Ta Ở Tương Lai Mở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 5: Bệnh viện tâm thần (5)
Tự Nhiễm
11/08/2023
Ánh sáng màu bạc nhẹ chiếu lên sườn mặt Phù Khanh, lông mi dài mảnh hơi rũ xuống, trông đẹp đẽ thanh cao lại ôn hòa.
Hệ thống nhìn một màn này mà rùng mình.
Dây leo chỉ hấp thu đặc tính một bộ phận của Phù Khanh đã đủ để cho đồng loại của nó như thiêu thân điên cuồng phát hỏa. Vậy thì bản thân y sẽ khủng bố tới đâu?
Dây đằng xẹt qua, nhóm hoa cúc bị điện giật sướng đến mức từng cánh hoa như rung lên
Nhưng kích thích thế này vẫn chưa đủ.
Chúng nó thỉnh cầu Phù Khanh tăng lớn lực độ, mà người kia lại ôn hòa lạnh nhạt, nhẹ nhàng cười nói: “ Chìa khóa sân thương đâu? ”
Nhóm hoa cúc kích động, chỉ chốc lát sau từ giữa nhóm hoa xuất hiện một cái chìa khóa. Thế nhưng không có dòng điện nào được đánh ra, chỉ có những ngón tay dài mảnh khảnh thong dong lấy chìa khóa, cầm đi.
Để khen thưởng, dòng điện chảy qua dây đằng càng thêm mãnh liệt làm chúng kêu lên đầy hưng phấn.
Đột nhiên, tất cả biến mất.
Nhóm hoa bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện Phù Khanh định cầm chìa khóa rời đi thì luống cuống, thân thể không ngừng vặn vẹo, dòng điện trên cánh hoa nhấp nháy:
“ Không cần đi----ăn ta----- ”
Vô số cánh hoa vươn tới, giống như cánh tay duỗi về phía Phù Khanh ôm lấy y, muốn giữ y lại.
“ Hư. ”
Chỉ với một câu nói, nhóm hoa tức khắc bất động không dám ngọ nguậy.
Phù Khanh đứng ở cửa cầu thang, quay đầu nhìn về phía chúng nó.
Ánh mắt mang theo ý trách cứ, giọng nói cực kỳ ôn hòa, nhưng khi đám hoa cúc nghe thấy thì như bị một thế lực nào đó đè xuống, khiến chúng không ngừng run rẩy.
“ Tham quá, không có lần sau nha. ”
Tức khắc, đám hoa cúc một lời cũng không dám đáp lại, như thủy triều vội vàng rút lui.
Không thỏa mãn chúng chính là cách huấn luyện tốt nhất.
[ Kỹ năng huấn luyện thăng cấp! Cấp bậc hiện tại: E4. ]
Hệ thống chậc một tiếng: “ Người khác muốn thăng một cấp nhỏ cũng phải mất bốn tháng, cậu mới một buổi tối đã tăng hẳn bốn cấp. ”
Vương Cẩn cùng Vương Du ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, kinh ngạc muốn rớt cằm. Phù Khanh đi thang bộ lên tầng thượng, quay đầu thấy bọn họ đứng im bất động thì lên tiếng gọi, lúc này bọn họ mới sực tỉnh.
“ Sao thế? ”
“ Không, không có gì! ”. Hai anh em họ như bị điện giật, suýt thì nhảy cẫng lên, cảnh giác mà kính sợ đáp: “ Bọn tôi đến liền!”
Phù Khanh ôn hòa nhìn bọn họ rồi nở một nụ cười vô hại.
Hai anh em: “ … ”
Nụ cười này thấy thế nào cũng có chút đáng sợ á?
–---
Rất nhanh, bọn họ đã tới cửa sân thượng.
Trước mặt là một cánh cửa không có khóa, đẩy cửa đi ra ngoài là sân thượng, đây chính là nơi mà bọn họ muốn đến!
Phù Khanh cầm lấy then cửa, đẩy mạnh một cái.
Gió lạnh từ khe cửa theo đó mà luồn vào, tạt lên quần áo của bọn họ. Những ngôi sao phát sáng trong bầu trời đêm.
