Ta Ở Tương Lai Mở Bệnh Viện Tâm Thần
Chương 7: Khu an toàn (1)
Tự Nhiễm
16/08/2023
" Đo lường tính toán đã xong –– nhiệm vụ hoàn thành cấp bậc C+. "
" Cảm ơn ba người đã cố gắng giành được thêm diện tích cho khu an toàn. Điểm thành tích cùng với tiền thưởng sẽ được chuyển tới tài khoản của mọi người trong thời gian nhanh nhất, mong mọi người chú ý kiểm tra và xác nhận. "
Vương Cẩn cùng Vương Du kích động mà mở thiết bị kết nối của mình ra, đột nhiên, cả hai ngẩng phắt dậy: " Quản lý, con số này cũng là nhiều quá rồi, thiết bị tính sai sao? "
Người quản lý của khu an toàn: " Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi đều sẽ dùng dụng cụ đo lường tần số dao động mà Ác Chủng để lại, từ đó xác định mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ mà tính toán ra tiền thưởng. Tất cả đều là hệ thống tự động đo lường và tính toán ra, không thể sai. "
Người kia cau mày, tựa hồ cũng không rõ ràng lắm.
Bỗng, sau lưng bọn họ truyền tới một trận bước chân ồn ào cùng tiếng cười quỷ dị.
Quản lý mặt biến sắc, nhanh tay kéo hai người kia: " Nơi này vẫn còn Ác Chủng, cẩn thận! "
Cùng lúc đó, bọn thỏ biến dị thi nhau đẩy cửa ra, nhảy nhót tung tăng mà ùa tới chỗ bọn họ.
Quản lý mặt nghiêm túc, đã chuẩn bị sẵn vũ khí để tấn công bất cứ lúc nào.
Hai anh em họ Vương vội lên tiếng khuyên can: " Từ từ, đừng tấn công vội, đó đều là... "
Còn chưa nói dứt câu, một giọng nam trong trẻo mà ôn hòa, không kiêu ngạo bất chợt vang lên.
" Đừng nóng vội. Bọn họ chỉ là lâu ngày không được nhìn thấy con người nên có chút hưng phấn, sẽ không làm hại người khác. Xin hãy bỏ vũ khí xuống. "
Người kia nghe vậy liền sửng sốt. Bọn thỏ con trước mắt vậy mà vô cùng ngoan ngoãn, ngừng lại cách hắn mấy mét, nửa ngồi xổm xuống, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía thanh niên phía sau.
Một thân ảnh thon gầy chậm rãi bước tới, trên người y khoác áo blouse trắng của bác sĩ, nhìn qua tựa như đang rất mệt mỏi, nhưng cặp mắt xinh đẹp kia như chứa cả trời sao, khiến người khác phải thất thần.
Người quản lý mắt trừng lớn, không thể nào tin vào tình huống trước mắt mình.
Này! Đó là Ác Chủng aaaa! Sao bọn chúng lại ngoan ngoãn nghe lời người thanh niên kia vậy chứ???!!!!
Hai anh em biết được người kia đang rất sốc, bèn mở lời giải thích cho hắn hiểu: " Cậu ấy có năng lực thuần phục ác chủng, ngài yên tâm. "
Người kinh ngạc kêu lên: " Trách không được, điểm thành tích cùng tiền thưởng lại cao như vậy. Chỉ có rất ít trường hợp mới có Ác Chủng cam tâm tình nguyện ở lại. Tình huống này khá đặc thù nên tiền thưởng mới cao bất thường như vậy. "
Vương Cẩn cùng Vương Du cũng vô cùng kinh ngạc.
Có thể nói rằng, người có năng lực thuần phục Ác Chủng rất là ít, thậm chí là hiếm. Bọn họ tuy đã trải qua đủ loại tình huống, cũng gọi là có kinh nghiệm phong phú, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói tới trường hợp này.
Người kia thật sự rất kích động, vội vội vàng vàng mà đi qua đi lại quan sát Phù Khanh, như đang thưởng thức một " bảo vật ", hơi hơi gật gù: " Thực xin lỗi, ta không biết cậu cũng tham gia nhiệm vụ này. Có thể biết tên của cậu được không? "
" Phù Khanh. "
" Phù Khanh? "
Là một nhân viên chuyên môn thống kê và tổng kết nhiệm vụ, hắn tự tin rằng mình biết rất nhiều điều. Nhưng cái tên này, hắn chưa một lần nghe thấy.
Trường hợp này quả thực khá " quê " nha. Người kia một bụng đầy suy nghĩ, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, không khí xung quanh cũng vì vậy mà an tĩnh lạ thường.
Hai anh em họ Vương thấy vậy bèn chủ động phá bỏ không khí ngại ngùng này: " Nhiệm vụ lần này thành công, tất cả đều là nhờ có Phù tiên sinh, nếu không chúng ta cũng khó lòng sống sót trở về. Chúng ta trao đổi số nhé? Tôi sẽ đem toàn bộ tiền thưởng lần này chuyển cho ngài. "
Cùng đại lão trao đổi thông tin, nói không chừng lần sau có thể tiếp tục hợp tác nha.
