Ta Ở Vị Diện Thần Quái Làm Cao Nhân Bắt Quỷ
Chương 62: Bút Tiên Kinh Hồn (31)
Tô Mộng Kỳ
14/04/2024
"Nói như vậy cũng đúng." Hòa Quang đăm chiêu suy nghĩ, "Lúc đó cô ta có vẻ như muốn nhốt chúng tớ trong ký túc xá, còn nói gì mà tôi đang giúp các người, các người muốn tìm không phải là tôi sao?"
Mạc Lưu Oánh giật mình, lặp lại, "Các người muốn tìm không phải là tôi? Tớ có một phỏng đoán, Hòa Quang."
Cô ấy nói: "Bình Bình có thể là bút tiên không? Đám người Nhàn Ngôn đã chơi trò gọi hồn, nhưng lại gọi được cô gái bị chặt đầu trước, rồi đến bút tiên."
"Hả?" Hòa Quang ngạc nhiên.
"Cô ta nói, người các người muốn tìm chính là tôi." Mạc Lưu Oánh nói, "Nhàn Ngôn có nói muốn lại thử chơi bút tiên thêm một lần nữa để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng lại sợ gây ra rắc rối lớn hơn nên vẫn chưa quyết định. Chẳng qua nhìn chuyện bút tiên nhắc nhở bọn họ, có vẻ như mang thiện ý."
Hòa Quang gãi đầu, "Vậy nếu Bình Bình là bút tiên, cô ta đi theo hai người Viên Viên, chẳng lẽ là để bảo vệ họ?"
"Cũng không phải là không có khả năng, dù sao thì cậu cũng đã nói, tối nay cô ta dụ các cậu về phòng ngủ ký túc xá chỉ là muốn nhốt các cậu lại. Chẳng qua cũng có thể vì hạn chế nào đó mà cô ta không thể giết người." Mạc Lưu Oánh nói.
Hòa Quang hơi đau đầu, "Sao mọi chuyện lại phức tạp thế này!"
Mạc Lưu Oánh bật cười, "Vừa rồi bị quỷ đuổi mà cũng không thấy cậu rầu rĩ như vậy."
"Tớ không phải là chân tay phát triển bình thường, đầu óc đơn giản sao!" Hòa Quang cũng thấy lạnh, cô kéo một góc rèm cửa cũ quấn quanh người.
"Những chuyện cần động não suy nghĩ đều sẽ tiêu tốn sinh mệnh của tớ.”
Mạc Lưu Oánh lần đầu tiên thấy có người thừa nhận mình đầu óc không tốt đến thế, lại còn thừa nhận một cách thoải mái như vậy.
Cô ấy im lặng một lúc, rồi tiếp tục phân tích tình hình, "Nếu phỏng đoán Bình Bình là bút tiên là đúng, thì cô ta ở bên cạnh Nhàn Ngôn và Viên Viên lâu như vậy, có thể thấy cô ta tỉnh táo, làm việc có kế hoạch và có suy nghĩ. Người... quỷ như vậy có thể giao tiếp được. Còn cô gái bị chặt đầu, ngoài việc dọa người tạo ảo giác thì không có mong muốn giao tiếp gì, làm việc rất trực tiếp, nên khả năng cô ta là Bình Bình là rất nhỏ."
Hòa Quang gật đầu, "Tớ cũng cảm thấy quỷ chặt đầu kia có hơi thở giống A Lâm."
Mạc Lưu Oánh nghe cô nhắc đến A Lâm thì không khỏi giật mình.
Cả một đêm hôm đó, cô ấy đều ở trong trạng thái bị nhập, mặc dù không thể kiểm soát được cơ thể của mình, nhưng giống như một người ngoài cuộc đứng xem toàn bộ quá trình.
Chỉ là không trực tiếp như Hòa Quang, nhìn cái gì cũng như cách một lớp kính mờ ảo.
"Nói như vậy thì cô gái bị chặt đầu rất nguy hiểm, có thể còn lợi hại hơn cả A Lâm." Mạc Lưu Oánh cau mày, "Hiện tại chúng ta chỉ có thể hy vọng Bình Bình là người có thể giao tiếp. Có lẽ nên đến thăm vị đàn chị họ Tô kia."
