Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà
Chương 50:
Nguyệt Bán Đinh
26/08/2024
Ninh Hiểu vui vẻ chấp nhận phần thưởng này.
Trong ngăn chứa đồ của cô đột nhiên xuất hiện một gói hạt giống lớn và một bộ dụng cụ trồng trọt.
Ninh Hiểu lấy ra xem, một gói lớn như vậy thực sự không ít, nếu trồng hết thì ước tính những người này có thể ăn được rất lâu.
Nhưng cô không biết gì về trồng trọt, cô sợ những hạt giống rất quan trọng trong thời mạt thế này sẽ bị hủy hoại trong tay mình.
Hơn nữa, với số lượng hạt giống nhiều như vậy, chắc chắn lượng trồng sẽ rất lớn, một mình cô không biết phải làm bao lâu.
Nghĩ đến đây, cô trực tiếp hỏi ra những thắc mắc trong lòng.
Nghe thấy sự nghi ngờ của Ninh Hiểu, hệ thống tỉ mỉ giải thích: "Ký chủ có thể thuê những người sống sót có kinh nghiệm trồng trọt trồng thay ngươi, mỗi ngày có thể trả một số vật tư hoặc điểm tích lũy làm tiền công."
Mắt Ninh Hiểu sáng lên, đúng rồi, sao cô lại không nghĩ ra chứ.
Bây giờ trong nhà băng vẫn còn rất nhiều người vì nhiều lý do khác nhau mà không ra ngoài giết quái thú tuyết.
Vì vậy ngày hôm sau, mọi người trong nhà băng nhìn thấy Ninh Hiểu đang dán thứ gì đó trên xe đẩy, đến gần xem thì hóa ra là một tờ thông báo tuyển dụng.
Tuyển người trồng trọt lành nghề, tiền công một người một ngày là một cân gạo, hai quả cà chua, bao một bữa trưa.
Cho dù là tuyển người trồng trọt lành nghề hay chế độ đãi ngộ này đều khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Nhưng với điều kiện hiện tại thì làm sao hạt giống có thể sống được?" Trong đám đông, có người sống sót lẩm bẩm.
"Có thể trồng được, ở đây không có gì là không thể." Ninh Hiểu vỗ vào tờ thông báo tuyển dụng vừa dán xong, đây là hệ thống in ra giúp cô: "Ưu tiên những người có kinh nghiệm và kiến thức về trồng trọt."
Chu Tĩnh chen ra khỏi đám đông: "Em gái, nhà chị ở quê từ nhỏ đã tiếp xúc với ruộng đồng, sau khi đi làm, năm nào cũng về quê giúp cha mẹ thu hoạch mùa vụ, cũng coi như có kinh nghiệm, chị có thể đến giúp không?"
"Được chứ, những ai cảm thấy mình đủ điều kiện thì có thể đến đây đăng ký, sau đó sẽ tiến hành kiểm tra sàng lọc." Ninh Hiểu nói.
Chu Tĩnh vội vàng gật đầu.
Thấy Chu Tĩnh đứng ra, một người đàn ông trung niên đen gầy cũng do dự tự ứng cử, ông ta là một trong mười mấy người mới đến nhà băng Phá Hiểu hôm qua.
"Tôi tên Vương Cường, trước thời mạt thế là nông dân, vẫn luôn sống bằng nghề trồng trọt." Người đàn ông tự giới thiệu đơn giản về mình.
Có hai người đứng ra, lại có thêm mấy người nữa lên tiếng.
Họ cả ngày liều mạng ra ngoài giết quái thú tuyết lấy tinh thể tuyết chỉ vì một nơi có thể che mưa chắn gió và một miếng ăn, bây giờ có công việc an toàn hơn lại có thể kiếm được thức ăn, hơn nữa công việc này tương đối tự do, không cần ngày nào cũng phải trông coi, lúc rảnh rỗi còn có thể ra ngoài kiếm ít tinh thể tuyết về, cũng có không ít người động lòng.
Không biết từ lúc nào đã có mười mấy người đăng ký.
Ninh Hiểu tập hợp mười mấy người này lại, lấy một số hạt giống ra để mọi người nhận dạng, những ai nhận dạng được trên ba loại thì mới được ở lại.
Cuối cùng, chỉ có năm người nhận dạng được trên ba loại hạt giống, trong đó người giỏi nhất chính là người đàn ông trung niên đăng ký thứ hai Vương Cường.
Một mình ông ta đã nhận ra được tất cả các loại hạt giống, mặc dù ông ta không nói nhiều nhưng bản lĩnh thì thực sự có.