Nhưng mà Phù Khanh lại ngại ngùng cười, đáp lại: " Xin lỗi, tôi không có tài khoản. "
" Hả? Là sao? "
Phù - ngây thơ vô số tội - Khanh: " Đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ, hơn nữa cũng là tình huống đột ngột bất ngờ, nên vẫn chưa có tài khoản. "
Y vừa dứt lời, xung quanh lại trầm mặc. Theo đó là âm thanh đồ vật rơi xuống nền đất, Vương Du run rẩy cất tiếng: " Cho nên...ngài đây là lần đầu tiên gặp tình huống nguy hiểm này? "
Phù Khanh nhàn nhạt, ừ một tiếng.
Hai anh em kia nghe vậy liền muốn xỉu a...
Dume, lần đầu tiên mà đã kinh khủng tới vậy! Này là thần tiên à????
Phù Khanh nhớ tới điều gì đó, liền bổ sung thêm: " Thật ra, không cần kêu tôi là đại lão, tôi mới lên cấp E5 thôi. "
Mấy người kia: "... "
Thừa dịp hai anh em kia vẫn còn mê mang chưa rõ, suy nghĩ vẫn còn đang loạn cào cào, Phù Khanh bèn kéo người quản lý ra nói chuyện: " Xin lỗi vì có hơi phiền, nhưng tôi cũng muốn làm một cái tài khoản, không biết bây giờ tộ cần làm gì? "
Người kia khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, ánh mắt nhìn về phía Phù Khanh đầy kinh ngạc và kính sợ, cười khổ: " Phù tiên sinh, này không cần lo lắng. Tôi sẽ giúp ngài. "
Phù Khanh cười nhạt: " Cảm ơn. "
Một trăm năm đã qua đi, trật tự xã hội cũng biến đổi hoàn toàn. Y hiện giờ không danh không phận, cũng không có hộ khẩu. Có thể làm một cái tài khoản, cũng giúp y đỡ được nhiều phiền toái hơn.
Mấy tiếng sau, người kia cuối cùng cũng quay lại. Không chỉ làm cho Phù Khanh tài khoản " xịn sò con bò " mà còn thay cậu xử lý luôn vấn đề về thân phận, còn tiện tay mua tặng cậu một thiết bị kết nối.
Phù Khanh vẻ mặt kinh ngạc, người kia chỉ cười nhẹ: " Phù tiên sinh, thuần phục Ác Chủng là năng lực rất hiếm gặp. Tôi biết ngài sớm muộn cũng đạt được nhiều thành tựu to lớn. Sự giúp sức nhỏ bé này của tôi cũng chỉ là đang đầu tư cho tương lai của chính mình thôi. "
Phù Khanh thân phận hoàn toàn không có gì, nhìn dáng vẻ y là hiểu có rất nhiều điều phức tạp không tiện nói. Có thể giúp Phù Khanh giải quyết vấn đề trước mắt này, cũng là đang vì chính mình mà lưu lại một mối quan hệ tốt.
Phù Khanh trầm mặc, lúc sau mới gật đầu: " Cảm ơn. "
Cùng người có não giao tiếp quả thực rất nhanh chóng và thoải mái.
Quản lý ôn hòa mà bật cười, vô cùng lễ phép và khom người chào y: " Tôi tên Khương Kỳ, là người của công hội Đệ Ngũ Thệ Ngôn, trước mắt đang phụ trách nhiệm vụ kết toán. "
Nói rồi, hắn lấy ra một tấm danh thiếp, đặt vào túi áo Phù Khanh, xong việc liền xoay người định rời đi: " Có việc gì cần giúp cứ liên hệ với tôi. "
Phù Khanh hơi cau mày, nhìn chằm chằm bóng dáng đang dần đi xa.
Khương Kỳ vừa rời đi, Vương Cẩn cùng Vương Du lập tức bước tới chỗ Phù Khanh: " Phù tiên sinh, chúng tôi sẽ đem điểm thành tích lần này và tiền thưởng chuyển cho ngài. "
Hệ thống im hơi lặng tiếng lúc lâu bỗng xuất hiện, gõ một hàng kí tự: [ Đừng cự tuyệt, cậu đã giúp bọn họ mà. ]
Phù Khanh thấy vậy liền thuận theo mà nhận lấy. Hai anh em kia nhận được tài khoản của đại lão mà vô cùng hưng phấn. Mặc dù đại lão mới cấp E, thấp hơn bọn họ nhiều, nhưng sức mạnh lại max vãi ò, cần nhanh nhanh bám đùi nha.
Đúng lúc này, bụng Vương Du vì đói mà kêu lên, cậu ta xấu hổ mà cúi đầu.
Phù Khanh thản nhiên: " Đi ăn thôi? "
" Được. ", Vương Cẩn gật đầu, " Gần đây có một khu phố sầm uất, đồ ăn ở đó khá ngon. Để tôi khao, coi như cảm ơn ngài. "
Diện tích khu an toàn được mở rộng, bệnh viện tâm thần cũng sẽ sớm được sáp nhập, mọi người đều háo hức, khí thế hừng hực chờ ngày khai phá.
