Ta Ở Vị Diện Thần Quái Làm Cao Nhân Bắt Quỷ
Chương 31:
Tô Mộng Kỳ
01/04/2024
"Hắn cũng là quỷ sao?" Thẩm Mộng Trạch hỏi, "Là A Lâm?"
Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của anh là nghi ngờ A Lâm.
Rõ ràng hắn có thể chỉ một con quỷ khác, huống hồ Mạc Lưu Oánh có thể nhập vào người khác, thì con quỷ đó chắc chắn cũng có thể, đối tượng hắn chọn cũng có thể là Hòa Quang.
Chẳng lẽ bởi vì A Lâm cũng là nam sinh nên anh nghĩ quỷ đó sẽ chọn nhập vào A Lâm không, Thẩm Mộng Trạch cũng không nói rõ được, có lẽ là trực giác.
Chỉ là anh nghĩ đến việc quỷ chọn người nhập vào như chọn quần áo, trong lòng lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
"Cậu dùng từ "cũng" này thật tinh tế." Mạc Lưu Oánh cười, "Sức mạnh của tôi chỉ có thể ngang bằng hắn khi ở nơi tôi chết, nếu cậu bước ra khỏi thư viện, tức là đã rời khỏi phạm vi bảo vệ của tôi."
Thẩm Mộng Trạch suy nghĩ kỹ, nhưng đáng tiếc là vốn dĩ anh không tìm hiểu về những chuyện này, hoàn toàn không chú ý đến những năm qua những cái xác của người chết trong thư viện được phát hiện ở đâu.
Chẳng qua, dù biết như vậy cũng không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương.
Anh lại nghĩ đến hai người vừa chạy ra ngoài, hay nói đúng hơn là một người và một quỷ hồn, không khỏi lo lắng cho Hòa Quang.
Chẳng lẽ nữ sinh vận số không may này, hôm nay cũng phải bỏ mạng ngoài kia sao?
Mạc Lưu Oánh cũng không có ý định rời khỏi thư viện, cũng như cô ta đã nói, cô ta cũng không có ý định làm hại Thẩm Mộng Trạch.
Thẩm Mộng Trạch cảm thấy nếu anh cầu xin đối phương đi cứu Hòa Quang thì chẳng khác nào hành động ngu ngốc và nực cười, còn nếu anh tự mình ra ngoài cứu người thì càng giống như là tự tìm đường chết.
Thật xin lỗi, bạn học Hòa Quang.
Anh thầm thở dài một tiếng, "Hai mươi mấy năm nay, những người chết trong thư viện đều liên quan đến hắn sao?"
"Đúng vậy."
Mạc Lưu Oánh gật đầu, "Những người chết ở thư viện đều liên quan đến hắn. Thà nói trò chơi này là con đường sống cho các cậu, thì không bằng nói là trò cá cược giữa hắn và tôi."
"Nếu chúng tôi sợ hãi không chịu được, tùy tiện rời khỏi thư viện thì sẽ bị hắn giết chết?" Thẩm Mộng Trạch đoán, "Những người ở lại sẽ được cậu bảo vệ, rời đi đại biểu hắn thắng, ở lại thì đại biểu cậu thắng."
"Đúng vậy." Giọng Mạc Lưu Oánh lạnh lùng, ánh mắt nhìn anh như người lớn tuổi khen ngợi tiểu bối, "Cậu là người hiếm hoi có thể bình tĩnh nghe tôi nói hết lời. Trước đây, tôi cũng đã ngăn cản không ít người muốn rời khỏi thư viện, nhưng họ lại càng chạy nhanh hơn."
Cũng chết nhanh hơn.
Thẩm Mộng Trạch không khỏi cười khổ.
Đến lúc nguy cấp thì ai có thể bình tĩnh được, đặc biệt là khi phải chơi một trò chơi có thể gọi hồn trong một thư viện ma ám.
"Tại sao hắn lại giết nhiều người như vậy?" Thẩm Mộng Trạch cảm thấy người bình thường không thể nào hiểu được suy nghĩ của kẻ giết người, nhất là khi đã biến thành quỷ.