Y muốn thành công!
Y muốn đem bệnh viện tâm thần từ khu hoang phế tràn ngập Ác Chủng này trở về thành khu An toàn!
Vương Cẩn nhanh nhẹn lấy trang bị cần thiết từ trong balo ra: “ Tìm một vị trí ổn định, đem nó cố định ở đó rồi kích hoạt là được. ”
Sân thượng toàn bộ đều bằng phẳng, tìm một chỗ để lắp đặt còn không phải đơn giản?
Bọn họ hưng phấn đi ra ngoài cửa, đột nhiên biểu cảm trên mặt cứng đờ.
Khắp sân thượng đều bị đủ loại kiểu dáng thực vật bao trùm, dây leo mọc ra che kín mọi thứ, lấp đầy bất cứ nơi nào có thể đặt chân.
Hai anh em hít sâu một hơi. Lần này họ cẩn thận xác định nơi đây không có điện, sau đó ném thử một ngọn lửa đến một khu đất trống nhỏ.
Vừa mới thiêu cháy một chỗ nhỏ, thực vật xung quanh đột nhiên bắt đầu kích động, chúng nó hệt như đám hành khách ở tàu điện ngầm giờ cao điểm, tìm được chỗ có thể giãn tay giãn chân thì lập tức chiếm cứ, lấp đầy.
“ Xảy ra chuyện gì vậy? ”
Vương Cẩn nhìn xung quanh, đột nhiên lên tiếng: “ Đó là lĩnh chủ! Là nó kiểm soát sao?”
Hệ thống đúng lúc lên tiếng giải thích: “ Một số khu vực đặc thù sẽ xuất hiện Ác Chủng cường đại. Tất cả tiểu Ác Chủng xung quanh đều do nó lãnh đạo. ”
Lĩnh Chủ nửa người trên là một ông lão, phần eo phía dưới đã hoàn toàn hóa thành thực vật. Bên cạnh là một cái cây cầm trên tay một bình tưới nước, không ngừng tưới nước cho “ chân ” của hắn, mỗi một lần tưới thực vật xung quanh lại lớn thêm một vòng.
“ Mau chóng đánh bại Lĩnh chủ, bằng không sẽ không thể lắp lặt trang bị được. ” Vương Cẩn cắn chặt răng, nhìn về phía em trai của mình rồi nói: “ Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. ”
Không biết từ lúc nào, Lĩnh chủ đã nhanh chóng dịch chuyển ra sau lưng bọn họ.
Thực vật nơi này đều là chân của hắn, hắn được đám thực vật nâng lên cao.
“ Tưới nước. ” Mặt nó không chút cảm xúc cúi đầu nhìn về phía bọn họ, lặp lại câu nói: “ Tưới nước. ”
Cái cây bên cạnh hơi nghiêng nghiêng sang, cầm bình tưới hướng về phía đầu bọn họ muốn tưới lên.
Hai anh em không nói một lời, nhảy ra chỗ khác.
Thế nhưng Phù Khanh lại không chút nhúc nhích.
Một lát sau, y toàn thân đều ướt đẫm.
Vương Cẩn đôi mắt trừng lớn: “ Phù tiên sinh, mau tới đây! ”
Phù Khanh dường như không nghe thấy, bàn tay tái nhợt nhẹ chạm vào Lĩnh chủng.
Hai anh em Vương Cẩn ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn Phù Khanh, y lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, vô cùng bình tĩnh.
Tay ông lão đang vươn về phía Phù Khanh định tưới nước thì khựng lại, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn y.
Chỉ thấy Phù Khanh ngẩng đầu, ngữ khí ôn hòa: “ Bác Chu, mấy năm nay người đem thực vật ở bệnh viện tâm thần này xử lý rất tốt. Ít nhiều nhờ có bác mà trong viện mới có thể có nhiều cây xanh tới vậy. ”
Hốc mắt của ông lão một mảnh tối đen, lại bỗng dưng có hai dòng nước mắt chảy xuống gò má.