Đi về phía khu an toàn khoảng 5km, không gian náo nhiệt dần xuất hiện.
Từng tòa kiến trúc xi măng xám dần hiện lên, người qua kẻ lại tấp nập trên đường, khuôn mặt mang đầy vẻ mỏi mệt. Bọn họ nhìn không giống người dân ở đây, mà giống khách qua đường hơn.
" Phù tiên sinh, ngài muốn ăn cái gì? "
Phù Khanh không biết rõ đồ ăn bây giờ so với mấy trăm năm trước có thay đổi gì không, bèn nói: " Các anh quyết định đi. "
Hai anh em tức khắc liền vô cùng hưng phấn. Đang lúc Phù Khanh còn lo lắng bọn họ sẽ tiêu pha quá đà, ba người đã dừng chân lại trước cửa một quán ăn nhỏ.
Đẩy cửa bước vào, âm thanh ồn ào náo nhiệt đập thẳng vào màng nhĩ của ba người.
" Ông chủ, cho 3 phần khoai lang đỏ. "
Đợi trong giây lát, đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Phù Khanh nhìn một bàn thức ăn, quả thực khác xa so với tưởng tượng của cậu.
Một bát salad nhỏ, bên trên là vài miếng ức gà được thái mỏng, đi kèm theo là mấy lát táo đỏ trang trí. Bên cạnh là một bát canh khoai lang đỏ.
Quá là đơn giản rồi! Hai anh em kia cứ thế mà xem như đó là bữa ăn vô cùng xa xỉ, ân cần mà tiếp đón Phù Khanh. Ông chủ đứng một bên cũng xem bọn họ như những vị khách VIP, thường xuyên lui tới rót thêm nước uống cho họ.
Phù Khanh nhìn mấy người trước mắt mặt mày hớn hở, y ý thức được phần ăn này ở thời đại bây giờ đã được coi là vô cùng xa xỉ rồi.
Hệ thống lên tiếng: [ Ở thời đại này, đất để trồng cây không có nhiều, dụng cụ canh tác và giống cây cũng rất ít. Thật sự mà nói thì món ăn kia đã vô cùng xa xỉ rồi. ]
Phù Khanh im lặng. Y thuận miệng nói lời khách sáo, biết hai người kia điều kiện cũng không tồi, nhưng y biết bọn họ còn phải tiết kiệm. Nhìn hai người họ dù đang rất đói nhưng vẫn phải cố nhai thật kĩ miếng thịt nhỏ, uống hai ba chén nước rồi mới dám ăn một miếng trái cây khiến y vô cùng đau lòng.
Phí sinh hoạt đều phải dùng tiền để chi trả. Bầu không khí ở khu an toàn thì nặng nề, tất cả đều là dựa vào tiền thưởng khi làm nhiệm vụ mà ra.
Một bàn thức ăn này ít nhất cũng phải mất 300 rồi. Mà nhiệm vụ ở bệnh viện tâm thần, tính toán cũng được tầm 10 vạn. Sau khi ăn xong bữa này, ít nhất ba tháng phải nhận một nhiệm vụ, thì mới có thể sống được ở nơi này. Nếu mà trong nhà còn có người già trẻ nhỏ, thì áp lực còn lớn hơn rất nhiều.
Vì để giảm bớt áp lực, công hội Trung Ương đã nghiên cứu và phát minh ra các gói rau dinh dưỡng ăn liền. Một ngày không ăn cơm cũng chẳng sao, chỉ là làm người ta không đói chết mà thôi. Nhưng rất khó ăn, mỗi ngày đều phải ăn chúng thì đúng là cực hình.
" Các anh vẫn luôn nhắc tới công hội, là gì vậy? "
Hai anh em nhìn nhau cười cười, vấn đề này Phù Khanh không biết cũng là chuyện thường: " Khi mạt thế buông xuống, trật tự xã hội trước kia liền sụp đổ, con người chia thành nhiều tổ chức tự do khác nhau. Người nào có sức mạnh cường đại nhất sẽ đứng lên làm chỉ huy, nắm giữ các tư liệu khoa học kỹ thuật từ xưa, cung cấp các vật dùng và quản lý mọi người. Đó là công hội. "
Phù Khanh nửa hiểu nửa không.
Y vẫn còn nhiều người quen cũ muốn tìm ở bệnh viện tâm thần, giờ mà tham gia vào tổ chức khác thì không thích hợp lắm.
Vương Cẩn dù đã biết trước được câu trả lời, nhưng vẫn muốn hỏi thử. Năng lực của Phù Khanh rất cường đại, cũng không phải là người mà bọn họ có thể giữ lại được.
Cơm nước xong xuôi, Vương Cẩn cùng Vương Du dạy Phù Khanh một ít công năng của thiết bị kết nối, sau đó mới đề nghị rời đi trước. Hai người bọn họ muốn đi tìm người nhà để báo bình an.
" Phù tiên sinh, nếu như còn chuyện gì thắc mắc thì có thể tới văn phòng Công Hội gần nhất để hỏi. Mua sắm đất đai, xây dựng đoàn đội, tìm kiếm nhiệm vụ,... đều có cả.