Mạc Lưu Oánh nở một nụ cười mỉa mai, "Ban đầu hắn đã là ác quỷ biến thái. Sau khi tự sát, hắn cũng không thể rời khỏi ngôi trường này, cũng phải ngày đêm lặp lại nỗi đau lúc tự sát, đó chính là quả báo của hắn. Cậu cảm thấy một con quỷ có thể nhẫn tâm đâm chết người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của mình, lại phân xác người bạn chơi từ thuở ấu thơ, khi bị nhốt trong trường sẽ ngoan ngoãn học hành, ngày ngày hướng về phía trước sao?"
Thẩm Mộng Trạch lắc đầu, "Các người... Cậu cũng không thể rời đi sao?"
Nụ cười trên môi Mạc Lưu Oánh cứng đờ, cuối cùng trở thành một chiếc mặt nạ bình lặng, "Tôi cũng không thể rời đi."
Cô ta dịu giọng, đôi mắt nhìn anh lần nữa mang theo chút thương hại, giống như bác sĩ nhìn bệnh nhân mắc bệnh nan y.
"Tôi có thể bảo vệ cậu trong thư viện, nhưng nếu ra khỏi thư viện thì không thể, mà cậu cũng không thể ở trong thư viện cả đời. Ban ngày sức mạnh của chúng tôi sẽ suy yếu rất nhiều, lời khuyên của tôi là khi trời sáng cậu liền rời đi, tốt nhất là chuyển trường, cả đời này đừng quay lại ngôi trường này nữa, như vậy có lẽ còn một tia hy vọng sống."
Chuyển trường mà dễ nói như vậy thì tốt rồi, huống hồ nếu anh có thể đi, thì những người khác phải làm sao?
Thẩm Mộng Trạch không lên tiếng, hình như Mạc Lưu Oánh cũng không cần anh trả lời, chỉ nói thẳng, "Cô gái mà tôi nhập vào này... Cũng..." Cô ta chưa nói hết câu thì đột nhiên dừng lại.
Thẩm Mộng Trạch kỳ lạ nhìn cô ta, nhưng thấy cô ta vung tay, một cơn gió lạnh thổi tung cánh cửa.
Ngoài cửa có một người đứng đó, chính là Hòa Quang mà bọn họ mặc định đã là một xác chết.
Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của anh là nghi ngờ A Lâm.
Rõ ràng hắn có thể chỉ một con quỷ khác, huống hồ Mạc Lưu Oánh có thể nhập vào người khác, thì con quỷ đó chắc chắn cũng có thể, đối tượng hắn chọn cũng có thể là Hòa Quang.
Chẳng lẽ bởi vì A Lâm cũng là nam sinh nên anh nghĩ quỷ đó sẽ chọn nhập vào A Lâm không, Thẩm Mộng Trạch cũng không nói rõ được, có lẽ là trực giác.
Chỉ là anh nghĩ đến việc quỷ chọn người nhập vào như chọn quần áo, trong lòng lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.
"Cậu dùng từ "cũng" này thật tinh tế." Mạc Lưu Oánh cười, "Sức mạnh của tôi chỉ có thể ngang bằng hắn khi ở nơi tôi chết, nếu cậu bước ra khỏi thư viện, tức là đã rời khỏi phạm vi bảo vệ của tôi."
Thẩm Mộng Trạch suy nghĩ kỹ, nhưng đáng tiếc là vốn dĩ anh không tìm hiểu về những chuyện này, hoàn toàn không chú ý đến những năm qua những cái xác của người chết trong thư viện được phát hiện ở đâu.
Chẳng qua, dù biết như vậy cũng không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương.
Anh lại nghĩ đến hai người vừa chạy ra ngoài, hay nói đúng hơn là một người và một quỷ hồn, không khỏi lo lắng cho Hòa Quang.
Chẳng lẽ nữ sinh vận số không may này, hôm nay cũng phải bỏ mạng ngoài kia sao?
Mạc Lưu Oánh cũng không có ý định rời khỏi thư viện, cũng như cô ta đã nói, cô ta cũng không có ý định làm hại Thẩm Mộng Trạch.
