Ta Ở Vị Diện Thần Quái Làm Cao Nhân Bắt Quỷ
Chương 53: Bút Tiên Kinh Hồn (22)
Tô Mộng Kỳ
14/04/2024
Cô cảm thấy gió cứ thổi vào gáy mình, cô vừa gãi vừa phát hiện cảm giác không đúng, hình như là tóc, mặc dù cô cũng buộc tóc đuôi ngựa.
Nhưng mà…
Cô không khỏi từ từ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt của cô gái không đầu đã từng làm Đường Viên Viên hoảng sợ.
Lúc này, nó rất phù hợp với phong cách linh dị, chỉ còn một cái đầu treo trên mái nhà, không biết đã nhìn họ bao lâu rồi.
Thấy Hòa Quang phát hiện ra mình, nó lập tức nở một nụ cười nồng nhiệt.
Tất nhiên, từ nồng nhiệt là do Hòa Quang cố tình gán ghép, những người khác thích hiểu là dữ tợn hơn.
Hình như Hòa Quang bị sốc, cô dùng sức kéo tóc, thế mà lại kéo được cái đầu đó xuống, cái đầu rơi xuống đất, lăn lăn như một quả bóng.
Đường Viên Viên hét lên một tiếng, lùi lại mấy bước, cô ấy vô tình đụng phải Nhan Ngôn, đối phương cũng hoảng sợ không kém.
Mạc Lưu Oánh còn khá bình tĩnh, cô ấy vô thức lùi lại một bước, hét lớn: "Chạy!"
Nhan Ngôn và Đường Viên Viên bỏ chạy, Mạc Lưu Oánh chạy đến cửa, quay lại thấy Hòa Quang vẫn đứng yên tại chỗ, hình như đã chết lặng, không khỏi dừng bước, gọi thêm một câu: "Hòa Quang?"
Hòa Quang vẫn nắm chặt mái tóc cô gái không đầu, giống như đang nắm một sợi dây thừng, cô nói: "Bạn học Mạc, chúng ta chạy đến đâu thì nó cũng có thể đuổi theo, tớ thấy chúng ta nên trói nó lại."
Lần đầu tiên Mạc Lưu Oánh cảm thấy khả năng hiểu của mình có vấn đề, trói lại, trói quỷ lại sao?
Hòa Quang đưa tay kia ra, hình như muốn cởi áo khoác của mình để thực hiện kế hoạch trói lại này, nhưng có lẽ trời quá lạnh nên cô lại thôi.
Cô kéo cái đầu đó, giống như đang xách một cây cải thảo, cô đi đến giá sách đổ sập, nhấc giá sách lên, sau đó nhét mái tóc dài vào dưới giá sách rồi thả xuống đè lên, một loạt động tác có thể nói là trôi chảy như nước.
Hình như cái đầu cũng bị hành động kỳ quặc này của cô làm cho kinh ngạc, nó đảo tròng mắt nhìn Hòa Quang, giống như đối phương mới là quỷ vậy.
[Tôi thật quá ngây thơ, tôi cứ nghĩ việc đá quỷ xuống cầu thang đã là giới hạn của chủ phòng livestream rồi, hóa ra là tôi còn quá trẻ]
[...]
[Chủ phòng livestream, cô quay lại nhìn xem, nhìn biểu cảm của nữ chính đi, thiết lập yếu đuối của cô sụp đổ rồi]
[Biểu cảm của con quỷ cũng khó tả lắm, tôi thấy nó như ngơ ngác vậy]
Hòa Quang nhìn bình luận, khó xử nói:
[Đây là cách bình thường sao? Nói thật, còn không bằng cô dùng sách Ba Năm đi]
[Đây gọi là cách bình thường sao? Chủ phòng livestream, cô tỉnh táo lại đi]
[Các bạn nhìn ánh mắt của cái đầu đó kìa... Đây đúng là nơi quỷ gặp phải người ngoài hành tinh, ai cũng đừng cười ai]
Hòa Quang tự kiểm điểm bản thân một chút, lại chất thêm mấy quyển sách lên trên, lúc này mới yên tâm quay đầu nói với Mạc Lưu Oánh: "Bạn học Mạc, chúng ta đi thôi."