Phù Khanh nói lời cảm ơn với bọn họ, dựa theo chỉ dẫn của bản đồ trên thiết bị kết nối, rất mau chóng đã đi tới trước cửa văn phòng Công Hội.
Nhưng mà lúc này, một nhóm người đang vây quanh trước cửa, liên tục kêu la.
Ngoài cửa treo một tấm bảng đen, trên đó chính là bảng xếp hạng của toàn bộ khu an toàn. Tất cả các số liệu đều được hiển thị trên đó.
" Cái what the fuck gì vậy???!!! Cái nhiệm vụ kia là thật à??? Một nhiệm vụ C+ thế mà kết toán được tận 10 vạn và 1050 điểm thành tích??? "
" Bố mày đây còn chưa thấy nhiệm vụ kết toán nào lại cao tới bất thường như vậy, mà vấn đề là nó ếu phải nhiệm vụ cao cấp gì cả??? "
" Này là vị đại thần nào vậy, rảnh tới mức một mình đi làm cái nhiệm vụ đơn giản như vậy?? "
" Ta cũng muốn biết, chỉ là một nhiệm vụ cấp C+ mà lại có thể kết toán ra nhiều điểm thành tích như vậy. Ta thật đau khổ mà!!! Ta hoàn thành nhiệm vụ cấp C+ cũng chỉ được có 500 điểm. Đều là người với nhau mà sao lại khác biệt vậy chứ??!!! "
" Nhiệm vụ đoàn thể... Dã Lang đoàn? Theo ta biết, Dã Lang đoàn cũng chỉ là một đoàn đội trình độ trung bình mà thôi, chẳng lẽ bọn họ đã bám được một cái đùi lớn rồi à? "
" Vãi cả khócccc, ta cũng muốn có đùi để ômmmm!!!!! "
Đám người chen chúc nhau nhìn đi nhìn lại cái bảng kia, Phù Khanh lễ phép xin mọi người nhường đường, thật vất vả mới có thể bước tới cửa của văn phòng Công Hội.
Người xung quanh đều đang chăm chú nhìn tấm bảng, chỉ có một vài người chú ý tới cậu, nhưng cũng rất nhanh liền dời tầm mắt đi. Phù Khanh không để ý, y một đường bước thẳng vào trong.
Phù Khanh bước vào bên trong phòng làm việc, đọc thông báo trên tường, cũng hiểu rõ ràng thêm chút về khu an toàn.
Nhiệm vụ sau khi hoàn thành sẽ được kết toán thành hai loại thù lao. Một là tiền tệ: do người đứng đầu khu an toàn thống nhất; một loại khác gọi là điểm thành tích: chủ yếu dành cho đoàn đội đăng ký để cùng nhau thăng cấp. Đoàn đội nhất định phải sở hữu nó thì mới có thể tiếp tục làm nhiệm vụ.
Phù Khanh còn phải dắt theo một núi người già trẻ lớn bé đều có, y không thể gia nhập đoàn thể khác, nên dứt khoát thành lập một đoàn thể.
Cấp bậc thấp nhất để đăng ký một đoàn đội vừa vặn 1050 điểm thành tích mà y có. Phù Khanh điền bảng đăng ký, không chút do dự điền tên đoàn đội là " Bệnh viện tâm thần thành phố X ", không một biệt danh dư thừa, đăng ký thành công.
Nhân viên công tác tiếp nhận biểu mẫu y vừa điền, thao tác nhanh trên máy tính, chỉ chốc lát sau thông tin liền hiện lên trên màn hình: " Tiên sinh, ta không tra được ngài đang sở hữu mảnh đất nào. Ngài có muốn vì đoàn đội mà mua một mảnh đất để cố định chỗ ở hay không? "
Phù Khanh nghe vậy liền cau mày: " Có ý gì? "
Nhân viên công tác kiên nhẫn giải thích: Căn cứ theo điều khoản của công ước, vùng đất mới sẽ thuộc về tất cả mọi người, không ai được chiếm làm của riêng. Sau một thời gian nếu không có ai mua, mảnh đất đó sẽ tạm thời được Công Hội đem đi bán đấu giá. Ngài muốn mua mảnh đất đó để sử dụng không? "
Phù Khanh nghe vậy chợt sửng sốt.
Nhiệm vụ thành công, ấy vậy mà bọn họ lại không chịu trả lại bệnh viện tâm thần cho y sao???
Phù Khanh nhìn về hướng nhân viên công tác đang cung cấp dịch vụ " Tuyển mua bản đồ ", bệnh viện tâm thần của y đang được treo bán trên đó.
Phù Khanh mấp máy môi, giọng nói mang theo vài phần tức giận: " Tôi muốn mua mảnh đất này. "
Mọi người đều có quyền mua bệnh viện tâm thần, may mắn là cậu tới kịp, vẫn chưa bị nhiều người chú ý tới. Nếu mà chậm trễ, nói không chừng bệnh viện tâm thần mà y quý trọng đã bị người khác mua mất rồi.
