Ta Ở Vị Diện Thần Quái Làm Cao Nhân Bắt Quỷ
Chương 19:
Tô Mộng Kỳ
01/04/2024
"Bạn học Thẩm, chúng ta thực sự phải đi vào đó sao?"
Cô do dự nói, cúi đầu che giấu biểu cảm không mấy sợ hãi của mình.
Thẩm Mộng Trạch thở dài, không biết là thở dài vì nguy hiểm của hoàn cảnh chỗ này hay là thở dài vì người bạn học nhìn thế nào cũng không thể trở thành đồng đội đáng tin cậy, anh dặn dò: "Dù xảy ra chuyện gì cũng đừng hoảng loạn, chỉ có bình tĩnh thì mới có thể sống... giải quyết vấn đề.”
Hòa Quang cảm thấy chắc là anh ta muốn nói sống sót, nhưng sợ làm tăng thêm sự bất an của cô nên mới tạm thời đổi lời.
Trái lại nam sinh này chu đáo và đáng tin cậy ngoài dự kiến.
Thẩm Mộng Trạch nhìn Hòa Quang đang cúi đầu, cũng không cảm thấy lời mình nói có tác dụng gì, đến lúc hoảng sợ thì chắc chắn vẫn sẽ hoảng sợ.
Cố gắng hết sức, tùy số phận vậy.
Hy vọng có thể đưa bạn học này còn sống đi ra khỏi trường học.
"Cậu nói đúng, tôi không thể mềm yếu như vậy được.”
Hòa Quang làm ra bộ dạng miễn cưỡng lên tinh thần nhưng bộ dạng vẫn rất lo lắng, đi theo Thẩm Mộng Trạch bước vài bước.
Mặc dù cô cho rằng mình đã cố gắng hết sức để thể hiện sự lo lắng, nhưng người xem vẫn chê cô giống như bị co giật mặt.
Thẩm Mộng Trạch lại có chút an ủi, ít nhất đối phương không khóc lóc thảm thiết hoặc tự chạy mất.
Anh nghĩ đến kết quả của những người trước đây, sắc mặt càng thêm u ám, cố gắng tập trung sự chú ý vào chiếc đèn pin trong tay.
Vừa mới đi đến cửa, thì nghe thấy một giọng nói bất ngờ vang lên: "Các người đến rồi.”
Lưng Thẩm Mộng Trạch lập tức cứng đờ, Hòa Quang tưởng anh sẽ lùi lại, nhưng đối phương vẫn đứng im, không khỏi nhìn anh với con mắt khác.
[Nhìn bên ngoài chủ phòng rất nhỏ nhắn yếu ớt nhưng không ngờ bên trong lại rất mạnh mẽ]
Thẩm Mộng Trạch không biết Hòa Quang đi theo sau anh một bước đang thảo luận về anh với người xem ở không gian khác xa xôi, cũng không để ý thấy đối phương đang nắm chặt cuốn sách cuộn thành hình gậy trong tay, có thể đánh ra đòn chí mạng bất cứ lúc nào.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng giữa sàn nhà, đối phương mặc đồng phục giống họ, cũng là học sinh của trường, khuôn mặt thanh tú cũng có chút lo lắng và bất an nhưng vẫn tương đối bình tĩnh.
Anh chăm chú nhìn đối phương: "Mạc Lưu Oánh?"
Hòa Quang thò đầu ra từ sau lưng anh, phát hiện lại là một bạn học cùng lớp.
"Chúng tôi đến rồi có nghĩa là sao? Cậu đang đợi chúng tôi?" Thẩm Mộng Trạch không có chút cảm giác thân thiết nào khi gặp bạn học, mở miệng hỏi: "Rốt cuộc cậu là người hay... quỷ?"
Chữ cuối cùng anh thốt ra rất chậm và cẩn thận.
Mạc Lưu Oánh thở dài, giơ tờ giấy trong tay lên, "Các cậu qua đây xem đi!"
Cô ấy nói thêm: "Tôi nghĩ trải nghiệm của chúng ta giống nhau, đều ngủ quên trong trường, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối. Nhưng không thấy bảo vệ tuần tra ban đêm, cũng không thấy giáo viên và học sinh khác ở lại trường.”