Trong ngăn chứa đồ của cô đột nhiên xuất hiện một gói hạt giống lớn và một bộ dụng cụ trồng trọt.
Ninh Hiểu lấy ra xem, một gói lớn như vậy thực sự không ít, nếu trồng hết thì ước tính những người này có thể ăn được rất lâu.
Nhưng cô không biết gì về trồng trọt, cô sợ những hạt giống rất quan trọng trong thời mạt thế này sẽ bị hủy hoại trong tay mình.
Hơn nữa, với số lượng hạt giống nhiều như vậy, chắc chắn lượng trồng sẽ rất lớn, một mình cô không biết phải làm bao lâu.
Nghĩ đến đây, cô trực tiếp hỏi ra những thắc mắc trong lòng.
Nghe thấy sự nghi ngờ của Ninh Hiểu, hệ thống tỉ mỉ giải thích: "Ký chủ có thể thuê những người sống sót có kinh nghiệm trồng trọt trồng thay ngươi, mỗi ngày có thể trả một số vật tư hoặc điểm tích lũy làm tiền công."
Mắt Ninh Hiểu sáng lên, đúng rồi, sao cô lại không nghĩ ra chứ.
Bây giờ trong nhà băng vẫn còn rất nhiều người vì nhiều lý do khác nhau mà không ra ngoài giết quái thú tuyết.
Vì vậy ngày hôm sau, mọi người trong nhà băng nhìn thấy Ninh Hiểu đang dán thứ gì đó trên xe đẩy, đến gần xem thì hóa ra là một tờ thông báo tuyển dụng.
Tuyển người trồng trọt lành nghề, tiền công một người một ngày là một cân gạo, hai quả cà chua, bao một bữa trưa.
Cho dù là tuyển người trồng trọt lành nghề hay chế độ đãi ngộ này đều khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Nhưng với điều kiện hiện tại thì làm sao hạt giống có thể sống được?" Trong đám đông, có người sống sót lẩm bẩm.
"Có thể trồng được, ở đây không có gì là không thể." Ninh Hiểu vỗ vào tờ thông báo tuyển dụng vừa dán xong, đây là hệ thống in ra giúp cô: "Ưu tiên những người có kinh nghiệm và kiến thức về trồng trọt."
Chu Tĩnh chen ra khỏi đám đông: "Em gái, nhà chị ở quê từ nhỏ đã tiếp xúc với ruộng đồng, sau khi đi làm, năm nào cũng về quê giúp cha mẹ thu hoạch mùa vụ, cũng coi như có kinh nghiệm, chị có thể đến giúp không?"
"Được chứ, những ai cảm thấy mình đủ điều kiện thì có thể đến đây đăng ký, sau đó sẽ tiến hành kiểm tra sàng lọc." Ninh Hiểu nói.
Chu Tĩnh vội vàng gật đầu.
Thấy Chu Tĩnh đứng ra, một người đàn ông trung niên đen gầy cũng do dự tự ứng cử, ông ta là một trong mười mấy người mới đến nhà băng Phá Hiểu hôm qua.
"Tôi tên Vương Cường, trước thời mạt thế là nông dân, vẫn luôn sống bằng nghề trồng trọt." Người đàn ông tự giới thiệu đơn giản về mình.
Có hai người đứng ra, lại có thêm mấy người nữa lên tiếng.
Họ cả ngày liều mạng ra ngoài giết quái thú tuyết lấy tinh thể tuyết chỉ vì một nơi có thể che mưa chắn gió và một miếng ăn, bây giờ có công việc an toàn hơn lại có thể kiếm được thức ăn, hơn nữa công việc này tương đối tự do, không cần ngày nào cũng phải trông coi, lúc rảnh rỗi còn có thể ra ngoài kiếm ít tinh thể tuyết về, cũng có không ít người động lòng.
Không biết từ lúc nào đã có mười mấy người đăng ký.
Ninh Hiểu tập hợp mười mấy người này lại, lấy một số hạt giống ra để mọi người nhận dạng, những ai nhận dạng được trên ba loại thì mới được ở lại.
Cuối cùng, chỉ có năm người nhận dạng được trên ba loại hạt giống, trong đó người giỏi nhất chính là người đàn ông trung niên đăng ký thứ hai Vương Cường.
Một mình ông ta đã nhận ra được tất cả các loại hạt giống, mặc dù ông ta không nói nhiều nhưng bản lĩnh thì thực sự có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.