" Được, giá trị của mảnh đất đó là hai mươi vạn. "
Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn y: " Tiên sinh, tài khoản của ngài hiện không đủ. "
" Cảm ơn ba người đã cố gắng giành được thêm diện tích cho khu an toàn. Điểm thành tích cùng với tiền thưởng sẽ được chuyển tới tài khoản của mọi người trong thời gian nhanh nhất, mong mọi người chú ý kiểm tra và xác nhận. "
Vương Cẩn cùng Vương Du kích động mà mở thiết bị kết nối của mình ra, đột nhiên, cả hai ngẩng phắt dậy: " Quản lý, con số này cũng là nhiều quá rồi, thiết bị tính sai sao? "
Người quản lý của khu an toàn: " Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi đều sẽ dùng dụng cụ đo lường tần số dao động mà Ác Chủng để lại, từ đó xác định mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ mà tính toán ra tiền thưởng. Tất cả đều là hệ thống tự động đo lường và tính toán ra, không thể sai. "
Người kia cau mày, tựa hồ cũng không rõ ràng lắm.
Bỗng, sau lưng bọn họ truyền tới một trận bước chân ồn ào cùng tiếng cười quỷ dị.
Quản lý mặt biến sắc, nhanh tay kéo hai người kia: " Nơi này vẫn còn Ác Chủng, cẩn thận! "
Cùng lúc đó, bọn thỏ biến dị thi nhau đẩy cửa ra, nhảy nhót tung tăng mà ùa tới chỗ bọn họ.
Quản lý mặt nghiêm túc, đã chuẩn bị sẵn vũ khí để tấn công bất cứ lúc nào.
Hai anh em họ Vương vội lên tiếng khuyên can: " Từ từ, đừng tấn công vội, đó đều là... "
Còn chưa nói dứt câu, một giọng nam trong trẻo mà ôn hòa, không kiêu ngạo bất chợt vang lên.
" Đừng nóng vội. Bọn họ chỉ là lâu ngày không được nhìn thấy con người nên có chút hưng phấn, sẽ không làm hại người khác. Xin hãy bỏ vũ khí xuống. "
Người kia nghe vậy liền sửng sốt. Bọn thỏ con trước mắt vậy mà vô cùng ngoan ngoãn, ngừng lại cách hắn mấy mét, nửa ngồi xổm xuống, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía thanh niên phía sau.
Một thân ảnh thon gầy chậm rãi bước tới, trên người y khoác áo blouse trắng của bác sĩ, nhìn qua tựa như đang rất mệt mỏi, nhưng cặp mắt xinh đẹp kia như chứa cả trời sao, khiến người khác phải thất thần.
Người quản lý mắt trừng lớn, không thể nào tin vào tình huống trước mắt mình.
Này! Đó là Ác Chủng aaaa! Sao bọn chúng lại ngoan ngoãn nghe lời người thanh niên kia vậy chứ???!!!!
Hai anh em biết được người kia đang rất sốc, bèn mở lời giải thích cho hắn hiểu: " Cậu ấy có năng lực thuần phục ác chủng, ngài yên tâm. "
Người kinh ngạc kêu lên: " Trách không được, điểm thành tích cùng tiền thưởng lại cao như vậy. Chỉ có rất ít trường hợp mới có Ác Chủng cam tâm tình nguyện ở lại. Tình huống này khá đặc thù nên tiền thưởng mới cao bất thường như vậy. "
Vương Cẩn cùng Vương Du cũng vô cùng kinh ngạc.
Có thể nói rằng, người có năng lực thuần phục Ác Chủng rất là ít, thậm chí là hiếm. Bọn họ tuy đã trải qua đủ loại tình huống, cũng gọi là có kinh nghiệm phong phú, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói tới trường hợp này.
Người kia thật sự rất kích động, vội vội vàng vàng mà đi qua đi lại quan sát Phù Khanh, như đang thưởng thức một " bảo vật ", hơi hơi gật gù: " Thực xin lỗi, ta không biết cậu cũng tham gia nhiệm vụ này. Có thể biết tên của cậu được không? "
" Phù Khanh. "
" Phù Khanh? "
Là một nhân viên chuyên môn thống kê và tổng kết nhiệm vụ, hắn tự tin rằng mình biết rất nhiều điều. Nhưng cái tên này, hắn chưa một lần nghe thấy.
Trường hợp này quả thực khá " quê " nha. Người kia một bụng đầy suy nghĩ, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, không khí xung quanh cũng vì vậy mà an tĩnh lạ thường.
Hai anh em họ Vương thấy vậy bèn chủ động phá bỏ không khí ngại ngùng này: " Nhiệm vụ lần này thành công, tất cả đều là nhờ có Phù tiên sinh, nếu không chúng ta cũng khó lòng sống sót trở về. Chúng ta trao đổi số nhé? Tôi sẽ đem toàn bộ tiền thưởng lần này chuyển cho ngài. "
Cùng đại lão trao đổi thông tin, nói không chừng lần sau có thể tiếp tục hợp tác nha.