“ Bác, người không nhớ ra con sao? Con là Tiểu Khanh, là viện trưởng nơi này, con trở về rồi. ”
Ông lão ngẩn ra, ngay sau đó khẽ lẩm bẩm: “ Tiểu Khanh....Ngươi là tân viện trưởng.... ”
“ Đúng vậy, hiện tại con là viện trưởng. Đại hội khen thưởng năm nay.. ”. Phù Khanh rất kiên nhẫn nói: “ Con đã đem người báo lên hội để nhận khen thưởng rồi. ”
Ông lão đáng sợ lúc nãy giờ đây lại ngượng ngùng: “ Ta, ta chỉ là một người làm vườn trong viện, khen thưởng như vậy rất xấu hổ. ”
Hai anh em ở một bên trợn mắt há hốc mồm. Đây, bộ dạng này, là Lĩnh chủ??
Mũi Phù Khanh có hơi đỏ lên, giọng nói lại mang đầy ý cười: “ Người ở đây nhiều năm như vậy, chúng ta sớm đã là người một nhà. Vất vả cần cù làm việc, chẳng phân biệt cao thấp. ”
Phù Khanh hồi tưởng lại ký ức trước đây, thực vật trong bệnh viện tâm thần đều là bác Chu xử lý. Một năm 365 ngày bác ấy đều ở trong viện, không có người nhà, không có theo đuổi thứ gì đặc biệt, ngày qua ngày, từ năm này sang năm nọ. Nghiên cứu viên trong viện cùng hộ sĩ phần lớn đều coi bác ấy như người trong suốt, không thèm để ý.
Một lần nọ bác Chu dẫn đầu bắt được một kẻ điên muốn chạy trốn. Lão viện trưởng tự mình biểu đạt cảm kích, thuận miệng nói: “ Lần này đăng báo cấp viện nghiên cứu, không chừng có thể phê cho ông một cái khen thưởng! ”
Vài ngày sau, bác Chu tinh thần không ổn định giữ chặt lấy Phù Khanh, lúc đó còn là một thiếu niên, biểu tình co quắp, khi nói chuyện không ngừng nắm lấy góc áo: “ Tiểu Khanh, lúc trước viện trưởng có nhắc tới khen thưởng, khi nào phê xong? ”
Phù Khanh ngẩn ra: “ Người là chờ tiền thưởng sao? Nếu thiếu thì nói cháu… ”
Bác Chu vội vàng xua tay liên tục: “ Không không không, ta không cần tiền, chỉ muốn giấy khen thôi. ”
Phù Khanh gật đầu: “ Để cháu đi hỏi viện trưởng. ”
Ánh mắt bác Chu sáng lên nhìn Phù Khanh rồi nói: “ Cảm ơn, cảm ơn! ”
Viện nghiên cứu là một tổ chức khổng lồ, không có việc gì lớn sẽ không bao giờ phê duyệt loại giấy khen như này. Sau khi Phù Khanh truyền lời đến lão viện trưởng, lão khó chịu không nói câu nào. Cuối cùng, bọn họ vẫn làm một cái giấy khen đỏ thẫm, thêm một cái phong bì tiền mặt, kèm một phần quà nho nhỏ.
Bác Chu đặc biệt cao hứng, đem giấy khen trân quý như bảo bối. Cùng ngày, bác đem tiền mặt toàn bộ đổi thành đồ ăn vặt, chia cho các hộ sĩ trong viện. Bác ấy thậm chí còn cố ý ở hành lang gọi Phù Khanh lại, cho y một que kem.
Lão viện trưởng lúc ấy nói với Phù Khanh: “ Ông ta không có người thân nên coi nơi như nhà của mình. Giấy khen, có thể khiến ông ta trung thành, ông lão đó vẫn còn có giá trị. ”
Trên sân thượng, gió lạnh rít gào. Vương Cẩn cùng Vương Du ở bên nôn nóng không ngừng nhắc nhở Phù Khanh.
Phù Khanh nhìn về phía bác Chu, ánh sáng trong mắt khẽ động.