Cô do dự nói, cúi đầu che giấu biểu cảm không mấy sợ hãi của mình.
Thẩm Mộng Trạch thở dài, không biết là thở dài vì nguy hiểm của hoàn cảnh chỗ này hay là thở dài vì người bạn học nhìn thế nào cũng không thể trở thành đồng đội đáng tin cậy, anh dặn dò: "Dù xảy ra chuyện gì cũng đừng hoảng loạn, chỉ có bình tĩnh thì mới có thể sống... giải quyết vấn đề.”
Hòa Quang cảm thấy chắc là anh ta muốn nói sống sót, nhưng sợ làm tăng thêm sự bất an của cô nên mới tạm thời đổi lời.
Trái lại nam sinh này chu đáo và đáng tin cậy ngoài dự kiến.
Thẩm Mộng Trạch nhìn Hòa Quang đang cúi đầu, cũng không cảm thấy lời mình nói có tác dụng gì, đến lúc hoảng sợ thì chắc chắn vẫn sẽ hoảng sợ.
Cố gắng hết sức, tùy số phận vậy.
Hy vọng có thể đưa bạn học này còn sống đi ra khỏi trường học.
"Cậu nói đúng, tôi không thể mềm yếu như vậy được.”
Hòa Quang làm ra bộ dạng miễn cưỡng lên tinh thần nhưng bộ dạng vẫn rất lo lắng, đi theo Thẩm Mộng Trạch bước vài bước.
Mặc dù cô cho rằng mình đã cố gắng hết sức để thể hiện sự lo lắng, nhưng người xem vẫn chê cô giống như bị co giật mặt.
Thẩm Mộng Trạch lại có chút an ủi, ít nhất đối phương không khóc lóc thảm thiết hoặc tự chạy mất.
Anh nghĩ đến kết quả của những người trước đây, sắc mặt càng thêm u ám, cố gắng tập trung sự chú ý vào chiếc đèn pin trong tay.
Vừa mới đi đến cửa, thì nghe thấy một giọng nói bất ngờ vang lên: "Các người đến rồi.”
Lưng Thẩm Mộng Trạch lập tức cứng đờ, Hòa Quang tưởng anh sẽ lùi lại, nhưng đối phương vẫn đứng im, không khỏi nhìn anh với con mắt khác.
[Nhìn bên ngoài chủ phòng rất nhỏ nhắn yếu ớt nhưng không ngờ bên trong lại rất mạnh mẽ]
Thẩm Mộng Trạch không biết Hòa Quang đi theo sau anh một bước đang thảo luận về anh với người xem ở không gian khác xa xôi, cũng không để ý thấy đối phương đang nắm chặt cuốn sách cuộn thành hình gậy trong tay, có thể đánh ra đòn chí mạng bất cứ lúc nào.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng giữa sàn nhà, đối phương mặc đồng phục giống họ, cũng là học sinh của trường, khuôn mặt thanh tú cũng có chút lo lắng và bất an nhưng vẫn tương đối bình tĩnh.
Anh chăm chú nhìn đối phương: "Mạc Lưu Oánh?"
Hòa Quang thò đầu ra từ sau lưng anh, phát hiện lại là một bạn học cùng lớp.
"Chúng tôi đến rồi có nghĩa là sao? Cậu đang đợi chúng tôi?" Thẩm Mộng Trạch không có chút cảm giác thân thiết nào khi gặp bạn học, mở miệng hỏi: "Rốt cuộc cậu là người hay... quỷ?"
Chữ cuối cùng anh thốt ra rất chậm và cẩn thận.
Mạc Lưu Oánh thở dài, giơ tờ giấy trong tay lên, "Các cậu qua đây xem đi!"
Cô ấy nói thêm: "Tôi nghĩ trải nghiệm của chúng ta giống nhau, đều ngủ quên trong trường, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối. Nhưng không thấy bảo vệ tuần tra ban đêm, cũng không thấy giáo viên và học sinh khác ở lại trường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.