Nhưng mà Phù Khanh lại ngại ngùng cười, đáp lại: " Xin lỗi, tôi không có tài khoản. "
" Hả? Là sao? "
Phù - ngây thơ vô số tội - Khanh: " Đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ, hơn nữa cũng là tình huống đột ngột bất ngờ, nên vẫn chưa có tài khoản. "
Y vừa dứt lời, xung quanh lại trầm mặc. Theo đó là âm thanh đồ vật rơi xuống nền đất, Vương Du run rẩy cất tiếng: " Cho nên...ngài đây là lần đầu tiên gặp tình huống nguy hiểm này? "
Phù Khanh nhàn nhạt, ừ một tiếng.
Hai anh em kia nghe vậy liền muốn xỉu a...
Dume, lần đầu tiên mà đã kinh khủng tới vậy! Này là thần tiên à????
Phù Khanh nhớ tới điều gì đó, liền bổ sung thêm: " Thật ra, không cần kêu tôi là đại lão, tôi mới lên cấp E5 thôi. "
Mấy người kia: "... "
Thừa dịp hai anh em kia vẫn còn mê mang chưa rõ, suy nghĩ vẫn còn đang loạn cào cào, Phù Khanh bèn kéo người quản lý ra nói chuyện: " Xin lỗi vì có hơi phiền, nhưng tôi cũng muốn làm một cái tài khoản, không biết bây giờ tộ cần làm gì? "
Người kia khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, ánh mắt nhìn về phía Phù Khanh đầy kinh ngạc và kính sợ, cười khổ: " Phù tiên sinh, này không cần lo lắng. Tôi sẽ giúp ngài. "
Phù Khanh cười nhạt: " Cảm ơn. "
Một trăm năm đã qua đi, trật tự xã hội cũng biến đổi hoàn toàn. Y hiện giờ không danh không phận, cũng không có hộ khẩu. Có thể làm một cái tài khoản, cũng giúp y đỡ được nhiều phiền toái hơn.
Mấy tiếng sau, người kia cuối cùng cũng quay lại. Không chỉ làm cho Phù Khanh tài khoản " xịn sò con bò " mà còn thay cậu xử lý luôn vấn đề về thân phận, còn tiện tay mua tặng cậu một thiết bị kết nối.
Phù Khanh vẻ mặt kinh ngạc, người kia chỉ cười nhẹ: " Phù tiên sinh, thuần phục Ác Chủng là năng lực rất hiếm gặp. Tôi biết ngài sớm muộn cũng đạt được nhiều thành tựu to lớn. Sự giúp sức nhỏ bé này của tôi cũng chỉ là đang đầu tư cho tương lai của chính mình thôi. "
Phù Khanh thân phận hoàn toàn không có gì, nhìn dáng vẻ y là hiểu có rất nhiều điều phức tạp không tiện nói. Có thể giúp Phù Khanh giải quyết vấn đề trước mắt này, cũng là đang vì chính mình mà lưu lại một mối quan hệ tốt.
Phù Khanh trầm mặc, lúc sau mới gật đầu: " Cảm ơn. "
Cùng người có não giao tiếp quả thực rất nhanh chóng và thoải mái.
Quản lý ôn hòa mà bật cười, vô cùng lễ phép và khom người chào y: " Tôi tên Khương Kỳ, là người của công hội Đệ Ngũ Thệ Ngôn, trước mắt đang phụ trách nhiệm vụ kết toán. "
Nói rồi, hắn lấy ra một tấm danh thiếp, đặt vào túi áo Phù Khanh, xong việc liền xoay người định rời đi: " Có việc gì cần giúp cứ liên hệ với tôi. "
Phù Khanh hơi cau mày, nhìn chằm chằm bóng dáng đang dần đi xa.
Khương Kỳ vừa rời đi, Vương Cẩn cùng Vương Du lập tức bước tới chỗ Phù Khanh: " Phù tiên sinh, chúng tôi sẽ đem điểm thành tích lần này và tiền thưởng chuyển cho ngài. "
Hệ thống im hơi lặng tiếng lúc lâu bỗng xuất hiện, gõ một hàng kí tự: [ Đừng cự tuyệt, cậu đã giúp bọn họ mà. ]
Phù Khanh thấy vậy liền thuận theo mà nhận lấy. Hai anh em kia nhận được tài khoản của đại lão mà vô cùng hưng phấn. Mặc dù đại lão mới cấp E, thấp hơn bọn họ nhiều, nhưng sức mạnh lại max vãi ò, cần nhanh nhanh bám đùi nha.
Đúng lúc này, bụng Vương Du vì đói mà kêu lên, cậu ta xấu hổ mà cúi đầu.
Phù Khanh thản nhiên: " Đi ăn thôi? "
" Được. ", Vương Cẩn gật đầu, " Gần đây có một khu phố sầm uất, đồ ăn ở đó khá ngon. Để tôi khao, coi như cảm ơn ngài. "
Diện tích khu an toàn được mở rộng, bệnh viện tâm thần cũng sẽ sớm được sáp nhập, mọi người đều háo hức, khí thế hừng hực chờ ngày khai phá.
Đi về phía khu an toàn khoảng 5km, không gian náo nhiệt dần xuất hiện.