Vương Cẩn: “ Đại lão, đừng đến gần như vậy, rất nguy hiểm! ”
Hệ thống cũng xen vào hét lớn: “ Ông ta ít nhất phải cấp B, hiện tại cậu dùng huấn luyện sẽ bị phản phệ! ”
Phù Khanh làm như không nghe thấy, y chớp mắt: “ Mấy năm nay, lúc chúng cháu không ở đây. Ngài một mình bảo vệ bệnh viện tâm thần, vất vả rồi. ”
Bác Chu vẻ mặt khoa trương, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương cùng cô độc.
“ Cảm ơn người. ” Phù Khanh chân thành nói: “ Đã bảo vệ nhà của chúng ta. ”
Đột nhiên, tựa hồ bởi vì ấm ức, vì cô độc, nước mắt trào ra mãnh liệt.
Hệ thống còn đang định thúc giục nhìn thấy cảnh này đột nhiên dừng lại:
[ Huấn luyện thành công! Dị năng thăng cấp! ]
“ Sao có thể??? Hắn là cấp B! ”
Bởi vì bác Chu một mình bảo vệ nhà, quá cô độc, cũng rất muốn được đồng cảm. Mà Phù Khanh, y biết tất cả những điều này.
Viện trưởng không phải là một người quản lý cao cao tại thượng, từ giây phút y tiếp nhận nơi này, Phù Khanh đều đã xem tất cả mọi người ở đây như bạn bè, người thân, là những người mà y vô cùng quý trọng.
Ác Chủng không có năng lực khống chế cảm xúc, bác Chu vô cùng khoa trương, khóc nức nở: “ Cảm ơn....cảm ơn viện trưởng..... ”
Thực vật xung quanh bắt bầu lui xuống, chúng nó chừa ra một vị trí ở trước mặt Phù Khanh, để bọn họ phóng trang bị.
“ Cảm ơn bác. ” Phù Khanh quay đầu lại: “ Mau đến đây. ”
Đầu óc hai anh em Vương Cẩn như bị dừng hoạt động. Bọn họ ngây ngốc nhìn Phù Khanh, luống cuống tay chân chạy lại, lắp đặt trang bị.
Tất cả đều đã hoàn thành.
Phù Khanh nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên y nghe được Vương Cẩn nói: “ Đại lão, ngài bị sao vậy? ”
Phù Khanh cả người ướt đẫm, thân thể không thể cử cử động.
Hệ thống cực kỳ tức giận: “ Chết tiệt, nước đó có thể khiến cho thực vật Ác Chủng sinh trưởng, đối với con người mà nói chính là thuốc độc. ”
/ 27.....23......21 /
Giá trị trật tự của Phù Khanh lấy tốc độ khủng bố rớt xuống.
Vương Du ngẩng đầu, nôn nóng nói: “Trang trị kích hoạt yêu cầu phải mất mười phút mới hoàn thành. Mười phút sau, nơi này mới là khu An toàn”
Hệ thống như muốn ngất đi: “ Cậu nửa phút là đã rớt 10 điểm! Chúng ta xong rồi… ”
Bác Chu ở một bên thấy y như vậy cũng hoảng hốt vô cùng.
Xong rồi…
Trong đầu mọi người lúc này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ..
“ Vương Du, trong balo của cậu có gương không? ” Phù Khanh đột nhiên hỏi.
Vương Du ngẩn ra, lập tức gật đầu, vội vàng lục lọi trong balo, sau đó móc ra một cái hộp y tế khẩn cấp, trên nắp hộp có dán một mảnh gương nhỏ.
“ Đại lão, ngài muốn làm gì? ”
Phù Khanh không có trả lời, lập tức nhìn thẳng vào trong gương.
Trong gương đôi mắt màu xanh xám vẫn trong vắt như cũ. Đột nhiên, một tia hung ác xẹt qua.
“ Là người quản lý nơi này, tôi cần phải thanh tỉnh. ”
Hệ thống đột nhiên ý thức được y định làm gì, không nói nên lời chỉ có thể mắng một câu thô tục: “ Cmn… ”
Trong gương, đôi mắt màu xanh xám của Phù Khanh nhìn chằm chằm lấy chính mình.
