi." (*)
(*) 破晓/Phá Hiểu có nghĩa là bình minh, chạng vạng sáng.
Hệ thống dừng lại một chút, sau đó nói: "Vậy là đã đặt tên xong, chính thức đổi tên thành Bất động sản Phá Hiểu."
Ninh Hiểu ra ngoài nhìn một cái, biển quảng cáo cũng đã đổi thành Bất động sản Phá Hiểu, kính mời quý khách đến tham quan.
Bên dưới còn có một hàng chữ lớn, cho thuê nhà, bán vật tư.
Cô gật đầu, sau đó quay người trở về nhà.
…
Hứa Nghiệp Thành cảm thấy mắt mình có thể có vấn đề, bởi vì anh ta thực sự nhìn thấy một tấm biển quảng cáo đang sáng đèn, trong màn đêm, nó giống như một tấm biển chỉ đường, vô cùng nổi bật.
Anh ta cảm thấy hẳn là mắt mình có vấn đề, cúi đầu xoa mắt, lần nữa ngẩng đầu lên, tấm biển quảng cáo vẫn ở đó.
Những chữ viết trên đó cũng khiến anh ta cảm thấy mình chắc chắn đã phát điên rồi.
Bất động sản Phá Hiểu, cho thuê nhà, bán vật tư.
Từng chữ một đều nhận ra nhưng ghép lại với nhau thì lại có chút khó hiểu.
Anh ta thở ra một hơi khói trắng, vẫn đi về phía đó.
Đằng sau anh ta là một con chó lớn cũng khoác trên mình bộ da quái thú tuyết dày, vẫy đuôi, đi theo từng bước một.
Sau khi tận thế đến, không chỉ con người mà ngay cả động vật cũng tiến hóa ở một mức độ nhất định, chúng thông minh hơn nhưng đồng thời số lượng động vật sống sót cũng rất ít.
Hứa Nghiệp Thành chống chọi với gió tuyết đi khoảng nửa giờ mới đến được tấm biển quảng cáo đó.
Điều khiến anh ta kinh ngạc hơn cả tấm biển quảng cáo là những căn nhà băng vẫn còn sáng đèn.
Anh ta đứng tại chỗ rất lâu không dám tiến lên một bước.
Cho đến khi một cánh cửa phòng mở ra, một người phụ nữ bước ra, trên người mặc thứ giống như áo lông vũ, nhưng vào thời điểm này, áo lông vũ làm sao có thể giữ ấm được.
Hứa Nghiệp Thành thậm chí còn nghi ngờ thứ mình gặp phải không phải là người, anh ta dẫn theo con chó lớn trốn vào sau một đống tuyết.
Thứ mà người phụ nữ cầm trên tay vẫn còn bốc hơi nóng, trông giống như một loại thức ăn nào đó.
Cô ta băng qua tuyết, đi đến trước một căn nhà băng khác, gõ cửa, rất nhanh sau đó từ bên trong bước ra một cô gái mặc bộ đồ ngủ lông xù trông rất xinh đẹp, trên bộ đồ ngủ còn có một đôi tai thỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.