Từng tòa kiến trúc xi măng xám dần hiện lên, người qua kẻ lại tấp nập trên đường, khuôn mặt mang đầy vẻ mỏi mệt. Bọn họ nhìn không giống người dân ở đây, mà giống khách qua đường hơn.
" Phù tiên sinh, ngài muốn ăn cái gì? "
Phù Khanh không biết rõ đồ ăn bây giờ so với mấy trăm năm trước có thay đổi gì không, bèn nói: " Các anh quyết định đi. "
Hai anh em tức khắc liền vô cùng hưng phấn. Đang lúc Phù Khanh còn lo lắng bọn họ sẽ tiêu pha quá đà, ba người đã dừng chân lại trước cửa một quán ăn nhỏ.
Đẩy cửa bước vào, âm thanh ồn ào náo nhiệt đập thẳng vào màng nhĩ của ba người.
" Ông chủ, cho 3 phần khoai lang đỏ. "
Đợi trong giây lát, đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Phù Khanh nhìn một bàn thức ăn, quả thực khác xa so với tưởng tượng của cậu.
Một bát salad nhỏ, bên trên là vài miếng ức gà được thái mỏng, đi kèm theo là mấy lát táo đỏ trang trí. Bên cạnh là một bát canh khoai lang đỏ.
Quá là đơn giản rồi! Hai anh em kia cứ thế mà xem như đó là bữa ăn vô cùng xa xỉ, ân cần mà tiếp đón Phù Khanh. Ông chủ đứng một bên cũng xem bọn họ như những vị khách VIP, thường xuyên lui tới rót thêm nước uống cho họ.
Phù Khanh nhìn mấy người trước mắt mặt mày hớn hở, y ý thức được phần ăn này ở thời đại bây giờ đã được coi là vô cùng xa xỉ rồi.
Hệ thống lên tiếng: [ Ở thời đại này, đất để trồng cây không có nhiều, dụng cụ canh tác và giống cây cũng rất ít. Thật sự mà nói thì món ăn kia đã vô cùng xa xỉ rồi. ]
Phù Khanh im lặng. Y thuận miệng nói lời khách sáo, biết hai người kia điều kiện cũng không tồi, nhưng y biết bọn họ còn phải tiết kiệm. Nhìn hai người họ dù đang rất đói nhưng vẫn phải cố nhai thật kĩ miếng thịt nhỏ, uống hai ba chén nước rồi mới dám ăn một miếng trái cây khiến y vô cùng đau lòng.
Phí sinh hoạt đều phải dùng tiền để chi trả. Bầu không khí ở khu an toàn thì nặng nề, tất cả đều là dựa vào tiền thưởng khi làm nhiệm vụ mà ra.
Một bàn thức ăn này ít nhất cũng phải mất 300 rồi. Mà nhiệm vụ ở bệnh viện tâm thần, tính toán cũng được tầm 10 vạn. Sau khi ăn xong bữa này, ít nhất ba tháng phải nhận một nhiệm vụ, thì mới có thể sống được ở nơi này. Nếu mà trong nhà còn có người già trẻ nhỏ, thì áp lực còn lớn hơn rất nhiều.
Vì để giảm bớt áp lực, công hội Trung Ương đã nghiên cứu và phát minh ra các gói rau dinh dưỡng ăn liền. Một ngày không ăn cơm cũng chẳng sao, chỉ là làm người ta không đói chết mà thôi. Nhưng rất khó ăn, mỗi ngày đều phải ăn chúng thì đúng là cực hình.
" Các anh vẫn luôn nhắc tới công hội, là gì vậy? "
Hai anh em nhìn nhau cười cười, vấn đề này Phù Khanh không biết cũng là chuyện thường: " Khi mạt thế buông xuống, trật tự xã hội trước kia liền sụp đổ, con người chia thành nhiều tổ chức tự do khác nhau. Người nào có sức mạnh cường đại nhất sẽ đứng lên làm chỉ huy, nắm giữ các tư liệu khoa học kỹ thuật từ xưa, cung cấp các vật dùng và quản lý mọi người. Đó là công hội. "
Phù Khanh nửa hiểu nửa không.
Y vẫn còn nhiều người quen cũ muốn tìm ở bệnh viện tâm thần, giờ mà tham gia vào tổ chức khác thì không thích hợp lắm.
Vương Cẩn dù đã biết trước được câu trả lời, nhưng vẫn muốn hỏi thử. Năng lực của Phù Khanh rất cường đại, cũng không phải là người mà bọn họ có thể giữ lại được.
Cơm nước xong xuôi, Vương Cẩn cùng Vương Du dạy Phù Khanh một ít công năng của thiết bị kết nối, sau đó mới đề nghị rời đi trước. Hai người bọn họ muốn đi tìm người nhà để báo bình an.
" Phù tiên sinh, nếu như còn chuyện gì thắc mắc thì có thể tới văn phòng Công Hội gần nhất để hỏi. Mua sắm đất đai, xây dựng đoàn đội, tìm kiếm nhiệm vụ,... đều có cả.