Về việc tiếp theo nên làm như thế nào, Mạc Lưu Oánh đã có một kế hoạch đại khái, cụ thể thì cần phải suy nghĩ kỹ, dù sao thì đêm còn dài, nhưng hiện tại quan trọng nhất là…
Mạc Lưu Oánh giật mình, lặp lại, "Các người muốn tìm không phải là tôi? Tớ có một phỏng đoán, Hòa Quang."
Cô ấy nói: "Bình Bình có thể là bút tiên không? Đám người Nhàn Ngôn đã chơi trò gọi hồn, nhưng lại gọi được cô gái bị chặt đầu trước, rồi đến bút tiên."
"Hả?" Hòa Quang ngạc nhiên.
"Cô ta nói, người các người muốn tìm chính là tôi." Mạc Lưu Oánh nói, "Nhàn Ngôn có nói muốn lại thử chơi bút tiên thêm một lần nữa để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng lại sợ gây ra rắc rối lớn hơn nên vẫn chưa quyết định. Chẳng qua nhìn chuyện bút tiên nhắc nhở bọn họ, có vẻ như mang thiện ý."
Hòa Quang gãi đầu, "Vậy nếu Bình Bình là bút tiên, cô ta đi theo hai người Viên Viên, chẳng lẽ là để bảo vệ họ?"
"Cũng không phải là không có khả năng, dù sao thì cậu cũng đã nói, tối nay cô ta dụ các cậu về phòng ngủ ký túc xá chỉ là muốn nhốt các cậu lại. Chẳng qua cũng có thể vì hạn chế nào đó mà cô ta không thể giết người." Mạc Lưu Oánh nói.
Hòa Quang hơi đau đầu, "Sao mọi chuyện lại phức tạp thế này!"
Mạc Lưu Oánh bật cười, "Vừa rồi bị quỷ đuổi mà cũng không thấy cậu rầu rĩ như vậy."
"Tớ không phải là chân tay phát triển bình thường, đầu óc đơn giản sao!" Hòa Quang cũng thấy lạnh, cô kéo một góc rèm cửa cũ quấn quanh người.
"Những chuyện cần động não suy nghĩ đều sẽ tiêu tốn sinh mệnh của tớ.”
Mạc Lưu Oánh lần đầu tiên thấy có người thừa nhận mình đầu óc không tốt đến thế, lại còn thừa nhận một cách thoải mái như vậy.
Cô ấy im lặng một lúc, rồi tiếp tục phân tích tình hình, "Nếu phỏng đoán Bình Bình là bút tiên là đúng, thì cô ta ở bên cạnh Nhàn Ngôn và Viên Viên lâu như vậy, có thể thấy cô ta tỉnh táo, làm việc có kế hoạch và có suy nghĩ. Người... quỷ như vậy có thể giao tiếp được. Còn cô gái bị chặt đầu, ngoài việc dọa người tạo ảo giác thì không có mong muốn giao tiếp gì, làm việc rất trực tiếp, nên khả năng cô ta là Bình Bình là rất nhỏ."
Hòa Quang gật đầu, "Tớ cũng cảm thấy quỷ chặt đầu kia có hơi thở giống A Lâm."
Mạc Lưu Oánh nghe cô nhắc đến A Lâm thì không khỏi giật mình.
Cả một đêm hôm đó, cô ấy đều ở trong trạng thái bị nhập, mặc dù không thể kiểm soát được cơ thể của mình, nhưng giống như một người ngoài cuộc đứng xem toàn bộ quá trình.
Chỉ là không trực tiếp như Hòa Quang, nhìn cái gì cũng như cách một lớp kính mờ ảo.
"Nói như vậy thì cô gái bị chặt đầu rất nguy hiểm, có thể còn lợi hại hơn cả A Lâm." Mạc Lưu Oánh cau mày, "Hiện tại chúng ta chỉ có thể hy vọng Bình Bình là người có thể giao tiếp. Có lẽ nên đến thăm vị đàn chị họ Tô kia."
Về việc tiếp theo nên làm như thế nào, Mạc Lưu Oánh đã có một kế hoạch đại khái, cụ thể thì cần phải suy nghĩ kỹ, dù sao thì đêm còn dài, nhưng hiện tại quan trọng nhất là…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.