Phù Khanh liếm khóe môi tái nhợt, ánh mắt mang theo tia máu điên cuồng.
Huấn luyện thuần phục.
Hệ thống nhìn một màn này mà rùng mình.
Dây leo chỉ hấp thu đặc tính một bộ phận của Phù Khanh đã đủ để cho đồng loại của nó như thiêu thân điên cuồng phát hỏa. Vậy thì bản thân y sẽ khủng bố tới đâu?
Dây đằng xẹt qua, nhóm hoa cúc bị điện giật sướng đến mức từng cánh hoa như rung lên
Nhưng kích thích thế này vẫn chưa đủ.
Chúng nó thỉnh cầu Phù Khanh tăng lớn lực độ, mà người kia lại ôn hòa lạnh nhạt, nhẹ nhàng cười nói: “ Chìa khóa sân thương đâu? ”
Nhóm hoa cúc kích động, chỉ chốc lát sau từ giữa nhóm hoa xuất hiện một cái chìa khóa. Thế nhưng không có dòng điện nào được đánh ra, chỉ có những ngón tay dài mảnh khảnh thong dong lấy chìa khóa, cầm đi.
Để khen thưởng, dòng điện chảy qua dây đằng càng thêm mãnh liệt làm chúng kêu lên đầy hưng phấn.
Đột nhiên, tất cả biến mất.
Nhóm hoa bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện Phù Khanh định cầm chìa khóa rời đi thì luống cuống, thân thể không ngừng vặn vẹo, dòng điện trên cánh hoa nhấp nháy:
“ Không cần đi----ăn ta----- ”
Vô số cánh hoa vươn tới, giống như cánh tay duỗi về phía Phù Khanh ôm lấy y, muốn giữ y lại.
“ Hư. ”
Chỉ với một câu nói, nhóm hoa tức khắc bất động không dám ngọ nguậy.
Phù Khanh đứng ở cửa cầu thang, quay đầu nhìn về phía chúng nó.
Ánh mắt mang theo ý trách cứ, giọng nói cực kỳ ôn hòa, nhưng khi đám hoa cúc nghe thấy thì như bị một thế lực nào đó đè xuống, khiến chúng không ngừng run rẩy.
“ Tham quá, không có lần sau nha. ”
Tức khắc, đám hoa cúc một lời cũng không dám đáp lại, như thủy triều vội vàng rút lui.
Không thỏa mãn chúng chính là cách huấn luyện tốt nhất.
[ Kỹ năng huấn luyện thăng cấp! Cấp bậc hiện tại: E4. ]
Hệ thống chậc một tiếng: “ Người khác muốn thăng một cấp nhỏ cũng phải mất bốn tháng, cậu mới một buổi tối đã tăng hẳn bốn cấp. ”
Vương Cẩn cùng Vương Du ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, kinh ngạc muốn rớt cằm. Phù Khanh đi thang bộ lên tầng thượng, quay đầu thấy bọn họ đứng im bất động thì lên tiếng gọi, lúc này bọn họ mới sực tỉnh.
“ Sao thế? ”
“ Không, không có gì! ”. Hai anh em họ như bị điện giật, suýt thì nhảy cẫng lên, cảnh giác mà kính sợ đáp: “ Bọn tôi đến liền!”
Phù Khanh ôn hòa nhìn bọn họ rồi nở một nụ cười vô hại.
Hai anh em: “ … ”
Nụ cười này thấy thế nào cũng có chút đáng sợ á?
–---
Rất nhanh, bọn họ đã tới cửa sân thượng.
Trước mặt là một cánh cửa không có khóa, đẩy cửa đi ra ngoài là sân thượng, đây chính là nơi mà bọn họ muốn đến!
Phù Khanh cầm lấy then cửa, đẩy mạnh một cái.
Gió lạnh từ khe cửa theo đó mà luồn vào, tạt lên quần áo của bọn họ. Những ngôi sao phát sáng trong bầu trời đêm.
Y muốn thành công!
Y muốn đem bệnh viện tâm thần từ khu hoang phế tràn ngập Ác Chủng này trở về thành khu An toàn!
