Ta Ở Tận Thế Thu Tiền Thuê Nhà
Chương 9:
Nguyệt Bán Đinh
15/08/2024
Quần áo có đồ chống rét và đồ lót, đồ chống rét cần một trăm điểm, đồ lót chỉ cần hai mươi điểm.
Mục giải trí toàn là màu xám, bên trong có máy tính bảng, điện thoại di động, còn có thú cưng các thứ, những thứ xa hoa vô dụng trong thời mạt thế này cần không ít điểm để mở khóa.
Xem một lượt như vậy, Ninh Hiểu cảm thấy mình đúng là một kẻ nghèo kiết xác, con đường tích lũy điểm còn gian nan và dài dằng dặc.
Cô gái hôn mê suốt hai ngày, Ninh Hiểu trong hai ngày này sẽ cho cô ta uống một ít thức ăn lỏng, tránh để cô ta chết đói.
Khi cô gái tỉnh lại, bên ngoài trời đã chạng vạng, tuyết rơi lất phất, ánh tà dương chiếu rọi vào những cành cây khô, phủ lên mặt tuyết một lớp vàng nhạt, nếu không phải là thời mạt thế thì đây quả là một cảnh đẹp hiếm có.
Đầu cô gái hỗn loạn rồi dần dần tỉnh táo lại, cô ta nhớ mình đã bị mất nhiều máu và ngất đi sau khi chiến đấu với quái thú tuyết.
Cô ta đột ngột ngồi dậy, ngay sau đó đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ cô ta chỉ có thể nằm trở lại giường, trên đầu là trần nhà trắng xóa và đèn led đẹp đẽ.
Lúc này cô ta mới phản ứng lại mình đang nằm trên giường, còn được trải nệm, sờ vào rất thoải mái, trên người đắp một chiếc chăn lông vũ sạch sẽ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Cô ta... đã chết rồi sao? Đây là thiên đường sao? Ấm áp quá.
Cô gái quay đầu, bên ngoài cửa sổ cạnh giường rõ ràng là thế giới băng tuyết mà cô ta đang ở.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Thời buổi này còn có ngôi nhà tốt như vậy sao? Cô gái không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại còn cảnh giác.
Lúc này, cửa phòng mở ra, cô gái lập tức căng thẳng, cố chịu đựng cơ thể không khỏe mà bật dậy khỏi giường, tay thành thạo sờ vào thắt lưng nhưng không sờ thấy con dao của mình, túi vải trên thắt lưng cũng không thấy đâu.
Con dao và túi vải đều đã bị Ninh Hiểu cất đi, cô biết những người đã trải qua thời mạt thế đều có lòng cảnh giác rất cao, cô chỉ muốn lừa người ta thuê nhà chứ không muốn vô duyên vô cớ bị đâm một nhát.
Cuối cùng cũng có lại được cơ thể khỏe mạnh, Ninh Hiểu hiện tại rất quý trọng mạng sống.
"Cô đừng căng thẳng." Ninh Hiểu đặt bát trong tay xuống: "Tôi chỉ đến xem cô đã tỉnh chưa thôi, cô đừng cử động mạnh như vậy, vừa mới cứu cô về đấy."
Cô gái phát hiện ra người đã đánh bại quái thú tuyết mà cô ta mơ mơ màng màng nhìn thấy trước đó dường như chính là người trước mắt, đối phương hẳn là đã phát hiện ra cô ta ngất xỉu sau khi đánh bại quái thú tuyết, rồi đưa cô ta về, trong đầu cô gái vẫn chưa tỉnh táo lắm, nhanh chóng hiện lên hai thông tin, ân nhân cứu mạng, phụ nữ.
Đôi môi nứt nẻ của cô ta hơi mím lại, vừa mở miệng, giọng nói khàn đặc: "Cảm ơn."
Lòng cảnh giác giảm đi đôi chút.
Ninh Hiểu vẫy tay: "Không sao, dậy uống chút cháo nhé?"
Mục giải trí toàn là màu xám, bên trong có máy tính bảng, điện thoại di động, còn có thú cưng các thứ, những thứ xa hoa vô dụng trong thời mạt thế này cần không ít điểm để mở khóa.
Xem một lượt như vậy, Ninh Hiểu cảm thấy mình đúng là một kẻ nghèo kiết xác, con đường tích lũy điểm còn gian nan và dài dằng dặc.
Cô gái hôn mê suốt hai ngày, Ninh Hiểu trong hai ngày này sẽ cho cô ta uống một ít thức ăn lỏng, tránh để cô ta chết đói.
Khi cô gái tỉnh lại, bên ngoài trời đã chạng vạng, tuyết rơi lất phất, ánh tà dương chiếu rọi vào những cành cây khô, phủ lên mặt tuyết một lớp vàng nhạt, nếu không phải là thời mạt thế thì đây quả là một cảnh đẹp hiếm có.
Đầu cô gái hỗn loạn rồi dần dần tỉnh táo lại, cô ta nhớ mình đã bị mất nhiều máu và ngất đi sau khi chiến đấu với quái thú tuyết.
Cô ta đột ngột ngồi dậy, ngay sau đó đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ cô ta chỉ có thể nằm trở lại giường, trên đầu là trần nhà trắng xóa và đèn led đẹp đẽ.
Lúc này cô ta mới phản ứng lại mình đang nằm trên giường, còn được trải nệm, sờ vào rất thoải mái, trên người đắp một chiếc chăn lông vũ sạch sẽ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Cô ta... đã chết rồi sao? Đây là thiên đường sao? Ấm áp quá.
Cô gái quay đầu, bên ngoài cửa sổ cạnh giường rõ ràng là thế giới băng tuyết mà cô ta đang ở.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Thời buổi này còn có ngôi nhà tốt như vậy sao? Cô gái không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại còn cảnh giác.
Lúc này, cửa phòng mở ra, cô gái lập tức căng thẳng, cố chịu đựng cơ thể không khỏe mà bật dậy khỏi giường, tay thành thạo sờ vào thắt lưng nhưng không sờ thấy con dao của mình, túi vải trên thắt lưng cũng không thấy đâu.
Con dao và túi vải đều đã bị Ninh Hiểu cất đi, cô biết những người đã trải qua thời mạt thế đều có lòng cảnh giác rất cao, cô chỉ muốn lừa người ta thuê nhà chứ không muốn vô duyên vô cớ bị đâm một nhát.
Cuối cùng cũng có lại được cơ thể khỏe mạnh, Ninh Hiểu hiện tại rất quý trọng mạng sống.
"Cô đừng căng thẳng." Ninh Hiểu đặt bát trong tay xuống: "Tôi chỉ đến xem cô đã tỉnh chưa thôi, cô đừng cử động mạnh như vậy, vừa mới cứu cô về đấy."
Cô gái phát hiện ra người đã đánh bại quái thú tuyết mà cô ta mơ mơ màng màng nhìn thấy trước đó dường như chính là người trước mắt, đối phương hẳn là đã phát hiện ra cô ta ngất xỉu sau khi đánh bại quái thú tuyết, rồi đưa cô ta về, trong đầu cô gái vẫn chưa tỉnh táo lắm, nhanh chóng hiện lên hai thông tin, ân nhân cứu mạng, phụ nữ.
Đôi môi nứt nẻ của cô ta hơi mím lại, vừa mở miệng, giọng nói khàn đặc: "Cảm ơn."
Lòng cảnh giác giảm đi đôi chút.
Ninh Hiểu vẫy tay: "Không sao, dậy uống chút cháo nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.