Thẩm Mộng Trạch cảm thấy nếu anh cầu xin đối phương đi cứu Hòa Quang thì chẳng khác nào hành động ngu ngốc và nực cười, còn nếu anh tự mình ra ngoài cứu người thì càng giống như là tự tìm đường chết.
Thật xin lỗi, bạn học Hòa Quang.
Anh thầm thở dài một tiếng, "Hai mươi mấy năm nay, những người chết trong thư viện đều liên quan đến hắn sao?"
"Đúng vậy."
Mạc Lưu Oánh gật đầu, "Những người chết ở thư viện đều liên quan đến hắn. Thà nói trò chơi này là con đường sống cho các cậu, thì không bằng nói là trò cá cược giữa hắn và tôi."
"Nếu chúng tôi sợ hãi không chịu được, tùy tiện rời khỏi thư viện thì sẽ bị hắn giết chết?" Thẩm Mộng Trạch đoán, "Những người ở lại sẽ được cậu bảo vệ, rời đi đại biểu hắn thắng, ở lại thì đại biểu cậu thắng."
"Đúng vậy." Giọng Mạc Lưu Oánh lạnh lùng, ánh mắt nhìn anh như người lớn tuổi khen ngợi tiểu bối, "Cậu là người hiếm hoi có thể bình tĩnh nghe tôi nói hết lời. Trước đây, tôi cũng đã ngăn cản không ít người muốn rời khỏi thư viện, nhưng họ lại càng chạy nhanh hơn."
Cũng chết nhanh hơn.
Thẩm Mộng Trạch không khỏi cười khổ.
Đến lúc nguy cấp thì ai có thể bình tĩnh được, đặc biệt là khi phải chơi một trò chơi có thể gọi hồn trong một thư viện ma ám.
"Tại sao hắn lại giết nhiều người như vậy?" Thẩm Mộng Trạch cảm thấy người bình thường không thể nào hiểu được suy nghĩ của kẻ giết người, nhất là khi đã biến thành quỷ.
Mạc Lưu Oánh nở một nụ cười mỉa mai, "Ban đầu hắn đã là ác quỷ biến thái. Sau khi tự sát, hắn cũng không thể rời khỏi ngôi trường này, cũng phải ngày đêm lặp lại nỗi đau lúc tự sát, đó chính là quả báo của hắn. Cậu cảm thấy một con quỷ có thể nhẫn tâm đâm chết người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của mình, lại phân xác người bạn chơi từ thuở ấu thơ, khi bị nhốt trong trường sẽ ngoan ngoãn học hành, ngày ngày hướng về phía trước sao?"
Thẩm Mộng Trạch lắc đầu, "Các người... Cậu cũng không thể rời đi sao?"
Nụ cười trên môi Mạc Lưu Oánh cứng đờ, cuối cùng trở thành một chiếc mặt nạ bình lặng, "Tôi cũng không thể rời đi."
Cô ta dịu giọng, đôi mắt nhìn anh lần nữa mang theo chút thương hại, giống như bác sĩ nhìn bệnh nhân mắc bệnh nan y.
"Tôi có thể bảo vệ cậu trong thư viện, nhưng nếu ra khỏi thư viện thì không thể, mà cậu cũng không thể ở trong thư viện cả đời. Ban ngày sức mạnh của chúng tôi sẽ suy yếu rất nhiều, lời khuyên của tôi là khi trời sáng cậu liền rời đi, tốt nhất là chuyển trường, cả đời này đừng quay lại ngôi trường này nữa, như vậy có lẽ còn một tia hy vọng sống."
Chuyển trường mà dễ nói như vậy thì tốt rồi, huống hồ nếu anh có thể đi, thì những người khác phải làm sao?
Thẩm Mộng Trạch không lên tiếng, hình như Mạc Lưu Oánh cũng không cần anh trả lời, chỉ nói thẳng, "Cô gái mà tôi nhập vào này... Cũng..." Cô ta chưa nói hết câu thì đột nhiên dừng lại.
Thẩm Mộng Trạch kỳ lạ nhìn cô ta, nhưng thấy cô ta vung tay, một cơn gió lạnh thổi tung cánh cửa.
Ngoài cửa có một người đứng đó, chính là Hòa Quang mà bọn họ mặc định đã là một xác chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.