Vương Cẩn nhanh nhẹn lấy trang bị cần thiết từ trong balo ra: “ Tìm một vị trí ổn định, đem nó cố định ở đó rồi kích hoạt là được. ”
Sân thượng toàn bộ đều bằng phẳng, tìm một chỗ để lắp đặt còn không phải đơn giản?
Bọn họ hưng phấn đi ra ngoài cửa, đột nhiên biểu cảm trên mặt cứng đờ.
Khắp sân thượng đều bị đủ loại kiểu dáng thực vật bao trùm, dây leo mọc ra che kín mọi thứ, lấp đầy bất cứ nơi nào có thể đặt chân.
Hai anh em hít sâu một hơi. Lần này họ cẩn thận xác định nơi đây không có điện, sau đó ném thử một ngọn lửa đến một khu đất trống nhỏ.
Vừa mới thiêu cháy một chỗ nhỏ, thực vật xung quanh đột nhiên bắt đầu kích động, chúng nó hệt như đám hành khách ở tàu điện ngầm giờ cao điểm, tìm được chỗ có thể giãn tay giãn chân thì lập tức chiếm cứ, lấp đầy.
“ Xảy ra chuyện gì vậy? ”
Vương Cẩn nhìn xung quanh, đột nhiên lên tiếng: “ Đó là lĩnh chủ! Là nó kiểm soát sao?”
Hệ thống đúng lúc lên tiếng giải thích: “ Một số khu vực đặc thù sẽ xuất hiện Ác Chủng cường đại. Tất cả tiểu Ác Chủng xung quanh đều do nó lãnh đạo. ”
Lĩnh Chủ nửa người trên là một ông lão, phần eo phía dưới đã hoàn toàn hóa thành thực vật. Bên cạnh là một cái cây cầm trên tay một bình tưới nước, không ngừng tưới nước cho “ chân ” của hắn, mỗi một lần tưới thực vật xung quanh lại lớn thêm một vòng.
“ Mau chóng đánh bại Lĩnh chủ, bằng không sẽ không thể lắp lặt trang bị được. ” Vương Cẩn cắn chặt răng, nhìn về phía em trai của mình rồi nói: “ Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. ”
Không biết từ lúc nào, Lĩnh chủ đã nhanh chóng dịch chuyển ra sau lưng bọn họ.
Thực vật nơi này đều là chân của hắn, hắn được đám thực vật nâng lên cao.
“ Tưới nước. ” Mặt nó không chút cảm xúc cúi đầu nhìn về phía bọn họ, lặp lại câu nói: “ Tưới nước. ”
Cái cây bên cạnh hơi nghiêng nghiêng sang, cầm bình tưới hướng về phía đầu bọn họ muốn tưới lên.
Hai anh em không nói một lời, nhảy ra chỗ khác.
Thế nhưng Phù Khanh lại không chút nhúc nhích.
Một lát sau, y toàn thân đều ướt đẫm.
Vương Cẩn đôi mắt trừng lớn: “ Phù tiên sinh, mau tới đây! ”
Phù Khanh dường như không nghe thấy, bàn tay tái nhợt nhẹ chạm vào Lĩnh chủng.
Hai anh em Vương Cẩn ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn Phù Khanh, y lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, vô cùng bình tĩnh.
Tay ông lão đang vươn về phía Phù Khanh định tưới nước thì khựng lại, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn y.
Chỉ thấy Phù Khanh ngẩng đầu, ngữ khí ôn hòa: “ Bác Chu, mấy năm nay người đem thực vật ở bệnh viện tâm thần này xử lý rất tốt. Ít nhiều nhờ có bác mà trong viện mới có thể có nhiều cây xanh tới vậy. ”
Hốc mắt của ông lão một mảnh tối đen, lại bỗng dưng có hai dòng nước mắt chảy xuống gò má.