Phù Khanh nói lời cảm ơn với bọn họ, dựa theo chỉ dẫn của bản đồ trên thiết bị kết nối, rất mau chóng đã đi tới trước cửa văn phòng Công Hội.
Nhưng mà lúc này, một nhóm người đang vây quanh trước cửa, liên tục kêu la.
Ngoài cửa treo một tấm bảng đen, trên đó chính là bảng xếp hạng của toàn bộ khu an toàn. Tất cả các số liệu đều được hiển thị trên đó.
" Cái what the fuck gì vậy???!!! Cái nhiệm vụ kia là thật à??? Một nhiệm vụ C+ thế mà kết toán được tận 10 vạn và 1050 điểm thành tích??? "
" Bố mày đây còn chưa thấy nhiệm vụ kết toán nào lại cao tới bất thường như vậy, mà vấn đề là nó ếu phải nhiệm vụ cao cấp gì cả??? "
" Này là vị đại thần nào vậy, rảnh tới mức một mình đi làm cái nhiệm vụ đơn giản như vậy?? "
" Ta cũng muốn biết, chỉ là một nhiệm vụ cấp C+ mà lại có thể kết toán ra nhiều điểm thành tích như vậy. Ta thật đau khổ mà!!! Ta hoàn thành nhiệm vụ cấp C+ cũng chỉ được có 500 điểm. Đều là người với nhau mà sao lại khác biệt vậy chứ??!!! "
" Nhiệm vụ đoàn thể... Dã Lang đoàn? Theo ta biết, Dã Lang đoàn cũng chỉ là một đoàn đội trình độ trung bình mà thôi, chẳng lẽ bọn họ đã bám được một cái đùi lớn rồi à? "
" Vãi cả khócccc, ta cũng muốn có đùi để ômmmm!!!!! "
Đám người chen chúc nhau nhìn đi nhìn lại cái bảng kia, Phù Khanh lễ phép xin mọi người nhường đường, thật vất vả mới có thể bước tới cửa của văn phòng Công Hội.
Người xung quanh đều đang chăm chú nhìn tấm bảng, chỉ có một vài người chú ý tới cậu, nhưng cũng rất nhanh liền dời tầm mắt đi. Phù Khanh không để ý, y một đường bước thẳng vào trong.
Phù Khanh bước vào bên trong phòng làm việc, đọc thông báo trên tường, cũng hiểu rõ ràng thêm chút về khu an toàn.
Nhiệm vụ sau khi hoàn thành sẽ được kết toán thành hai loại thù lao. Một là tiền tệ: do người đứng đầu khu an toàn thống nhất; một loại khác gọi là điểm thành tích: chủ yếu dành cho đoàn đội đăng ký để cùng nhau thăng cấp. Đoàn đội nhất định phải sở hữu nó thì mới có thể tiếp tục làm nhiệm vụ.
Phù Khanh còn phải dắt theo một núi người già trẻ lớn bé đều có, y không thể gia nhập đoàn thể khác, nên dứt khoát thành lập một đoàn thể.
Cấp bậc thấp nhất để đăng ký một đoàn đội vừa vặn 1050 điểm thành tích mà y có. Phù Khanh điền bảng đăng ký, không chút do dự điền tên đoàn đội là " Bệnh viện tâm thần thành phố X ", không một biệt danh dư thừa, đăng ký thành công.
Nhân viên công tác tiếp nhận biểu mẫu y vừa điền, thao tác nhanh trên máy tính, chỉ chốc lát sau thông tin liền hiện lên trên màn hình: " Tiên sinh, ta không tra được ngài đang sở hữu mảnh đất nào. Ngài có muốn vì đoàn đội mà mua một mảnh đất để cố định chỗ ở hay không? "
Phù Khanh nghe vậy liền cau mày: " Có ý gì? "
Nhân viên công tác kiên nhẫn giải thích: Căn cứ theo điều khoản của công ước, vùng đất mới sẽ thuộc về tất cả mọi người, không ai được chiếm làm của riêng. Sau một thời gian nếu không có ai mua, mảnh đất đó sẽ tạm thời được Công Hội đem đi bán đấu giá. Ngài muốn mua mảnh đất đó để sử dụng không? "
Phù Khanh nghe vậy chợt sửng sốt.
Nhiệm vụ thành công, ấy vậy mà bọn họ lại không chịu trả lại bệnh viện tâm thần cho y sao???
Phù Khanh nhìn về hướng nhân viên công tác đang cung cấp dịch vụ " Tuyển mua bản đồ ", bệnh viện tâm thần của y đang được treo bán trên đó.
Phù Khanh mấp máy môi, giọng nói mang theo vài phần tức giận: " Tôi muốn mua mảnh đất này. "
Mọi người đều có quyền mua bệnh viện tâm thần, may mắn là cậu tới kịp, vẫn chưa bị nhiều người chú ý tới. Nếu mà chậm trễ, nói không chừng bệnh viện tâm thần mà y quý trọng đã bị người khác mua mất rồi.
" Được, giá trị của mảnh đất đó là hai mươi vạn. "
Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn y: " Tiên sinh, tài khoản của ngài hiện không đủ. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.