Ban đầu cô định đặt quyển Ba Năm trừ quỷ của mình lên trên, giống như Phật Như Lai dùng Ngũ Chỉ Sơn đè Tôn Ngộ Không vậy, nhưng hơi không nỡ.
Nhưng mà…
Cô không khỏi từ từ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt của cô gái không đầu đã từng làm Đường Viên Viên hoảng sợ.
Lúc này, nó rất phù hợp với phong cách linh dị, chỉ còn một cái đầu treo trên mái nhà, không biết đã nhìn họ bao lâu rồi.
Thấy Hòa Quang phát hiện ra mình, nó lập tức nở một nụ cười nồng nhiệt.
Tất nhiên, từ nồng nhiệt là do Hòa Quang cố tình gán ghép, những người khác thích hiểu là dữ tợn hơn.
Hình như Hòa Quang bị sốc, cô dùng sức kéo tóc, thế mà lại kéo được cái đầu đó xuống, cái đầu rơi xuống đất, lăn lăn như một quả bóng.
Đường Viên Viên hét lên một tiếng, lùi lại mấy bước, cô ấy vô tình đụng phải Nhan Ngôn, đối phương cũng hoảng sợ không kém.
Mạc Lưu Oánh còn khá bình tĩnh, cô ấy vô thức lùi lại một bước, hét lớn: "Chạy!"
Nhan Ngôn và Đường Viên Viên bỏ chạy, Mạc Lưu Oánh chạy đến cửa, quay lại thấy Hòa Quang vẫn đứng yên tại chỗ, hình như đã chết lặng, không khỏi dừng bước, gọi thêm một câu: "Hòa Quang?"
Hòa Quang vẫn nắm chặt mái tóc cô gái không đầu, giống như đang nắm một sợi dây thừng, cô nói: "Bạn học Mạc, chúng ta chạy đến đâu thì nó cũng có thể đuổi theo, tớ thấy chúng ta nên trói nó lại."
Lần đầu tiên Mạc Lưu Oánh cảm thấy khả năng hiểu của mình có vấn đề, trói lại, trói quỷ lại sao?
Hòa Quang đưa tay kia ra, hình như muốn cởi áo khoác của mình để thực hiện kế hoạch trói lại này, nhưng có lẽ trời quá lạnh nên cô lại thôi.
Cô kéo cái đầu đó, giống như đang xách một cây cải thảo, cô đi đến giá sách đổ sập, nhấc giá sách lên, sau đó nhét mái tóc dài vào dưới giá sách rồi thả xuống đè lên, một loạt động tác có thể nói là trôi chảy như nước.
Hình như cái đầu cũng bị hành động kỳ quặc này của cô làm cho kinh ngạc, nó đảo tròng mắt nhìn Hòa Quang, giống như đối phương mới là quỷ vậy.
[Tôi thật quá ngây thơ, tôi cứ nghĩ việc đá quỷ xuống cầu thang đã là giới hạn của chủ phòng livestream rồi, hóa ra là tôi còn quá trẻ]
[...]
[Chủ phòng livestream, cô quay lại nhìn xem, nhìn biểu cảm của nữ chính đi, thiết lập yếu đuối của cô sụp đổ rồi]
[Biểu cảm của con quỷ cũng khó tả lắm, tôi thấy nó như ngơ ngác vậy]
Hòa Quang nhìn bình luận, khó xử nói:
[Đây là cách bình thường sao? Nói thật, còn không bằng cô dùng sách Ba Năm đi]
[Đây gọi là cách bình thường sao? Chủ phòng livestream, cô tỉnh táo lại đi]
[Các bạn nhìn ánh mắt của cái đầu đó kìa... Đây đúng là nơi quỷ gặp phải người ngoài hành tinh, ai cũng đừng cười ai]
Hòa Quang tự kiểm điểm bản thân một chút, lại chất thêm mấy quyển sách lên trên, lúc này mới yên tâm quay đầu nói với Mạc Lưu Oánh: "Bạn học Mạc, chúng ta đi thôi."
Ban đầu cô định đặt quyển Ba Năm trừ quỷ của mình lên trên, giống như Phật Như Lai dùng Ngũ Chỉ Sơn đè Tôn Ngộ Không vậy, nhưng hơi không nỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.