“ Bác, người không nhớ ra con sao? Con là Tiểu Khanh, là viện trưởng nơi này, con trở về rồi. ”
Ông lão ngẩn ra, ngay sau đó khẽ lẩm bẩm: “ Tiểu Khanh....Ngươi là tân viện trưởng.... ”
“ Đúng vậy, hiện tại con là viện trưởng. Đại hội khen thưởng năm nay.. ”. Phù Khanh rất kiên nhẫn nói: “ Con đã đem người báo lên hội để nhận khen thưởng rồi. ”
Ông lão đáng sợ lúc nãy giờ đây lại ngượng ngùng: “ Ta, ta chỉ là một người làm vườn trong viện, khen thưởng như vậy rất xấu hổ. ”
Hai anh em ở một bên trợn mắt há hốc mồm. Đây, bộ dạng này, là Lĩnh chủ??
Mũi Phù Khanh có hơi đỏ lên, giọng nói lại mang đầy ý cười: “ Người ở đây nhiều năm như vậy, chúng ta sớm đã là người một nhà. Vất vả cần cù làm việc, chẳng phân biệt cao thấp. ”
Phù Khanh hồi tưởng lại ký ức trước đây, thực vật trong bệnh viện tâm thần đều là bác Chu xử lý. Một năm 365 ngày bác ấy đều ở trong viện, không có người nhà, không có theo đuổi thứ gì đặc biệt, ngày qua ngày, từ năm này sang năm nọ. Nghiên cứu viên trong viện cùng hộ sĩ phần lớn đều coi bác ấy như người trong suốt, không thèm để ý.
Một lần nọ bác Chu dẫn đầu bắt được một kẻ điên muốn chạy trốn. Lão viện trưởng tự mình biểu đạt cảm kích, thuận miệng nói: “ Lần này đăng báo cấp viện nghiên cứu, không chừng có thể phê cho ông một cái khen thưởng! ”
Vài ngày sau, bác Chu tinh thần không ổn định giữ chặt lấy Phù Khanh, lúc đó còn là một thiếu niên, biểu tình co quắp, khi nói chuyện không ngừng nắm lấy góc áo: “ Tiểu Khanh, lúc trước viện trưởng có nhắc tới khen thưởng, khi nào phê xong? ”
Phù Khanh ngẩn ra: “ Người là chờ tiền thưởng sao? Nếu thiếu thì nói cháu… ”
Bác Chu vội vàng xua tay liên tục: “ Không không không, ta không cần tiền, chỉ muốn giấy khen thôi. ”
Phù Khanh gật đầu: “ Để cháu đi hỏi viện trưởng. ”
Ánh mắt bác Chu sáng lên nhìn Phù Khanh rồi nói: “ Cảm ơn, cảm ơn! ”
Viện nghiên cứu là một tổ chức khổng lồ, không có việc gì lớn sẽ không bao giờ phê duyệt loại giấy khen như này. Sau khi Phù Khanh truyền lời đến lão viện trưởng, lão khó chịu không nói câu nào. Cuối cùng, bọn họ vẫn làm một cái giấy khen đỏ thẫm, thêm một cái phong bì tiền mặt, kèm một phần quà nho nhỏ.
Bác Chu đặc biệt cao hứng, đem giấy khen trân quý như bảo bối. Cùng ngày, bác đem tiền mặt toàn bộ đổi thành đồ ăn vặt, chia cho các hộ sĩ trong viện. Bác ấy thậm chí còn cố ý ở hành lang gọi Phù Khanh lại, cho y một que kem.
Lão viện trưởng lúc ấy nói với Phù Khanh: “ Ông ta không có người thân nên coi nơi như nhà của mình. Giấy khen, có thể khiến ông ta trung thành, ông lão đó vẫn còn có giá trị. ”
Trên sân thượng, gió lạnh rít gào. Vương Cẩn cùng Vương Du ở bên nôn nóng không ngừng nhắc nhở Phù Khanh.
Phù Khanh nhìn về phía bác Chu, ánh sáng trong mắt khẽ động.
Vương Cẩn: “ Đại lão, đừng đến gần như vậy, rất nguy hiểm! ”
Hệ thống cũng xen vào hét lớn: “ Ông ta ít nhất phải cấp B, hiện tại cậu dùng huấn luyện sẽ bị phản phệ! ”
Phù Khanh làm như không nghe thấy, y chớp mắt: “ Mấy năm nay, lúc chúng cháu không ở đây. Ngài một mình bảo vệ bệnh viện tâm thần, vất vả rồi. ”
Bác Chu vẻ mặt khoa trương, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương cùng cô độc.
“ Cảm ơn người. ” Phù Khanh chân thành nói: “ Đã bảo vệ nhà của chúng ta. ”
Đột nhiên, tựa hồ bởi vì ấm ức, vì cô độc, nước mắt trào ra mãnh liệt.
Hệ thống còn đang định thúc giục nhìn thấy cảnh này đột nhiên dừng lại:
[ Huấn luyện thành công! Dị năng thăng cấp! ]
“ Sao có thể??? Hắn là cấp B! ”
Bởi vì bác Chu một mình bảo vệ nhà, quá cô độc, cũng rất muốn được đồng cảm. Mà Phù Khanh, y biết tất cả những điều này.
Viện trưởng không phải là một người quản lý cao cao tại thượng, từ giây phút y tiếp nhận nơi này, Phù Khanh đều đã xem tất cả mọi người ở đây như bạn bè, người thân, là những người mà y vô cùng quý trọng.
Ác Chủng không có năng lực khống chế cảm xúc, bác Chu vô cùng khoa trương, khóc nức nở: “ Cảm ơn....cảm ơn viện trưởng..... ”
Thực vật xung quanh bắt bầu lui xuống, chúng nó chừa ra một vị trí ở trước mặt Phù Khanh, để bọn họ phóng trang bị.
“ Cảm ơn bác. ” Phù Khanh quay đầu lại: “ Mau đến đây. ”
Đầu óc hai anh em Vương Cẩn như bị dừng hoạt động. Bọn họ ngây ngốc nhìn Phù Khanh, luống cuống tay chân chạy lại, lắp đặt trang bị.
Tất cả đều đã hoàn thành.
Phù Khanh nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên y nghe được Vương Cẩn nói: “ Đại lão, ngài bị sao vậy? ”
Phù Khanh cả người ướt đẫm, thân thể không thể cử cử động.
Hệ thống cực kỳ tức giận: “ Chết tiệt, nước đó có thể khiến cho thực vật Ác Chủng sinh trưởng, đối với con người mà nói chính là thuốc độc. ”
/ 27.....23......21 /
Giá trị trật tự của Phù Khanh lấy tốc độ khủng bố rớt xuống.
Vương Du ngẩng đầu, nôn nóng nói: “Trang trị kích hoạt yêu cầu phải mất mười phút mới hoàn thành. Mười phút sau, nơi này mới là khu An toàn”
Hệ thống như muốn ngất đi: “ Cậu nửa phút là đã rớt 10 điểm! Chúng ta xong rồi… ”
Bác Chu ở một bên thấy y như vậy cũng hoảng hốt vô cùng.
Xong rồi…
Trong đầu mọi người lúc này chỉ còn duy nhất một suy nghĩ..
“ Vương Du, trong balo của cậu có gương không? ” Phù Khanh đột nhiên hỏi.
Vương Du ngẩn ra, lập tức gật đầu, vội vàng lục lọi trong balo, sau đó móc ra một cái hộp y tế khẩn cấp, trên nắp hộp có dán một mảnh gương nhỏ.
“ Đại lão, ngài muốn làm gì? ”
Phù Khanh không có trả lời, lập tức nhìn thẳng vào trong gương.
Trong gương đôi mắt màu xanh xám vẫn trong vắt như cũ. Đột nhiên, một tia hung ác xẹt qua.
“ Là người quản lý nơi này, tôi cần phải thanh tỉnh. ”
Hệ thống đột nhiên ý thức được y định làm gì, không nói nên lời chỉ có thể mắng một câu thô tục: “ Cmn… ”
Trong gương, đôi mắt màu xanh xám của Phù Khanh nhìn chằm chằm lấy chính mình.
Phù Khanh liếm khóe môi tái nhợt, ánh mắt mang theo tia máu điên cuồng.
Huấn luyện thuần phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.